Editor: Gà - LQĐ

Trưởng công chúa sững sờ, không đợi bà tiếp lời, Quận vương phi khó dằn nổi gấp gáp: "Nói mau, làm sao vậy?"

Tịnh Thục sững sờ, lặng yên nhìn Quận vương phi, tuy bình thường bà ta luôn ngang ngược càn rỡ, nhưng chưa từng cướp lời Trưởng công chúa, lần này tại sao lại vậy? Hiển nhiên gã sai vặt chạy như bay vào, thở phì phò hồi bẩm: "Là đại cô gia, Đại thiếu gia Quách gia... Quách Chinh tướng quân bỏ mình rồi."

"A..."

"Ngươi nói cái gì?"

Mọi người hoảng hốt, toàn bộ đều thay đổi sắc mặt. Quách Chinh là trưởng tử của Binh bộ thượng thư Quách Dực, nhậm chức phó soái trên chiến trường Cao Ly, là ngoại tôn của Trưởng công chúa, trượng phu của Chu gia đại tiểu thư Chu Xảo Phượng.

"Nhanh... Nhanh chuẩn bị xe." Trưởng công chúa hô to.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên phu thê Chu Lãng không thể về nghỉ ngơi, đi theo lên xe ngựa đi đến phủ Thượng thư. Mới vừa vào cửa, đã nghe tiếng khóc, bọn hạ nhân chạy loạn hết cả lên.

Quách phu nhân đã khóc hôn mê hai lần rồi, được bà tử bấm nhân trung vừa mới tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ thấy mẫu thân và đại tẩu đến, thống khổ nói: "Nương, nương ơi... Chinh nhi nó... nó..."

Quách phu nhân khóc đến mức cuống họng đã khàn rồi, thở không ra hơi, được hai nha hoàn dìu lên ngồi xuống ghế, hữu khí vô lực nhìn qua. Quách Dực cúi thấp đầu ngồi một bên, hai tay nắm thành quyền đặt trên đùi, cắn chặt hàm răng, yên lặng thừa nhận nỗi đau mất con. Chu Xảo Phượng khóc ngồi phịch dưới đất, vài bà tử tráng kiện đều kéo nhưng không đứng dậy nổi.

Cửu vương, Cửu vương phi, thái tử phi Quách thị đều đã đến, đứng ở một bên tràn đầy bi thương bất đắc dĩ, hiển nhiên đã an ủi rồi, nhưng không hề có tác dụng.

Trưởng công chúa ôm lấy nữ nhi khóc rống một hồi, sau đó khuyên lơn: "Người đã đi rồi, con có khóc chết thì có tác dụng gì? Con phải bảo trọng thân thể, Đại Chinh trong lòng đất mới có thể an tâm."

Những lời này dùng để khuyên người vốn không sai, ai ngờ lại đâm vào trái tim bị tổn thương của Quách phu nhân, bà khàn giọng khóc lóc thảm thiết nói: "Con của ta... Con của ta đến chết cũng sẽ không tha thứ cho ta, nếu không phải vì ta mà nó nổi giận bỏ đi chiến trường, có lẽ... sẽ không như vậy."

Trưởng công chúa lập tức nói ra: "Nói bậy, nổi giận gì chứ, nào có hài tử nào giận dỗi nương mà bỏ nhà ra đi."

Rốt cuộc Quách phu nhân không khống chế nổi chuyện đã nhẫn nhịn hơn một năm, nước mắt rơi như mưa, khản giọng khóc ròng nói: "Trước khi Chinh nhi đi đã để lại thư, nói sinh không thể luyến, nếu có một ngày da ngựa bọc thây [1]... thì... thì nhờ ta chôn cất nó và tiểu thiếp kia cùng một chỗ..."

[1] da ngựa bọc thây: hi sinh nơi sa trường.

"Nói bậy, Chinh nhi là hài tử có hiểu biết, sao có thể làm ra loại chuyện này." Trưởng công chúa nổi giận.

Tinh thần Quách phu nhân đã hỏng mất, bật khóc thốt ra hết bí mật vùi dưới đáy lòng: "Nương à, ngài không biết, Xảo Phượng hại chết ái thiếp của Chinh nhi, còn có... Còn có hài tử, Chinh nhi hận ta không hảo hộ bọn họ, mới... mới đi không từ giã, trước khi đi còn để lại hưu thư ... Hu hu... Là ta, giấu đi, không đồng ý cho nó."

Chu Xảo Phượng được Chu Đằng, Chu Lãng hợp lực nâng dậy, vừa mới được đỡ ngồi lên ghế, nghe thế, như sấm đánh ngang tai, si ngốc xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Quách phu nhân thật lâu, rồi đột nhiên bỏ chạy.

Mọi người vội vàng đuổi theo, Quận vương phi vừa chạy vừa khóc, đuổi theo nàng ta đến phòng ngoài nhưng đã bị nàng ta khóa trái cửa, ai cũng vào không được. Thôi thị điên cuồng gõ cửa: "Xảo Phượng, Xảo Phượng con mau mở cửa ra, mở cửa nhanh, không được làm chuyện điên rồ." 

Thôi thị dùng sức đẩy nhưng không đẩy nổi, quay đầu lại dùng ánh mắt bối rối nhìn về phía nhi tử Chu Đằng đã chạy đến mức đầu đầy mồ hôi: "Nhanh, mau phá cửa."

Chu Đằng mập mạp dùng sức xô cửa, không phá nổi, lại bị bắn ngược về, thân thể nghiêng một cái, té xuống đất. Thôi thị tức giận đá hắn một cước, mắng to đồ vô dụng, ngoắc đám nha hoàn bà tử tới. Đang muốn cho người hợp sức xô cửa, đã thấy Chu Lãng sải bước đi tới, bà ta như thấy cứu tinh, hoàn toàn quên hiềm khích trong lòng, nhanh chóng níu lấy cánh tay y: "A lãng, ngươi... Ngươi mau phá cửa đi."

"Tránh ra hết đi." Chu Lãng quát to một tiếng, nhấc chân hung hăng đạp tới. Rắc.... Một tiếng, cửa nát, mọi người đồng loạt xông vào, chỉ thấy Chu Xảo Phượng đã vắt một tấm vải trắng lên xà nhà, đá ghế dưới chân, cổ bị giữ chặt trong dây lụa.

Nha hoàn bà tử đều sợ tới mức la to, chân Quận vương phi mềm nhũn quỳ trên mặt đất. Vóc dáng Chu Lãng cao, đẩy mọi người ra, tiến lên ôm nàng ta xuống, đặt lên đất.

"Nữ nhi à, sao con lại ngốc như vậy..." Quận vương phi khóc lớn, ôm khuê nữ không buông tay.

Chuyện Đại thiếu nãi nãi treo cổ tự tử tự được cứu truyền đến tiền thính, mọi người đều giật mình. Quách phu nhân đau đớn vì mất ái tử, không lựa lời nói, giờ phút này càng vô cùng hối hận. Khóc đến khản cả họng, không nói nên lời, mơ màng nằm sấp trên bàn.

"Thôi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta dẫn Xảo Phượng trở về, không thể để con bé xảy ra chuyện." Trưởng công chúa bất đắc dĩ thở dài, ra lệnh cho đám nha hoàn bà tử đỡ Quách phu nhân, mới đưa người của phủ Quận vương rời đi.

Tịnh Thục dè dặt đứng sau lưng Cửu vương phi, vừa rồi trước khi đi Chu Lãng lặng lẽ dặn dò nàng phải bảo vệ tốt bản thân, hoàn cảnh quá loạn, sợ nàng bị thương, cố ý giao nàng cho Cửu vương phi.

Tịnh Thục vốn không sợ bản thân bị thương, chẳng qua trong lòng có nghi vấn không thể chứng thực, không dám mạo hiểm, cẩn thận thì tốt hơn. Cửa tiền thính mở rộng, nàng nhìn thấy trượng phu ôm Chu Xảo Phượng như xác chết đi nhanh ra ngoài lên xe ngựa, phủ Quận vương và nhóm Chu Đằng tiền hô hậu ủng chạy vội đi ra ngoài.

Những lúc thế này, không tiện để nam nhân khác ra tay, nhưng thân ca ca nhà mẹ đẻ thì có thể không ngại. Chu Đằng này mập mạp yếu đuối, đương nhiên Quận vương phi lo lắng không dám cho hắn bồng, chỉ có thể nhờ Chu Lãng. Cho dù có cùng cha khác mẹ, cuối cùng cũng vẫn là thân ca ca.

Chu Lãng đưa các nàng lên xe ngựa, rồi chạy về tiền thính đón Tịnh Thục, thấp giọng nói với Quách Dực: "Dượng, nén bi thương!"

Quách Dực vô lực phất tay, cho bọn họ rời đi, nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao có thể hóa giải chỉ bằng một câu nói. Ông cũng ăn nằm với chiến trường, biết rõ đao thương không có mắt, biết chắc trong lúc một người bị trọng thương, ý chí muốn sống có mạnh hay không là điểm quan trọng quyết định sự tồn vong. Ý chí muốn sống của nó chính là sự dẫn lối!

Đối với cái nhà này, nhi tử thật sự tuyệt vọng đến mức không còn một ai, không có một điều gì có thể khiến nó lo lắng nữa sao?

Đoàn người trở lại phủ Quận vương, đi thẳng vào phòng chính, đặt Chu Xảo Phượng lên giường, Trưởng công chúa, Quận vương phi thay nhau khuyên bảo. Tịnh Thục mệt muốn chết, nhưng nàng không dám rời đi, cũng ở bên cạnh khuyên vài câu.

Quận vương phi thấy nữ nhi chỉ khóc, không nói gì, khoát tay cho tất cả mọi người rời đi. Chỉ để lại bà ta, Trưởng công chúa và Xảo Phượng trò chuyện.

Cận thị lau lệ, dịu dàng dặn dò: "Xảo Phượng nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đi về trước rồi, ngày mai trở lại thăm con."

Kéo tay của nữ nhi Ngọc Phượng ra ngoài, ra cửa quẹo phải về Mai viên. Chu Lãng và Tịnh Thục cũng ra cửa, chuyển phía trái về Lan Hinh uyển. Lúc xoay người, Tịnh Thục chợt thấy Cận thị và Ngọc Phượng trao đổi ánh mắt, dĩ nhiên là có vài phần đắc ý.

Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi?

Nàng giương mắt nhìn lại, các nàng đã xoay người, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.

Trở lại Lan Hinh uyển, Tịnh Thục ngồi trên giường đệm, uống xong một cốc nước lớn mà nha hoàn đưa tới. Chu Lãng đau lòng nhìn thê tử, dịu dàng nói: "Nàng nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, trong nhà xảy ra chuyện này, về sau lòng người càng vô cùng nóng nảy bất an, chúng ta càng phải bình tĩnh, không thể khiến mình hoảng loạn."

"Vâng." Tịnh Thục nhẹ giọng đáp, dịu dàng ngoan ngoãn cởi hài, nằm lên giường nghỉ ngơi.

"Còn có một việc, ở Liễu An châu, nhạc mẫu đã dặn dò, nói lúc có thai nàng, từ đầu nôn đến khi sinh. Điểm dễ chú ý, là hễ cứ buồn nôn, là dấu hiệu có thể đã mang thai, mới vừa rồi không phải nàng..." Y nhớ rõ lúc ở trên phòng nàng đã nôn khan hai cái, tuy đã lựa chọn giúp nàng che dấu, nhưng đáy lòng vẫn còn nghi vấn.

Tịnh Thục đỏ mặt, thấp giọng nói: "Ta cũng nghi vậy, tháng này nguyệt sự quả thật chưa đến, nhưng mà, thời gian còn sớm, chỉ sợ lúc này đại phu cũng nhìn không ra, chờ mấy ngày nữa rồi nói sau."

Chu Lãng vui vẻ, nắm tay nàng nói: "Được, vậy nàng nhất định phải chăm sóc kỹ bản thân. Mấy ngày nay trong nhà loạn, nàng tạm thời ít đi đến chỗ bọn họ. Nếu đi nhiều, người ta cũng chưa chắc cảm thấy mình quan tâm, có lẽ còn cho rằng chúng ta xem náo nhiệt, đến châm chọc đấy. Chuyện xấu của bọn họ, chúng ta ít xen vào thôi, chỉ cần ổn định cuộc sống của chúng ta là được. Người ác độc như Chu Xảo Phượng không đáng thương cảm, nàng ta là muội muội của ta, nên đương nhiên ta phải trông nom, chẳng qua, không thể vì nàng ta mà làm hài tử của chúng ta bị thương."

Tịnh Thục vội vàng che miệng y: "Không được nói mò, chưa chắc có đúng hay không mà."

Biết rõ da mặt tiểu nương tử mỏng, Chu Lãng không nhiều lời với nàng nữa, đại biểu ca chết trận, trong lòng y cũng không chịu nổi, vô tâm trêu chọc nàng, nắn bóp bàn tay nhỏ cho nàng nghỉ ngơi, rồi mang theo chứng cứ xác thực mình đã thu thập được ra ngoài.

Mới vừa đi tới Tiền viện, đã gặp gỡ Diễn Quận vương Chu Thiêm vào cửa: "A Lãng, con tới thật đúng lúc. Cao Ly đại thắng, đã thành lập phủ Đô Hộ. Nhưng rất nhiều tán binh Cao Ly trở thành hải tặc, hôm nay vùng duyên hải cực kỳ không yên ổn. Kinh kỳ doanh điều 3000 nhân mã tạo thành ba doanh kỵ xạ, tập huấn một tháng sẽ phái đến vùng duyên hải tuần phòng. Hôm nay cần gấp hai Hiệu úy cưỡi ngựa bắn cung, Tả Đô đốc đề cử con, Thánh thượng đã ân chuẩn. Ta báo cho con biết, nhanh đến Ngự Sử đài phục mệnh đi, sau đó đến kinh kỳ doanh báo danh."

Chu Lãng trịnh trọng gật đầu: "Ta đang muốn đến Ngự Sử đài phục mệnh, vừa rồi đến chỗ cữu mẫu, còn có Đại muội muội, cha đi thăm đi ạ."

Chu Thiêm bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu đến phòng chính.

Phủ Quận Vương đắm chìm trong không khí khẩn trương, bi thương, mà ngay cả chuyện Chu Lãng được vượt cấp đề bạt làm Tòng Lục Phẩm Hiệu úy, cũng không thể kích lên một gợn sóng.

Chỉ có trong phòng chi thứ hai Cận thị, có tiếng cười trầm thấp: "Nương, đại tỷ chèn ép con nhiều năm như vậy, hôm nay rơi xuống bùn lầy, thân bại danh liệt, thật sự là hả giận."

"Đúng vậy, ai mới là người cười đến cuối cùng đây. Cuối cùng vẫn là nữ nhi của ta có nhân duyên tốt, từ nay về sau xem Quận vương phi cao cao tại thượng còn có thể vênh váo tự đắc thế nào?" Cận thị hất cằm cười lạnh.

Chu Ngọc Phượng đột nhiên có chút lo lắng: "Nương, sẽ không vì việc này mà chuyện chung thân của con phải đẩy lùi chứ."

"Yên tâm, sẽ không đâu, người chết là người Quách gia, cũng không phải Chu gia chúng ta, không đáng giữ đạo hiếu cho hắn. Cuối tháng làm hôn lễ thật náo nhiệt vào, tức chết mẹ con bọn họ, hừ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện