Môi thơm mềm, rượu cay nồng, cùng với bầu không khí ái muội này đã lâu không có, tất cả đều kích thích các dây thần kinh cảm giác của Hạ Linh Doanh, cơ thể nàng ở trong vòng tay của Tiêu Mạc Ngôn không kiềm chế được run rẩy, tim đập muốn lao ra khỏi lồng ngực.





Tiêu Mạc Ngôn cảm nhận được người ở trong lòng rung động, khóe môi cong lên cười, ngặm vành tai của nàng, mập mờ khẽ nói: "Cũng đã lâu rồi, cơ thể của em cũng đã được tôi chạm qua vô số lần, tại sao em vẫn còn nhạy cảm như vậy. Vợ à, rốt cuộc em yêu tôi nhiều đến cỡ nào?"





Lời nói cực kỳ không biết xấu hổ phát ra từ miệng Tiêu Mạc Ngôn cũng là một chuyện quá đỗi thường tình, gò má của Hạ Linh Doanh ửng đỏ, không biết là bị động tình hay là bị mùi rượu của Tiêu Mạc Ngôn làm say, cơ thể mềm nhũn xuống. Nàng rất ghét bản thân mình như vậy, cho dù có xảy ra nhiều chuyện lớn đến đâu thì lần nào cũng đều bị Tiêu Mạc Ngôn hóa giải, thật sự không thể rời xa cô ấy sao? Tiêu Mạc Ngôn cười khẽ, vẫn không buông tha vành tai mềm mại, ngặm trong miệng mình nhẹ nhàng cắn: "Nôn nóng đến thế sao?"





"Đáng ghét......" Hạ Linh Doanh đấu tranh suy nghĩ muốn thoát khỏi, lại bị Tiêu Mạc Ngôn nắm kéo trở về. Tiếng cười phóng túng bên tai, hương bạc hà thơm ngát duy nhất trên người Tiêu Mạc Ngôn có cũng từng đợt bay vào mũi nàng, giống như độc dược kích tình. Hạ Linh Doanh thở hổn hển, bất lực cố gắng giải thoát biển tình dâng lên từ đáy lòng, nhưng ngay cả cách trút xuống cuối cùng này Tiêu Mạc Ngôn cũng không để nàng làm được, lại một lần nữa đưa rượu trong miệng ép tới. Lần này không chỉ đơn giản đưa rượu mà thôi, lưỡi của Tiêu Mạc Ngôn đẩy khớp hàm của Hạ Linh Doanh ra mà chui vào, tự do dạo chơi ở trong khoang miệng của nàng. Hai tay hoàn toàn bị khóa chặt, cả người cũng rơi vào trong ngực Tiêu Mạc Ngôn, nàng chỉ có thể cúi đầu phối hợp với động tác của Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn lại không quan tâm đến sự khổ sở của nàng, bản thân vẫn bình tĩnh tận tình khiêu khích, chai rượu cũng chỉ còn lại một nửa, khuôn mặt Hạ Linh Doanh lại ửng hồng giống như hoa đào khiến lòng người thêm chìm đắm. Tiêu Mạc Ngôn cũng ngắm men say, đôi mắt nhìn Hạ Linh Doanh tràn đầy dục vọng, Hạ Linh Doanh không nhịn được nữa, nhẹ nhàng áp sát cơ thể mình lên người cô, tay cũng dùng sức vịn lấy eo cô: "Tiêu......"





Gọi tên cô cầu xin, còn có ánh mắt khổ sở đó, không khác gì lại châm lên ngọn lửa trong lòng Tiêu Mạc Ngôn. Vốn Tiêu Mạc Ngôn đã nghĩ chỉ ôm Hạ Linh Doanh như vậy để chọc ghẹo nàng, nhưng trí óc lẫn cơ thể bây giờ đều như bị dục vọng thêu đốt, cũng không cho cô cái cơ hội chọc nàng như thế. Hạ Linh Doanh lại bị ôm eo ẵm lên, Tiêu Mạc Ngôn cúi xuống nhìn người đang e thẹn ở trong lòng mình, cười quyến rũ: "Vợ à, chúng ta đã bao lâu không có như thế này?"





Hạ Linh Doanh không nói lời nào, chôn đầu trong lòng Tiêu Mạc Ngôn. Đúng vậy, hai người đã bao lâu không có nồng nhiệt như thế. Sống chung đã lâu, dường như cũng không còn nồng nàn như lúc trước, cuộc sống chỉ xoay quanh những chuyện vụn vặt, cũng đã quen với cuộc sống bình thản vô vị, tuy rằng luôn cảm thấy đau buồn, nhưng mỗi khi đêm về, nhìn thấy gương mặt quen thuộc bên cạnh giường, mùi hương đó đã sớm ăn sâu vào trong linh hồn, vuốt ve bàn tay trơn mịn kia, còn có gì không thể buông xuống? Dáng vẻ thẹn thùng của Hạ Linh Doanh càng làm cho Tiêu Mạc Ngôn không thể khống chế được lòng mình, tay chân có chút bộp chộp. Thậm chí Hạ Linh Doanh có thể nghe thấy tiếng tim cô đập như trống gõ.





Một sút đá văng cửa phòng ngủ, Tiêu Mạc Ngôn ôm Hạ Linh Doanh ngã lên giường lớn, động tác này cũng rất có kỹ thuật, có lực vừa phải cũng không mất đi dịu dàng, có thể làm cho Hạ Linh Doanh cảm nhận được của nhu cầu cấp bách của cô nhưng cũng không làm cho Hạ Linh Doanh cảm thấy sắc thái tình dục quá nặng nề. Trong giây phút cả người hãm sâu ở trên giường, Hạ Linh Doanh mơ màng có ảo giác như trở về lúc còn trẻ, lại nhìn thấy khuôn mặt tà ác khiến nàng vừa yêu vừa hận. Cả người vô thức co lại, Hạ Linh Doanh mở mắt ra, cố gắng nhìn rõ người trước mặt, mà hành động này lại bị Tiêu Mạc Ngôn cho là muốn chạy trốn. Tiêu Mạc Ngôn hiểu rất rõ Hạ Linh Doanh, biết hôm nay nếu để cho nàng trốn được thì tất cả mọi chuyện làm đều trở nên vô ích. Nụ hôn nóng bỏng như mưa rơi trên trên mặt, bên tai, cổ, vùng xương quai xanh của Hạ Linh Doanh, từng chút từng giống như một người con gái gợi cảm đang gãy đàn, không ngừng kích thích cơ thể lẫn lý trí nàng.





Lỗ tai mềm mại bị ngặm ở trong miệng, Tiêu Mạc Ngôn mút lấy nhẹ nhàng, tay đưa vào bên trong mái tóc dài có chút rối của nàng, làm dịu các dây thần kinh của nàng. Hạ Linh Doanh ở trong thế bị cô tấn công dịu dàng thỉnh thoảng lại khẽ rên, hai chân khó nhịn co lại, kẹp lấy người Tiêu Mạc Ngôn. Tay của Tiêu Mạc Ngôn cũng không an phận mà đi vào trong áo xoa lưng trắng mịn của Hạ Linh Doanh.





Tiêu Mạc Ngôn biết rõ nhiệt độ cơ thể của Hạ Linh Doanh luôn thấp quanh năm, mà nay bị cô châm ngòi, cả người nàng lại nóng rực như lửa. Cô cười đắc ý, tay vuốt ve dọc theo xương sống mảnh mai. Cảm giác ngứa ngáy tê dại từ từ lan tỏa, Hạ Linh Doanh vốn kiềm chế muốn từ chối nhưng lúc này cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, nàng vươn hai tay quàng quanh cổ Tiêu Mạc Ngôn, cơ thể yếu ớt không còn sức lực dán lên người cô nhẹ nhàng cọ xát, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt được dòng nước ấm đang tích tụ lại trong người.





Hành động này làm thay đổi sắc thái trong đôi mắt Tiêu Mạc Ngôn, cô hít sâu một hơi nhìn Hạ Linh Doanh: "Vợ, là tự em nôn nóng, không được đổ lỗi cho tôi nha."





Hạ Linh Doanh biết Tiêu Mạc Ngôn ám chỉ cái gì, nhất thời xấu hổ quẫn bách vô cùng. Cũng không đợi nàng ngụy biện thêm gì, ngực nàng liền bị nắm ở trong tay Tiêu Mạc Ngôn có chút đau. Tính tình của Tiêu Mạc Ngôn bây giờ cũng không còn tốt như khi nãy, một tay bắt lấy ngực Hạ Linh Doanh, tay kia thì nhanh chóng cởi quần áo của nàng ra, ngay sau đó, Hạ Linh Doanh ở trong lòng Tiêu Mạc Ngôn run rẩy rên khẽ, cho dù có cố dùng sức ôm chặt như thế nào cũng không thể làm cho cảm giác gấp gấp nôn nóng này mất đi.





Càng gần chạm đến giới hạn, cảm giác khắng khít quen thuộc làm cho hô hấp của Tiêu Mạc Ngôn dần dần rối loạn, cô cắn môi Hạ Linh Doanh, nuốt lấy toàn bộ tiếng rên rỉ của nàng vào trong miệng, cánh tay phập phồng càng lúc càng nhanh, trong giây phút tới cao trào kia, Hạ Linh Doanh lưu lại một vết xước trên lưng Tiêu Mạc Ngôn, cảm giác chớp mắt một cái đã đến, cả người Hạ Linh Doanh cuộn tròn lại, cuối cùng không còn sức lực thở hổn hển trong lòng Tiêu Mạc Ngôn.





Tiêu Mạc Ngôn âu yếm hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của Hạ Linh Doanh, ôm chặt lấy người nàng, thì thầm: "Vợ, lần này em nên tin tôi rồi chứ?"





Hạ Linh Doan trượt xuống dưới ngực của cô, "Người đã sớm...... Đã sớm biết, cho nên mới tra tấn em như vậy?" Cái người xấu xa này, đồ khốn khiếp, bao nhiêu năm qua vẫn cứ ức hiếp mình!





"Tra tấn em?" Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh cười hư hỏng, tay còn chưa có rời đi nhẹ nhàng chuyển động, mặt Hạ Linh Doanh đỏ lên, bối rối gọi tên cô: "Tiêu!"





"Được rồi, được rồi." Tiêu Mạc Ngôn không dám lộn xộn nữa, ôm Hạ Linh Doanh vào lòng, hôn lên môi nàng, "Chúng ta tâm sự một chút, chúng ta đã lâu cũng không có như vậy."





"Người còn biết......" Hạ Linh Doanh có chút chua chát lại có chút xót xa, đã bao lâu nàng không có nằm ở trong lòng Tiêu Mạc Ngôn như thế này, nàng ngước lên, say đắm nhìn gương mặt của Tiêu Mạc Ngôn. Gương mặt này làm cho nàng yêu thương nhiều năm như vậy, như chưa từng đổi thay, giống như được ăn thuốc trẻ mãi không già, sức hấp dẫn của Tiêu Mạc Ngôn theo tuổi tác chỉ có tăng thêm chứ không hề bị bào mòn, ngược lại bởi vì năm tháng trôi qua càng tăng thêm một phần quyến rũ chững chạc. Hạ Linh Doanh nhìn đến mê mẩn, Tiêu Mạc Ngôn bị nàng nhìn có chút đau lòng, tay kéo Hạ Linh Doanh ôm vào lòng, "Vợ à, đừng vậy mà, em càng như vậy tôi càng căm ghét chính mình."





Giọng nói nghẹn ngào càng làm lòng Hạ Linh Doanh thêm khó chịu, nàng ngoan ngoãn rúc trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, thở dài: "Tiêu, em không đòi hỏi bất cứ điều gì, thật sự cái gì cũng không cần, thầm muốn cứ ở bên cạnh người như vậy. Thậm chí có đôi khi em nghĩ, nếu chúng ta có thể đến bảy mươi tuổi thì tốt quá, như vậy người sẽ không cần làm việc nữa, mỗi ngày chắc chắn đều sẽ ở bên em. Em không yêu cầu người có thề cùng em làm chuyện gì, chỉ cần nhìn thấy người thôi cũng đã mãn nguyện rồi. Chỉ có người ở bên, em mới cảm thấy yên lòng."





Hạ Linh Doanh thầm thì, hai má nhẹ nhàng cọ xát xương quai xanh Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy tràn đầy chua xót: "Là tôi không đúng." Đã từ rất lâu, mỗi đêm về nhà đều đã tối khuya, không phải say rượu trực tiếp leo lên giường ngủ thì cũng là say rượu quậy quọ kiếm chuyện này nọ. Hạ Linh Doanh cho dù không muốn, cũng sẽ nhíu mày nhẫn nhịn Tiêu Mạc Ngôn. Nàng biết Tiêu Mạc Ngôn đi xã giao ở bên ngoài rất vất vả, dần dần nàng mới nhận ra, trong tình cảm không thể cứ mãi nhẫn nhịn, chịu đựng quá lâu, một vấn đề nhỏ cũng sẽ biến thành một ngọn lửa bùng phát, có thể hủy hoại cả đời của hai người.





"Người biết được là tốt rồi." Hạ Linh Doanh cúi xuống cắn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn bị đau nhìn nàng, "Cho nên em mới trừng phạt tôi? Bỏ nhiều công sức để dối gạt hành hạ tôi?"





Hạ Linh Doanh căm tức liếc cô, "Người tự nói xem người không cảm thấy có lỗi với lương tâm hay sao?





"Nói như vậy là em thừa nhận?"





"Thừa nhận cái gì?"





"Hừ hừ." Tiêu Mạc Ngôn cúi xuống cắn mặt Hạ Linh Doanh, "Tôi còn nói với Tiểu Tô Tử em yêu tôi như vậy sẽ không gài bẫy tôi, không ngờ thật sự là vợ mình. Ôi, đúng là thiên phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng đây. Tôi chỉ biết điều tra ở tiền tuyến, không nghĩ tới hậu viện của mình cháy sạch."





"Gài bẫy? Nếu người không làm gì có lỗi với lương tâm thì tại sao mấy ngày qua không về nhà?"





Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì Hạ Linh Doanh lại đầy một bụng tức giận, "Người nói đi, lúc trước đã hứa với em cái gì? Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì hai chúng ta trong lúc đó cũng không được giấu diếm đối phương. Người thì sao, vừa làm ra chuyện đã trở thành con rùa đen rút đầu, người tự xem lại ánh mắt của người nhìn em mấy bữa nay, người có thể không có chút tiền đồ như vậy sao?"





Tiêu Mạc Ngôn thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cảnh đẹp ngày tốt cũng sẽ hóa thành hư vô, cô nhanh chóng ôm lấy Hạ Linh Doanh, "Rồi rồi, vợ à, sao lại nóng nảy như vậy, tôi sai rồi còn chưa được sao?"





"Đúng là người sai rồi." Hạ Linh Doanh ở trong lòng cô kiên trì tranh cãi, "Tự người nói đi, lúc trước người đã hứa gì với em?"





"Là tôi không đúng, là tôi không giữ chữ tín, là tôi không biết tốt xấu, đã có tuổi còn đi bar này nọ, để cho vợ xinh đẹp như hoa phải ở nhà một mình."





Lời nói của Tiêu Mạc Ngôn đều nói trúng tim của Hạ Linh Doanh, một giọt nước mắt chảy xuống, rơi vào tim Tiêu Mạc Ngôn. Hạ Linh Doanh ôm chặt cô, nói ra hết tất cả thiệt thòi của những ngày qua, "Tiêu, em là người, không phải bình hoa người mua về để trong nhà."





"Tôi biết, tôi biết." Tiêu Mạc Ngôn siết lấy nàng, Hạ Linh Doanh cúi xuống tàn nhẫn cắn cô nữa, "Người biết sao? Lần nào người cũng nói hay lắm, có khi nào người tự nhìn lại hành vi của mình đâu. Không được, lần này em tuyệt đối không thể bỏ qua cho người dễ dàng như vậy."





"Được, vậy em nói xem em muốn tôi thế nào đây? Cho dù vợ có muốn lấy ánh trăng xuống tôi cũng nhất định hái xuống cho em!"





Tiêu Mạc Ngôn son sắt thề thốt cam đoan, Hạ Linh Doanh nhìn cô, đôi mắt sáng lên, "Thật sao?"





......





Tiêu Mạc Ngôn có chút hối hận, nhìn thấy ánh mắt của vợ chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành, nhưng nói cũng đã nói ra rồi, cô cũng không thể tự vả miệng mình, Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, liều luôn, "Thật mà!"





"Tốt!"









Hạ Linh Doanh gật đầu, đẩy Tiêu Mạc Ngôn, thoát ra từ trong vòng tay cô, "Em cũng cho người nếm thử mùi vị bị người khác khi dễ." Nói xong, Hạ Linh Doanh dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Mạc Ngôn liền dựng thẳng ngón trỏ và ngón giữa lên, hướng thẳng trong không khí, học theo giọng điệu trước đây của cô, nhướng mày nhìn cô nói: "Tự mình ngồi lên đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện