Lại nói chuyện hai đứa Tạng Cẩu…
Bị gã đệ tử phái Long Đỗ điểm huyệt đạo khiến chúng nó chẳng vận kình được, tay chân cứ bủn rủn mềm oặt ra như cọng bún thiu. Tên gầy thì bẻ ngón tay nghe răng rắc, miệng cười ra chiều khoái trá lắm. Còn gã mập thì hết nhìn lăm lăm thanh đao lại đảo mắt qua chỗ thằng bạn, ánh mắt rất chi là quái lạ. Chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì.
“ Này… này! Cẩu, có sao không đấy? ”
“ Không sao… xin lỗi nhé… ”
Tạng Cẩu cắn răng, cúi thấp đầu xuống như muốn tránh né ánh mắt của Phiêu Hương. Nó thầm mắng bản thân mình sao vô dụng quá. Khiếu Hoá Tăng đã dặn đi dặn lại, điểm yếu chết người của nó chính là cái tính tự kiêu, ấy thế mà nó lại mắc lại một lần nữa. Để rồi làm liên luỵ tới cả Phiêu Hương. Tạng Cẩu nghĩ, nếu lúc hai bên giao đấu nó không háo thắng để bị đối phương dụ thì đâu đến nỗi bị tóm nhanh đến thế? “ Không, lỗi do tớ. ”
Phiêu Hương thở dài, lại thấp giọng:
“ Giờ tính sao đây? Thoát thân kiểu gì bây giờ? Cứ nhìn cái mặt tên que củi thì hắn chẳng có ý định để mình sống tới mai đâu. ”
Tạng Cẩu không đáp, chỉ yên lặng quan sát nét mặt hai tên đệ tử sơn trang Bách Điểu. Nó bất chợt phát hiện ra, biểu cảm của hai tên này trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giống nhau đến kì lạ.
Không sai được! Như đúc ra từ một khuôn! Cái nhìn ấy nó đã từng thấy một lần rồi. Ngày xưa gần thôn Điếu Ngư có một con cáo, thỉnh thoảng lại vào làng chén gà giết vịt. Con vật chết bầm ấy rất ma lanh, bẫy được nó quả thực chẳng phải chuyện dễ dàng. Nhưng sau mấy năm liền, đặt đủ loại cạm thì cáo ta cũng sa bẫy. Lúc người làng bắt được, phanh thây con cáo ấy ra cũng nhìn con vật bằng ánh mắt ấy.
Thú vị ở chỗ, tên mập lại không dùng ánh mắt ấy nhìn hai đứa bọn nó.
Tạng Cẩu khẽ đảo cặp mắt. Một kế hoạch liều lĩnh hình thành trong cái đầu bé xíu của nó. Thế là nó gục mặt vào thành giếng, khóc nấc lên:
“ Oa!!!!! ”
Nó khóc nghe thì thương tâm lắm, nhưng viền mắt lại khô ran chả có tí nước nào hết. Cứ như cơn dông sấm nổ ì oàng mà chả có nổi hột mưa nào vậy.
“ Tạng Cẩu, sao lại… ”
Phiêu Hương giật mình. Phản ứng của Tạng Cẩu bất ngờ đến nỗi cô bé chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mới vừa rồi thằng bé ấy còn cố tự trấn tĩnh đặng tìm cách thoát thân, ấy thế mà nhoằng một cái đã khóc oe oe như cha mẹ chết. Rồi, Phiêu Hương lại nghĩ:
[ Thôi đúng rồi, chắc Tạng Cẩu cũng phải bó tay, tuyệt vọng nên mới thế đây mà. ]
Thế là cô bé ưỡn thẳng lưng, sẵng giọng:
“ Cẩu! Nín đi. Nay khóc cũng chết mà cười cũng chết. Chẳng thà chết vinh còn hơn sống nhục. ”
Tạng Cẩu làm như không nghe thấy, lại khóc càng tợn hơn. Phiêu Hương thấy nó thiếu cốt khí như thế, nhíu mày xì một tiếng khinh thường.
“ Tớ… nhưng… tớ ức lắm nhé. Phiêu Hương mà mặc kệ tớ thì chưa chắc gì mình đã thua đâu, thế mà… thế mà… ”
“ Hối hận rồi hả nhóc con? Nhưng đã muộn quá rồi. Thôi, để tao tiễn mày đoạn đường, xuống dưới đó mà khóc cho ông bà ông vải nhà mày nghe. ”
Tên ốm nhom cười gằn, xoa xoa tay vào nhau thêm mấy lần rồi mới bước chậm đến. Hắn thò tay tóm lấy cổ Tạng Cẩu, xách bổng thằng nhóc lên.
Chân, tay thằng bé giãy lên đành đạch. Nó gào lên thất thanh:
“ Ông ơi ông tha cho con!! ”
Lúc nó bị tóm lên, tay chân cũng gắng giãy lên mấy cái. Nhưng huyệt đạo đã bị điểm, thành ra điệu bộ giãy chết của nó trông uể oải chả có tí sức lực nào hết.
Phiêu Hương giờ nhìn trực diện được mặt Cẩu, thấy viền mắt nó khô cong cả lên mới giật mình, nghĩ:
[ Hay đây là kế của Tạng Cẩu? Thôi đúng rồi! ]
Tạng Cẩu khẽ nháy mắt một cái, rồi lu loa tiếp:
“ Trời ơi, đất ơi, chết oan ức quá mà! Phiêu Hương ơi là Phiêu Hương, sao lại mềm lòng thế cơ chứ? Đao Lĩnh Nam về tay đảng ác rồi! ”
Tên ốm o nghe đến ba chữ “ Đao Lĩnh Nam ” thì giật mình đánh thót một cái. Đao Lĩnh Nam, kiếm Đông A chính là binh khí mạnh nhất nước Nam hiện tại. Tất nhiên, hãy còn Thuận Thiên kiếm nhưng thần binh ấy đến giờ vẫn bị tấm màn huyền thoại che phủ, chẳng ai rõ tăm tích thực hư của nó.
Đao Lĩnh Nam và kiếm Đông A thì lại khác. Chúng trước từng là vũ khí của hai vị võ lâm chí tôn đứng đầu hai phe hắc đạo - bạch đạo. Hiện tại kiếm báu đang ở trong tay Thiên Cơ lão đạo, oai danh vang dội như sấm rền.
Tên ốm tin Tạng Cẩu ngay chẳng nghi ngờ mảy may. Thằng nhóc này chưa đến mười tuổi. Lúc đêm hội Chí Tôn xảy ra có khi bố mẹ nó hẵng còn chưa gặp nhau, thì sao mà biết đến ba chữ “ đao Lĩnh Nam ” để lừa bọn hắn được?
“ Quả nhiên là đao báu! ”
Tiếng tên mập thình lình vang lên sau lưng, khiến gã ốm giật mình lần nữa. Hắn chợt phát hiện trong chưa đến một khắc vừa qua mà hắn giật mình tới mấy lần, trông chẳng khác gì tăng động cả.
Gã ốm đang tính phân bua với đồng bọn, thì bất giác thấy cảnh vật trước mặt bắt đầu nghiêng xéo xuống càng lúc càng nhanh. Phịch một cái, bụi cuộn lên bám đầy tai tên ốm.
Nhát chém của đao Lĩnh Nam ngọt tới độ gã ốm đến tận lúc trước khi chết vẫn không nhận ra đầu mình bị chém. Và cũng chẳng có lấy một giọt máu kịp dây lên lưỡi đao đen bóng.
Nếu lần trước là diễn, thì lần này là thực. Tạng Cẩu giật mình hét toáng lên, mặt tái mét chả còn giọt máu. Nó theo quân Minh đã lâu, cũng từng nôn thốc nôn tháo khi Trương Phụ chém người ở Muộn Hải. Thế nhưng, thấy là một chuyện, nó vẫn không thể quen được với cách giết người man rợ và tanh máu như thế. Nhất là khi máu từ cần cổ nạn nhân bắn ra vấy đầy mặt nó như bây giờ.
Phiêu Hương âm thầm dùng nội lực, xung kích huyệt đạo bị phong bế. Cũng may thủ pháp điểm huyệt của kẻ vừa mới chết chẳng cao thâm gì cho cam, nên cũng không tới mức vô phương như lúc Khiếu Hoá Tăng ra tay. Hiện tại bàn tay phải của Phiêu Hương đã hết tê, bắt đầu lấy lại cảm giác. Song muốn vận kình phát chiêu thì còn phải chờ thêm một khắc nửa.
Tạng Cẩu thì thảm thôi rồi. Nó bị phong bế huyệt đạo, nên chỉ có nước nằm bất động. Máu phun ra ướt dầm dề dưới người nó, mùi tanh lợm mửa xộc vào mũi từng hồi khiến nó những tưởng sắp ngất đi đến nơi.
Gã mập cười to, dùng hai ngón tay vuốt nhẹ lưỡi đao Lĩnh Nam, lại cong ngón tró búng một cái. Cooonnggggg… tiếng ngân vang lên tức thì, thánh thót nào có thua gì tiếng chuông bạc.
“ Đao quý! Thực là thanh đao quý! ”
Tên mập mạp cười, hai má phúng phính mỡ rung rinh nhìn đến là nực cười. Hắn cười khà khà, vung tay vẩy một cái. Xoạt! Cây xoài thân to phải một người ôm mà đao Lĩnh Nam chặt xuống nhẹ nhàng chẳng khác nào cắt lúa.
“ Hừ! Tài mọn! Dùng đao Lĩnh Nam như mi có khác gì cầm bảo kiếm cắt thịt heo? Đao Lĩnh Nam sắc bén vô cùng, có thể chém đứt tấm lụa đang lơ lửng giữa không trung. Mi làm được mới tính là xứng đáng! ”
Phiêu Hương bất chợt lên tiếng, thu hút sự chú ý của gã mập. Cô bé đang dần công phá được các huyệt đạo bị phong toả. Chỉ cần một chút thời gian ngắn nữa là đủ sức phản kháng lại.
“ Ta có miếng lụa đây! Mi cầm mảnh lụa này thả xuống, trước khi nó chạm đất chém được thành sáu mảnh mới tính là lợi hại. ”
Tên đệ tử phái Long Đỗ cười khẩy, giật phăng tấm lụa Phiêu Hương đeo ở cổ.
Tấm lụa vân mỏng tang như cánh bướm, ấy vậy mà vẫn bị đao Lĩnh Nam cắt đứt một cách hết sức nhẹ nhàng. Nhìn từng dải từng dải lụa thi nhau theo lưỡi đao đen bóng trượt xuống, người ta mới lạnh người vì độ sắc của thanh đao.
Một, hai, ba… bảy… Tổng cộng có tám mảnh lụa bị đao Lĩnh Nam chém đứt giữa bán không.
“ Ha ha! Đúng là đao báu có khác, cắt ngọt như nước vậy. Để cảm ơn chúng mày đã tặng tao đao báu, tao sẽ để chúng mày ra đi thanh thản nhanh gọn thôi. Từ nay ta chính là cao thủ tuyệt đỉnh. Đao Lĩnh Nam ở tay, giang hồ mặc sức tung hoành! ”
Huyệt đạo bị phong bế ở tay phải Phiêu Hương đã được giải, có thể vận kình phát lực như cũ. Nhưng vì đôi chân hãy còn tê bì, nên cô bé phải đợi hắn đến thật gần mới tung đòn quyết định được.
Nháy mắt đã qua thời gian mấy cái hô hấp. Tên mập khẽ nhíu chân mày, thoáng tỏ ra thất vọng. Hắn đang chờ đợi vẻ mặt hoảng hốt, tuyệt vọng, thẫn thờ đến mất hồn của hai đứa bé chứ chẳng phải điệu cười rạng rỡ với cái vẻ hớn hở đến ngớ ngẩn kia.
“ Chúng mày bị ngu hả? Hay vinh dự quá vì sắp được chết dưới đao Lĩnh Nam của ta?? ”
“ Thầy!!! ”
Cả Phiêu Hương lẫn Tạng Cẩu cùng reo lên.
“ Đệ tử phái Long Đỗ oai thật đấy, dùng thủ đoạn hèn hạ bắt nạt hai đứa bé con mà không thấy nhục à? ”
Âm thanh khàn khàn phát ra bằng chân khí Bách Quỷ Dạ Hành, mang theo công lực cả đời Quận Gió dội thẳng vào óc tên mập. Tiếng nói của Quận ầm vang có khác nào thiên quân vạn mã hành quân trong đầu, khiến óc hắn cứ long hết lên. Ngực tên mập bỗng thấy tức tức, cảm giác khó thở bùng nổ dữ dội còn cổ họng thì ngòn ngọt. Phụt! Hắn phun mạnh một búng máu to.
Chẳng biết từ lúc nào, Quận Gió đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Chẳng ai trong ba người thấy được một chút dấu hiệu hay bóng dáng nào của ông lúc đến đây, cứ như thể ông chui từ dưới đất lên vậy. Đoạn Quận cong ngón tay lại, búng một cái lên lưỡi đao Lĩnh Nam. Cả thanh đao theo đó mà rung lên bần bật, nhanh đến độ mắt thường chỉ thấy được nó khẽ động đậy mà thôi. Chấn lực kinh khủng dồn tới, xé toạc hổ khẩu tên mập, xoắn nát cả xương bàn tay hắn.
Mặt tên mập xám xịt, mồm rống lên be be vì đau khác gì con heo bị chọc tiết? Hắn biết mình gặp phải cao thủ thượng thặng rồi, trong lòng hối hận không thôi. Biết thế, lúc ấy hắn nên chém luôn hai đứa nhóc này rồi tháo chạy luôn.
Chỉ một đòn, tên mập biết mình hoàn toàn chẳng phải đối thủ của ông già trông có vẻ ốm yếu nhỏ thó trước mặt. Mắt hắn thoáng đảo một cái, vội quỳ xuống:
“ Xin tiền bối tha mạng, xin tiền bối tha mạng. Kẻ hèn nguyện dâng thanh đao Lĩnh Nam này, chỉ mong hôm nay tiền bối thả cho một đường sống. ”
Vừa dâng đao lên Quận, hắn vừa mó cánh tay lành lặn vào lồng ngực, tính rút Long Đỗ truy ra ám hại ông.
Quận Gió đã thấy hết, song ông chỉ cười khẩy, nói:
“ Đừng tìm làm gì mất công, Long Đỗ truy của nhà ngươi ta đây tịch thu hết rồi. ”
Leng keng, leng keng…
Từng cái Long Đỗ truy nện mặt đất, ngay trước mặt tên mập. Thứ ám khỉ son đỏ - cọng cỏ cứu mạng của y - nay gần trong tầm mắt, mà như xa tận chân trời. Thò tay ra là lấy được, nhưng y nào có dám hỗn hào trước mặt Quận Gió?
“ Long Đỗ truy, phái Long Đỗ. Rặt một lũ rác rưởi. Thanh danh thần Long Đỗ đúng là bị chúng bay huỷ hoại hết! ”
Quận nhăn mặt, lại tung cước đạp thẳng vào bụng tên mập. Nội lực một đời tông sư như thuồng luồng xông vào thể nội, nhẹ nhàng xé tung đan điền. Tên mập nọ mất hết võ công, trông hắn thẫn thờ như già đi mấy tuổi. Quận nói:
“ Tạm tha cho nhà ngươi một mạng và một cánh tay để đem xác thằng bạn đi chôn cất. Cút! ”
Bị gã đệ tử phái Long Đỗ điểm huyệt đạo khiến chúng nó chẳng vận kình được, tay chân cứ bủn rủn mềm oặt ra như cọng bún thiu. Tên gầy thì bẻ ngón tay nghe răng rắc, miệng cười ra chiều khoái trá lắm. Còn gã mập thì hết nhìn lăm lăm thanh đao lại đảo mắt qua chỗ thằng bạn, ánh mắt rất chi là quái lạ. Chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì.
“ Này… này! Cẩu, có sao không đấy? ”
“ Không sao… xin lỗi nhé… ”
Tạng Cẩu cắn răng, cúi thấp đầu xuống như muốn tránh né ánh mắt của Phiêu Hương. Nó thầm mắng bản thân mình sao vô dụng quá. Khiếu Hoá Tăng đã dặn đi dặn lại, điểm yếu chết người của nó chính là cái tính tự kiêu, ấy thế mà nó lại mắc lại một lần nữa. Để rồi làm liên luỵ tới cả Phiêu Hương. Tạng Cẩu nghĩ, nếu lúc hai bên giao đấu nó không háo thắng để bị đối phương dụ thì đâu đến nỗi bị tóm nhanh đến thế? “ Không, lỗi do tớ. ”
Phiêu Hương thở dài, lại thấp giọng:
“ Giờ tính sao đây? Thoát thân kiểu gì bây giờ? Cứ nhìn cái mặt tên que củi thì hắn chẳng có ý định để mình sống tới mai đâu. ”
Tạng Cẩu không đáp, chỉ yên lặng quan sát nét mặt hai tên đệ tử sơn trang Bách Điểu. Nó bất chợt phát hiện ra, biểu cảm của hai tên này trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giống nhau đến kì lạ.
Không sai được! Như đúc ra từ một khuôn! Cái nhìn ấy nó đã từng thấy một lần rồi. Ngày xưa gần thôn Điếu Ngư có một con cáo, thỉnh thoảng lại vào làng chén gà giết vịt. Con vật chết bầm ấy rất ma lanh, bẫy được nó quả thực chẳng phải chuyện dễ dàng. Nhưng sau mấy năm liền, đặt đủ loại cạm thì cáo ta cũng sa bẫy. Lúc người làng bắt được, phanh thây con cáo ấy ra cũng nhìn con vật bằng ánh mắt ấy.
Thú vị ở chỗ, tên mập lại không dùng ánh mắt ấy nhìn hai đứa bọn nó.
Tạng Cẩu khẽ đảo cặp mắt. Một kế hoạch liều lĩnh hình thành trong cái đầu bé xíu của nó. Thế là nó gục mặt vào thành giếng, khóc nấc lên:
“ Oa!!!!! ”
Nó khóc nghe thì thương tâm lắm, nhưng viền mắt lại khô ran chả có tí nước nào hết. Cứ như cơn dông sấm nổ ì oàng mà chả có nổi hột mưa nào vậy.
“ Tạng Cẩu, sao lại… ”
Phiêu Hương giật mình. Phản ứng của Tạng Cẩu bất ngờ đến nỗi cô bé chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mới vừa rồi thằng bé ấy còn cố tự trấn tĩnh đặng tìm cách thoát thân, ấy thế mà nhoằng một cái đã khóc oe oe như cha mẹ chết. Rồi, Phiêu Hương lại nghĩ:
[ Thôi đúng rồi, chắc Tạng Cẩu cũng phải bó tay, tuyệt vọng nên mới thế đây mà. ]
Thế là cô bé ưỡn thẳng lưng, sẵng giọng:
“ Cẩu! Nín đi. Nay khóc cũng chết mà cười cũng chết. Chẳng thà chết vinh còn hơn sống nhục. ”
Tạng Cẩu làm như không nghe thấy, lại khóc càng tợn hơn. Phiêu Hương thấy nó thiếu cốt khí như thế, nhíu mày xì một tiếng khinh thường.
“ Tớ… nhưng… tớ ức lắm nhé. Phiêu Hương mà mặc kệ tớ thì chưa chắc gì mình đã thua đâu, thế mà… thế mà… ”
“ Hối hận rồi hả nhóc con? Nhưng đã muộn quá rồi. Thôi, để tao tiễn mày đoạn đường, xuống dưới đó mà khóc cho ông bà ông vải nhà mày nghe. ”
Tên ốm nhom cười gằn, xoa xoa tay vào nhau thêm mấy lần rồi mới bước chậm đến. Hắn thò tay tóm lấy cổ Tạng Cẩu, xách bổng thằng nhóc lên.
Chân, tay thằng bé giãy lên đành đạch. Nó gào lên thất thanh:
“ Ông ơi ông tha cho con!! ”
Lúc nó bị tóm lên, tay chân cũng gắng giãy lên mấy cái. Nhưng huyệt đạo đã bị điểm, thành ra điệu bộ giãy chết của nó trông uể oải chả có tí sức lực nào hết.
Phiêu Hương giờ nhìn trực diện được mặt Cẩu, thấy viền mắt nó khô cong cả lên mới giật mình, nghĩ:
[ Hay đây là kế của Tạng Cẩu? Thôi đúng rồi! ]
Tạng Cẩu khẽ nháy mắt một cái, rồi lu loa tiếp:
“ Trời ơi, đất ơi, chết oan ức quá mà! Phiêu Hương ơi là Phiêu Hương, sao lại mềm lòng thế cơ chứ? Đao Lĩnh Nam về tay đảng ác rồi! ”
Tên ốm o nghe đến ba chữ “ Đao Lĩnh Nam ” thì giật mình đánh thót một cái. Đao Lĩnh Nam, kiếm Đông A chính là binh khí mạnh nhất nước Nam hiện tại. Tất nhiên, hãy còn Thuận Thiên kiếm nhưng thần binh ấy đến giờ vẫn bị tấm màn huyền thoại che phủ, chẳng ai rõ tăm tích thực hư của nó.
Đao Lĩnh Nam và kiếm Đông A thì lại khác. Chúng trước từng là vũ khí của hai vị võ lâm chí tôn đứng đầu hai phe hắc đạo - bạch đạo. Hiện tại kiếm báu đang ở trong tay Thiên Cơ lão đạo, oai danh vang dội như sấm rền.
Tên ốm tin Tạng Cẩu ngay chẳng nghi ngờ mảy may. Thằng nhóc này chưa đến mười tuổi. Lúc đêm hội Chí Tôn xảy ra có khi bố mẹ nó hẵng còn chưa gặp nhau, thì sao mà biết đến ba chữ “ đao Lĩnh Nam ” để lừa bọn hắn được?
“ Quả nhiên là đao báu! ”
Tiếng tên mập thình lình vang lên sau lưng, khiến gã ốm giật mình lần nữa. Hắn chợt phát hiện trong chưa đến một khắc vừa qua mà hắn giật mình tới mấy lần, trông chẳng khác gì tăng động cả.
Gã ốm đang tính phân bua với đồng bọn, thì bất giác thấy cảnh vật trước mặt bắt đầu nghiêng xéo xuống càng lúc càng nhanh. Phịch một cái, bụi cuộn lên bám đầy tai tên ốm.
Nhát chém của đao Lĩnh Nam ngọt tới độ gã ốm đến tận lúc trước khi chết vẫn không nhận ra đầu mình bị chém. Và cũng chẳng có lấy một giọt máu kịp dây lên lưỡi đao đen bóng.
Nếu lần trước là diễn, thì lần này là thực. Tạng Cẩu giật mình hét toáng lên, mặt tái mét chả còn giọt máu. Nó theo quân Minh đã lâu, cũng từng nôn thốc nôn tháo khi Trương Phụ chém người ở Muộn Hải. Thế nhưng, thấy là một chuyện, nó vẫn không thể quen được với cách giết người man rợ và tanh máu như thế. Nhất là khi máu từ cần cổ nạn nhân bắn ra vấy đầy mặt nó như bây giờ.
Phiêu Hương âm thầm dùng nội lực, xung kích huyệt đạo bị phong bế. Cũng may thủ pháp điểm huyệt của kẻ vừa mới chết chẳng cao thâm gì cho cam, nên cũng không tới mức vô phương như lúc Khiếu Hoá Tăng ra tay. Hiện tại bàn tay phải của Phiêu Hương đã hết tê, bắt đầu lấy lại cảm giác. Song muốn vận kình phát chiêu thì còn phải chờ thêm một khắc nửa.
Tạng Cẩu thì thảm thôi rồi. Nó bị phong bế huyệt đạo, nên chỉ có nước nằm bất động. Máu phun ra ướt dầm dề dưới người nó, mùi tanh lợm mửa xộc vào mũi từng hồi khiến nó những tưởng sắp ngất đi đến nơi.
Gã mập cười to, dùng hai ngón tay vuốt nhẹ lưỡi đao Lĩnh Nam, lại cong ngón tró búng một cái. Cooonnggggg… tiếng ngân vang lên tức thì, thánh thót nào có thua gì tiếng chuông bạc.
“ Đao quý! Thực là thanh đao quý! ”
Tên mập mạp cười, hai má phúng phính mỡ rung rinh nhìn đến là nực cười. Hắn cười khà khà, vung tay vẩy một cái. Xoạt! Cây xoài thân to phải một người ôm mà đao Lĩnh Nam chặt xuống nhẹ nhàng chẳng khác nào cắt lúa.
“ Hừ! Tài mọn! Dùng đao Lĩnh Nam như mi có khác gì cầm bảo kiếm cắt thịt heo? Đao Lĩnh Nam sắc bén vô cùng, có thể chém đứt tấm lụa đang lơ lửng giữa không trung. Mi làm được mới tính là xứng đáng! ”
Phiêu Hương bất chợt lên tiếng, thu hút sự chú ý của gã mập. Cô bé đang dần công phá được các huyệt đạo bị phong toả. Chỉ cần một chút thời gian ngắn nữa là đủ sức phản kháng lại.
“ Ta có miếng lụa đây! Mi cầm mảnh lụa này thả xuống, trước khi nó chạm đất chém được thành sáu mảnh mới tính là lợi hại. ”
Tên đệ tử phái Long Đỗ cười khẩy, giật phăng tấm lụa Phiêu Hương đeo ở cổ.
Tấm lụa vân mỏng tang như cánh bướm, ấy vậy mà vẫn bị đao Lĩnh Nam cắt đứt một cách hết sức nhẹ nhàng. Nhìn từng dải từng dải lụa thi nhau theo lưỡi đao đen bóng trượt xuống, người ta mới lạnh người vì độ sắc của thanh đao.
Một, hai, ba… bảy… Tổng cộng có tám mảnh lụa bị đao Lĩnh Nam chém đứt giữa bán không.
“ Ha ha! Đúng là đao báu có khác, cắt ngọt như nước vậy. Để cảm ơn chúng mày đã tặng tao đao báu, tao sẽ để chúng mày ra đi thanh thản nhanh gọn thôi. Từ nay ta chính là cao thủ tuyệt đỉnh. Đao Lĩnh Nam ở tay, giang hồ mặc sức tung hoành! ”
Huyệt đạo bị phong bế ở tay phải Phiêu Hương đã được giải, có thể vận kình phát lực như cũ. Nhưng vì đôi chân hãy còn tê bì, nên cô bé phải đợi hắn đến thật gần mới tung đòn quyết định được.
Nháy mắt đã qua thời gian mấy cái hô hấp. Tên mập khẽ nhíu chân mày, thoáng tỏ ra thất vọng. Hắn đang chờ đợi vẻ mặt hoảng hốt, tuyệt vọng, thẫn thờ đến mất hồn của hai đứa bé chứ chẳng phải điệu cười rạng rỡ với cái vẻ hớn hở đến ngớ ngẩn kia.
“ Chúng mày bị ngu hả? Hay vinh dự quá vì sắp được chết dưới đao Lĩnh Nam của ta?? ”
“ Thầy!!! ”
Cả Phiêu Hương lẫn Tạng Cẩu cùng reo lên.
“ Đệ tử phái Long Đỗ oai thật đấy, dùng thủ đoạn hèn hạ bắt nạt hai đứa bé con mà không thấy nhục à? ”
Âm thanh khàn khàn phát ra bằng chân khí Bách Quỷ Dạ Hành, mang theo công lực cả đời Quận Gió dội thẳng vào óc tên mập. Tiếng nói của Quận ầm vang có khác nào thiên quân vạn mã hành quân trong đầu, khiến óc hắn cứ long hết lên. Ngực tên mập bỗng thấy tức tức, cảm giác khó thở bùng nổ dữ dội còn cổ họng thì ngòn ngọt. Phụt! Hắn phun mạnh một búng máu to.
Chẳng biết từ lúc nào, Quận Gió đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Chẳng ai trong ba người thấy được một chút dấu hiệu hay bóng dáng nào của ông lúc đến đây, cứ như thể ông chui từ dưới đất lên vậy. Đoạn Quận cong ngón tay lại, búng một cái lên lưỡi đao Lĩnh Nam. Cả thanh đao theo đó mà rung lên bần bật, nhanh đến độ mắt thường chỉ thấy được nó khẽ động đậy mà thôi. Chấn lực kinh khủng dồn tới, xé toạc hổ khẩu tên mập, xoắn nát cả xương bàn tay hắn.
Mặt tên mập xám xịt, mồm rống lên be be vì đau khác gì con heo bị chọc tiết? Hắn biết mình gặp phải cao thủ thượng thặng rồi, trong lòng hối hận không thôi. Biết thế, lúc ấy hắn nên chém luôn hai đứa nhóc này rồi tháo chạy luôn.
Chỉ một đòn, tên mập biết mình hoàn toàn chẳng phải đối thủ của ông già trông có vẻ ốm yếu nhỏ thó trước mặt. Mắt hắn thoáng đảo một cái, vội quỳ xuống:
“ Xin tiền bối tha mạng, xin tiền bối tha mạng. Kẻ hèn nguyện dâng thanh đao Lĩnh Nam này, chỉ mong hôm nay tiền bối thả cho một đường sống. ”
Vừa dâng đao lên Quận, hắn vừa mó cánh tay lành lặn vào lồng ngực, tính rút Long Đỗ truy ra ám hại ông.
Quận Gió đã thấy hết, song ông chỉ cười khẩy, nói:
“ Đừng tìm làm gì mất công, Long Đỗ truy của nhà ngươi ta đây tịch thu hết rồi. ”
Leng keng, leng keng…
Từng cái Long Đỗ truy nện mặt đất, ngay trước mặt tên mập. Thứ ám khỉ son đỏ - cọng cỏ cứu mạng của y - nay gần trong tầm mắt, mà như xa tận chân trời. Thò tay ra là lấy được, nhưng y nào có dám hỗn hào trước mặt Quận Gió?
“ Long Đỗ truy, phái Long Đỗ. Rặt một lũ rác rưởi. Thanh danh thần Long Đỗ đúng là bị chúng bay huỷ hoại hết! ”
Quận nhăn mặt, lại tung cước đạp thẳng vào bụng tên mập. Nội lực một đời tông sư như thuồng luồng xông vào thể nội, nhẹ nhàng xé tung đan điền. Tên mập nọ mất hết võ công, trông hắn thẫn thờ như già đi mấy tuổi. Quận nói:
“ Tạm tha cho nhà ngươi một mạng và một cánh tay để đem xác thằng bạn đi chôn cất. Cút! ”
Danh sách chương