Hắn đối với người chị này có chút cảm mến. Chắc có lẽ vì chị quá hiền, quá đáng yêu và xinh xắn. Tuy nhiên, chỉ có thể nói là mến chứ thích rồi dẫn đến yêu là hơi nhiều. Chị Thảo là bạn học cùng trường cấp 2 với Huy cho đến giờ, 2 người khá thân thiết. Người ngoài nhìn vào ai cũng bảo họ đẹp đôi, nghiễm nhiên, người có tình ý là chị. Còn anh vẫn im lặng không đáp lại, có lẽ vì anh chưa quên được mối tình đầu đau đớn. Nhiều lúc hắn cũng muốn trách anh lắm chứ, chuyện đã qua 3 năm rồi, đến lúc anh nên vứt bỏ là vừa. Người đã khuất cũng không sống lại được, hà tất phải dằn vặt đau đớn. Nếu người chị thích là hắn, liệu sẽ khác??? Hắn thở dài 1 cái, chắc phận của hắn cũng ế chảy thây như nàng nói. Tuy nhiên, con gái trên đời này chết hết thì hắn cũng chẳng vơ đại nhỏ đó!

……………………………………………………………………………………………….

Vào buổi chiều đẹp trời hôm ấy, tinh thần tôi cũng phấn chấn hẳn mà xách túi đi dạo phố. Hoa nè, sao hôm nay em nở rộ đẹp đến thế? Mây nè, sao hôm nay em trong hơn mọi ngày? Tất nhiên là có lí do. Facebook đang dậy sóng share fanpage của chihuahua đầu đàn. Đã nói là fans rồi thì cái gì họ cũng chấp nhận được, kể cả chuyện yếu sinh lí và là gay. Tôi nhảy chân sáo đến siêu thị.

- Ê, là nhỏ đó phải không?- Tôi vừa đi ngang đàn chihuahua thì phải. Bìn tĩn, từ từ mà run. Ta nói trong cái rủi nó có cái xui, tôi ba chân bốn cẳng chạy trước. Mai mốt tôi sẽ phải đăng kí gia nhập đội điền kinh của trường để cải tạo lại vận tốc mới được. Tôi quay đầu nhìn, bọn chúng đang đuổi theo sát nút. Trời đất ơi, hết con đầu đàn giờ đến tận nguyên đàn. Sao tụi này cứ ám tôi hoài vậy? Ế đã ám, giờ còn bị chó ám! Tôi rẽ vào 1 con hẻm xa lạ với hi vọng trốn thoát nhưng… ngõ cụt. Tôi đã nói mà, ông trời là oan gia của tôi. Tôi đứng lại thở dốc định trở ra thì cả bọn đã chắn lối đi. Tôi cười hề hề:

- Gặp nhau rồi!

- Trùng hợp nhỉ?- Tên “cái lon” hôm bữa cười. Trùng hợp sao? Thấy tụi cưng là chị chạy toát mồ hôi mẹ mồ hôi con rồi, ở đó mà trùng với hợp. Tôi tiếp tục trưng bản mặt vui vẻ:

- À, mẹ bảo tôi phải đi mua bê vê ếc, gấp lắm, đi trước nha!

- Bê vê ếc là cái gì?- Tên đó tiếp tục hỏi. Đã tôi cố tình nói tránh rồi mà còn hỏi nhằng. Tôi đáp:

- Kotex đó, tự tin khoe cá tính! Gấp lắm, không được chậm trễ…- Nói rồi tôi đi về phía tên đó với hi vọng cả đàn tách ra. Tên đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, không thân thiện gì cả, định trả thù dịp trước chăng? Sao mà “quân tử” thù dai thế?

- Tôi có việc này muốn nói với cô…- Hắn cười thân thiện. Hề, tôi cũng cười lại.

- Vâng?

