Thư sinh nọ vốn là nguời của Quốc Tử giám. Nhìn cách đi đứng nói năng chững chạc, thì người ta ai cũng đoán già đoán non thân phận của y là gì. Dường như sau khi tư nghiệp qua đời, quyền dẫn đội rơi xuống vai y.
Kẻ nọ lên tiếng:
“ Bạch Thanh Lâu của Quốc Tử giám sẽ bảo hộ đứa nhỏ này. Nếu ai muốn đánh nó, gia hại nó, thì hãy tiếp thử đường kiếm của tôi trước. ”
Trong đám đông có đứa nói vọng ra:
“ Này thằng ổ đĩ, nhà mày định chống lại minh chủ với sơn trang Bách Điểu đấy phỏng?? ”
Bạch Thanh Lâu không giỏi môn âm công, nên nhất thời chưa xác định được người lên tiếng là ai. Song, y nói:
“ Nếu minh chủ với Phan trang chủ trên cao muốn đến Quốc Tử giám hỏi tội, chúng tôi cũng xin nghênh đón. Thế nhưng minh chủ cũng có nói, bao che cho Quận Gió thì mới là kẻ địch của ông. Còn bảo hộ đứa bé này… hình như sẽ không sao. Phan trang chủ, không biết Thanh Lâu nói thế có sai gì không? ”
“ Không sai! ”
Phan Chiến Thắng hừ lạnh, đáp. Y không muốn tự nhiên lại chọc vào một con quái vật như Quốc Tử giám, cũng không tiện phản bác lời của chính Thiên Cơ lão đạo.
Bạch Thanh Lâu chắp tay, thi lễ với Phan Chiến Thắng một cái:
“ Vậy tôi xin cám ơn trang chủ. Có dịp, thì mời rồng đến nhà tôm, Quốc Tử giám luôn mở cửa chào đón Phan trang chủ. ”
“ Không dám! ”
Phan Chiến Thắng cười khẩy một tiếng, rồi tung mình nhảy về phía đám người của sơn trang Bách Điểu.
Bạch Thanh Lâu ôm thi thể Quận Gió, đi trước. Tạng Cẩu lẽo đẽo theo sau. Nó phát hiện lòng nó trĩu nặng, nhưng sao cơ thể tự nhiên lại nhẹ nhàng quá. Nếu không phải nó cúi gằm mặt lầm lũi thì đã dướn lên trước cả thước rồi.
Tạng Cẩu vẫn còn chưa biết, Quận đã dồn hết nội lực còn sót lại truyền vào người nó, lại cho nó mấy viên thuốc đặc chế của đảo chủ đảo Bạch Long nên thương thế của nó mới lành lại mau như thế. Nội công của hai người vốn là đồng nguyên, lại thêm võ công của Quận đã đến mức xuất quỷ nhập thần, nên cái việc kế thừa diễn ra suôn sẻ vô cùng. Có điều để mà quen được với luồng nội lực của vua trộm thì còn phải thêm một thời gian nữa.
Bạch Thanh Lâu nhờ một sư đệ thay mình dẫn đội về Quốc Tử Giám trước, còn bản thân thì ôm thi thể vua trộm ra cửa Nam. Y chọn một nhà dân bỏ trống, tìm vào dùng chưởng đánh gẫy hết bàn ghế giường tủ lấy gỗ. Tạng Cẩu lóc cóc chạy theo, họ Bạch không nhờ nó cũng xấn vào làm cùng. Nó cần phải làm chuyện gì đó, để làm bản thân tạm quên đi sự thật là thầy nó đã không còn.
Rắc! [ Quái?? Ghế nhà này làm bằng bột hay sao mà mềm thế? ]
Tạng Cẩu bẻ đôi một cái chân ghế dày hơn cả bắp tay nó mà chẳng tốn sức tí nào, không khỏi lấy làm lạ. Nếu là lúc trước, nó sẽ phải loay hoay cả ngày, dùng chân đạp liên tục mấy phát liền thì may ra ghế mới gãy.
Bạch Thanh Lâu trông thấy mọi chuyện, thầm nghĩ:
[ Đúng là hổ chết để lại da, người ta chết để lại tiếng. Quận dù không còn, nhưng món quà ông để lại cho thằng nhóc này đúng là khiến người ta ghen tị. ]
Biết thằng nhóc này nay đã có nội lực chẳng thua gì đám người Phạm Hách, Phạm Ngũ Thư, Bạch Thanh Lâu bèn vứt cả đống gỗ cho nó tha. Tạng Cẩu lấy một tấm chăn cũ, gói cả đống gỗ lại kéo xềnh xệch theo sau.
Hai người mang xác Quận Gió lên đầu thành cao. Mưa tạnh, nhưng gió vẫn chưa tan mà còn lớn thêm lên. Gió thốc vào nách Tạng Cẩu, càng khiến bước chân nó nhẹ nhàng thêm như muốn bay bổng lên vào những dải mây tan tác.
Bạch Thanh Lâu xếp gỗ, đặt xác Quận xuống rồi lấy dao đánh lửa. Tia lửa bắt vào củi, khói đen bắt đầu nhen nhúm cuộn lên.
“ Này! Sao lại đốt? Không được đốt! ”
Tạng Cẩu xồ tới, toan dập tắt tàn lửa chưa kịp cháy. Bạch Thanh Lâu nghĩ:
[ Giờ nội lực thằng bé này đã không tầm thường nữa, mình không nên lỗ mãng kẻo cả hai lại bị thương. ]
Nghĩ vậy, y bèn vận công, điểm liên tiếp vào huyệt đạo của Tạng Cẩu. Ngón tay Bạch Thanh Lâu điểm đến đâu, lập tức có tiếng rít khe khẽ vang lên đến đấy. Ấy là nội lực của Quận Gió phản chấn lại nội lực của Bạch Thanh Lâu. Tiếc là Tạng Cẩu còn chưa biết điều động luồng chân khí này, thành thử thằng bé đang chạy thì chân bỗng nhiên tự nhũn ra, ngã nhào ra đất.
“ Làm gì đấy! Ông ấy đi rồi. Để xác ông ấy ngoài trời, chỉ khiến bọn diều
nó tha bọn quạ nó mổ thôi. Cái thầy nhóc cần là nhập thổ quy an kìa. ”
Tạng Cẩu chẳng những không chịu thôi, mà còn dùng tay cố gắng lê về phía đống củi. Bạch Thanh Lâu buộc phải dùng chân đạp vào mạch môn của nó. Ấy vậy mà vẫn chưa yên. Tạng Cẩu đột nhiên giãy mạnh một cái, nội lực theo cổ tay phát ra chấn thẳng vào bàn chân của Bạch Thanh Lâu khiến y lui lại hai ba bước liền. Họ Bạch chẳng còn cách nào, đành vận nội công dẫm lên ngay lưng để giữ thằng nhóc lại.
“ Rõ ràng là lừa trẻ con! Người chết thì phải chôn, chứ có ai lại đốt? ”
Tạng Cẩu giãy hai cái, bất lực. Nó bèn nằm xẹp xuống, nghĩ làm sao mới thoát ra được trước khi lửa cháy phừng lên.
Bạch Thanh Lâu cười khổ, nói:
“ Nhóc này, đúng thật là. Cáo chết bảy năm còn quay đầu về núi, đã nghe bao giờ chưa? Nhóc muốn đưa thầy về nơi chôn nhau cắt rốn, hay để ông bỏ xác ở nơi đất khách quê người?
Đường về xứ Nghệ gập ghềnh khó đi, nhóc mang thi thể một ông lão, đến nơi chắc cũng đến ngày tốt khốc rồi. Đốt thi thể, lấy tro đựng vào hũ rồi chôn, tục gọi là hỏa táng đấy. ”
Tạng Cẩu nghe thấy có lí, bèn gật đầu. Xong nó lại cuống lên, bắt đầu nháo nhào đi tìm lấy cái hũ mà đựng tro thầy còn mang đi. Bạch Thanh Lâu cười, nói:
“ Khỏi tìm. Chờ chú mày thì chắc làm lễ chung thất rồi mới chôn. Đây! ”
Tạng Cẩu còn đang ngơ ngác, thì một cái tráp đã được ném về phía nó. Loại tráp đan từ cây vông tầm thường, nhưng kỹ nghệ tỉ mỉ mười phần, đủ thấy người làm đã đặt hết tâm tư của mình vào nó. Mở nắp, bên trong lót một miếng lụa điều đỏ au, cho dù có cho bội vôi vào cũng không rơi ra ngoài được.
