Editor: Gà - LQĐ
Dùng nước nóng rửa mặt, kèm theo sự mát mẻ của nước suối, nhớ tới đây là trượng phu tự tay bưng đến, càng cảm thấy ấm áp.
Chu Lãng ngồi trên ghế nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ấm áp dịu dàng. Từ nay về sau, đây chính là nữ nhân của y, là trách nhiệm ngọt ngào nhất, cũng là nơi mềm mại nhất đáy lòng. Tương lai có hài tử, chính là hạnh phúc mỹ mãn.
Tịnh Thục rửa mặt xoay người lại, chỉ thấy y đang si ngốc nhìn mình chăm chú, trong lòng vui mừng, rồi lại hơi ngượng ngùng. Xấu hổ ngồi trước gương đồng, nhẹ nhàng xoa một tầng son phấn thật mỏng, phòng ngừa mặt bị đông cứng xấu xí.
"Haiz!" Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thở dài nhàn nhạt, Tịnh Thục kinh ngạc quay đầu lại: "Sao thế?"
Chu Lãng đứng dậy đi đến sau lưng nàng, vùi mặt vào hõm vai nàng, ôm thân thể mềm mại: "Người ta nói Trương Xưởng họa mi [1], tận hưởng lạc thú khuê phòng, nhưng lông mày nương tử vốn đã đẹp mắt vậy rồi, hoàn toàn không cần vẽ, ta cũng không có đất dụng võ rồi."
[1] Trương Xưởng họa mi: Đời Tiền Hán, Trương Xưởng làm chức Kinh Triệu Doãn, thường vẽ lông mày cho vợ. Quan hữu tư đem chuyện ấy tâu vua. Vua hỏi. Trương Xưởng thưa rằng: "Thần nghe nói trong chốn phòng khuê, chuyện vợ chồng riêng tư còn có điều quá hơn là việc vẽ lông mày" (Khuê phòng chi nội, phu phụ chi tư, hữu thậm ư họa mi giả).
Tiểu nương tử bị y chọc cho vui lên, cười nói: "Chàng muốn có đất dụng võ không khó, một lát ta phải tắm rửa, chàng hãy tẩy thùng tắm, xách nước đi."
"Được rồi, không nói đâu xa, công việc này ta quen nhất đấy." Chu Lãng đứng dậy tự hào hất tóc.
Sắc mặt Tịnh Thục cứng đờ, lập tức liên tưởng đến một số hình ảnh không hài hòa: "Chàng... Trước kia chàng thường hầu hạ người khác tắm rửa sao?" Quan trọng là không phải nữ nhân đấy chứ? Chu Lãng cười xấu xa: "Không phải ai khác, chính là ngựa của ta, ngày ngày ta cưỡi nó, đương nhiên phải hầu hạ nó thật chu đáo rồi, mỗi đêm xách nước tắm ngựa là chuyện nhất định phải làm."
"Chàng..." Tiểu nương tử nổi đóa, nắm tay thành quyền đánh y. Chu Lãng không tránh, nhận quả đấm nhỏ mềm mại trước ngực, trên vai, cho đến khi nàng thu tay, mới cười hỏi: "Sao không đánh nữa?"
"Lười đánh chàng, đau tay." Tịnh Thục thành thật đáp.
Chu Lãng duỗi tay, ôm nàng vào lòng, cắn tai nàng, nói: "Nàng thế này có tính là liếc mắt đưa tình không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục đỏ bừng, dùng sức đẩy y nhưng không đẩy ra được, ngược lại bị y ôm chặt hơn, cười đến vui vẻ.
"Tam gia, thức ăn đã đến, bây giờ muốn ăn không ạ?" Chử Bình ở ngoài cửa hỏi.
"Bưng vào đi." Chu Lãng buông nàng ra, đi ra bên ngoài nhà chính ngồi xuống, nhìn Dương Ngũ Ny bày chén dĩa. "Nương tử, đi ra ăn cơm này."