- Nhờ cái lon hôm bữa của cô mà tôi tỉnh ngộ. Thấy cô với tôi cũng có duyên, tôi chưa có người yêu, cô cũng vậy hay…- 18 năm sống, đây là lời tỏ tình đầu tiên, cảm động, hết sức cảm động. 1 phút mật niệm về những tháng năm cơ hàn trước đây. Tuy nhiên, tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới. Tôi này chắc cao khoảng 1m1, (đúng là 1m62) mặt mũi ngơ ngơ ngáo ngáo như thằng đưng. (Thằng điên). E hèm, đọc lại cái tiêu chuẩn ọi người nghe nhé: Nhà mặt phố, bố làm to. Tiêu chuẩn 3G, không tiếp chân dài não ngắn đặc biệt là côn đồ lưu manh! Tôi giật giật khóe miệng:

- À… mình sẽ suy nghĩ rồi trả lời sau. Giờ thì mình đi… trước nha!- Tôi chọn cách tẩu thoát bảo vệ thân mình. Tôi gật đầu chào từng “con” rồi phóng như bay. Hú hồn, thoát rồi! Bà mà thèm suy nghĩ chắc? Đi phẫu thuật thẩm mỹ cho giống hoàng tử đi, kéo chân dài ra cho giống hoàng tử luôn, tẩy não cho thông minh giống hoàng tử nữa. May chăng ta xem xét lại, nhưng… ta không thích xài hàng giả á à… Ế cũng có cái giá của ế mà, còn bảo không ai tỏ tình đi, chỉ là ta không thích thôi.

Tôi dung dăng dung dẻ đi về phía trước, chân trời hạnh phúc đang rộng mở chờ ta. *Bộp* tôi đụng trúng ai đó thì phải, chắc rồi chứ thì gì nữa. Tôi đứng dậy cúi đầu:

- Xin lỗi, xin lỗi…

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, 1 tên lạ hoắt. Vẻ mặt cũng bặm trợn không kém các tên vừa rồi. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, chạy trời không khỏi nắng mà. Tôi chớp chớp mắt, từ đâu cả đàn kéo ra. Ách, định tiêu diệt con mèo Kitty này tận gốc sao? Lúc trước là đàn chihuahua, lúc này là đàn sói xám. Tôi khịt mũi 1 cái, phải dùng đôi chân này để tẩu thoát tiếp rồi. Tên đó nắm áo tôi lại, tôi la oai oái:

- Tôi xin lỗi mà, mấy anh đừng chấp nhất con gái chứ!

- B.u.ô.n.g r.a.- Chất giọng khàn khàn lạnh tanh quen thuộc vang lên, á, chihuahua đầu đàn. Sống rồi, sống thiệt rồi. Tên kia vẫn không có ý định thả áo tôi ra, nam nữ thọ thọ bất tương thân chứ không phải nam nữ cọ cọ đứt dây thun nha. Tôi giằng ra rồi đi đến cạnh hắn vênh mặt, tên chihuahua này oách thế này chắc hẳn là đánh nhau rất giỏi đây. 1 chấp cả đàn nha. Hắn nhìn tôi:

- Phiền phức!

Lâu lâu mới có chút cảm động mà làm cụt hứng thế? Đáng ghét vẫn là đáng ghét mà. Tên sói đầu đàn vênh mặt:

- Mày nghĩ 1 mình mày sẽ đánh thắng sao?

- Ít ra thì cũng oai hơn bọn mày…- Hắn cởi áo khoác ra vứt cho tôi. Tôi nhanh chóng hứng liền, giống cảnh tượng trong phim gớm. Kể ra thì hắn cũng thuộc loại nói ít làm nhiều, cả bọn vậy mà làm không lại hắn mới ghê. Tôi đứng nhún nhảy vui mừng:

- Tiếp đi đầu gấu, tiếp đi… Hay quá!

Sau 1 hồi nhún nhảy chán chê, bọn kia vẫn không có dấu hiệu buông tha hắn. Tên nào bị đọ ván rồi thì đứng dậy đánh tiếp. Hình như thái độ của tôi hơi hơi đáng ghét, chỉ là chút xíu thôi, 1 tên tiến về phía tôi vung tay lên định đánh. Tôi chỉ biết nhắm mắt lại cam tâm chịu trận.

-AAAA…- Tên đó hét lên đau đớn. Có ai đó đã bẻ tay hắn ra sau lưng. Oái, mái tóc màu vàng nâu lịch lãm, ánh mắt sáng như sao đêm, thân hình to lớn vạm vỡ, là hoàng tử của tôi đó. Không ngờ anh cũng biết đánh nhau, chẳng biết lí do chi mà anh xuất hiện, tôi chỉ biết đứng thờ thẫn và nghĩ đây là giấc mơ, giấc mơ ngọt ngào. Anh mỉm cười nhìn tôi:

- Không sao chứ cô bé?

- A, dạ không sao!- Tôi cười híp mắt, tim tôi đã bay vèo vèo từ lâu rồi còn để ý gì nữa đâu. Anh nhìn tên kia đang đau đớn dưới tay mình ném sang 1 bên rồi nhập cuộc cùng hắn. Như thế này có thể xếp anh vào dạng côn đồ không? Ầy, không thể nào, đây là hành hiệp trự nghĩa. Anh hùng ca

. 1 lát sau thì đàn chihuahua kéo đến. Hắn và anh cũng đã hạ gần hết cả rồi, chỉ cần bọn chihuahua đến xơi mà thôi. Hắn lau mồ hôi trên trán, lau mồ hôi cũng đẹp lạ lùng à nha. Nhưng ai quan tâm chứ? Tôi đang đắm chìm nhìn hoàng tử, tôi mở túi ra lấy khăn giấy đưa cho anh:

- Cảm ơn anh, anh lau mồ hôi đi!

- Cảm ơn.- Anh vui vẻ nhận lấy. Hắn bên cạnh thấy thái độ đó của tôi thì hừ lạnh:

- Tôi mới là người đến trước mà?

- Nhưng xíu nữa thì tôi bị đánh rồi, anh còn hăng say đánh nữa mà! Có ai bảo phải đánh đâu.- Tôi bĩu môi, tính làm anh hùng cứu mĩ nhân sao? Ngươi chưa đủ trình độ đâu, chỉ có bạch mã hoàng tử mới có đủ trình độ này. Hắn xoay sang hướng khác chống nạnh. Tôi mỉm cười nhìn anh:

- Không ngờ anh đánh nhau cũng hay thật!

- Có thằng em thích đánh nhau cũng phải biết chút võ để bảo vệ nó chứ!

- Em cần sao?- Hắn nhìn anh. Anh? Em? Anh em mà sao 1 trời 1 vực vậy? Sao tôi không biết chuyện này sớm hơn nhỉ? Tôi sẽ cung phụng thằng em của hoàng tử để 1 ngày chị dâu nó không bị đày đọa. Thấy tôi đứng ngẩn người thì anh kéo tay tôi:

- Đi ăn kem đi, gặp nhau cũng là có duyên rồi!

Người chi mà đáng yêu rứa, tôi chạy theo anh mà tưởng mình đang bay, bay cao lắm. Hắn cũng đi theo, đồ kì đà phá đám. Tôi ngồi cạnh cửa sổ quán Ice Cream đối diện hắn. Huy cũng ngồi xuống cạnh hắn. Anh đưa menu cho tôi chọn trước, nụ cười vẫn nở trên môi:

- Lady first!- Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt mà. Tôi chỉ tiếc là lúc đó không ôm chặt anh mà ngấu nghiến. Hắn im lặng nãy giờ, lên tiếng:

- Cô dẹp cái bản mặt dê xồm của mình đi!

- Nè.- Tôi liếc hắn, bà mà không giữ hình tượng thì bà phang chết mẹ ngươi rồi. Anh vỗ vai hắn:

- Em nói gì ghê vậy!

Đúng, hắn nói bậy. Làm gì có con dê nào đáng yêu thế này? (Cô bớt mơ đi! ==”) Hắn chỉ quay sang nơi khác khóe miệng cong cong lên đáng ghét. Hãy đợi đó, 1 ngày ta lên chức chị dâu thì tha hồ mà bóc lột em chồng. Cố gắng, dằn xuống, dằn xuống.

Tôi mỉm cười hỏi anh:

- 2 người là anh em ruột sao?

- Ừ, cùng cha cùng mẹ luôn đó!- Anh đáp. Anh cũng là có khiếu khôi hài nha, nói chuyện rất vui há há há há… Vui không mấy bạn? Hả? Không vui à? Không vui tôi vui được rồi. Tôi bĩu môi:

- 2 người cực kì khác nhau. Anh thì cực kì hoàn hảo trong khi hắn*liếc hắn* rất xấu tính đó!

- Em là người… đá Tuấn lúc ra về?

Oách, ta cứ tưởng nhà ngươi ít nói, lầm lầm lì lì kín miệng, không ngờ nhà ngươi lại mách lẻo như thế. Hình như anh nhắc hắn mới nhớ, hắn nhìn tôi khó hiểu. Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, mất màu hết rồi. Tôi cúi đầu cười bẽn lẽn, im lặng là vàng, cho vàng cũng không đáp. Anh cũng cười 1 cách bí ẩn. Thấy ghét quá đi hờ! Tôi vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp thì anh hỏi:

- Em gọi món xong chưa?

