Cô nàng tìm được huyệt vị, phát hiện ra quả nhiên đồng đen ở nơi đó không liền thành một khối, rõ ràng chính là nơi giấu cơ quan chứ không còn chỗ nào khác. Cô nàng hít sâu một hơi, đoạn nhấn mạnh vào hai huyệt.
Tức thì…
Chỉ thấy lồng ngực của bức tượng sắt chợt mở banh ra như cánh cửa tủ, để lộ khoảng không bên trong. Tạng Cẩu kéo cô nàng dậy, đoạn soi ngọn đuốc vào.
Trong bụng tượng quả nhiên có một thanh kiếm!
Tạng Cẩu không nén được kinh ngạc, mó tay lấy thanh kiếm ra, giơ thẳng trước mặt.
Chỉ thấy lưỡi kiếm dài độ ba xích thời Nguyễn, tức là cỡ sáu gang tay, toàn thân bằng đồng đen. Chỗ lưỡi kiếm chạm vào cán có khắc hai chữ Thuận Thiên cách điệu. Cậu chàng lướt ngón tay qua, mới phát hiện sống kiếm là một trụ dày chỉ bằng một phần ba ngón út người trưởng thành, hai bên gắn hai nửa lưỡi kiếm bằng đồng đen, dưới nách hộ thủ - chỗ sát tay cầm có một chốt nhô ra như cò bắn nỏ. Ngoài ra chuôi kiếm thẳng đuột, chẳng có đốc kiếm.
“ Hương! Thuận Thiên kiếm! Mình tìm được kiếm Thuận Thiên rồi! ”
Tạng Cẩu không khỏi thấy mừng rỡ. Hai người vượt bao chông gai nguy hiểm, xông vào mộ cổ, âu cũng là vì bí mật của Rồng Không Đuôi, về sau còn là vì thanh bảo kiếm tượng trưng cho ngôi đế vương đã mất tích nhiều năm này. Tuy chưa kiếm được bí mật Rồng Không Đuôi, nhưng có Thuận Thiên kiếm, thì cũng không uổng chuyến này.
Hồ Phiêu Hương thì ngồi gục xuống, cười thảm:
“ Ích gì chứ, cũng có mở được cửa đâu? ”
Lúc này cô nàng tin chắc cơ quan mở cửa chính là cây đàn hai tên Lý Thông, Gia Luật đem đi rồi. Còn tượng sắt giấu kiếm, có tìm được phỏng cũng ích gì? Tạng Cẩu bèn gãi gáy, nói:
“ Cũng đâu biết trước được. À đúng rồi, hình như thanh kiếm này không tệ, còn sắc hơn cả đao Lĩnh Nam. Bây giờ ta thử lấy kiếm chém cửa sắt xem có được không. ”
Cậu chàng xoay xoay thanh kiếm trong tay, lại bảo:
“ Tiếc là kiếm không có đốc, dễ tuột quá. ”
Hồ Phiêu Hương ngẫm lại một chút, chợt thốt lên:
“ Này!! Hay… chìa khóa Loa Thành chính là đốc của Thuận Thiên kiếm? ”
Tạng Cẩu ngẫm lại, trên phình dưới thuôn, ngoại trừ trông như cái trống ra thì đúng thực chính là cái đốc kiếm! Cậu chàng rút khóa Loa thành ra, cười cười:
“ Cũng may lúc đó vẫn lấy lại thứ này. ”
Đoạn, Tạng Cẩu đặt khóa Loa thành lên kiếm, phần đáy trống ráp vào đuôi kiếm, rồi vặn một cái. Chìa khóa Loa thành và Thuận Thiên kiếm theo đó nhẹ nhàng gắn vào nhau, quả nhiên cả hai sớm đã là một chỉnh thể.
Cậu chàng tra ngón trỏ vào lẫy, bốn ngón còn lại xiết lấy chuôi kiếm, nói đoạn vận lực chém đại một chiêu. Chỉ nghe đánh kịch một cái, cánh cửa lót đồng đen đã bị kiếm Thuận Thiên xả làm đôi. Thế kiếm chưa dứt, lưỡi kiếm ngập vào sàn đến ba thốn.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, không nén nổi sự kinh sợ. Từ trước đến nay, đồng đen vốn được xưng là kim thiết mạnh nhất trên đời, không thể bị tổn hại, càng không tổn hại được nhau. Cánh cửa đồng đen kia ngay cả đao Lĩnh Nam cũng không làm gì nổi, ấy vậy mà đứng trước kiếm Thuận Thiên này tưởng như một tờ giấy.
Điều ấy chứng tỏ hai điều. Thứ nhất, thế nhân trước giờ vẫn hiểu sai, cùng là đồng đen nhưng cũng có cái mạnh cái yếu, cái chuyện “ không thể tổn hại lẫn nhau ” chỉ tương đối mà thôi. Thứ hai, tám món thần khí của võ lâm, đứng trước Thuận Thiên kiếm cũng chỉ có thể xưng thần.
Tạng Cẩu nâng kiếm lên, tự hỏi:
“ Không biết cái lẫy này dùng để làm gì? ”
Miệng nói, mà tay đã không khống chế nổi tò mò gạt vào lẫy kiếm một cái. Tức thì, lưỡi kiếm bỗng sáng rực lên, chói lòa tưởng như một mặt trời thu nhỏ, soi rõ cả căn phòng lẫn con đường phía sau cánh cửa đổ nát. Thân kiếm phát ra liên tục những tiếng rè rè, xèn xẹt như tiếng chuột kêu. Cả đời này, Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu thực chưa từng thấy một thứ ánh sáng nào chói lóa đến thế ngoại trừ vầng dương.
So với Thuận Thiên kiếm, mồi lửa trên tay họ thực chỉ như ánh đom đóm với vầng trăng. Cả hai sống trong mộ bấy lâu, nay ánh sáng thình lình rọi tới khiến đôi mắt hai người đau như muốn cháy lên. Tạng Cẩu hoảng hồn thả tay khỏi lẫy kiếm, ánh sáng rực rỡ mới vụt tắt.
Kì thực, kiếm chẳng hề sáng đến vậy, chẳng qua hai người ở lâu trong mộ cổ không có ánh mặt trời, lại chưa từng tiếp xúc với đèn điện nên mới bị kinh ngạc đến vậy.
Còn không, thì ánh sáng của kiếm tuy là hơn đèn dầu bình thường, song cũng còn kém so với ánh đèn hiện đại mấy phần.
Lúc này, đôi mắt đã bớt đau, Hồ Phiêu Hương mới ngơ ngác nhìn thanh kiếm nằm im lìm dưới đất, mấp máy:
“ Là thật! Truyền thuyết kiếm Thuận Thiên điều khiển được sấm chớp là thật! ”
Ban nãy cô nàng cũng có thể thấy lông tóc dựng đứng cả, đủ thấy nếu kiếm này chém vào người, điện truyền vào thân, chẳng những khiến đối thủ tê bại cả người mà miệng vết thương cũng bị đốt nóng đến cháy xém.
Tạng Cẩu vội nhặt kiếm lên, nói khẽ:
“ Đời thuở chưa từng nghĩ có thanh kiếm nào quái lạ như thế, thiếu chút là mù cả hai rồi. ”
Hai người chém được cánh cửa ngày trước Lí Thông và Gia Luật dùng để rời đi, bấy giờ đứng trước mặt là một cây cầu dẫn qua một bờ vực sâu hoắm tối om. Bấy giờ, ở đầu cầu đối diện đã có mấy chục người ăn mặc quái lạ tay cầm bó đuốc, quỳ dưới đất mà hô to bằng tiếng Tàu:
“ Tham kiến kiếm chủ. ”
Đoạn, một lão già luống tuổi, dường như là người cầm đầu chậm rãi bước về phía hai người. Miệng lão lắp bắp muốn nói, mà nước mắt đã đầm đìa cả khuôn mặt, đọng cả lại trên các nếp nhăn. Lão mếu máo nói:
“ Rốt cuộc cũng đợi được ngày này, họ Bạch ta lại thấy được ánh mặt trời rồi! ”
Hồ Phiêu Hương nghe lão tự xưng là họ Bạch, hô to:
“ Các người… lẽ nào là đời sau của Bạch Tĩnh Cung, vợ của đức thánh Chèm? ”
Lão già bèn nói:
“ Bẩm kiếm chủ phu nhân, thưa phải. ”
Cô nàng nghe lão gọi Tạng Cẩu là kiếm chủ, gọi mình là kiếm chủ phu nhân bất giác lại nhớ mới nãy hai người thề nguyền trong căn phòng bí mật, mặt hoa bỗng đỏ lựng lên.
Tạng Cẩu thì nói:
“ Lão có nước không? Hai ta bị giam trong phòng bấy lâu, hết nước mấy ngày, sợ rằng cô ấy sắp không chịu được nữa. ”
Ông họ Bạch bèn đáp:
“ Chuyện ấy xin kiếm chủ chớ lo, bọn tôi sẽ cho người xử lí ổn thỏa. ”
Chờ Hồ Phiêu Hương uống nước nghỉ ngơi xong, lão mới dẫn hai người qua cầu, để lại đoàn người lố nhố phía sau, chắc đang xử lí thi thể cũng như những vật bài uế của hai người.
Lão họ Bạch vừa đi vừa kể lại…
Nguyên là khi xây mộ, Bạch Tĩnh Cung đã có với Lí Ông Trọng hai người con. Đứa thứ hai và gia thần, nô bộc trong nhà theo mẹ vào giữ mộ, còn cậu cả ở ngoài hương khói quanh năm, lại giữ lấy huyết mạch nhà họ Lí. Trải hơn một ngàn năm từ đời Tần đến nay, những người hầu và chi thứ họ Lí sinh hoạt trong mộ, sinh con đẻ cái, đến nay có hơn năm trăm người.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương nghe rằng trong mộ cự nhiên có chừng đó người sinh sống, không khỏi kinh ngạc trước quy mô của ngôi mộ này. Phải biết cái thôn Điếu Ngư của Tạng Cẩu cũng chỉ có hơn hai trăm người mà thôi.
Lão họ Bạch lại kể tiếp:
“ Vào đời nhà Đường, dòng chính của họ Lí mời một tên thầy địa lí, xưng là Cao Biền vào mộ hòng chiếm đoạt vật báu. Dòng thứ chúng ta ở trong mộ lâu, ghi nhớ lời tổ tiên, bèn hợp sức đánh đuổi Cao Biền và gia chủ dòng chính. Trận chiến ấy tuy là thảm liệt, nhưng cũng bắt được gần trăm người gái trai đủ cả, nên mới truyền tiếp được dòng giống. Chúng ta đoạt được đốc kiếm, lại lừa được tay Cao Biền vào giam chết trong mộ, chỉ có gia chủ dòng chính là thoát được cùng với cái chìa đá. ”
Lão nói đến đây thì ngừng, nhưng cả hai người Tạng Cẩu đều hiểu nguyên nhân vì sao từ đó dòng thứ của họ Lí lại tự đổi thành họ Bạch theo họ tổ mẫu.
“ Mãi đến đời Tống, có sư thầy người Nam tự nhận là Dương Không Lộ đến đây, xông từ cửa tử mà vào, đảm lược đúng là hơn người. Tuy nhiên cũng vì lí này mà ngài ấy vô duyên với thần kiếm. Chúng tôi dẫn ngài vào nơi tổ tiên giữ bí mật Vô Vĩ Chi Long, ngài xem qua một lượt rồi đi, lúc trở lại dẫn thêm hơn trăm người vào để chúng tôi kéo dài nòi giống, đoạn lấy theo cả đốc kiếm mang về nước. ”
Tạng Cẩu bèn nói:
“ Chẳng hay hiện giờ lão dẫn chúng tôi ra khỏi mộ được chăng? ”
Ông họ Bạch đáp lời:
“ Lời của kiếm chủ như lời tổ tiên, chúng tôi nào dám không nghe? Chỉ là có một tổ huấn khác phải phiền đến đại nhân. ”
Hai người Tạng Cẩu, Phiêu Hương thấy lão thành khẩn, lại không có ác ý chứ chẳng phải kẻ giả ý hư tình như Lý Thông, bèn đồng thời thi lễ, nói:
“ Chuyện này thì chúng tôi xin hết sức! ”
Ông họ Bạch cười bảo:
“ Kiếm chủ phu nhân bị giam mấy ngày, cơ thể suy nhược. Chuyện tổ huấn dặn rất khó khăn, thiết nghĩ hai vị cứ nghỉ ngơi lại sức đôi ba bữa rồi tính. ”
Đoạn dẫn hai người đến một căn phòng lớn, bài trí trang hoàng lộng lẫy hơn xa nhà phú quý bình thường. Ông họ Bạch cúi mình thi lễ, rồi lẳng lặng rời đi.
Hồ Phiêu Hương thấy có giường nệm, bèn trèo lên kéo chăn ngủ một giấc.
Tạng Cẩu vừa kiểm tra phòng một lượt, quay lại đã thấy cô nàng say giấc nồng, cũng chỉ biết nhún vai cười trừ.
Cậu chàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhắm mắt lại, nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngôi mộ cổ. Nay Gia Luật Sở Tài và Lí Thông chưa rõ tung tích, cổ mộ lại lắm chuyện li kì quái lạ, cộng thêm họ Bạch thủ mộ ngàn năm…v.v… thật đúng là khiến người ta nhất thời thấy thật khó mà tiếp nhận.
Tặng đậu
Tức thì…
Chỉ thấy lồng ngực của bức tượng sắt chợt mở banh ra như cánh cửa tủ, để lộ khoảng không bên trong. Tạng Cẩu kéo cô nàng dậy, đoạn soi ngọn đuốc vào.
Trong bụng tượng quả nhiên có một thanh kiếm!
Tạng Cẩu không nén được kinh ngạc, mó tay lấy thanh kiếm ra, giơ thẳng trước mặt.
Chỉ thấy lưỡi kiếm dài độ ba xích thời Nguyễn, tức là cỡ sáu gang tay, toàn thân bằng đồng đen. Chỗ lưỡi kiếm chạm vào cán có khắc hai chữ Thuận Thiên cách điệu. Cậu chàng lướt ngón tay qua, mới phát hiện sống kiếm là một trụ dày chỉ bằng một phần ba ngón út người trưởng thành, hai bên gắn hai nửa lưỡi kiếm bằng đồng đen, dưới nách hộ thủ - chỗ sát tay cầm có một chốt nhô ra như cò bắn nỏ. Ngoài ra chuôi kiếm thẳng đuột, chẳng có đốc kiếm.
“ Hương! Thuận Thiên kiếm! Mình tìm được kiếm Thuận Thiên rồi! ”
Tạng Cẩu không khỏi thấy mừng rỡ. Hai người vượt bao chông gai nguy hiểm, xông vào mộ cổ, âu cũng là vì bí mật của Rồng Không Đuôi, về sau còn là vì thanh bảo kiếm tượng trưng cho ngôi đế vương đã mất tích nhiều năm này. Tuy chưa kiếm được bí mật Rồng Không Đuôi, nhưng có Thuận Thiên kiếm, thì cũng không uổng chuyến này.
Hồ Phiêu Hương thì ngồi gục xuống, cười thảm:
“ Ích gì chứ, cũng có mở được cửa đâu? ”
Lúc này cô nàng tin chắc cơ quan mở cửa chính là cây đàn hai tên Lý Thông, Gia Luật đem đi rồi. Còn tượng sắt giấu kiếm, có tìm được phỏng cũng ích gì? Tạng Cẩu bèn gãi gáy, nói:
“ Cũng đâu biết trước được. À đúng rồi, hình như thanh kiếm này không tệ, còn sắc hơn cả đao Lĩnh Nam. Bây giờ ta thử lấy kiếm chém cửa sắt xem có được không. ”
Cậu chàng xoay xoay thanh kiếm trong tay, lại bảo:
“ Tiếc là kiếm không có đốc, dễ tuột quá. ”
Hồ Phiêu Hương ngẫm lại một chút, chợt thốt lên:
“ Này!! Hay… chìa khóa Loa Thành chính là đốc của Thuận Thiên kiếm? ”
Tạng Cẩu ngẫm lại, trên phình dưới thuôn, ngoại trừ trông như cái trống ra thì đúng thực chính là cái đốc kiếm! Cậu chàng rút khóa Loa thành ra, cười cười:
“ Cũng may lúc đó vẫn lấy lại thứ này. ”
Đoạn, Tạng Cẩu đặt khóa Loa thành lên kiếm, phần đáy trống ráp vào đuôi kiếm, rồi vặn một cái. Chìa khóa Loa thành và Thuận Thiên kiếm theo đó nhẹ nhàng gắn vào nhau, quả nhiên cả hai sớm đã là một chỉnh thể.
Cậu chàng tra ngón trỏ vào lẫy, bốn ngón còn lại xiết lấy chuôi kiếm, nói đoạn vận lực chém đại một chiêu. Chỉ nghe đánh kịch một cái, cánh cửa lót đồng đen đã bị kiếm Thuận Thiên xả làm đôi. Thế kiếm chưa dứt, lưỡi kiếm ngập vào sàn đến ba thốn.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, không nén nổi sự kinh sợ. Từ trước đến nay, đồng đen vốn được xưng là kim thiết mạnh nhất trên đời, không thể bị tổn hại, càng không tổn hại được nhau. Cánh cửa đồng đen kia ngay cả đao Lĩnh Nam cũng không làm gì nổi, ấy vậy mà đứng trước kiếm Thuận Thiên này tưởng như một tờ giấy.
Điều ấy chứng tỏ hai điều. Thứ nhất, thế nhân trước giờ vẫn hiểu sai, cùng là đồng đen nhưng cũng có cái mạnh cái yếu, cái chuyện “ không thể tổn hại lẫn nhau ” chỉ tương đối mà thôi. Thứ hai, tám món thần khí của võ lâm, đứng trước Thuận Thiên kiếm cũng chỉ có thể xưng thần.
Tạng Cẩu nâng kiếm lên, tự hỏi:
“ Không biết cái lẫy này dùng để làm gì? ”
Miệng nói, mà tay đã không khống chế nổi tò mò gạt vào lẫy kiếm một cái. Tức thì, lưỡi kiếm bỗng sáng rực lên, chói lòa tưởng như một mặt trời thu nhỏ, soi rõ cả căn phòng lẫn con đường phía sau cánh cửa đổ nát. Thân kiếm phát ra liên tục những tiếng rè rè, xèn xẹt như tiếng chuột kêu. Cả đời này, Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu thực chưa từng thấy một thứ ánh sáng nào chói lóa đến thế ngoại trừ vầng dương.
So với Thuận Thiên kiếm, mồi lửa trên tay họ thực chỉ như ánh đom đóm với vầng trăng. Cả hai sống trong mộ bấy lâu, nay ánh sáng thình lình rọi tới khiến đôi mắt hai người đau như muốn cháy lên. Tạng Cẩu hoảng hồn thả tay khỏi lẫy kiếm, ánh sáng rực rỡ mới vụt tắt.
Kì thực, kiếm chẳng hề sáng đến vậy, chẳng qua hai người ở lâu trong mộ cổ không có ánh mặt trời, lại chưa từng tiếp xúc với đèn điện nên mới bị kinh ngạc đến vậy.
Còn không, thì ánh sáng của kiếm tuy là hơn đèn dầu bình thường, song cũng còn kém so với ánh đèn hiện đại mấy phần.
Lúc này, đôi mắt đã bớt đau, Hồ Phiêu Hương mới ngơ ngác nhìn thanh kiếm nằm im lìm dưới đất, mấp máy:
“ Là thật! Truyền thuyết kiếm Thuận Thiên điều khiển được sấm chớp là thật! ”
Ban nãy cô nàng cũng có thể thấy lông tóc dựng đứng cả, đủ thấy nếu kiếm này chém vào người, điện truyền vào thân, chẳng những khiến đối thủ tê bại cả người mà miệng vết thương cũng bị đốt nóng đến cháy xém.
Tạng Cẩu vội nhặt kiếm lên, nói khẽ:
“ Đời thuở chưa từng nghĩ có thanh kiếm nào quái lạ như thế, thiếu chút là mù cả hai rồi. ”
Hai người chém được cánh cửa ngày trước Lí Thông và Gia Luật dùng để rời đi, bấy giờ đứng trước mặt là một cây cầu dẫn qua một bờ vực sâu hoắm tối om. Bấy giờ, ở đầu cầu đối diện đã có mấy chục người ăn mặc quái lạ tay cầm bó đuốc, quỳ dưới đất mà hô to bằng tiếng Tàu:
“ Tham kiến kiếm chủ. ”
Đoạn, một lão già luống tuổi, dường như là người cầm đầu chậm rãi bước về phía hai người. Miệng lão lắp bắp muốn nói, mà nước mắt đã đầm đìa cả khuôn mặt, đọng cả lại trên các nếp nhăn. Lão mếu máo nói:
“ Rốt cuộc cũng đợi được ngày này, họ Bạch ta lại thấy được ánh mặt trời rồi! ”
Hồ Phiêu Hương nghe lão tự xưng là họ Bạch, hô to:
“ Các người… lẽ nào là đời sau của Bạch Tĩnh Cung, vợ của đức thánh Chèm? ”
Lão già bèn nói:
“ Bẩm kiếm chủ phu nhân, thưa phải. ”
Cô nàng nghe lão gọi Tạng Cẩu là kiếm chủ, gọi mình là kiếm chủ phu nhân bất giác lại nhớ mới nãy hai người thề nguyền trong căn phòng bí mật, mặt hoa bỗng đỏ lựng lên.
Tạng Cẩu thì nói:
“ Lão có nước không? Hai ta bị giam trong phòng bấy lâu, hết nước mấy ngày, sợ rằng cô ấy sắp không chịu được nữa. ”
Ông họ Bạch bèn đáp:
“ Chuyện ấy xin kiếm chủ chớ lo, bọn tôi sẽ cho người xử lí ổn thỏa. ”
Chờ Hồ Phiêu Hương uống nước nghỉ ngơi xong, lão mới dẫn hai người qua cầu, để lại đoàn người lố nhố phía sau, chắc đang xử lí thi thể cũng như những vật bài uế của hai người.
Lão họ Bạch vừa đi vừa kể lại…
Nguyên là khi xây mộ, Bạch Tĩnh Cung đã có với Lí Ông Trọng hai người con. Đứa thứ hai và gia thần, nô bộc trong nhà theo mẹ vào giữ mộ, còn cậu cả ở ngoài hương khói quanh năm, lại giữ lấy huyết mạch nhà họ Lí. Trải hơn một ngàn năm từ đời Tần đến nay, những người hầu và chi thứ họ Lí sinh hoạt trong mộ, sinh con đẻ cái, đến nay có hơn năm trăm người.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương nghe rằng trong mộ cự nhiên có chừng đó người sinh sống, không khỏi kinh ngạc trước quy mô của ngôi mộ này. Phải biết cái thôn Điếu Ngư của Tạng Cẩu cũng chỉ có hơn hai trăm người mà thôi.
