Editor: Gà - LQĐ
Lần đón giao thừa cách đây năm năm trước, mẫu thân và đại ca vẫn còn sống, mà năm năm sau từ Tây Bắc trở về, lúc đón giao thừa đã không còn bóng dáng của họ, trong lòng Chu Lãng đau đớn bao nhiêu mấy ai có thể hiểu được. Trong đầu hiện lên giọng nói và dáng điệu của họ, vậy mà trước mắt chỉ thấy Thôi thị và các con của bà ta đang cười vui.
Tiểu nương tử níu lấy vạt áo y, khẩn cầu y dẫn nàng theo đến Từ đường, y đồng ý, thật ra thì trong lòng muốn nàng ở bên mình, suy cho cùng y cũng sợ trong bóng tối tịch mịch.
Trong Từ đường ánh đèn tỏa ra ánh sáng mờ tối, Tịnh Thục nhìn lướt qua những bài vị kia thì không dám nhìn nữa, ngồi trên bồ đoàn bên cạnh Chu Lãng, khép chặt áo khoác da chồn, co lại thành một đoàn nho nhỏ.
Chu Lãng im lặng nhìn chữ viết màu vàng kim trên bài vị: Ái thê Chu môn Chử thị Văn Tích chi vị, ái tử Chu Nguyệt chi vị.
Bất luận trong lòng có yêu thương bao nhiêu thì người cũng đã mất, còn có thể yêu ai đây? "Lúc còn nhỏ ta rất dại, chỉ mong phụ thân không nên tới viện của nương. Bởi vì nếu ông không đến, mẫu thân sẽ ở cùng ta và đại ca, nương sẽ dẫn chúng ta đi nhảy dây, xem tuyết ngắm trăng, kể cho chúng ta nghe chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ. Nếu phụ thân tới, mẫu thân sẽ đi vào phòng trong cùng ông, cài cửa, đuổi ta và đại ca trở về phòng mình. Bây giờ suy nghĩ lại thấy thật buồn cười, khi đó mẫu thân nhất định rất mong phụ thân tới. Chẳng qua là lòng đố kỵ của con cọp mẹ đó rất mạnh, nếu phụ thân tới chỗ nương một lần, ngày thứ hai bà ta nhất định sẽ nháo lên để phụ thân phải đến chỗ bà ta. Tổ mẫu cũng thiên vị bà ta, giáo huấn phụ thân không thể chỉ sủng ái một người. Nhưng cha không thích đi, ông chỉ thích một mình nương. Sau cùng một ngày thú bình thê, ông chỉ ngủ ở phòng mẫu thân, sau đó tổ mẫu uy hiếp ông sẽ giết mẫu thân, ông mới không thể không mưa móc chia đều." Chu Lãng thất thần nhìn bài vị, tự lẩm bẩm.
Thành hôn một tháng, đây là câu nói dài nhất của y mà Tịnh Thục nghe được.
Tịnh Thục dịu dàng nói: "Phụ thân rất thương chàng, sau này thái độ của chàng cũng nên khá hơn với ông một chút, dù sao tuổi ông đã càng lúc càng lớn."
"Nếu không phải vì ông ấy thất tín, mẫu thân và đại ca sẽ không chết. Hôm đó đã nói cha tự mình đi đón họ, nương mới mạo hiểm trời mưa to mang đại ca đã ngã bệnh xuống núi, nhưng ông ấy lại không đến." Chu Lãng vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của mẫu thân không thoát khỏi liên quan đến phụ thân.
"Cha yêu nương như vậy, nhất định do cực chẳng đã mới không đến được thì sao?" Tịnh Thục thử hỏi thăm.
Chu Lãng cười lạnh: "Đúng, là buộc lòng phải làm vậy, vì một thê tử khác của ông đau bụng sinh, vậy có tính là không còn cách nào khác hay không?"
Tịnh Thục không biết nên trả lời thế nào, nam nhân chỉ có một người thôi, lo lắng cho người này thì sẽ không thể để ý tới người kia được, vì thế một trong các nữ nhân của người đó sẽ trở thành người bị hại.
Chu Lãng quay đầu nhìn nàng, trong ánh đèn mờ tối thân thể nhỏ nhắn co lại thành một đoàn, ở đây không có Địa Long ủ ấm, lạnh như hầm băng. Trước mặt là một đống bài vị xa lạ, nàng bị dọa đến mức không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn kiên trì ở lại đây cùng y.
"Lạnh không? Nép vào lòng ta đi." Chu Lãng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, giang hai tay vịn áo khoác, để nàng ngồi vào lòng.
Tịnh Thục sửng sốt, ngồi vào lòng y? Ngồi đâu? Chẳng lẽ phải ngồi trên đùi y? Quá xấu hổ rồi!
Trong đêm tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì thẹn thùng mà ửng đỏ, rất ngượng ngùng, nhưng rồi lại khó thể chống lại vòm ngực ấm áp này.
Y nở nụ cười như có như không, cứ như vậy giang hai tay chờ nàng, nhìn kiều nhan đỏ ửng của nàng, cúi thấp đầu xuống rồi lại nâng lên, dùng sức mấp máy môi, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy ngồi vào đùi y.
Chu Lãng khép chặt áo khoác, bao thân thể nho nhỏ của nàng ở bên trong, chỉ để lại một quả đầu nhỏ trước ngực, gương mặt ửng hồng, rũ mi không dám nhìn y.
Y dùng một tay khép lại áo khoác da cừu, một tay khác nắm lấy tay nhỏ của nàng, quả nhiên lạnh buốt như băng. Trên tay hình như còn nắm thứ gì đó, cầm ra ngoài nhìn thử, chính là miếng ngọc bị Chu Kim Phượng ném vụn kia.
"Có phải ngọc bội này có ý nghĩa nào đó hay không?" Chu Lãng thấp giọng hỏi.
"Vâng. Đây là lúc năm ta mười tuổi đi theo Liễu thúc thúc đến Mạc Bắc thăm phụ thân, lễ vật này cha tặng cho ta, làm từ hồng ngọc Tây Vực, có thể trừ tà tránh nạn, gặp dữ hóa lành. Năm năm nay ta vẫn yên ổn, có lẽ do hồng ngọc bội này phù hộ ta chăng."
Chu Lãng ngạc nhiên nói: "Một cô nương mảnh mai như nàng mà dám đi đến Mạc Bắc?"
"Đúng vậy, đi Mạc Bắc thì có gì kỳ lạ đâu, lúc sắp về đến Lương châu, ta còn gặp phải trận khai chiến giữa Thổ Dục Hồn và Tiểu Đường, Liễu thúc thúc cũng không kịp xoay sở, thế là ta bị vứt lại, thiếu chút nữa hù chết ông ấy rồi. Trong một sơn động nhỏ, chịu lạnh một đêm, ngày hôm sau bọn họ mới tìm được ta." Lúc ấy Tịnh Thục rất sợ, bây giờ nói ra lại có cảm giác vô cùng kiêu ngạo, thật không ngờ lúc ấy mình có thể dũng cảm như vậy.
Chu Lãng cả kinh nhìn trân trân, sao lại là nàng? Lại là nàng?
"Nàng nói năm năm trước? Ở gần Lương châu, dưới chân một ngọn núi, một sơn động đen như mực, đêm đó không có trăng sáng, sau nửa đêm còn nổi mưa."
Tịnh Thục ngạc nhiên: "Sao chàng biết?"
"Đồ ngốc, sao nàng không nhớ đến lúc ấy còn có một tiểu ca ca ôm nàng, trong miệng nàng vẫn lầm bầm nói ấm quá." Chu Lãng nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng, quả thật rất buồn cười.
Là y! Lại là y!
Tịnh Thục cuống quít cúi đầu tránh né ánh mắt của y: "Ta không có... Làm gì có tiểu ca ca nào, chỉ có một mình ta... mà thôi."
Chu Lãng không hiểu, nghi ngờ nhìn đỉnh đầu nàng, tự lẩm bẩm: "Năm ấy mẫu thân và đại ca mới vừa qua đời, ta theo cả nhà cữu cữu đến Lương châu nhậm chức, đang lúc hoàng hôn gặp phải quân đội Thổ Dục Hồn, người nhà bị đánh tan, ta liều mạng chạy lên núi. Sau đó trời tối om, ta gặp phải một tiểu cô nương âm thầm rơi lệ, cũng không tìm được người nhà như ta. Chúng ta cùng vào một sơn động, ngồi trong động tối đen đó an ủi lẫn nhau. Sau nửa đêm trời nổi mưa, ta nhớ đến lúc mẫu thân qua đời là vào một ngày mưa, đột nhiên cảm thấy ta cũng sắp chết rồi, cả người run rẩy không ngừng. Khi đó, nàng còn dũng cảm hơn ta, còn ôm ta nói: Tiểu ca ca, ta ôm huynh, huynh sẽ không lạnh nữa. Tịnh Thục, không ngờ, giữa hai chúng ta lại có kỳ duyên như vậy."
Chu Lãng yên lặng ôm chặt nàng, mới tin duyên phận do trời định.
Tịnh Thục cũng không dám thừa nhận, dựa vào trong lòng y giả câm.
Y không hài lòng với đáp án này, một tay nâng mặt nàng lên, thấy nàng không chịu ngẩng mắt, kề trán lên trán nàng, dùng giọng nói trầm ấm hỏi: "Nói cho ta biết đi, tiểu cô nương đó có phải là nàng không? Đừng gạt ta, được không?"
Tịnh Thục biết không trốn thoát, chỉ đành phải lầm bầm hỏi: "Chàng sẽ không cảm thấy... Nàng rất phóng đãng, không biết kiềm chế chứ." Nhìn thấy một thiếu niên xa lạ mà đã ôm người ta, thì còn ra thể thống gì.
Chu Lãng thấy buồn cười, rốt cuộc hiểu rõ tại sao nàng không chịu thừa nhận. "Nha đầu ngốc, khi đó nàng mới bao lớn, gầy teo nhỏ xíu, miệng còn cao chưa tới ngực ta. Vậy mà cũng tự xem là nữ nhân à? Quá lắm còn chưa tính là một đứa bé nữa đấy."
"Vậy chàng không ngại?" Cuối cùng nàng đã dám dùng con ngươi trong suốt nhìn y rồi.
"Sao phải ghét bỏ nàng?" Y cúi đầu cọ xát gương mặt nàng: "Ta vui còn không còn kịp mà."
Y ngẩng đầu nhìn bài vị Chử thị cười nói: "Nương, nhi tức của người không chỉ ôn nhu nhã nhặn trầm tĩnh, tri thư đạt lễ như người, năm năm trước đã... lúc nhi tử tuyệt vọng nhất, đã ở cùng với con, sưởi ấm lẫn nhau, không rời không bỏ."
Y ôm lấy cơ thể mềm mại trong ngực, chậm rãi đi ra khỏi Từ đường. "Ở đây quá lạnh, không thể để nàng bị cảm được, chúng ta trở về chăn nói tiếp đi."
Khí trời quá lạnh, cũng lười tắm rửa, cởi áo khoác Chu Lãng chui vào chăn trước, ủ trong chốc lát, Tịnh Thục tháo trâm cài tóc trên đầu, xả mái tóc dài, nhẹ nhàng đi tới mép giường.
Chu Lãng ồn ào vén chăn lên, chớp động đôi con ngươi sáng trong cười nói: "Mau vào, ủ ấm cho nàng rồi."
Tịnh Thục sửng sốt, nhất thời nhịn không được, ‘Xì’ một tiếng bật cười. Nhớ lại đêm động phòng hoa chúc lần đó, phu quân kiêu ngạo lạnh lùng như băng tuyết trên Cao Lĩnh, giờ phút này lại cười híp mắt làm ấm chăn cho nàng.
Gương mặt tuấn tú của Chu Lãng đỏ lên, vô thức phát hiện mình hơi vội vàng rồi. Vì che giấu chột dạ, y vươn cánh tay dài ra, ôm mỹ nhân vào lòng, đè dưới thân, giả vờ hung tợn nói: "Cười cái gì mà cười? Thiếu nhột có phải không?"
Y dùng bắp đùi rắn chắc ngăn nửa người dưới của nàng, giở trò, cù vào eo nàng.
Cô nương tránh trái tránh phải lại trốn không khỏi chân y, chỉ có thể giãy dụa nửa người trên lăn qua lăn lại trong lòng y, tiếng cười khanh khách truyền đến nhĩ phòng cách vách, hai nha hoàn nhớ nhà không ngủ được cũng vui mừng thay tiểu thư.
Tịnh Thục bị y ầm ĩ nên trên người cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cổ họng cười đến khô khan, chỉ đành phải ôm cánh tay y cầu xin: "Phu quân... Đừng quậy nữa có được không, ngày mai còn phải dậy sớm vào trong cung thỉnh an đấy." Bỗng nhiên lại nhớ tới mâu thuẫn náo loạn giữa y và trưởng công chúa, có chút lo lắng: "Ngày mai chàng có đi không?"
"Đi, đương nhiên phải đi rồi. Chuyện tự hủy tiền đồ này, ta sẽ không làm đâu. Nếu ta phá hủy, kết quả sẽ là thân giả thống cừu giả khoái [1]. Ta không đi, chẳng phải là cho kẻ ác có cơ hội hãm hại sao." Chu Lãng dùng sức ôm nàng, ở bên tai nàng thở dốc nói: "Khát không?"
[1] thân giả thống cừu giả khoái: người thân thì đau mà kẻ thù thì vui.
Tịnh Thục lập tức nghĩ đến, theo như quy củ, phải là thê tử hầu hạ nước trà cho trượng phu, buổi tối thê tử phải ngủ ở mép ngoài giường để đêm khuya có thể dễ dàng đứng lên rót nước cho trượng phu.
Nhưng trong chăn ấm áp, bên ngoài lạnh lẽo, nàng không muốn ra ngoài. Chợt nảy ra một ý, muốn thử xem chiêu ở trước mặt người thì quy củ, sau lưng không tuân thủ này có sử dụng được không.
Âm thầm nắm thành quyền, tự khuyến khích mình, nâng hai cánh tay mềm mại lên vòng qua cổ y: "Ta sợ lạnh, phu quân chàng đi rót nước được không?"
"Được." Chu Lãng sảng khoái đáp ứng, rồi lại xấu xa cười một tiếng: "Hôn ta một cái."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục ửng hồng, nhìn đúng vị trí gương mặt của y, nhắm mắt lại ngẩng đầu hôn. Vậy mà y đột nhiên xoay mặt qua, môi chạm môi hôn một cái.
"Chàng xấu quá! Không giữ lời hứa." Đôi mắt như nước của Tịnh Thục tỏ ý tức giận với y, xoay người.
“Ôi chao! Sao lại không giữ lời chứ, nàng nghe rõ mà. Đâu nói không thể hôn môi, hôn môi thì làm sao hả?" Chu Lãng không tha cố ý trêu nàng.
Tịnh Thục kéo chăn lên che kín mặt, bây giờ không chịu nổi việc y thổi khí bên tai còn luôn miệng nói môi chạm môi, da mặt nam nhân lớn lên thế nào vậy, còn dày hơn so với tường thành à?
Lần đón giao thừa cách đây năm năm trước, mẫu thân và đại ca vẫn còn sống, mà năm năm sau từ Tây Bắc trở về, lúc đón giao thừa đã không còn bóng dáng của họ, trong lòng Chu Lãng đau đớn bao nhiêu mấy ai có thể hiểu được. Trong đầu hiện lên giọng nói và dáng điệu của họ, vậy mà trước mắt chỉ thấy Thôi thị và các con của bà ta đang cười vui.
Tiểu nương tử níu lấy vạt áo y, khẩn cầu y dẫn nàng theo đến Từ đường, y đồng ý, thật ra thì trong lòng muốn nàng ở bên mình, suy cho cùng y cũng sợ trong bóng tối tịch mịch.
Trong Từ đường ánh đèn tỏa ra ánh sáng mờ tối, Tịnh Thục nhìn lướt qua những bài vị kia thì không dám nhìn nữa, ngồi trên bồ đoàn bên cạnh Chu Lãng, khép chặt áo khoác da chồn, co lại thành một đoàn nho nhỏ.
Chu Lãng im lặng nhìn chữ viết màu vàng kim trên bài vị: Ái thê Chu môn Chử thị Văn Tích chi vị, ái tử Chu Nguyệt chi vị.
Bất luận trong lòng có yêu thương bao nhiêu thì người cũng đã mất, còn có thể yêu ai đây? "Lúc còn nhỏ ta rất dại, chỉ mong phụ thân không nên tới viện của nương. Bởi vì nếu ông không đến, mẫu thân sẽ ở cùng ta và đại ca, nương sẽ dẫn chúng ta đi nhảy dây, xem tuyết ngắm trăng, kể cho chúng ta nghe chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ. Nếu phụ thân tới, mẫu thân sẽ đi vào phòng trong cùng ông, cài cửa, đuổi ta và đại ca trở về phòng mình. Bây giờ suy nghĩ lại thấy thật buồn cười, khi đó mẫu thân nhất định rất mong phụ thân tới. Chẳng qua là lòng đố kỵ của con cọp mẹ đó rất mạnh, nếu phụ thân tới chỗ nương một lần, ngày thứ hai bà ta nhất định sẽ nháo lên để phụ thân phải đến chỗ bà ta. Tổ mẫu cũng thiên vị bà ta, giáo huấn phụ thân không thể chỉ sủng ái một người. Nhưng cha không thích đi, ông chỉ thích một mình nương. Sau cùng một ngày thú bình thê, ông chỉ ngủ ở phòng mẫu thân, sau đó tổ mẫu uy hiếp ông sẽ giết mẫu thân, ông mới không thể không mưa móc chia đều." Chu Lãng thất thần nhìn bài vị, tự lẩm bẩm.
Thành hôn một tháng, đây là câu nói dài nhất của y mà Tịnh Thục nghe được.
Tịnh Thục dịu dàng nói: "Phụ thân rất thương chàng, sau này thái độ của chàng cũng nên khá hơn với ông một chút, dù sao tuổi ông đã càng lúc càng lớn."
"Nếu không phải vì ông ấy thất tín, mẫu thân và đại ca sẽ không chết. Hôm đó đã nói cha tự mình đi đón họ, nương mới mạo hiểm trời mưa to mang đại ca đã ngã bệnh xuống núi, nhưng ông ấy lại không đến." Chu Lãng vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của mẫu thân không thoát khỏi liên quan đến phụ thân.
"Cha yêu nương như vậy, nhất định do cực chẳng đã mới không đến được thì sao?" Tịnh Thục thử hỏi thăm.
Chu Lãng cười lạnh: "Đúng, là buộc lòng phải làm vậy, vì một thê tử khác của ông đau bụng sinh, vậy có tính là không còn cách nào khác hay không?"
Tịnh Thục không biết nên trả lời thế nào, nam nhân chỉ có một người thôi, lo lắng cho người này thì sẽ không thể để ý tới người kia được, vì thế một trong các nữ nhân của người đó sẽ trở thành người bị hại.
Chu Lãng quay đầu nhìn nàng, trong ánh đèn mờ tối thân thể nhỏ nhắn co lại thành một đoàn, ở đây không có Địa Long ủ ấm, lạnh như hầm băng. Trước mặt là một đống bài vị xa lạ, nàng bị dọa đến mức không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn kiên trì ở lại đây cùng y.
"Lạnh không? Nép vào lòng ta đi." Chu Lãng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, giang hai tay vịn áo khoác, để nàng ngồi vào lòng.
Tịnh Thục sửng sốt, ngồi vào lòng y? Ngồi đâu? Chẳng lẽ phải ngồi trên đùi y? Quá xấu hổ rồi!
Trong đêm tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì thẹn thùng mà ửng đỏ, rất ngượng ngùng, nhưng rồi lại khó thể chống lại vòm ngực ấm áp này.
Y nở nụ cười như có như không, cứ như vậy giang hai tay chờ nàng, nhìn kiều nhan đỏ ửng của nàng, cúi thấp đầu xuống rồi lại nâng lên, dùng sức mấp máy môi, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy ngồi vào đùi y.
Chu Lãng khép chặt áo khoác, bao thân thể nho nhỏ của nàng ở bên trong, chỉ để lại một quả đầu nhỏ trước ngực, gương mặt ửng hồng, rũ mi không dám nhìn y.
Y dùng một tay khép lại áo khoác da cừu, một tay khác nắm lấy tay nhỏ của nàng, quả nhiên lạnh buốt như băng. Trên tay hình như còn nắm thứ gì đó, cầm ra ngoài nhìn thử, chính là miếng ngọc bị Chu Kim Phượng ném vụn kia.
"Có phải ngọc bội này có ý nghĩa nào đó hay không?" Chu Lãng thấp giọng hỏi.
"Vâng. Đây là lúc năm ta mười tuổi đi theo Liễu thúc thúc đến Mạc Bắc thăm phụ thân, lễ vật này cha tặng cho ta, làm từ hồng ngọc Tây Vực, có thể trừ tà tránh nạn, gặp dữ hóa lành. Năm năm nay ta vẫn yên ổn, có lẽ do hồng ngọc bội này phù hộ ta chăng."
Chu Lãng ngạc nhiên nói: "Một cô nương mảnh mai như nàng mà dám đi đến Mạc Bắc?"
"Đúng vậy, đi Mạc Bắc thì có gì kỳ lạ đâu, lúc sắp về đến Lương châu, ta còn gặp phải trận khai chiến giữa Thổ Dục Hồn và Tiểu Đường, Liễu thúc thúc cũng không kịp xoay sở, thế là ta bị vứt lại, thiếu chút nữa hù chết ông ấy rồi. Trong một sơn động nhỏ, chịu lạnh một đêm, ngày hôm sau bọn họ mới tìm được ta." Lúc ấy Tịnh Thục rất sợ, bây giờ nói ra lại có cảm giác vô cùng kiêu ngạo, thật không ngờ lúc ấy mình có thể dũng cảm như vậy.
Chu Lãng cả kinh nhìn trân trân, sao lại là nàng? Lại là nàng?
"Nàng nói năm năm trước? Ở gần Lương châu, dưới chân một ngọn núi, một sơn động đen như mực, đêm đó không có trăng sáng, sau nửa đêm còn nổi mưa."
Tịnh Thục ngạc nhiên: "Sao chàng biết?"
"Đồ ngốc, sao nàng không nhớ đến lúc ấy còn có một tiểu ca ca ôm nàng, trong miệng nàng vẫn lầm bầm nói ấm quá." Chu Lãng nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng, quả thật rất buồn cười.
Là y! Lại là y!
Tịnh Thục cuống quít cúi đầu tránh né ánh mắt của y: "Ta không có... Làm gì có tiểu ca ca nào, chỉ có một mình ta... mà thôi."
Chu Lãng không hiểu, nghi ngờ nhìn đỉnh đầu nàng, tự lẩm bẩm: "Năm ấy mẫu thân và đại ca mới vừa qua đời, ta theo cả nhà cữu cữu đến Lương châu nhậm chức, đang lúc hoàng hôn gặp phải quân đội Thổ Dục Hồn, người nhà bị đánh tan, ta liều mạng chạy lên núi. Sau đó trời tối om, ta gặp phải một tiểu cô nương âm thầm rơi lệ, cũng không tìm được người nhà như ta. Chúng ta cùng vào một sơn động, ngồi trong động tối đen đó an ủi lẫn nhau. Sau nửa đêm trời nổi mưa, ta nhớ đến lúc mẫu thân qua đời là vào một ngày mưa, đột nhiên cảm thấy ta cũng sắp chết rồi, cả người run rẩy không ngừng. Khi đó, nàng còn dũng cảm hơn ta, còn ôm ta nói: Tiểu ca ca, ta ôm huynh, huynh sẽ không lạnh nữa. Tịnh Thục, không ngờ, giữa hai chúng ta lại có kỳ duyên như vậy."
Chu Lãng yên lặng ôm chặt nàng, mới tin duyên phận do trời định.
Tịnh Thục cũng không dám thừa nhận, dựa vào trong lòng y giả câm.
Y không hài lòng với đáp án này, một tay nâng mặt nàng lên, thấy nàng không chịu ngẩng mắt, kề trán lên trán nàng, dùng giọng nói trầm ấm hỏi: "Nói cho ta biết đi, tiểu cô nương đó có phải là nàng không? Đừng gạt ta, được không?"
Tịnh Thục biết không trốn thoát, chỉ đành phải lầm bầm hỏi: "Chàng sẽ không cảm thấy... Nàng rất phóng đãng, không biết kiềm chế chứ." Nhìn thấy một thiếu niên xa lạ mà đã ôm người ta, thì còn ra thể thống gì.
Chu Lãng thấy buồn cười, rốt cuộc hiểu rõ tại sao nàng không chịu thừa nhận. "Nha đầu ngốc, khi đó nàng mới bao lớn, gầy teo nhỏ xíu, miệng còn cao chưa tới ngực ta. Vậy mà cũng tự xem là nữ nhân à? Quá lắm còn chưa tính là một đứa bé nữa đấy."
"Vậy chàng không ngại?" Cuối cùng nàng đã dám dùng con ngươi trong suốt nhìn y rồi.
"Sao phải ghét bỏ nàng?" Y cúi đầu cọ xát gương mặt nàng: "Ta vui còn không còn kịp mà."
Y ngẩng đầu nhìn bài vị Chử thị cười nói: "Nương, nhi tức của người không chỉ ôn nhu nhã nhặn trầm tĩnh, tri thư đạt lễ như người, năm năm trước đã... lúc nhi tử tuyệt vọng nhất, đã ở cùng với con, sưởi ấm lẫn nhau, không rời không bỏ."
Y ôm lấy cơ thể mềm mại trong ngực, chậm rãi đi ra khỏi Từ đường. "Ở đây quá lạnh, không thể để nàng bị cảm được, chúng ta trở về chăn nói tiếp đi."
Khí trời quá lạnh, cũng lười tắm rửa, cởi áo khoác Chu Lãng chui vào chăn trước, ủ trong chốc lát, Tịnh Thục tháo trâm cài tóc trên đầu, xả mái tóc dài, nhẹ nhàng đi tới mép giường.
Chu Lãng ồn ào vén chăn lên, chớp động đôi con ngươi sáng trong cười nói: "Mau vào, ủ ấm cho nàng rồi."
Tịnh Thục sửng sốt, nhất thời nhịn không được, ‘Xì’ một tiếng bật cười. Nhớ lại đêm động phòng hoa chúc lần đó, phu quân kiêu ngạo lạnh lùng như băng tuyết trên Cao Lĩnh, giờ phút này lại cười híp mắt làm ấm chăn cho nàng.
Gương mặt tuấn tú của Chu Lãng đỏ lên, vô thức phát hiện mình hơi vội vàng rồi. Vì che giấu chột dạ, y vươn cánh tay dài ra, ôm mỹ nhân vào lòng, đè dưới thân, giả vờ hung tợn nói: "Cười cái gì mà cười? Thiếu nhột có phải không?"
Y dùng bắp đùi rắn chắc ngăn nửa người dưới của nàng, giở trò, cù vào eo nàng.
Cô nương tránh trái tránh phải lại trốn không khỏi chân y, chỉ có thể giãy dụa nửa người trên lăn qua lăn lại trong lòng y, tiếng cười khanh khách truyền đến nhĩ phòng cách vách, hai nha hoàn nhớ nhà không ngủ được cũng vui mừng thay tiểu thư.
Tịnh Thục bị y ầm ĩ nên trên người cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cổ họng cười đến khô khan, chỉ đành phải ôm cánh tay y cầu xin: "Phu quân... Đừng quậy nữa có được không, ngày mai còn phải dậy sớm vào trong cung thỉnh an đấy." Bỗng nhiên lại nhớ tới mâu thuẫn náo loạn giữa y và trưởng công chúa, có chút lo lắng: "Ngày mai chàng có đi không?"
"Đi, đương nhiên phải đi rồi. Chuyện tự hủy tiền đồ này, ta sẽ không làm đâu. Nếu ta phá hủy, kết quả sẽ là thân giả thống cừu giả khoái [1]. Ta không đi, chẳng phải là cho kẻ ác có cơ hội hãm hại sao." Chu Lãng dùng sức ôm nàng, ở bên tai nàng thở dốc nói: "Khát không?"
[1] thân giả thống cừu giả khoái: người thân thì đau mà kẻ thù thì vui.
Tịnh Thục lập tức nghĩ đến, theo như quy củ, phải là thê tử hầu hạ nước trà cho trượng phu, buổi tối thê tử phải ngủ ở mép ngoài giường để đêm khuya có thể dễ dàng đứng lên rót nước cho trượng phu.
Nhưng trong chăn ấm áp, bên ngoài lạnh lẽo, nàng không muốn ra ngoài. Chợt nảy ra một ý, muốn thử xem chiêu ở trước mặt người thì quy củ, sau lưng không tuân thủ này có sử dụng được không.
Âm thầm nắm thành quyền, tự khuyến khích mình, nâng hai cánh tay mềm mại lên vòng qua cổ y: "Ta sợ lạnh, phu quân chàng đi rót nước được không?"
"Được." Chu Lãng sảng khoái đáp ứng, rồi lại xấu xa cười một tiếng: "Hôn ta một cái."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục ửng hồng, nhìn đúng vị trí gương mặt của y, nhắm mắt lại ngẩng đầu hôn. Vậy mà y đột nhiên xoay mặt qua, môi chạm môi hôn một cái.
"Chàng xấu quá! Không giữ lời hứa." Đôi mắt như nước của Tịnh Thục tỏ ý tức giận với y, xoay người.
“Ôi chao! Sao lại không giữ lời chứ, nàng nghe rõ mà. Đâu nói không thể hôn môi, hôn môi thì làm sao hả?" Chu Lãng không tha cố ý trêu nàng.
Tịnh Thục kéo chăn lên che kín mặt, bây giờ không chịu nổi việc y thổi khí bên tai còn luôn miệng nói môi chạm môi, da mặt nam nhân lớn lên thế nào vậy, còn dày hơn so với tường thành à?
Danh sách chương