- Á, cho em kem dâu được rồi.- Tôi gãi đầu, xấu hổ chết đi được. Anh mỉm cười rồi bảo nhân viên làm 1 ly kem dâu, 2 ly kem cafe. Anh và hắn có cùng chung sở thích nhỉ? Cô nàng nhân viên thấy 2 tên trai đẹp ghé quán thì đứng nhìn trân trân chỉ thiếu mỗi điều chảy nước bọt. Gì chứ? Dám nhìn hoàng tử của tôi sao? Tôi mỉm cười với cô:

- Cô còn cần gì nữa không?

- Ơ…dạ…không… Quý khách vui lòng chờ 1 chút!- Con bé thẹn thùng đây mà, còn thẹn? Tôi bĩu môi, có chồng đẹp cũng khổ, đi đến đâu ai cũng dòm ngó. Hắn nói:

- Lúc nãy là bọn trường Bình Phát, bọn nó cực kỳ ghét trường Minh Đăng. Tôi đã hẹn bọn chúng ra đánh nhau đó, mai mốt nếu có gặp thì chạy đi, tôi không xuất hiện kịp lúc hoài đâu.- Ai cần mi chứ con chihuahua kia? Đã có bạch mã hoàng tử bảo vệ ta rồi. Tôi chép miệng gật gật đầu. Anh đang chống cằm nghiêng đầu nhìn tôi. Á, đừng nhìn em nữa, em ngại mà. Tôi đưa tay áp 2 gò má đang đỏ ửng của tôi. Anh hỏi:

- Em học cùng trường với Tuấn?

- Cùng lớp luôn ạ.- Tôi ủ rũ đáp. Anh quay sang nhìn hắn:

- Đừng nói với anh là vì con bé này nha?

- Đúng!- Hắn nhếch mép. 2 anh em nhà họ đang ám chỉ ý gì đây? Anh nhìn tôi xua xua tay tỏ vẻ không có gì. Có chuyện mờ ám, tôi không thể nào chấp nhận mối tình loạn luân anh em đâu nha. 1 lát sau, 1 người nam mang kem ra. Tôi lấy cái muỗng xoay quanh vòng miệng ly rồi mới múc. Hắn vẫn ít nói như thế, hầu như chỉ có anh nói. Hắn không nói tôi còn khỏe nữa, có nhiều thời gian nói chuyện với anh hơn. Nói được 1 lúc mới nhận ra anh thân thiện quá đỗi. Có lẽ giấc mơ chẳng còn bao xa nữa rồi.

- A lô? Hả? Cậu có sao không? Tớ đến ngay!- Anh nghe điện thoại, chắc là có ai bị gì rồi. Anh mỉm cười nhìn tôi và hắn:

- 2 đứa ở lại nha. Thảo bị tai nạn xe rồi, anh đi lo đây.

- Chị…có sao không?- Hắn hỏi, tôi cảm nhận được, hắn đang lo lắng cho người con gái đó. Chắc là ý trung nhân rồi. Anh thở dài:

- Chỉ là xe gắn máy với nhau thôi, không nặng lắm nhưng cảnh sát đang “vây”!

- Anh đi đi!- Hắn nhướn mày gật đầu. Sau khi nhìn anh khuất khỏi quán mới cười lém lỉnh:

- Chị Thảo nha, chị Thảo nha…

- Cô thì hơn gì tôi?- Hắn nhìn tôi điệu bộ ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Thôi kệ bỏ qua…

- Cho xin số điện thoại i…- Tôi trưng bộ mặt cún con đáng yêu muốn cắn. Hắn hỏi:

- Ai?

- Thì anh ngươi, chẳng lẽ số nhà ngươi?- Tên này tu ở núi nào thế? Bị tẩu hỏa nhập ma nên ảo tưởng sức mạnh à?

- K.h.ô.n.g…- Hắn gằng từng chữ rồi đứng dậy ra về. Trời đất, bỏ tôi lại thế này sao? Tôi cũng đứng dậy định thanh toán nhưng bạch mã hoàng tử đã thanh toán rồi. Đúng là tuýt người hoàn hảo từng mm mà. Cáắc tôi phải tăng tiêu chuẩn của mình là 4G mới được: đẹp zai, học giỏi, con nhà giàu, ga lăng. Mấy bạn GATO với tôi chưa? Tôi xoa xoa cổ tay mình, ban nãy Huy đã nắm đó nha. Vui quá!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện