Bạch Thanh Lâu gật đầu, lại tiếp:
“ Thiền sư lúc còn ở đất nam có mấy lần đến Quốc Tử Giám, đệ tử duy nhất của ông cũng từng đến thăm Thăng Long một lần. Tôi có duyên gặp được, nên có thể khẳng định đây là thuốc của thiền sư. Thứ nữa, có lẽ cô không biết, sau khi quân Hồ thảm bại, Tạng Cẩu từng theo gót Nguyễn Ứng Long – Tế Tửu cũ của chúng tôi sang nước Tàu. Nếu không phải cậu ta, thì làm sao giải thích được thần dược của thiền sư tái xuất giang hồ? ”
Trần Liên Hoa đảo mắt một cái, rồi chợt như hiểu ra, bèn nói:
Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi Trailer
“ Té ra anh đến Chợ Hạc là để nghe ngóng thực hư chuyện cậu ta bỏ mình. ”
“ Không sai, chỉ là mọi chuyện xảy ra khác hẳn so với dự đoán của tôi mà thôi. Nay nhiệm vụ được giao xem như đã hoàn thành, chắc tôi phải tìm dịp viết một phong thư gửi về Quốc Tử Giám báo cáo lại với các trưởng lão. ”
Bạch Thanh Lâu nói xong, lại ngẩng đầu nhìn…
Bấy giờ vầng dương đã lặn, sao trời xuất hiện trên nền trời buổi tối như những hạt cườm, còn màn đêm thì như tấm lụa đem có lẫn vài vệt ánh cam còn sót lại từ buổi hoàng hôn.
Bạch Thanh Lâu chợt nói:
“ Bây giờ chuyện đã xong xuôi, tôi còn phải vẽ nốt bức họa. ”
Bèn chống sào đẩy thuyền sát bờ, kéo lên bãi sông, đoạn hai người tìm một nơi khô ráo nhóm lửa, ăn uống nghỉ ngơi.
Trần Liên Hoa ngồi trước đống lửa, ánh vàng hắt lên gương mặt, soi rõ vẻ mỏi mệt hằn trong từng biểu cảm. Bạch Thanh Lâu vừa mài mực, vừa đưa bút lên khổ giấy đặt trên đùi. Bấy giờ y đang vẽ Liên Hoa, nhưng người trong tranh lại vẫn cứ phảng phất đường nét của một người khác. Y ngừng bút thở dài, đoạn toan thảy bức tranh vào lửa cho cháy đi.
Trần Liên Hoa lại cướp trước một bước, đoạt được bức tranh. Nàng nhìn Bạch Thanh Lâu một cái, cười mà rằng:
“ Thầy khóa vẽ người ta, sao chưa hỏi khổ chủ câu nào đã định đốt bỏ? Làm thế là bất nhã đấy. ”
Bạch Thanh Lâu lắc đầu thở dài, nói:
“ Vẽ mấy năm trời, chẳng bức nào giống thật, không đốt đi thì để lại trên đời làm gì cho xấu hổ thêm ra? ”
Trần Liên Hoa bất giác buột miệng:
“ Thầy khóa vẽ người khác, cũng không quên được người trong lòng. Đốt tranh đi, vị tất đã xóa được bóng hình quá khứ? ”
Bạch Thanh Lâu im lặng…
Trần Liên Hoa cũng không nói không rằng. Nàng chỉ ghì chặt bức tranh, giấu vào vòng tay, sợ Bạch Thanh Lâu sẽ chồm lên đoạt lại mà đem đốt bỏ.
Nhưng y vẫn cứ ngồi lặng, bất động như một tảng đá.
Trần Liên Hoa định nói điều gì đó đặng an ủi y, song lại không biết phải mở lời ra sao.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc, Bạch Thanh Lâu mới thở hắt ra một hơi, đoạn lim dim mắt nhìn lên vầng nguyệt treo cao. Bóng trăng phản chiếu nơi con nước, ánh bạc mấp máy nơi đầu sóng.
“ Cô từng hỏi… tại sao tôi lại có cái tên khó nghe như vậy phải không? Thanh Lâu… đúng là cái tên kì quái. Nhiều người lúc nghe tên tôi cũng tự hỏi cha mẹ nào mà lại đặt cho con cái tên như vậy. ”
Y ngừng một chốc, như để điều chỉnh lại tâm tình đang kích động, đoạn bảo:
“ Tôi vừa sinh ra, thì đã bị bỏ ở trên chùa. Nghe phương trượng trụ trì kể thì đêm ấy không trăng, có người mặc áo tơi xộc xệch bế tôi đặt trước cửa chùa rồi chạy đi gấp. Cái tên Thanh Lâu được viết trên một mảnh giấy, dắt trong cái khăn lót. Sư thì lấy đâu ra sữa, tôi đói khóc tợn quá, phương trượng cũng không biết làm sao. May mà hôm ấy có hai vợ chồng lên vãn cảnh chùa, hiếm muộn không con nên nhận tôi về nuôi. Họ cũng đặt cho tôi một cái tên mới, nhưng tên “ Thanh Lâu ” dù có xấu đi chăng nữa cũng là do mẹ ruột tôi đặt cho. Thứ duy nhất bà ấy cho tôi, tôi không nỡ bỏ… ”
Trần Liên Hoa thấy y ngừng lại, bèn hỏi:
“ Sau đó thì sao nữa? Anh có gặp lại mẹ ruột không? ”
Bạch Thanh Lâu cười dài, chua chát đáp:
“ Sau này, may nhờ được anh em đồng môn ở Quốc Tử Giám bí mật điều tra, thì cũng biết được đầu đuôi mọi chuyện. ”
Thì ra… Bạch Thanh Lâu vốn xuất thân con nhà hào phú, ông nội từng là phú thương giàu nức tiếng trong vùng. Ngờ đâu, cha y lại có cái tật lêu lổng lông bông, miệng ăn núi lở. Phú thương bèn cưới vợ cho con, những mong làm người có gia thất yên bề rồi thì thằng con sẽ tu chí làm ăn.
Chẳng ngờ cưới vợ về rồi, cha y càng ăn chơi trác táng hơn, vợ khuyên không được, cha đánh không nghe. Phú thương giận quá thành bệnh, chẳng mấy mà mất.
“ Ông nội không còn, cha tôi lại càng mặc sức vung tay, chi tiêu như nước. Mẹ tôi khuyên không được, sau cũng mặc, cứ lấy tiền trong nhà chi tiêu chuyện phấn son y áo để nhẹ đầu. Nhưng của cải người xưa sao đọ lại miệng ăn núi lở? Chẳng mấy mà nhà cửa, ruộng nương đều nướng cả vào phường đen đỏ. ”
Y kể đến đây, chợt ngừng một chốc, rồi tiếp:
“ Sau này cha tôi bị người ta đòi ghê quá, lần khất mãi không xong. Ông ta bèn lấy cớ rằng mẹ tôi cả ngày chỉ biết khóc lóc trách cứ chồng con, đến một đứa con cũng không biết đẻ, bèn… bán bà cho sới bạc để trả nợ. Sới bạc thấy mẹ tôi lúc ấy còn thanh xuân, lại là dâu nhà danh giá, nên bán lại cho phường ca, ngày ngày múa hát hầu rượu cánh đàn ông. ”
Làm ca kỹ, ả đào cũng có dăm bảy loại.
Dùng tiếng đàn lời hát mưu sinh rất nhiều, mà dùng chuyện chiếu chăn kiếm sống cũng không thiếu.
Tuy là Bạch Thanh Lâu không nói rõ, nhưng nhìn thái độ, nghe giọng kể của y thì chẳng nhẽ Trần Liên Hoa lại không đoán được mẹ y thực ra bị bán làm mại hoa nương.
Bạch Thanh Lâu thở dài, nói:
“ Hồi ấy lúc bị bán cho sới bạc, mẹ đang mang thai tôi. Về sau thấy nơi như ca phường không tiện giữ trẻ con, nên bà ấy mới đưa tôi lên chùa nhờ người ta nuôi nấng. ”
Trần Liên Hoa bấy giờ mới hiểu, cái tên kì quái Bạch Thanh Lâu của người học trò kia rốt cuộc hàm chứa bao nhiêu oán hận, nguyền rủa của người mẹ dành cho kẻ cạn tình bạc nghĩa. Mà đứa con, kết quả của mối oan nghiệt ấy, dù biết cái tên Bạch Thanh Lâu chẳng qua là cách người mẹ giải tỏa nỗi căm hờn, nhưng lại không nỡ đổi cái tên khác.
Dầu gì ấy cũng là thứ duy nhất mẹ y để lại cho y, dù có lẽ bà ta chưa từng hi vọng y được sinh ra.
Trần Liên Hoa cúi đầu trầm mặc, đoạn bất chợt lên tiếng:
“ Xin lỗi… ”
“ Xin lỗi chuyện gì? ”
Cô nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn Bạch Thanh Lâu chăm chú. Lòng đen sâu thẳm như màn đêm, tròng trắng như trứng gà bóc. Người ta nói, hễ ai mà có mắt “ hắc bạch phân minh ” như vậy thì thường là người sòng phẳng, ân oán rạch ròi, đáng để kết giao.
Cô nàng bèn nói:
“ Xin lỗi vì cho rằng thầy khóa đứng ra bảo vệ đệ tử kia của Quận Gió là vì muốn nhắm vào thánh lệnh Lục Lâm. Lần ấy là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi… ”
Bạch Thanh Lâu đứng ra trong lúc cả võ lâm nhìn chằm chằm vào Tạng Cẩu, không tiếc làm phật ý bao nhiêu thế lực giang hồ để bảo vệ cậu nhóc. Trước đây Trần Liên Hoa cứ nghĩ y cũng có lòng riêng muốn chiếm đoạt Lục Lâm thánh lệnh, nhưng đến nay thì cô nàng đã hiểu…
Có lẽ một trong những nguyên nhân khiến Bạch Thanh Lâu quyết không ngồi yên, ấy là y thấy đồng cảm với cậu nhóc mệnh khổ lúc đó.
Bạch Thanh Lâu gãi gáy, dè chừng hỏi lại:
“ Lúc ấy chưởng môn có nói thế à? ”
“ Không! Nhưng tôi nghĩ thế. ”
Vẻ mặt nghiêm túc của Trần Liên Hoa khiến y bất giác bật cười thành tiếng. Cô nàng bình thường ăn nói lớn mật, vũ mị vô cùng, ai ngờ lại có một mặt vừa cố chấp vừa cứng đầu, ân oán rạch ròi như vậy? Không khí giữa hai người theo một tiếng cười của Bạch Thanh Lâu bất giác tự nhiên hơn không ít.
“ Thế… mẹ anh bây giờ ra sao rồi? ”
Trần Liên Hoa chợt hỏi.
Nàng đoán rằng nếu Bạch Thanh Lâu đã nhờ đồng môn điều tra thân thế giúp mình thì chắc hẳn cũng đã đến gặp mẹ ruột một lần.
Bạch Thanh Lâu cười, nói:
“ Bà ấy giờ tốt lắm, làm đến chủ của ca phường nọ, không cần làm những chuyện mắt đưa mày liếc nữa. Chỉ là bà ấy không muốn gặp lại tôi, còn cho người đánh tin một số bạc, dặn là đưa cho tôi để tôi đừng đến đó. ”
Y nói đến đây, bất giác không giấu được vẻ tổn thương.
Trần Liên Hoa cũng chỉ biết im lặng.
Cô nhi…
Những kẻ lạc lõng có chung một ước nguyện ấy là tìm về thân thế thật, cha mẹ thật của mình…
Ai vô duyên thì cả đời cũng không gặp có nổi một chút tin tức nào, hoặc có chăng lúc tìm được song thân đã mồ yên mả đẹp.
Kẻ hữu duyên tìm được cha mẹ ruột lại chưa hẳn đã được như ý. Là giấc mơ thành sự thực, hay ác mộng nuốt chửng con người ta, lại tùy vào một chữ mệnh.
Thế mà, cô nhi trên đời hết người này đến kẻ khác lại không ngừng mà đặt chân lên con đường ấy, bất chấp kết quả có ra sao…
Tựa như loài thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa.
Im lặng phủ lên hai người.
Trần Liên Hoa len lén nhìn Bạch Thanh Lâu. Bấy giờ y đăm đăm ngó vào ánh lửa bập bùng, bập bùng. Y chìm vào ngọn lửa? Hay y đang chìm vào hồi ức về quá khứ? Cô nàng đoán được… cũng hiểu được…
Bao giờ cho đến ngày xưa?