Tịnh Thục biết Chử Bình và Dương Ngũ Ny hầu trong nhà chính, thật không dám đi ra ngoài gặp người, nhưng nếu muốn bảo bọn họ đi, lại ra vẻ mình quá kiểu cách, chỉ đành phải nhắm mắt đi ra ngoài.
Chử Bình nhanh chóng giương mắt lướt nhìn phu nhân, rồi cúi đầu thật thấp, không dám nhìn nữa. Hôm nay phu nhân quá xinh đẹp, khác xa với vẻ xa cách trước kia, hôm nay thẹn thùng quyến rũ như thế. Nhớ đến âm thanh tối hôm qua đến giờ Tý mới dừng lại, trong lòng cười thầm, xem ra việc có nam nhân tưới cho nữ nhân quả thật lợi hại.
Dương Ngũ Ny tò mò nhìn cái này một chút, cái kia một ít, trong lòng không hiểu.
"Đói bụng không, ăn nhiều một chút." Chu Lãng mỉm cười gắp miếng đậu hủ cho nàng, nàng lập tức nghĩ đến tối hôm qua bị y sỗ sàng, trên mặt càng đỏ hơn.
"Ăn ức gà ngực sẽ có thịt." Đây là ý gì? Muốn nàng ăn gì bổ nấy à?
Không muốn, không muốn, Tịnh Thục cố gắng điều chỉnh ý nghĩ, để mình tập trung ăn cơm. Thế nhưng y lại luôn gắp thức ăn quấy rầy ý nghĩ của nàng, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm: "Tự ta có thể làm được."
Chu Lãng nhìn dáng vẻ ngậm tức của nàng, thật muốn hôn một cái, nhưng khi có hạ nhân trước mặt, chỉ đành thôi, giơ tay lên vỗ đầu nàng: "Ăn đi."
Dương Ngũ Ny xách theo chén dĩa trở lại phòng bếp, tò mò hỏi mẫu thân: "Nương, con thấy thiếu gia và thiếu nãi nãi cứ như đã đánh nhau ấy. Trên cổ thiếu gia có một vết như bị móng tay cào, trên cổ thiếu nãi nãi cũng có vài vết đỏ sậm, giống như lúc con bị rớt từ trên cây xuống ấy. Nhưng lại không giống lắm, thiếu gia còn không ngừng gắp thức ăn cho nàng, còn vỗ đầu nàng, cũng giống như cha xoa đầu con vậy."
Dương đại thẩm buồn cười nói: "Đừng nói nhảm, sao thiếu gia và thiếu nãi nãi lại đánh nhau chứ? Ngươi đi rửa chén dĩa đi, ta đi rửa thùng nước tắm cho sạch sẽ. Nhóm quý nhân thích sự sạch sẽ, một lát có thể sẽ muốn tắm, phải nấu một nồi nước lớn mới được."
Dương đại thẩm muốn chu đáo, nhưng chưa đợi bà chuẩn bị xong hết thảy, đôi phu thê đã mang theo y phục để tắm gội tới. Chu Lãng xung phong nhận việc muốn đích thân động thủ, đuổi mẫu nữ Dương gia đi.
Chu Lãng vén tay áo lên rồi bổ nhỏ mấy cọc gỗ ra, nhóm lửa trong bếp. Tịnh Thục thích nơi ấm áp, ngồi yên trên ghế đẩu phụ trách đút củi vào. Nhìn y xách thùng nước tắm vào, đặt sát miệng bếp, có hơi lửa, sẽ ấm áp một chút.
Trong nồi nước sôi bốc lên hơi nước, Chu Lãng lại ôm một bó củi đến, đặt bên chân nàng. Lửa hồng trong bếp nhảy nhót, chiếu vào gương mặt nàng khiến càng thêm xinh xắn.
"Nhà dân chúng, không có hạ nhân phục vụ, nam nhân sẽ nấu nước, chẻ củi, nữ nhân thổi lửa nấu cơm, thật ra thì cũng rất có ý tứ." Chu Lãng cảm khái nói.
"Chúng ta vừa nói sẽ làm phu thê nhà nông một ngày, một lát nữa tắm rửa xong, không bằng ra ruộng làm chút việc nông đi." Đôi mắt tiểu nương tử sáng trong, cảm thấy rất có ý vị.
Chu Lãng cười: "Xem ra thân thể nương tử đã không còn lo ngại rồi, vừa có thể làm việc nhà nông, buổi tối cũng không cần nghỉ ngơi nhỉ."
Tịnh Thục lập tức rũ gương mặt đỏ bừng xuống: "Nào có? Người ta còn rất đau đấy."
"Ha ha ha... Không trêu nàng nữa, nước nóng rồi, nàng tắm trước đi." Chu Lãng nhấc nồi lên, múc nước nóng vào thùng tắm. Lại thêm nước lạnh vào nồi, kéo Tịnh Thục lại, vươn tay muốn giúp nàng cởi áo ra.
Hai tay tiểu nương tử nắm chặt vạt áo, như lâm đại địch hoảng sợ nói: "Chàng đi ra ngoài giữ cửa được không?"
Chu Lãng buồn cười: "Sợ à? Đừng sợ, tối hôm qua nàng mệt nhọc, hôm nay đừng dùng sức quá, nàng chỉ cần an tâm tắm rửa thôi, Chử Bình sẽ trông chừng ở bên ngoài, không ai đến cả. Ta nhóm lửa cho nàng, sẽ ấm thêm một chút."
Người bên cạnh chắc sẽ không có gì, nhưng chàng đấy? Chàng vẫn còn ở đây mà.
Tịnh Thục không nói ra ý nghĩ trong lòng, y lặng lẽ lấy lại cái ghế đẩu nàng vừa ngồi, tập trung châm củi, trông thế nào cũng không có ý định đi ra ngoài.
"Vậy... Vậy chàng chỉ có thể canh củi, không được quay đầu." Tịnh Thục hờn dỗi nói.
Chu Lãng rốt cuộc hiểu rõ nàng đang ngại điều gì, cười nói: "Tối hôm qua đã nhìn rồi, hôn rồi, cũng sờ rồi, hôm nay hoàn toàn chẳng muốn nhìn nữa."
"Chàng..." Tịnh Thục quyết định không nói chuyện với y nữa, sao sau khi trải qua chuyện kia, trong miệng y chẳng thể nói ra câu nào nghiêm chỉnh vậy.
Tiểu nương tử không yên tâm tra xét cửa sổ một lần, cởi váy rồi đặt ở ghế bên kia thùng nước tắm, chân bước vào thùng tắm. Khoảnh khắc nước nóng thấm ướt thân thể, vô cùng thoải mái, nơi mềm mại trên người được cảm giác nong nóng bao quanh, khiến nàng đột nhiên nhớ đến tối hôm qua.
Tối hôm qua lần đầu tiên sau khi kết thúc, y ôm nàng nói xin lỗi, nơi này quá đơn sơ, không thể gọi nước, chỉ có thể tự mình động thủ lau một chút thôi. Tịnh Thục cảm thấy thê tử hầu hạ trượng phu là chuyện phải làm, nên giùng giằng muốn đứng dậy, dùng khăn tay của mình giúp y lau.
Nàng nhắm mắt lại không dám nhìn, bàn tay run rẩy, sờ tới một mảng ẩm ướt. Tay nhỏ siết chặt khăn tay, di chuyển qua lại. Không lâu sau, khăn tay đã ướt đẫm, chỉ đành phải ném xuống dưới giường.
"Dùng áo yếm của nàng đi." Y nói, giọng hơi khàn.
Tịnh Thục nhất thời thẹn thùng không chỗ trốn, thứ ngày ngày mặc trước ngực mình vậy mà bây giờ dùng đi lau cho y, sau này làm sao dám mặc nữa?
Đang lúc nàng cầm áo yếm rối rắm, phu quân không vui: "Thế nào? Không nỡ để ta dùng à?"
"Không có..." Nàng không dám do dự nữa, cúi đầu lau cho y, lại không để ý buông lỏng tay, áo yếm rơi xuống đùi, sau đó đôi tay nhỏ bất ngờ chộp được vào vật đó. Vì vậy xảy ra một màn làm nàng kinh hồn táng đảm, thứ đó bỗng biến hóa trong lòng bàn tay nàng, từ tiểu sư tử ủ rũ đột nhiên biến thành đại sư tử gầm thét.
Lần này y mạnh hơn, lâu hơn, sung sướng hơn, đến cuối cùng, Tịnh Thục không biết phải hình dung loại cảm giác đó như thế nào nữa. Vừa muốn đẩy y ra, lại muốn ôm chặt y, khiến người ta quên mất bản thân, trong mắt, trong đầu, trong thân thể đều là y. Toàn bộ mọi thứ đều là y.
"Nghĩ gì thế?" Giọng nam nhân trầm thấp từ tính vang lên bên tai, Tịnh Thục đột nhiên hồi thần. Sao suy nghĩ lại đắm chìm vào tối hôm qua thế, quên mất mình vẫn đang tắm, mà y còn đang ở bên cạnh.
"Nương tử, ta giúp nàng tắm nha." Hai tay y dọc theo bờ vai ngang mặt nước mà đi xuống, hưởng thụ xúc cảm mịn màng trong lòng bàn tay, mặt nước xao động, đường cong quyến rũ như ẩn như hiện. Dẫn đến y liên tục rót những nụ hôn nóng bỏng vào cổ nàng: "Tịnh Thục, thật ra thì tối hôm qua... Sau lần đầu tiên, ta nói lau, thật ra ta muốn lau giúp nàng. Nhưng nàng quá chủ động, quá nhiệt tình, còn lấy tay giúp ta lau... Nương tử thật tốt, không hề ngại nơi đó của vi phu quá xấu. Hôm nay, ta cũng tự tay giúp nàng tắm..."
Tịnh Thục mắc cỡ sắp chết, tại sao y có thể hư hỏng như vậy, biết rõ da mặt người ta mỏng còn kề bên tai nói thế. Nhưng nàng không có cách nào, chỉ có thể vội vàng cầu xin tha thứ, nếu không y thật sự có thể làm được. Tự tay giúp nàng tắm, còn sống thế nào nữa? Hơn nữa y vô cùng có thể tắm đến đổi quẻ, lại muốn bắt nạt nàng giống tối hôm qua vậy.
"Phu quân, phu quân xin chàng, tha cho ta đi, nước sắp lạnh rồi, để ta tắm nhanh rồi ra ngoài được không?" Tiểu nương tử ra vẻ tội nghiệp.
"Không được đâu, hôm qua nương tử tự tay lau giúp ta, hôm nay ta nhất định phải bánh ít đi, bánh quy lại, giúp nương tử tắm." Y giở trò vô lại.
"Nhưng ta, ta đã tắm xong rồi, ta muốn mặc y phục." Nàng quỳ ngồi dậy, sắp nổi lên mặt nước, tay nhỏ dùng sức đẩy y bảo y quay người đi.
Chu Lãng nhìn độ lửa, hôn nàng nói: "Vậy một lát để ta tự tay giúp nàng bôi thuốc, được không?"
Tịnh Thục cúi đầu lặng lẽ nhìn vết thương trên vai mình, đã lành lắm rồi, hoàn toàn không cần bôi thuốc, y chỉ lo lắng quá thôi. "Được, cho chàng tự tay bôi thuốc còn không được sao? Mau quay qua chỗ khác nhóm lửa đi, ta muốn mặc y phục, bên ngoài lạnh lắm."
"Được." Chu Lãng sảng khoái đáp, đưa lưng về phía nàng bắt đầu nhóm lửa, trong lòng thầm hồi hộp.
Sau khi trở lại phòng ngủ, tiểu nương tử mới hiểu được mình bị lừa. Nếu biết y muốn tự tay bôi loại thuốc kia, đánh chết nàng cũng sẽ không đồng ý.
Dùng nước nóng rửa mặt, kèm theo sự mát mẻ của nước suối, nhớ tới đây là trượng phu tự tay bưng đến, càng cảm thấy ấm áp.
Chu Lãng ngồi trên ghế nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ấm áp dịu dàng. Từ nay về sau, đây chính là nữ nhân của y, là trách nhiệm ngọt ngào nhất, cũng là nơi mềm mại nhất đáy lòng. Tương lai có hài tử, chính là hạnh phúc mỹ mãn.
Tịnh Thục rửa mặt xoay người lại, chỉ thấy y đang si ngốc nhìn mình chăm chú, trong lòng vui mừng, rồi lại hơi ngượng ngùng. Xấu hổ ngồi trước gương đồng, nhẹ nhàng xoa một tầng son phấn thật mỏng, phòng ngừa mặt bị đông cứng xấu xí.
"Haiz!" Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thở dài nhàn nhạt, Tịnh Thục kinh ngạc quay đầu lại: "Sao thế?"
Chu Lãng đứng dậy đi đến sau lưng nàng, vùi mặt vào hõm vai nàng, ôm thân thể mềm mại: "Người ta nói Trương Xưởng họa mi [1], tận hưởng lạc thú khuê phòng, nhưng lông mày nương tử vốn đã đẹp mắt vậy rồi, hoàn toàn không cần vẽ, ta cũng không có đất dụng võ rồi."
[1] Trương Xưởng họa mi: Đời Tiền Hán, Trương Xưởng làm chức Kinh Triệu Doãn, thường vẽ lông mày cho vợ. Quan hữu tư đem chuyện ấy tâu vua. Vua hỏi. Trương Xưởng thưa rằng: "Thần nghe nói trong chốn phòng khuê, chuyện vợ chồng riêng tư còn có điều quá hơn là việc vẽ lông mày" (Khuê phòng chi nội, phu phụ chi tư, hữu thậm ư họa mi giả).
Tiểu nương tử bị y chọc cho vui lên, cười nói: "Chàng muốn có đất dụng võ không khó, một lát ta phải tắm rửa, chàng hãy tẩy thùng tắm, xách nước đi."
"Được rồi, không nói đâu xa, công việc này ta quen nhất đấy." Chu Lãng đứng dậy tự hào hất tóc.
Sắc mặt Tịnh Thục cứng đờ, lập tức liên tưởng đến một số hình ảnh không hài hòa: "Chàng... Trước kia chàng thường hầu hạ người khác tắm rửa sao?" Quan trọng là không phải nữ nhân đấy chứ? Chu Lãng cười xấu xa: "Không phải ai khác, chính là ngựa của ta, ngày ngày ta cưỡi nó, đương nhiên phải hầu hạ nó thật chu đáo rồi, mỗi đêm xách nước tắm ngựa là chuyện nhất định phải làm."
"Chàng..." Tiểu nương tử nổi đóa, nắm tay thành quyền đánh y. Chu Lãng không tránh, nhận quả đấm nhỏ mềm mại trước ngực, trên vai, cho đến khi nàng thu tay, mới cười hỏi: "Sao không đánh nữa?"
"Lười đánh chàng, đau tay." Tịnh Thục thành thật đáp.
Chu Lãng duỗi tay, ôm nàng vào lòng, cắn tai nàng, nói: "Nàng thế này có tính là liếc mắt đưa tình không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục đỏ bừng, dùng sức đẩy y nhưng không đẩy ra được, ngược lại bị y ôm chặt hơn, cười đến vui vẻ.
"Tam gia, thức ăn đã đến, bây giờ muốn ăn không ạ?" Chử Bình ở ngoài cửa hỏi.
"Bưng vào đi." Chu Lãng buông nàng ra, đi ra bên ngoài nhà chính ngồi xuống, nhìn Dương Ngũ Ny bày chén dĩa. "Nương tử, đi ra ăn cơm này."
Tịnh Thục biết Chử Bình và Dương Ngũ Ny hầu trong nhà chính, thật không dám đi ra ngoài gặp người, nhưng nếu muốn bảo bọn họ đi, lại ra vẻ mình quá kiểu cách, chỉ đành phải nhắm mắt đi ra ngoài.
Chử Bình nhanh chóng giương mắt lướt nhìn phu nhân, rồi cúi đầu thật thấp, không dám nhìn nữa. Hôm nay phu nhân quá xinh đẹp, khác xa với vẻ xa cách trước kia, hôm nay thẹn thùng quyến rũ như thế. Nhớ đến âm thanh tối hôm qua đến giờ Tý mới dừng lại, trong lòng cười thầm, xem ra việc có nam nhân tưới cho nữ nhân quả thật lợi hại.
Dương Ngũ Ny tò mò nhìn cái này một chút, cái kia một ít, trong lòng không hiểu.
"Đói bụng không, ăn nhiều một chút." Chu Lãng mỉm cười gắp miếng đậu hủ cho nàng, nàng lập tức nghĩ đến tối hôm qua bị y sỗ sàng, trên mặt càng đỏ hơn.
"Ăn ức gà ngực sẽ có thịt." Đây là ý gì? Muốn nàng ăn gì bổ nấy à?
Không muốn, không muốn, Tịnh Thục cố gắng điều chỉnh ý nghĩ, để mình tập trung ăn cơm. Thế nhưng y lại luôn gắp thức ăn quấy rầy ý nghĩ của nàng, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm: "Tự ta có thể làm được."
Chu Lãng nhìn dáng vẻ ngậm tức của nàng, thật muốn hôn một cái, nhưng khi có hạ nhân trước mặt, chỉ đành thôi, giơ tay lên vỗ đầu nàng: "Ăn đi."
Dương Ngũ Ny xách theo chén dĩa trở lại phòng bếp, tò mò hỏi mẫu thân: "Nương, con thấy thiếu gia và thiếu nãi nãi cứ như đã đánh nhau ấy. Trên cổ thiếu gia có một vết như bị móng tay cào, trên cổ thiếu nãi nãi cũng có vài vết đỏ sậm, giống như lúc con bị rớt từ trên cây xuống ấy. Nhưng lại không giống lắm, thiếu gia còn không ngừng gắp thức ăn cho nàng, còn vỗ đầu nàng, cũng giống như cha xoa đầu con vậy."
Dương đại thẩm buồn cười nói: "Đừng nói nhảm, sao thiếu gia và thiếu nãi nãi lại đánh nhau chứ? Ngươi đi rửa chén dĩa đi, ta đi rửa thùng nước tắm cho sạch sẽ. Nhóm quý nhân thích sự sạch sẽ, một lát có thể sẽ muốn tắm, phải nấu một nồi nước lớn mới được."
Dương đại thẩm muốn chu đáo, nhưng chưa đợi bà chuẩn bị xong hết thảy, đôi phu thê đã mang theo y phục để tắm gội tới. Chu Lãng xung phong nhận việc muốn đích thân động thủ, đuổi mẫu nữ Dương gia đi.
Chu Lãng vén tay áo lên rồi bổ nhỏ mấy cọc gỗ ra, nhóm lửa trong bếp. Tịnh Thục thích nơi ấm áp, ngồi yên trên ghế đẩu phụ trách đút củi vào. Nhìn y xách thùng nước tắm vào, đặt sát miệng bếp, có hơi lửa, sẽ ấm áp một chút.
Trong nồi nước sôi bốc lên hơi nước, Chu Lãng lại ôm một bó củi đến, đặt bên chân nàng. Lửa hồng trong bếp nhảy nhót, chiếu vào gương mặt nàng khiến càng thêm xinh xắn.
"Nhà dân chúng, không có hạ nhân phục vụ, nam nhân sẽ nấu nước, chẻ củi, nữ nhân thổi lửa nấu cơm, thật ra thì cũng rất có ý tứ." Chu Lãng cảm khái nói.
"Chúng ta vừa nói sẽ làm phu thê nhà nông một ngày, một lát nữa tắm rửa xong, không bằng ra ruộng làm chút việc nông đi." Đôi mắt tiểu nương tử sáng trong, cảm thấy rất có ý vị.
Chu Lãng cười: "Xem ra thân thể nương tử đã không còn lo ngại rồi, vừa có thể làm việc nhà nông, buổi tối cũng không cần nghỉ ngơi nhỉ."
Tịnh Thục lập tức rũ gương mặt đỏ bừng xuống: "Nào có? Người ta còn rất đau đấy."
"Ha ha ha... Không trêu nàng nữa, nước nóng rồi, nàng tắm trước đi." Chu Lãng nhấc nồi lên, múc nước nóng vào thùng tắm. Lại thêm nước lạnh vào nồi, kéo Tịnh Thục lại, vươn tay muốn giúp nàng cởi áo ra.
Hai tay tiểu nương tử nắm chặt vạt áo, như lâm đại địch hoảng sợ nói: "Chàng đi ra ngoài giữ cửa được không?"
Chu Lãng buồn cười: "Sợ à? Đừng sợ, tối hôm qua nàng mệt nhọc, hôm nay đừng dùng sức quá, nàng chỉ cần an tâm tắm rửa thôi, Chử Bình sẽ trông chừng ở bên ngoài, không ai đến cả. Ta nhóm lửa cho nàng, sẽ ấm thêm một chút."
Người bên cạnh chắc sẽ không có gì, nhưng chàng đấy? Chàng vẫn còn ở đây mà.
Tịnh Thục không nói ra ý nghĩ trong lòng, y lặng lẽ lấy lại cái ghế đẩu nàng vừa ngồi, tập trung châm củi, trông thế nào cũng không có ý định đi ra ngoài.
"Vậy... Vậy chàng chỉ có thể canh củi, không được quay đầu." Tịnh Thục hờn dỗi nói.
Chu Lãng rốt cuộc hiểu rõ nàng đang ngại điều gì, cười nói: "Tối hôm qua đã nhìn rồi, hôn rồi, cũng sờ rồi, hôm nay hoàn toàn chẳng muốn nhìn nữa."
"Chàng..." Tịnh Thục quyết định không nói chuyện với y nữa, sao sau khi trải qua chuyện kia, trong miệng y chẳng thể nói ra câu nào nghiêm chỉnh vậy.
Tiểu nương tử không yên tâm tra xét cửa sổ một lần, cởi váy rồi đặt ở ghế bên kia thùng nước tắm, chân bước vào thùng tắm. Khoảnh khắc nước nóng thấm ướt thân thể, vô cùng thoải mái, nơi mềm mại trên người được cảm giác nong nóng bao quanh, khiến nàng đột nhiên nhớ đến tối hôm qua.
Tối hôm qua lần đầu tiên sau khi kết thúc, y ôm nàng nói xin lỗi, nơi này quá đơn sơ, không thể gọi nước, chỉ có thể tự mình động thủ lau một chút thôi. Tịnh Thục cảm thấy thê tử hầu hạ trượng phu là chuyện phải làm, nên giùng giằng muốn đứng dậy, dùng khăn tay của mình giúp y lau.
Nàng nhắm mắt lại không dám nhìn, bàn tay run rẩy, sờ tới một mảng ẩm ướt. Tay nhỏ siết chặt khăn tay, di chuyển qua lại. Không lâu sau, khăn tay đã ướt đẫm, chỉ đành phải ném xuống dưới giường.
"Dùng áo yếm của nàng đi." Y nói, giọng hơi khàn.
Tịnh Thục nhất thời thẹn thùng không chỗ trốn, thứ ngày ngày mặc trước ngực mình vậy mà bây giờ dùng đi lau cho y, sau này làm sao dám mặc nữa?
Đang lúc nàng cầm áo yếm rối rắm, phu quân không vui: "Thế nào? Không nỡ để ta dùng à?"
"Không có..." Nàng không dám do dự nữa, cúi đầu lau cho y, lại không để ý buông lỏng tay, áo yếm rơi xuống đùi, sau đó đôi tay nhỏ bất ngờ chộp được vào vật đó. Vì vậy xảy ra một màn làm nàng kinh hồn táng đảm, thứ đó bỗng biến hóa trong lòng bàn tay nàng, từ tiểu sư tử ủ rũ đột nhiên biến thành đại sư tử gầm thét.
Lần này y mạnh hơn, lâu hơn, sung sướng hơn, đến cuối cùng, Tịnh Thục không biết phải hình dung loại cảm giác đó như thế nào nữa. Vừa muốn đẩy y ra, lại muốn ôm chặt y, khiến người ta quên mất bản thân, trong mắt, trong đầu, trong thân thể đều là y. Toàn bộ mọi thứ đều là y.
"Nghĩ gì thế?" Giọng nam nhân trầm thấp từ tính vang lên bên tai, Tịnh Thục đột nhiên hồi thần. Sao suy nghĩ lại đắm chìm vào tối hôm qua thế, quên mất mình vẫn đang tắm, mà y còn đang ở bên cạnh.
"Nương tử, ta giúp nàng tắm nha." Hai tay y dọc theo bờ vai ngang mặt nước mà đi xuống, hưởng thụ xúc cảm mịn màng trong lòng bàn tay, mặt nước xao động, đường cong quyến rũ như ẩn như hiện. Dẫn đến y liên tục rót những nụ hôn nóng bỏng vào cổ nàng: "Tịnh Thục, thật ra thì tối hôm qua... Sau lần đầu tiên, ta nói lau, thật ra ta muốn lau giúp nàng. Nhưng nàng quá chủ động, quá nhiệt tình, còn lấy tay giúp ta lau... Nương tử thật tốt, không hề ngại nơi đó của vi phu quá xấu. Hôm nay, ta cũng tự tay giúp nàng tắm..."
Tịnh Thục mắc cỡ sắp chết, tại sao y có thể hư hỏng như vậy, biết rõ da mặt người ta mỏng còn kề bên tai nói thế. Nhưng nàng không có cách nào, chỉ có thể vội vàng cầu xin tha thứ, nếu không y thật sự có thể làm được. Tự tay giúp nàng tắm, còn sống thế nào nữa? Hơn nữa y vô cùng có thể tắm đến đổi quẻ, lại muốn bắt nạt nàng giống tối hôm qua vậy.
"Phu quân, phu quân xin chàng, tha cho ta đi, nước sắp lạnh rồi, để ta tắm nhanh rồi ra ngoài được không?" Tiểu nương tử ra vẻ tội nghiệp.
"Không được đâu, hôm qua nương tử tự tay lau giúp ta, hôm nay ta nhất định phải bánh ít đi, bánh quy lại, giúp nương tử tắm." Y giở trò vô lại.
"Nhưng ta, ta đã tắm xong rồi, ta muốn mặc y phục." Nàng quỳ ngồi dậy, sắp nổi lên mặt nước, tay nhỏ dùng sức đẩy y bảo y quay người đi.
Chu Lãng nhìn độ lửa, hôn nàng nói: "Vậy một lát để ta tự tay giúp nàng bôi thuốc, được không?"
Tịnh Thục cúi đầu lặng lẽ nhìn vết thương trên vai mình, đã lành lắm rồi, hoàn toàn không cần bôi thuốc, y chỉ lo lắng quá thôi. "Được, cho chàng tự tay bôi thuốc còn không được sao? Mau quay qua chỗ khác nhóm lửa đi, ta muốn mặc y phục, bên ngoài lạnh lắm."
"Được." Chu Lãng sảng khoái đáp, đưa lưng về phía nàng bắt đầu nhóm lửa, trong lòng thầm hồi hộp.
Sau khi trở lại phòng ngủ, tiểu nương tử mới hiểu được mình bị lừa. Nếu biết y muốn tự tay bôi loại thuốc kia, đánh chết nàng cũng sẽ không đồng ý.
Danh sách chương