Lão họ Bạch lại kể tiếp:
“ Vào đời nhà Đường, dòng chính của họ Lí mời một tên thầy địa lí, xưng là Cao Biền vào mộ hòng chiếm đoạt vật báu. Dòng thứ chúng ta ở trong mộ lâu, ghi nhớ lời tổ tiên, bèn hợp sức đánh đuổi Cao Biền và gia chủ dòng chính. Trận chiến ấy tuy là thảm liệt, nhưng cũng bắt được gần trăm người gái trai đủ cả, nên mới truyền tiếp được dòng giống. Chúng ta đoạt được đốc kiếm, lại lừa được tay Cao Biền vào giam chết trong mộ, chỉ có gia chủ dòng chính là thoát được cùng với cái chìa đá. ”
Lão nói đến đây thì ngừng, nhưng cả hai người Tạng Cẩu đều hiểu nguyên nhân vì sao từ đó dòng thứ của họ Lí lại tự đổi thành họ Bạch theo họ tổ mẫu.
“ Mãi đến đời Tống, có sư thầy người Nam tự nhận là Dương Không Lộ đến đây, xông từ cửa tử mà vào, đảm lược đúng là hơn người. Tuy nhiên cũng vì lí này mà ngài ấy vô duyên với thần kiếm. Chúng tôi dẫn ngài vào nơi tổ tiên giữ bí mật Vô Vĩ Chi Long, ngài xem qua một lượt rồi đi, lúc trở lại dẫn thêm hơn trăm người vào để chúng tôi kéo dài nòi giống, đoạn lấy theo cả đốc kiếm mang về nước. ”
Tạng Cẩu bèn nói:
“ Chẳng hay hiện giờ lão dẫn chúng tôi ra khỏi mộ được chăng? ”
Ông họ Bạch đáp lời:
“ Lời của kiếm chủ như lời tổ tiên, chúng tôi nào dám không nghe? Chỉ là có một tổ huấn khác phải phiền đến đại nhân. ”
Hai người Tạng Cẩu, Phiêu Hương thấy lão thành khẩn, lại không có ác ý chứ chẳng phải kẻ giả ý hư tình như Lý Thông, bèn đồng thời thi lễ, nói:
“ Chuyện này thì chúng tôi xin hết sức! ”
Ông họ Bạch cười bảo:
“ Kiếm chủ phu nhân bị giam mấy ngày, cơ thể suy nhược. Chuyện tổ huấn dặn rất khó khăn, thiết nghĩ hai vị cứ nghỉ ngơi lại sức đôi ba bữa rồi tính. ”
Đoạn dẫn hai người đến một căn phòng lớn, bài trí trang hoàng lộng lẫy hơn xa nhà phú quý bình thường. Ông họ Bạch cúi mình thi lễ, rồi lẳng lặng rời đi.
Hồ Phiêu Hương thấy có giường nệm, bèn trèo lên kéo chăn ngủ một giấc.
Tạng Cẩu vừa kiểm tra phòng một lượt, quay lại đã thấy cô nàng say giấc nồng, cũng chỉ biết nhún vai cười trừ.
Cậu chàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhắm mắt lại, nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngôi mộ cổ. Nay Gia Luật Sở Tài và Lí Thông chưa rõ tung tích, cổ mộ lại lắm chuyện li kì quái lạ, cộng thêm họ Bạch thủ mộ ngàn năm…v.v… thật đúng là khiến người ta nhất thời thấy thật khó mà tiếp nhận.
Tặng đậu
Danh sách chương