“ Thiền sư lúc còn ở đất nam có mấy lần đến Quốc Tử Giám, đệ tử duy nhất của ông cũng từng đến thăm Thăng Long một lần. Tôi có duyên gặp được, nên có thể khẳng định đây là thuốc của thiền sư. Thứ nữa, có lẽ cô không biết, sau khi quân Hồ thảm bại, Tạng Cẩu từng theo gót Nguyễn Ứng Long – Tế Tửu cũ của chúng tôi sang nước Tàu. Nếu không phải cậu ta, thì làm sao giải thích được thần dược của thiền sư tái xuất giang hồ? ”
Trần Liên Hoa đảo mắt một cái, rồi chợt như hiểu ra, bèn nói:
Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi Trailer
“ Té ra anh đến Chợ Hạc là để nghe ngóng thực hư chuyện cậu ta bỏ mình. ”
“ Không sai, chỉ là mọi chuyện xảy ra khác hẳn so với dự đoán của tôi mà thôi. Nay nhiệm vụ được giao xem như đã hoàn thành, chắc tôi phải tìm dịp viết một phong thư gửi về Quốc Tử Giám báo cáo lại với các trưởng lão. ”
Bạch Thanh Lâu nói xong, lại ngẩng đầu nhìn…
Bấy giờ vầng dương đã lặn, sao trời xuất hiện trên nền trời buổi tối như những hạt cườm, còn màn đêm thì như tấm lụa đem có lẫn vài vệt ánh cam còn sót lại từ buổi hoàng hôn.
Bạch Thanh Lâu chợt nói:
“ Bây giờ chuyện đã xong xuôi, tôi còn phải vẽ nốt bức họa. ”
Bèn chống sào đẩy thuyền sát bờ, kéo lên bãi sông, đoạn hai người tìm một nơi khô ráo nhóm lửa, ăn uống nghỉ ngơi.
Trần Liên Hoa ngồi trước đống lửa, ánh vàng hắt lên gương mặt, soi rõ vẻ mỏi mệt hằn trong từng biểu cảm. Bạch Thanh Lâu vừa mài mực, vừa đưa bút lên khổ giấy đặt trên đùi. Bấy giờ y đang vẽ Liên Hoa, nhưng người trong tranh lại vẫn cứ phảng phất đường nét của một người khác. Y ngừng bút thở dài, đoạn toan thảy bức tranh vào lửa cho cháy đi.
Trần Liên Hoa lại cướp trước một bước, đoạt được bức tranh. Nàng nhìn Bạch Thanh Lâu một cái, cười mà rằng:
“ Thầy khóa vẽ người ta, sao chưa hỏi khổ chủ câu nào đã định đốt bỏ? Làm thế là bất nhã đấy. ”
Bạch Thanh Lâu lắc đầu thở dài, nói:
“ Vẽ mấy năm trời, chẳng bức nào giống thật, không đốt đi thì để lại trên đời làm gì cho xấu hổ thêm ra? ”
Trần Liên Hoa bất giác buột miệng:
“ Thầy khóa vẽ người khác, cũng không quên được người trong lòng. Đốt tranh đi, vị tất đã xóa được bóng hình quá khứ? ”
Bạch Thanh Lâu im lặng…
Trần Liên Hoa cũng không nói không rằng. Nàng chỉ ghì chặt bức tranh, giấu vào vòng tay, sợ Bạch Thanh Lâu sẽ chồm lên đoạt lại mà đem đốt bỏ.
Nhưng y vẫn cứ ngồi lặng, bất động như một tảng đá.
Trần Liên Hoa định nói điều gì đó đặng an ủi y, song lại không biết phải mở lời ra sao.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc, Bạch Thanh Lâu mới thở hắt ra một hơi, đoạn lim dim mắt nhìn lên vầng nguyệt treo cao. Bóng trăng phản chiếu nơi con nước, ánh bạc mấp máy nơi đầu sóng.
“ Cô từng hỏi… tại sao tôi lại có cái tên khó nghe như vậy phải không? Thanh Lâu… đúng là cái tên kì quái. Nhiều người lúc nghe tên tôi cũng tự hỏi cha mẹ nào mà lại đặt cho con cái tên như vậy. ”
Y ngừng một chốc, như để điều chỉnh lại tâm tình đang kích động, đoạn bảo:
“ Tôi vừa sinh ra, thì đã bị bỏ ở trên chùa. Nghe phương trượng trụ trì kể thì đêm ấy không trăng, có người mặc áo tơi xộc xệch bế tôi đặt trước cửa chùa rồi chạy đi gấp. Cái tên Thanh Lâu được viết trên một mảnh giấy, dắt trong cái khăn lót. Sư thì lấy đâu ra sữa, tôi đói khóc tợn quá, phương trượng cũng không biết làm sao. May mà hôm ấy có hai vợ chồng lên vãn cảnh chùa, hiếm muộn không con nên nhận tôi về nuôi. Họ cũng đặt cho tôi một cái tên mới, nhưng tên “ Thanh Lâu ” dù có xấu đi chăng nữa cũng là do mẹ ruột tôi đặt cho. Thứ duy nhất bà ấy cho tôi, tôi không nỡ bỏ… ”
Trần Liên Hoa thấy y ngừng lại, bèn hỏi:
“ Sau đó thì sao nữa? Anh có gặp lại mẹ ruột không? ”
Bạch Thanh Lâu cười dài, chua chát đáp:
“ Sau này, may nhờ được anh em đồng môn ở Quốc Tử Giám bí mật điều tra, thì cũng biết được đầu đuôi mọi chuyện. ”
Thì ra… Bạch Thanh Lâu vốn xuất thân con nhà hào phú, ông nội từng là phú thương giàu nức tiếng trong vùng. Ngờ đâu, cha y lại có cái tật lêu lổng lông bông, miệng ăn núi lở. Phú thương bèn cưới vợ cho con, những mong làm người có gia thất yên bề rồi thì thằng con sẽ tu chí làm ăn.
Chẳng ngờ cưới vợ về rồi, cha y càng ăn chơi trác táng hơn, vợ khuyên không được, cha đánh không nghe. Phú thương giận quá thành bệnh, chẳng mấy mà mất.
“ Ông nội không còn, cha tôi lại càng mặc sức vung tay, chi tiêu như nước. Mẹ tôi khuyên không được, sau cũng mặc, cứ lấy tiền trong nhà chi tiêu chuyện phấn son y áo để nhẹ đầu. Nhưng của cải người xưa sao đọ lại miệng ăn núi lở? Chẳng mấy mà nhà cửa, ruộng nương đều nướng cả vào phường đen đỏ. ”
Y kể đến đây, chợt ngừng một chốc, rồi tiếp:
“ Sau này cha tôi bị người ta đòi ghê quá, lần khất mãi không xong. Ông ta bèn lấy cớ rằng mẹ tôi cả ngày chỉ biết khóc lóc trách cứ chồng con, đến một đứa con cũng không biết đẻ, bèn… bán bà cho sới bạc để trả nợ. Sới bạc thấy mẹ tôi lúc ấy còn thanh xuân, lại là dâu nhà danh giá, nên bán lại cho phường ca, ngày ngày múa hát hầu rượu cánh đàn ông. ”
Làm ca kỹ, ả đào cũng có dăm bảy loại.
Dùng tiếng đàn lời hát mưu sinh rất nhiều, mà dùng chuyện chiếu chăn kiếm sống cũng không thiếu.
Tuy là Bạch Thanh Lâu không nói rõ, nhưng nhìn thái độ, nghe giọng kể của y thì chẳng nhẽ Trần Liên Hoa lại không đoán được mẹ y thực ra bị bán làm mại hoa nương.
Bạch Thanh Lâu thở dài, nói:
“ Hồi ấy lúc bị bán cho sới bạc, mẹ đang mang thai tôi. Về sau thấy nơi như ca phường không tiện giữ trẻ con, nên bà ấy mới đưa tôi lên chùa nhờ người ta nuôi nấng. ”
Trần Liên Hoa bấy giờ mới hiểu, cái tên kì quái Bạch Thanh Lâu của người học trò kia rốt cuộc hàm chứa bao nhiêu oán hận, nguyền rủa của người mẹ dành cho kẻ cạn tình bạc nghĩa. Mà đứa con, kết quả của mối oan nghiệt ấy, dù biết cái tên Bạch Thanh Lâu chẳng qua là cách người mẹ giải tỏa nỗi căm hờn, nhưng lại không nỡ đổi cái tên khác.