Lửa bén dần, bốc lên cao…
Hai người bọn Ngũ Thư nhân lúc hỗn loạn đã khỏi đám đông, ra ngoài thành. Lê Hổ lúc này mới đấm mạnh tay xuống nền đất đầy bùn tanh, hét:
“ Ông trời!! Ông có mắt hay không??? ”
Biết người ấy là Quận Gió, thần tượng của mình từ hồi bé thơ, chàng càng thấy xót ông. Nghe nhiều chuyện kể về vua trộm, về hành vi và nhân cách của ông, Lê Hổ càng vững tin ông bị đổ oan. Một cái oan tày đình mà những kẻ hành ác giờ vẫn nhởn nhơ vì có con cừu thế mạng.
Phạm Ngũ Thư vỗ vai Lê Hổ, an ủi:
“ Chúa công, xin bớt đau buồn. Nay ta đã liên lạc được với các lộ anh hùng hào kiệt ngày xưa từng chịu ơn của cựu chúa, tin rằng chẳng mấy mà thế lực của chúng ta sẽ lớn mạnh. Chuyện của ngài Quận Gió, tôi cũng không tin. Nếu chúa công không chê, Ngũ Thư nguyện sẽ tìm cách điều tra ra bằng được chân tướng. ”
Lê Hổ gạt dòng nước mắt, đứng lên. Chàng nhìn vào thành Tây Đô từng là nơi đầu não của nhà Hồ, thề:
“ Nay xin lập lời nguyền trước anh linh của Quận Gió. Nếu như tôi không thể giải được nỗi oan khiên cho ngày, thì nguyện bị trời đánh thánh đâm! ”
Hai người chạy nhanh về phương xa.
Nửa ngày sau, lửa đã lịm xuống.
Bạch Thanh Lâu nhìn theo bóng thằng nhỏ cõng cái tráp trên lưng, vai khoác tấm áo tơi xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía nam thì khẽ thở dài. Y đồ rằng sơn trang Bách Điểu sẽ không chịu bỏ qua cho Tạng Cẩu, bèn gói ghém tay nải, rồi dùng khinh công bám theo thằng nhóc.
Kẻ nọ lên tiếng:
“ Bạch Thanh Lâu của Quốc Tử giám sẽ bảo hộ đứa nhỏ này. Nếu ai muốn đánh nó, gia hại nó, thì hãy tiếp thử đường kiếm của tôi trước. ”
Trong đám đông có đứa nói vọng ra:
“ Này thằng ổ đĩ, nhà mày định chống lại minh chủ với sơn trang Bách Điểu đấy phỏng?? ”
Bạch Thanh Lâu không giỏi môn âm công, nên nhất thời chưa xác định được người lên tiếng là ai. Song, y nói:
“ Nếu minh chủ với Phan trang chủ trên cao muốn đến Quốc Tử giám hỏi tội, chúng tôi cũng xin nghênh đón. Thế nhưng minh chủ cũng có nói, bao che cho Quận Gió thì mới là kẻ địch của ông. Còn bảo hộ đứa bé này… hình như sẽ không sao. Phan trang chủ, không biết Thanh Lâu nói thế có sai gì không? ”
“ Không sai! ”
Phan Chiến Thắng hừ lạnh, đáp. Y không muốn tự nhiên lại chọc vào một con quái vật như Quốc Tử giám, cũng không tiện phản bác lời của chính Thiên Cơ lão đạo.
Bạch Thanh Lâu chắp tay, thi lễ với Phan Chiến Thắng một cái:
“ Vậy tôi xin cám ơn trang chủ. Có dịp, thì mời rồng đến nhà tôm, Quốc Tử giám luôn mở cửa chào đón Phan trang chủ. ”
“ Không dám! ”
Phan Chiến Thắng cười khẩy một tiếng, rồi tung mình nhảy về phía đám người của sơn trang Bách Điểu.
Bạch Thanh Lâu ôm thi thể Quận Gió, đi trước. Tạng Cẩu lẽo đẽo theo sau. Nó phát hiện lòng nó trĩu nặng, nhưng sao cơ thể tự nhiên lại nhẹ nhàng quá. Nếu không phải nó cúi gằm mặt lầm lũi thì đã dướn lên trước cả thước rồi.
Tạng Cẩu vẫn còn chưa biết, Quận đã dồn hết nội lực còn sót lại truyền vào người nó, lại cho nó mấy viên thuốc đặc chế của đảo chủ đảo Bạch Long nên thương thế của nó mới lành lại mau như thế. Nội công của hai người vốn là đồng nguyên, lại thêm võ công của Quận đã đến mức xuất quỷ nhập thần, nên cái việc kế thừa diễn ra suôn sẻ vô cùng. Có điều để mà quen được với luồng nội lực của vua trộm thì còn phải thêm một thời gian nữa.
Bạch Thanh Lâu nhờ một sư đệ thay mình dẫn đội về Quốc Tử Giám trước, còn bản thân thì ôm thi thể vua trộm ra cửa Nam. Y chọn một nhà dân bỏ trống, tìm vào dùng chưởng đánh gẫy hết bàn ghế giường tủ lấy gỗ. Tạng Cẩu lóc cóc chạy theo, họ Bạch không nhờ nó cũng xấn vào làm cùng. Nó cần phải làm chuyện gì đó, để làm bản thân tạm quên đi sự thật là thầy nó đã không còn.
Rắc! [ Quái?? Ghế nhà này làm bằng bột hay sao mà mềm thế? ]
Tạng Cẩu bẻ đôi một cái chân ghế dày hơn cả bắp tay nó mà chẳng tốn sức tí nào, không khỏi lấy làm lạ. Nếu là lúc trước, nó sẽ phải loay hoay cả ngày, dùng chân đạp liên tục mấy phát liền thì may ra ghế mới gãy.
Bạch Thanh Lâu trông thấy mọi chuyện, thầm nghĩ:
[ Đúng là hổ chết để lại da, người ta chết để lại tiếng. Quận dù không còn, nhưng món quà ông để lại cho thằng nhóc này đúng là khiến người ta ghen tị. ]
Biết thằng nhóc này nay đã có nội lực chẳng thua gì đám người Phạm Hách, Phạm Ngũ Thư, Bạch Thanh Lâu bèn vứt cả đống gỗ cho nó tha. Tạng Cẩu lấy một tấm chăn cũ, gói cả đống gỗ lại kéo xềnh xệch theo sau.
Hai người mang xác Quận Gió lên đầu thành cao. Mưa tạnh, nhưng gió vẫn chưa tan mà còn lớn thêm lên. Gió thốc vào nách Tạng Cẩu, càng khiến bước chân nó nhẹ nhàng thêm như muốn bay bổng lên vào những dải mây tan tác.
Bạch Thanh Lâu xếp gỗ, đặt xác Quận xuống rồi lấy dao đánh lửa. Tia lửa bắt vào củi, khói đen bắt đầu nhen nhúm cuộn lên.
“ Này! Sao lại đốt? Không được đốt! ”
Tạng Cẩu xồ tới, toan dập tắt tàn lửa chưa kịp cháy. Bạch Thanh Lâu nghĩ:
[ Giờ nội lực thằng bé này đã không tầm thường nữa, mình không nên lỗ mãng kẻo cả hai lại bị thương. ]
Nghĩ vậy, y bèn vận công, điểm liên tiếp vào huyệt đạo của Tạng Cẩu. Ngón tay Bạch Thanh Lâu điểm đến đâu, lập tức có tiếng rít khe khẽ vang lên đến đấy. Ấy là nội lực của Quận Gió phản chấn lại nội lực của Bạch Thanh Lâu. Tiếc là Tạng Cẩu còn chưa biết điều động luồng chân khí này, thành thử thằng bé đang chạy thì chân bỗng nhiên tự nhũn ra, ngã nhào ra đất.
“ Làm gì đấy! Ông ấy đi rồi. Để xác ông ấy ngoài trời, chỉ khiến bọn diều
nó tha bọn quạ nó mổ thôi. Cái thầy nhóc cần là nhập thổ quy an kìa. ”
Tạng Cẩu chẳng những không chịu thôi, mà còn dùng tay cố gắng lê về phía đống củi. Bạch Thanh Lâu buộc phải dùng chân đạp vào mạch môn của nó. Ấy vậy mà vẫn chưa yên. Tạng Cẩu đột nhiên giãy mạnh một cái, nội lực theo cổ tay phát ra chấn thẳng vào bàn chân của Bạch Thanh Lâu khiến y lui lại hai ba bước liền. Họ Bạch chẳng còn cách nào, đành vận nội công dẫm lên ngay lưng để giữ thằng nhóc lại.
“ Rõ ràng là lừa trẻ con! Người chết thì phải chôn, chứ có ai lại đốt? ”
Tạng Cẩu giãy hai cái, bất lực. Nó bèn nằm xẹp xuống, nghĩ làm sao mới thoát ra được trước khi lửa cháy phừng lên.
Bạch Thanh Lâu cười khổ, nói:
“ Nhóc này, đúng thật là. Cáo chết bảy năm còn quay đầu về núi, đã nghe bao giờ chưa? Nhóc muốn đưa thầy về nơi chôn nhau cắt rốn, hay để ông bỏ xác ở nơi đất khách quê người?
Đường về xứ Nghệ gập ghềnh khó đi, nhóc mang thi thể một ông lão, đến nơi chắc cũng đến ngày tốt khốc rồi. Đốt thi thể, lấy tro đựng vào hũ rồi chôn, tục gọi là hỏa táng đấy. ”
Tạng Cẩu nghe thấy có lí, bèn gật đầu. Xong nó lại cuống lên, bắt đầu nháo nhào đi tìm lấy cái hũ mà đựng tro thầy còn mang đi. Bạch Thanh Lâu cười, nói:
“ Khỏi tìm. Chờ chú mày thì chắc làm lễ chung thất rồi mới chôn. Đây! ”
Tạng Cẩu còn đang ngơ ngác, thì một cái tráp đã được ném về phía nó. Loại tráp đan từ cây vông tầm thường, nhưng kỹ nghệ tỉ mỉ mười phần, đủ thấy người làm đã đặt hết tâm tư của mình vào nó. Mở nắp, bên trong lót một miếng lụa điều đỏ au, cho dù có cho bội vôi vào cũng không rơi ra ngoài được.
Lửa bén dần, bốc lên cao…
Hai người bọn Ngũ Thư nhân lúc hỗn loạn đã khỏi đám đông, ra ngoài thành. Lê Hổ lúc này mới đấm mạnh tay xuống nền đất đầy bùn tanh, hét:
“ Ông trời!! Ông có mắt hay không??? ”
Biết người ấy là Quận Gió, thần tượng của mình từ hồi bé thơ, chàng càng thấy xót ông. Nghe nhiều chuyện kể về vua trộm, về hành vi và nhân cách của ông, Lê Hổ càng vững tin ông bị đổ oan. Một cái oan tày đình mà những kẻ hành ác giờ vẫn nhởn nhơ vì có con cừu thế mạng.
Phạm Ngũ Thư vỗ vai Lê Hổ, an ủi:
“ Chúa công, xin bớt đau buồn. Nay ta đã liên lạc được với các lộ anh hùng hào kiệt ngày xưa từng chịu ơn của cựu chúa, tin rằng chẳng mấy mà thế lực của chúng ta sẽ lớn mạnh. Chuyện của ngài Quận Gió, tôi cũng không tin. Nếu chúa công không chê, Ngũ Thư nguyện sẽ tìm cách điều tra ra bằng được chân tướng. ”
Lê Hổ gạt dòng nước mắt, đứng lên. Chàng nhìn vào thành Tây Đô từng là nơi đầu não của nhà Hồ, thề:
“ Nay xin lập lời nguyền trước anh linh của Quận Gió. Nếu như tôi không thể giải được nỗi oan khiên cho ngày, thì nguyện bị trời đánh thánh đâm! ”
Hai người chạy nhanh về phương xa.
Nửa ngày sau, lửa đã lịm xuống.
Bạch Thanh Lâu nhìn theo bóng thằng nhỏ cõng cái tráp trên lưng, vai khoác tấm áo tơi xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía nam thì khẽ thở dài. Y đồ rằng sơn trang Bách Điểu sẽ không chịu bỏ qua cho Tạng Cẩu, bèn gói ghém tay nải, rồi dùng khinh công bám theo thằng nhóc.
Danh sách chương