Rất hiển nhiên, chiêu này y sáng tạo dựa trên cơ sở thanh Quỷ Hoàn. Nhành tùng trong tay nhẹ, ngắn, lại gồ ghề thẳng không ra thẳng cong chẳng ra cong, khác xa đao của y. Khác biệt này khiến lúc phát chiêu thế công của y đến chậm nửa hơi thở.
Nửa hơi thở này, đối với cao thủ như Tạng Cẩu, đã là khác biệt giữa sống và chết.
Cậu chàng cũng hiểu nếu như Tửu Thôn dùng Quỷ Hoàn, mà cậu chàng dùng một thứ binh khí tương tự, thì ban nãy ắt phải bị chém trúng. Tuy là thương thế chưa chắc đã ảnh hưởng tính mạng, song ắt cũng không nhẹ.
Tạng Cẩu cười nhẹ, rồi nói:
“ Lúc tấn công, ta thắng nửa chiêu. Ban nãy lại thua nửa chiêu. Trận này coi như hoà, thấy sao? ”
Tửu Thôn lắc đầu, vỗ Quỷ Hoàn, nói:
“ Nó thua kiếm của ngươi, bọn ta tuy hai mà một, thất bại của nó là thất bại của ta. Nên trận này, Tửu Thôn ta bại. ”
Cậu chàng thấy trận này mình thắng không vẻ vang gì, thầm nghĩ nếu không phải do Thuận Thiên kiếm chém đứt đao Quỷ Hoàn thì chưa biết ra sao, trong lòng thấy khó chịu. Đối với Tạng Cẩu, trừ phi là chuyện liên quan tới dân tộc, thì thắng phải sòng phẳng mới khoái. Còn như trong một trận so tài, hai lần thắng nhờ binh khí thực chẳng vẻ vang tí nào. Nhưng Tửu Thôn đồng tử tính ra cũng là đối thủ khó được, thành ra y đã kiên quyết, cậu chàng cũng không tiện phản đối.
Đám tiều phu thấy trận đánh đã đến hồi ngã ngũ, hết trò để xem, bèn ai về nhà nấy.
Còn lại Tạng Cẩu và Tửu Thôn đứng dưới chạc cây tùng, nhìn về phía hồ Huyền Võ. Mặt hồ theo gió hơi xao động, vầng dương phản chiếu nơi bờ tây như rữa ra, tan vào dòng nước. Khung cảnh thật khiến người ta cảm thấy thư thái.
Đáng ra, lúc đầu Tạng Cẩu dự định đánh xong sẽ đi luôn, nhưng trận này thắng mà không võ khiến cậu chàng vẫn còn khúc mắc chưa giải. Tửu Thôn thì vỗ vào vỏ đao, cười dài một tiếng, lại ngồi xuống bên một gốc tùng. Y mở nắp hồ lô, ném cho Tạng Cẩu, hỏi:
“ Uống không? ”
Cậu chàng đón bầu rượu, dốc ngược, uống một ngụm lớn. Nói đoạn mắt nhìn về phía xa, nói:
“ Sau này sửa được Quỷ Hoàn rồi, nếu tìm được một thanh đao tương tự, thì hãy đến Đại Việt gặp ta. Chúng ta tái đấu một phen. ”
Tửu Thôn hơi giật mình, rồi lại cười nhạt, nói:
“ Được! Không gặp không về! ”
Nói đoạn, y lại vỗ phiến đá bên cạnh ra hiệu cho Tạng Cẩu ngồi xuống. Ánh hoàng hôn dần lui về tây, nhường chỗ cho ánh trăng bàng bạc.
Bấy giờ, Tửu Thôn bèn nói:
“ Đao đã gãy, hôm nay ta cũng không có hứng đánh tiếp nữa. Ngươi nếu có gì muốn hỏi, thì hỏi luôn đi. ”
Tạng Cẩu bèn hỏi, giọng đầy vẻ nghiêm túc:
“ Chiêu đao ban nãy của ngươi tên gì? ”
“ Lạc Anh chi vũ. ”
Tửu Thôn đồng tử cười nhạt, đáp.
Trong bộ đao pháp Bạt Đao Ngự Đao của hắn, tính đến nay duy chỉ có chiêu này là đặc biệt nhất. Chẳng những cái tên khiến người ta cảm thấy quá đỗi thanh tao thoát tục, đến đường đao cũng vừa nhẹ vừa chậm, so với những chiêu trước đó như Hỏa Viêm chi vũ, Lôi Điện chi vũ, Phong Bạo chi vũ thì thực khác nhau một trời một vực.
Chiêu thức chậm, biến hóa thanh, thực đúng là có cái vận vị cánh hoa lả tả rơi trong gió.
Tạng Cẩu bèn cười:
“ Lạc Anh. Hay. ”
“ Hay? Hay ở điểm nào? ”
Tửu Thôn ngả người ra bìa rừng, miệng ngậm nhánh cỏ, mắt hướng lên bầu trời sao, nói đoạn mở lời. Tiếng nói tưởng như bâng quơ, nhưng kì thực hắn rất chú ý tới đáp án của Tạng Cẩu.
Cậu chàng bèn nói:
“ Các chiêu đao trước của ngươi đều nhuốm đầy mùi tử khí, máu tanh, khí thế hung hãn bạo ngược. Còn chiêu Lạc Anh chi vũ này… hướng tới sự sống, là một đao hữu tình. ”
Tửu Thôn cười nhạt, nói:
“ Ma đầu giết người không gớm tay, coi mạng người như cỏ rác như ta, thì sinh cơ với hữu tình cái gì chứ? ”
Hắn nói xong, bất giác trong đầu hiện lên cây huyết bồ đào, chung quanh có một đám trẻ vừa chạy vừa hát.
Đại Giang Sơn của hắn…
Tạng Cẩu cười nhạt, không nói.
Kì thực, cả hai đều đã có thành tựu trên con đường luyện võ, Tửu Thôn có muốn che giấu cũng không qua được mắt cậu chàng.
Người sống, chiêu thức là chết…
Ấy vốn là thường thức của người luyện võ.
Song cũng phải nói, người thi triển chiêu số là người sống, thì người sáng tạo ra chiêu số cũng đâu phải người chết? Phàm là người sống, đương nhiên sẽ có thể ngộ, có cảm nhận, có ký ức, có cách lí giải của mình. Tỉ xưa quan sát động vật, sáng tạo ra hình ý quyền. Trương Tam Phong thể ngộ cái huyền diệu của “ không ” và “ có ”, nghĩ ra Thái Cực quyền kiếm.v.v…
Ấy… đều là cảm hứng. Những chiêu số này đâu phải đi bừa dường quyền, đánh bừa chiêu kiếm mà thành? Bởi thế, kể từ lúc được sinh ra, chiêu số đã có hồn, có khí thế, có ý cảnh của nó.
Tửu Thôn sáng tạo Lạc Anh chi vũ, là lấy sự sống làm chủ đạo, dung hòa cương nhu, kết hợp nhanh chậm, trở thành một kì chiêu hiếm thấy trên đời. Cũng đồng nghĩa, lúc sáng chiêu, hắn ắt không hề nghĩ đến chuyện giết chóc, nếu không thì chiêu số sau cùng không thể không nhiễm một chút sát ý nào như hiện tại.
Tạng Cẩu thấy hắn im lặng, bèn lên tiếng hỏi câu thứ hai:
“ Thân pháp của ngươi từ đâu mà ra? ”
Tửu Thôn đồng tử nói:
“ Ắt hẳn cùng một gốc với của ngươi. Không biết các ngươi gọi ông ta là gì, ở nước ta ông ấy được gọi là Lãng Biều ( Nurarihyon). Trong khi các Đại Danh ( Daimyo) bắt đầu rậm rịch xung đột lẫn nhau, thì giặc cướp nổi lên, sưu thuế đánh lên đầu người dân rất nặng. Người ấy xuất hiện, đến và đi như một cơn gió. Chuyện xảy ra e là cũng hơn ba mươi năm trước. ”
Tạng Cẩu nghe y, không khỏi nhớ đến sư tổ - Quận Gió đời trước. Sau khi cứu bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn, nhận thầy cậu chàng làm đồ đệ, truyền dạy bản lĩnh xong xuôi, ông bèn đi đâu mất. Từ đó về sau không biết tăm tích nữa, thậm chí ở Hội Chí Tôn cũng không xuất hiện. Nay nghe Tửu Thôn kể, cậu chàng bèn đoán lúc ấy ông đã sang xứ Phù Tang.
Tửu Thôn đương nhiên không biết cậu chàng đang nghĩ gì, tiếp tục kể:
“ Ông ta nhận ba người đồ đệ, chia nhau cát cứ mỗi người một phương, lãnh đạo đám dân nghèo và bọn lãng nhân ( Ronin) nổi lên đánh nhau với quân triều đình. Thầy ta được truyền cho thân pháp, đến Đại Giang Sơn phát hiện được Huyết Bồ Đào nên ngừng lại xây dựng thế lực. Do lây tính ham rượu của sư tổ, nên xưng là Tửu Thôn. ”
Tạng Cẩu cười, nói:
“ Ở nước ta, sư tổ được gọi là Vua Trộm – Quận Gió. ”
Cậu chàng nói xong, bèn thấy hiếu kì về hai vị “ sư thúc ” còn lại, bèn giục Tửu Thôn kể tiếp. Y bèn nói:
“ Người thứ hai ở Tán Kì, nghe đồn được truyền cho nội lực, có thể tạo ra âm thanh gào khóc của hàng vạn con quỷ. Người trong giang hồ kính sợ, gọi ấy là nội công Bách Quỷ Dạ Hành, còn y được gọi là Sùng Đức Thiên Hoàng. Người cuối cùng được thuật cải trang, nghe đồn thế lực của ả đã thẩm thấu được vào kề cận hầu hết các Đại Danh. Ả được gọi là Ngọc Tảo Tiền.”
Tạng Cẩu nghe là biết ấy là hai bản lĩnh còn lại của các đời Quận Gió: nội công vô danh và thuật cải trang xuất quỷ nhập thần. Mà nay nghe Tửu Thôn kể, cậu chàng mới biết cái tên Bách Quỷ Dạ Hành lại là do người Bồng Lai gọi trước, sau mới truyền đến Đại Việt.
Từ ngữ khí của y, Tạng Cẩu đoán chừng quan hệ của Đại Giang Sơn và hai người kia không tốt lắm. Hà huống còn có các thế lực võ lâm thâm căn cố đế ở Bồng Lai, há lại chịu để yên cho ba truyền nhân của một kẻ “ ngoại tộc ” này? Tính ra, Tửu Thôn đồng tử vừa phải đối phó các thế lực giang hồ khác, vừa đánh với quân triều đình, lại có cả tinh lực đi cướp phá vùng phía đông Đại Minh. Tạng Cẩu nghĩ đến đây chỉ biết chặc lưỡi, thầm thán phục tên này.
Tuy hắn nửa điên nửa tỉnh, nhưng thực sự là một kì tài thế gian hiếm thấy.
Bấy giờ, Tửu Thôn lại nói:
“ Ta đã liên tiếp trả lời ngươi hai câu, bây giờ đến ta hỏi một câu. Không phản đối chứ? ”
Có câu có qua có lại mới toại lòng nhau, nay Tửu Thôn đã đáp hai điều thắc mắc của cậu chàng, nếu bây giờ không trả lễ thì thật không phải. Hà huống, chính Tạng Cẩu cũng thấy mình làm người ngay thẳng, chẳng việc gì phải chối từ một yêu cầu rất bình thường này, nên sảng khoái đáp lại.
Những tưởng Tửu Thôn sẽ hỏi điều gì đó về chiêu số võ công, hoặc là Quận Gió, thế nhưng điều y sắp nói đây lại vượt ngoài dự đoán của cậu chàng.
Y không hỏi ngay, mà kể một câu chuyện:
“ Nếu như, có một kẻ, hắn vì để một đám trẻ có được mái nhà chở che, được ăn no mặc ấm mà làm rất nhiều chuyện. Tỉ như đánh phá nước ngoài, cướp bóc đốt phá, lại giết rất nhiều người… Ngoại quốc cũng tốt, đồng tộc cũng được. Hai tay hắn nhuốm rất nhiều máu, nhưng điều mà hắn muốn làm hắn chưa từng nghĩ là sai. Thì người đó là tốt, hay xấu? ”
Tạng Cẩu nghĩ một lúc, rồi cười:
“ Chuyện này không phải dễ nói sao? Với đám trẻ hắn nuôi, hắn là anh hùng, là người tốt nhất. Với một đám trẻ nhỏ khác, hắn là kẻ tử thù, ác ôn đốn mạt đã hại chết cha mẹ người thân của chúng. Lập trường khác nhau nhiều khi đã khó nói ai sai ai đúng, hà huống người nọ còn đưa cả chuyện xã tắc dân tộc, khác máu tanh lòng vào? Nhưng thực ra, từ lũ trẻ đến dân tộc có thể đều chỉ là một cái cớ của kẻ nọ, bởi hắn không dám đối diện với một sự thật mình biết quá rõ mà thôi. ”
Tửu Thôn hơi ngẩn người, rồi lại hỏi:
“ Tại sao lại nói như thế? ”
“ Thật ra, cũng như câu hỏi này thôi. Y hiếu sát thị huyết là do ảnh hưởng của Huyết Bồ Đào, hay bản chất của y trước giờ là như vậy? ”
Tên sát thủ nghe câu này, thì đứng bật dậy, gằn giọng:
“ Tức là ngươi nói vì bọn trẻ chỉ là lấy cớ, thực chất là bản tính ta hiếu sát, thích giết chóc nên mới cướp phá như vậy? Hừ… So với cướp của người trong nước, chẳng thà cướp của bọn ngoại bang. ”
Nửa hơi thở này, đối với cao thủ như Tạng Cẩu, đã là khác biệt giữa sống và chết.
Cậu chàng cũng hiểu nếu như Tửu Thôn dùng Quỷ Hoàn, mà cậu chàng dùng một thứ binh khí tương tự, thì ban nãy ắt phải bị chém trúng. Tuy là thương thế chưa chắc đã ảnh hưởng tính mạng, song ắt cũng không nhẹ.
Tạng Cẩu cười nhẹ, rồi nói:
“ Lúc tấn công, ta thắng nửa chiêu. Ban nãy lại thua nửa chiêu. Trận này coi như hoà, thấy sao? ”
Tửu Thôn lắc đầu, vỗ Quỷ Hoàn, nói:
“ Nó thua kiếm của ngươi, bọn ta tuy hai mà một, thất bại của nó là thất bại của ta. Nên trận này, Tửu Thôn ta bại. ”
Cậu chàng thấy trận này mình thắng không vẻ vang gì, thầm nghĩ nếu không phải do Thuận Thiên kiếm chém đứt đao Quỷ Hoàn thì chưa biết ra sao, trong lòng thấy khó chịu. Đối với Tạng Cẩu, trừ phi là chuyện liên quan tới dân tộc, thì thắng phải sòng phẳng mới khoái. Còn như trong một trận so tài, hai lần thắng nhờ binh khí thực chẳng vẻ vang tí nào. Nhưng Tửu Thôn đồng tử tính ra cũng là đối thủ khó được, thành ra y đã kiên quyết, cậu chàng cũng không tiện phản đối.
Đám tiều phu thấy trận đánh đã đến hồi ngã ngũ, hết trò để xem, bèn ai về nhà nấy.
Còn lại Tạng Cẩu và Tửu Thôn đứng dưới chạc cây tùng, nhìn về phía hồ Huyền Võ. Mặt hồ theo gió hơi xao động, vầng dương phản chiếu nơi bờ tây như rữa ra, tan vào dòng nước. Khung cảnh thật khiến người ta cảm thấy thư thái.
Đáng ra, lúc đầu Tạng Cẩu dự định đánh xong sẽ đi luôn, nhưng trận này thắng mà không võ khiến cậu chàng vẫn còn khúc mắc chưa giải. Tửu Thôn thì vỗ vào vỏ đao, cười dài một tiếng, lại ngồi xuống bên một gốc tùng. Y mở nắp hồ lô, ném cho Tạng Cẩu, hỏi:
“ Uống không? ”
Cậu chàng đón bầu rượu, dốc ngược, uống một ngụm lớn. Nói đoạn mắt nhìn về phía xa, nói:
“ Sau này sửa được Quỷ Hoàn rồi, nếu tìm được một thanh đao tương tự, thì hãy đến Đại Việt gặp ta. Chúng ta tái đấu một phen. ”
Tửu Thôn hơi giật mình, rồi lại cười nhạt, nói:
“ Được! Không gặp không về! ”
Nói đoạn, y lại vỗ phiến đá bên cạnh ra hiệu cho Tạng Cẩu ngồi xuống. Ánh hoàng hôn dần lui về tây, nhường chỗ cho ánh trăng bàng bạc.
Bấy giờ, Tửu Thôn bèn nói:
“ Đao đã gãy, hôm nay ta cũng không có hứng đánh tiếp nữa. Ngươi nếu có gì muốn hỏi, thì hỏi luôn đi. ”
Tạng Cẩu bèn hỏi, giọng đầy vẻ nghiêm túc:
“ Chiêu đao ban nãy của ngươi tên gì? ”
“ Lạc Anh chi vũ. ”
Tửu Thôn đồng tử cười nhạt, đáp.
Trong bộ đao pháp Bạt Đao Ngự Đao của hắn, tính đến nay duy chỉ có chiêu này là đặc biệt nhất. Chẳng những cái tên khiến người ta cảm thấy quá đỗi thanh tao thoát tục, đến đường đao cũng vừa nhẹ vừa chậm, so với những chiêu trước đó như Hỏa Viêm chi vũ, Lôi Điện chi vũ, Phong Bạo chi vũ thì thực khác nhau một trời một vực.
Chiêu thức chậm, biến hóa thanh, thực đúng là có cái vận vị cánh hoa lả tả rơi trong gió.
Tạng Cẩu bèn cười:
“ Lạc Anh. Hay. ”
“ Hay? Hay ở điểm nào? ”
Tửu Thôn ngả người ra bìa rừng, miệng ngậm nhánh cỏ, mắt hướng lên bầu trời sao, nói đoạn mở lời. Tiếng nói tưởng như bâng quơ, nhưng kì thực hắn rất chú ý tới đáp án của Tạng Cẩu.
Cậu chàng bèn nói:
“ Các chiêu đao trước của ngươi đều nhuốm đầy mùi tử khí, máu tanh, khí thế hung hãn bạo ngược. Còn chiêu Lạc Anh chi vũ này… hướng tới sự sống, là một đao hữu tình. ”
Tửu Thôn cười nhạt, nói:
“ Ma đầu giết người không gớm tay, coi mạng người như cỏ rác như ta, thì sinh cơ với hữu tình cái gì chứ? ”
Hắn nói xong, bất giác trong đầu hiện lên cây huyết bồ đào, chung quanh có một đám trẻ vừa chạy vừa hát.
Đại Giang Sơn của hắn…
Tạng Cẩu cười nhạt, không nói.
Kì thực, cả hai đều đã có thành tựu trên con đường luyện võ, Tửu Thôn có muốn che giấu cũng không qua được mắt cậu chàng.
Người sống, chiêu thức là chết…
Ấy vốn là thường thức của người luyện võ.
Song cũng phải nói, người thi triển chiêu số là người sống, thì người sáng tạo ra chiêu số cũng đâu phải người chết? Phàm là người sống, đương nhiên sẽ có thể ngộ, có cảm nhận, có ký ức, có cách lí giải của mình. Tỉ xưa quan sát động vật, sáng tạo ra hình ý quyền. Trương Tam Phong thể ngộ cái huyền diệu của “ không ” và “ có ”, nghĩ ra Thái Cực quyền kiếm.v.v…
Ấy… đều là cảm hứng. Những chiêu số này đâu phải đi bừa dường quyền, đánh bừa chiêu kiếm mà thành? Bởi thế, kể từ lúc được sinh ra, chiêu số đã có hồn, có khí thế, có ý cảnh của nó.
Tửu Thôn sáng tạo Lạc Anh chi vũ, là lấy sự sống làm chủ đạo, dung hòa cương nhu, kết hợp nhanh chậm, trở thành một kì chiêu hiếm thấy trên đời. Cũng đồng nghĩa, lúc sáng chiêu, hắn ắt không hề nghĩ đến chuyện giết chóc, nếu không thì chiêu số sau cùng không thể không nhiễm một chút sát ý nào như hiện tại.
Tạng Cẩu thấy hắn im lặng, bèn lên tiếng hỏi câu thứ hai:
“ Thân pháp của ngươi từ đâu mà ra? ”
Tửu Thôn đồng tử nói:
“ Ắt hẳn cùng một gốc với của ngươi. Không biết các ngươi gọi ông ta là gì, ở nước ta ông ấy được gọi là Lãng Biều ( Nurarihyon). Trong khi các Đại Danh ( Daimyo) bắt đầu rậm rịch xung đột lẫn nhau, thì giặc cướp nổi lên, sưu thuế đánh lên đầu người dân rất nặng. Người ấy xuất hiện, đến và đi như một cơn gió. Chuyện xảy ra e là cũng hơn ba mươi năm trước. ”
Tạng Cẩu nghe y, không khỏi nhớ đến sư tổ - Quận Gió đời trước. Sau khi cứu bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn, nhận thầy cậu chàng làm đồ đệ, truyền dạy bản lĩnh xong xuôi, ông bèn đi đâu mất. Từ đó về sau không biết tăm tích nữa, thậm chí ở Hội Chí Tôn cũng không xuất hiện. Nay nghe Tửu Thôn kể, cậu chàng bèn đoán lúc ấy ông đã sang xứ Phù Tang.
Tửu Thôn đương nhiên không biết cậu chàng đang nghĩ gì, tiếp tục kể:
“ Ông ta nhận ba người đồ đệ, chia nhau cát cứ mỗi người một phương, lãnh đạo đám dân nghèo và bọn lãng nhân ( Ronin) nổi lên đánh nhau với quân triều đình. Thầy ta được truyền cho thân pháp, đến Đại Giang Sơn phát hiện được Huyết Bồ Đào nên ngừng lại xây dựng thế lực. Do lây tính ham rượu của sư tổ, nên xưng là Tửu Thôn. ”
Tạng Cẩu cười, nói:
“ Ở nước ta, sư tổ được gọi là Vua Trộm – Quận Gió. ”
Cậu chàng nói xong, bèn thấy hiếu kì về hai vị “ sư thúc ” còn lại, bèn giục Tửu Thôn kể tiếp. Y bèn nói:
“ Người thứ hai ở Tán Kì, nghe đồn được truyền cho nội lực, có thể tạo ra âm thanh gào khóc của hàng vạn con quỷ. Người trong giang hồ kính sợ, gọi ấy là nội công Bách Quỷ Dạ Hành, còn y được gọi là Sùng Đức Thiên Hoàng. Người cuối cùng được thuật cải trang, nghe đồn thế lực của ả đã thẩm thấu được vào kề cận hầu hết các Đại Danh. Ả được gọi là Ngọc Tảo Tiền.”
Tạng Cẩu nghe là biết ấy là hai bản lĩnh còn lại của các đời Quận Gió: nội công vô danh và thuật cải trang xuất quỷ nhập thần. Mà nay nghe Tửu Thôn kể, cậu chàng mới biết cái tên Bách Quỷ Dạ Hành lại là do người Bồng Lai gọi trước, sau mới truyền đến Đại Việt.
Từ ngữ khí của y, Tạng Cẩu đoán chừng quan hệ của Đại Giang Sơn và hai người kia không tốt lắm. Hà huống còn có các thế lực võ lâm thâm căn cố đế ở Bồng Lai, há lại chịu để yên cho ba truyền nhân của một kẻ “ ngoại tộc ” này? Tính ra, Tửu Thôn đồng tử vừa phải đối phó các thế lực giang hồ khác, vừa đánh với quân triều đình, lại có cả tinh lực đi cướp phá vùng phía đông Đại Minh. Tạng Cẩu nghĩ đến đây chỉ biết chặc lưỡi, thầm thán phục tên này.
Tuy hắn nửa điên nửa tỉnh, nhưng thực sự là một kì tài thế gian hiếm thấy.
Bấy giờ, Tửu Thôn lại nói:
“ Ta đã liên tiếp trả lời ngươi hai câu, bây giờ đến ta hỏi một câu. Không phản đối chứ? ”
Có câu có qua có lại mới toại lòng nhau, nay Tửu Thôn đã đáp hai điều thắc mắc của cậu chàng, nếu bây giờ không trả lễ thì thật không phải. Hà huống, chính Tạng Cẩu cũng thấy mình làm người ngay thẳng, chẳng việc gì phải chối từ một yêu cầu rất bình thường này, nên sảng khoái đáp lại.
Những tưởng Tửu Thôn sẽ hỏi điều gì đó về chiêu số võ công, hoặc là Quận Gió, thế nhưng điều y sắp nói đây lại vượt ngoài dự đoán của cậu chàng.
Y không hỏi ngay, mà kể một câu chuyện:
“ Nếu như, có một kẻ, hắn vì để một đám trẻ có được mái nhà chở che, được ăn no mặc ấm mà làm rất nhiều chuyện. Tỉ như đánh phá nước ngoài, cướp bóc đốt phá, lại giết rất nhiều người… Ngoại quốc cũng tốt, đồng tộc cũng được. Hai tay hắn nhuốm rất nhiều máu, nhưng điều mà hắn muốn làm hắn chưa từng nghĩ là sai. Thì người đó là tốt, hay xấu? ”
Tạng Cẩu nghĩ một lúc, rồi cười:
“ Chuyện này không phải dễ nói sao? Với đám trẻ hắn nuôi, hắn là anh hùng, là người tốt nhất. Với một đám trẻ nhỏ khác, hắn là kẻ tử thù, ác ôn đốn mạt đã hại chết cha mẹ người thân của chúng. Lập trường khác nhau nhiều khi đã khó nói ai sai ai đúng, hà huống người nọ còn đưa cả chuyện xã tắc dân tộc, khác máu tanh lòng vào? Nhưng thực ra, từ lũ trẻ đến dân tộc có thể đều chỉ là một cái cớ của kẻ nọ, bởi hắn không dám đối diện với một sự thật mình biết quá rõ mà thôi. ”
Tửu Thôn hơi ngẩn người, rồi lại hỏi:
“ Tại sao lại nói như thế? ”
“ Thật ra, cũng như câu hỏi này thôi. Y hiếu sát thị huyết là do ảnh hưởng của Huyết Bồ Đào, hay bản chất của y trước giờ là như vậy? ”
Tên sát thủ nghe câu này, thì đứng bật dậy, gằn giọng:
“ Tức là ngươi nói vì bọn trẻ chỉ là lấy cớ, thực chất là bản tính ta hiếu sát, thích giết chóc nên mới cướp phá như vậy? Hừ… So với cướp của người trong nước, chẳng thà cướp của bọn ngoại bang. ”
Danh sách chương