Dầu gì ấy cũng là thứ duy nhất mẹ y để lại cho y, dù có lẽ bà ta chưa từng hi vọng y được sinh ra.
Trần Liên Hoa cúi đầu trầm mặc, đoạn bất chợt lên tiếng:
“ Xin lỗi… ”
“ Xin lỗi chuyện gì? ”
Cô nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn Bạch Thanh Lâu chăm chú. Lòng đen sâu thẳm như màn đêm, tròng trắng như trứng gà bóc. Người ta nói, hễ ai mà có mắt “ hắc bạch phân minh ” như vậy thì thường là người sòng phẳng, ân oán rạch ròi, đáng để kết giao.
Cô nàng bèn nói:
“ Xin lỗi vì cho rằng thầy khóa đứng ra bảo vệ đệ tử kia của Quận Gió là vì muốn nhắm vào thánh lệnh Lục Lâm. Lần ấy là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi… ”
Bạch Thanh Lâu đứng ra trong lúc cả võ lâm nhìn chằm chằm vào Tạng Cẩu, không tiếc làm phật ý bao nhiêu thế lực giang hồ để bảo vệ cậu nhóc. Trước đây Trần Liên Hoa cứ nghĩ y cũng có lòng riêng muốn chiếm đoạt Lục Lâm thánh lệnh, nhưng đến nay thì cô nàng đã hiểu…
Có lẽ một trong những nguyên nhân khiến Bạch Thanh Lâu quyết không ngồi yên, ấy là y thấy đồng cảm với cậu nhóc mệnh khổ lúc đó.
Bạch Thanh Lâu gãi gáy, dè chừng hỏi lại:
“ Lúc ấy chưởng môn có nói thế à? ”
“ Không! Nhưng tôi nghĩ thế. ”
Vẻ mặt nghiêm túc của Trần Liên Hoa khiến y bất giác bật cười thành tiếng. Cô nàng bình thường ăn nói lớn mật, vũ mị vô cùng, ai ngờ lại có một mặt vừa cố chấp vừa cứng đầu, ân oán rạch ròi như vậy? Không khí giữa hai người theo một tiếng cười của Bạch Thanh Lâu bất giác tự nhiên hơn không ít.
“ Thế… mẹ anh bây giờ ra sao rồi? ”
Trần Liên Hoa chợt hỏi.
Nàng đoán rằng nếu Bạch Thanh Lâu đã nhờ đồng môn điều tra thân thế giúp mình thì chắc hẳn cũng đã đến gặp mẹ ruột một lần.
Bạch Thanh Lâu cười, nói:
“ Bà ấy giờ tốt lắm, làm đến chủ của ca phường nọ, không cần làm những chuyện mắt đưa mày liếc nữa. Chỉ là bà ấy không muốn gặp lại tôi, còn cho người đánh tin một số bạc, dặn là đưa cho tôi để tôi đừng đến đó. ”
Y nói đến đây, bất giác không giấu được vẻ tổn thương.
Trần Liên Hoa cũng chỉ biết im lặng.
Cô nhi…
Những kẻ lạc lõng có chung một ước nguyện ấy là tìm về thân thế thật, cha mẹ thật của mình…
Ai vô duyên thì cả đời cũng không gặp có nổi một chút tin tức nào, hoặc có chăng lúc tìm được song thân đã mồ yên mả đẹp.
Kẻ hữu duyên tìm được cha mẹ ruột lại chưa hẳn đã được như ý. Là giấc mơ thành sự thực, hay ác mộng nuốt chửng con người ta, lại tùy vào một chữ mệnh.
Thế mà, cô nhi trên đời hết người này đến kẻ khác lại không ngừng mà đặt chân lên con đường ấy, bất chấp kết quả có ra sao…
Tựa như loài thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa.
Im lặng phủ lên hai người.
Trần Liên Hoa len lén nhìn Bạch Thanh Lâu. Bấy giờ y đăm đăm ngó vào ánh lửa bập bùng, bập bùng. Y chìm vào ngọn lửa? Hay y đang chìm vào hồi ức về quá khứ? Cô nàng đoán được… cũng hiểu được…
Bao giờ cho đến ngày xưa?
Danh sách chương