Editor: Gà - LQĐ

Ngày thứ ba lại mặt hôm đó, mưa phùn mù mịt bay đầy trời.

Mặt đường trơn ướt, Chu Lãng một tay che dù, một tay cẩn thận đỡ thê tử đi trên con đường mòn giữa rừng hoa, nhìn cảnh mưa phùn thấm ướt cánh hoa, Tịnh Thục nói khẽ: "Xuân phong ỷ trạo hạp lư thành, thủy quốc xuân hàn âm phục tình. Tế vũ thấp y khán bất kiến, nhàn hoa lạc địa thính vô thanh [1]. Tuy là mùa hè, cảnh này lại khác với ý trong thơ xuân của tiền bối nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu."

[1] Trích trong bài ‘Ngô trung tống Nghiêm Sĩ Nguyên’.

Chu Lãng cười khẽ: "Khó trách có bài thơ hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, hối giáo phu tế mịch phong hầu [2]. Ôi trời, ngày đi sớm về trễ, không có thời gian ở nhà cùng nàng ngâm thơ làm phú, dạo chơi thưởng hoa, có phải cảm thấy gả cho ta không hài lòng lắm không?"

[2] hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, hối giáo phu tế mịch phong hầu: Trích trong bài ‘Khuê oán’ của Vương Xương Linh, dịch: Chợt thấy màu dương liễu tốt tươi ở đầu đường, Bỗng hối hận đã để chồng đi tòng quân để kiếm phong hầu. 

Tịnh Thục cười, ngước mắt nhìn về phía y: "Làm sao có thể? Phu quân đối với ta tình thâm nghĩa trọng, che chở trăm bề, ta hoàn toàn hài lòng. Chàng ngày đêm vất vả vất vả còn không phải là vì nhà chúng ta sao."

Có một thê tử hiểu chuyện, Chu Lãng rất vui mừng, đắc sắt [3] đứng dậy: "Hì hì! Nương tử không cần cứ khen ta, ta sẽ kiêu ngạo. Không bằng góp ý với ta đôi câu, để giúp ta tiến bộ."

[3] đắc sắt: có ý xúc phạm hoặc chế giễu, đôi khi cũng là một sự khiển trách nghiêm trọng, là một từ phương ngữ.

Tịnh Thục nhìn vẻ đắc chí vừa lòng của y, cười khanh khách, không hề lưu tình đả kích nói: "Chàng nhìn nhị muội phu đi, trước hôn nhân đã có những tâm tư đó, tặng bức vẽ hoa đào, lại tặng đồ trang sức hoa anh đào, như vậy tân nương xuất giá, nhất định lòng tràn đầy chờ mong, sau tân hôn cũng sẽ ngọt như mật đường. Còn chàng thì sao? Đừng nói trước hôn nhân không khiến ta trông đợi, hơn nữa sau tân hôn..."

Chu Lãng thầm suy sụp, tại ta mà, không làm sẽ không phải chết rồi. Bị người vạch trần, tình cảm ngọt ngào giữa phu thê cũng có chút hương vị chua xót. Đâu phải vì để hòa nhau? Chỉ có thể là ngọt hơn thôi.

"Nương tử, nàng yên tâm, trước kia chúng ta thiếu gì, từ nay về sau sẽ bổ sung gấp bội. Để nàng không bao giờ phải hâm mộ người ngoài nữa, đều là người khác ghen tỵ hận với nàng thôi." Chu Lãng cười thân mật xoa đầu nàng.

"Chàng đừng động tay động chân, để người ta thấy thì sao?" Tịnh Thục thấp giọng răn dạy, trong lòng lại ngọt ngào.

Chu Nhã Phượng đi trên con đường mòn khác cách đó không xa, thấy được rõ cảnh kia, khóe mắt hơi ướt. Những ngày qua, nàng đã không còn khóc nữa. Hôm nay thấy Tam ca và Tam tẩu cười thân mật dịu dàng với nhau, một gợn sóng vô thức dâng lên từ trong đáy lòng.

Cô nương nào mà chẳng muốn có cuộc sống được trượng phu thật tình thương yêu, nhưng có mấy ai có thể tìm được. Có đôi khi nàng rất muốn hỏi Tam tẩu, đến tột cùng là bắt được trái tim Tam ca thế nào. Lúc tân hôn, rõ ràng tính tình y vừa thối vừa cứng, sao hôm nay đã biến thành như vậy? Hôm nay, nàng ra ngoài sớm, nhưng không đến phòng chính, ra ngoài chạy hết một vòng. Đáy lòng thầm tự nhủ, hắn đã là tỷ phu của mình rồi, chuyện trước đó đều không còn nữa, đều chưa từng xảy ra. Điều chỉnh xong tâm trạng, mới lặng yên vào phòng chính.

Phu thê tân hôn còn chưa đến, nhưng người của Chu gia đã tề tựu, cả phu thê Quách Dực cũng mượn cơ hội này đến thăm Chu Xảo Phượng.

Thấy Chu Lãng, Quách Dực nói: "A Lãng, sổ con ngươi trình cho Binh bộ xin điều chức thì ta đã xem, cũng xin chỉ thị của Thánh Thượng, hôm nay vùng duyên hải cần dùng người gấp, ngươi đã không sợ chịu khổ, tự xin ra ngoài nhậm chức. Vậy thì đưa Thần Tiễn doanh đi Đăng Châu đi, nhị biểu ca Quách Khải của ngươi ở đó cũng rất cố gắng. Tục ngữ nói đả trượng thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh [4]. Hai huynh đệ các ngươi ở cùng nhau, những trưởng bối như chúng ta cũng yên tâm chút ít."

[4] đả trượng thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh: giao chiến có anh em, xuất trận có cha con hỗ trợ.

Diễn Quận vương Chu Thiêm nghe vậy nghẹn họng nhìn trân trối: "A Lãng, ngươi muốn xin ra ngoài nhậm chức? Chuyện lớn như vậy, sao không thương lượng với vi phụ?"

Chu Lãng lạnh nhạt nói: "Ý ta đã quyết, không cần thương lượng."

Trưởng công chúa nhíu mày: "Vậy thê tử của ngươi thì sao?"

Chu Lãng quay đầu nhìn ái thê, cười nói: "Đương nhiên nàng sẽ đi theo ta."

Trưởng công chúa trách mắng: "Ngươi thành thân đã nửa năm rồi, nói không chừng thê tử của ngươi đã mang thai, sao có thể theo ngươi lặn lội đường xa? Trước đó vài ngày thấy nàng luôn buồn nôn, hãy tìm đại phu khám thử đi. Nếu ngươi muốn xa chạy cao bay, chúng ta sẽ không ngăn cản, đừng hại trọng tôn tử (chắt trai) của Bổn cung."

Vừa nghe vậy, Chu Lãng nhịn không được cười ha ha, tất cả mọi người nghi ngờ nhìn lại. Tịnh Thục hơi khẩn trương, lặng lẽ níu lấy tay áo y.

Chu Lãng vỗ vỗ tay nàng, đứng lên: "Nương tử đừng sợ, dù sao chúng ta cũng sắp đi, còn có gì không dám nói. Nếu tổ mẫu đã không nhắc đến, vốn chúng ta cũng không muốn đề cập đến nữa, dù sao đều là người một nhà, sao phải vạch mặt nhau? Nhưng tổ mẫu đã nói ra sợ hại đến trọng tôn tử, ta đây sẽ nói thẳng. Nương tử quả thật đã mang thai, vài ngày trước ở nhà cậu, hoặc là nói để dưỡng thai. Sau đó, vì hôn sự của Ngọc Phượng không thể không trở về. Nhưng ngày trước, trong phòng bếp kiểm tra thấy có hoa hồng, ngày hôm qua phát hiện xạ hương trong phòng ngủ, nếu không phải là nhà chúng ta chú ý trăm bề, nương tử cũng rất có nghiên cứu về dược liệu, chỉ sợ hài tử đã không giữ được rồi."

Chu Lãng hung dữ quét mắt một vòng, lạnh lùng nói: "Tại sao ta phải đi? Bởi vì ta không hy vọng con của mình chết ở phủ Quận vương."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há mồm.

Trưởng công chúa há to miệng, không thể nói thành lời, ôm ngực suýt tức trợn ngược. Tuy bà ta không thích Chu Lãng, nhưng dù sao đứa bé kia cũng là thân tôn tử của mình, lão nhân nào không ngóng trông tứ thế đồng đường [5]? Nhi tử tiểu tứ Bối nhi của Quách Khải, bà rất thích. Nhưng người ta họ Quách, không phải họ Chu, không phải hài tử của phủ Quận vương.

[5] tứ thế đồng đường: có nghĩa là 4 thế hệ cùng sống trong một nhà.

Chu thiêm tức giận hai mắt đỏ đậm, trừng mắt liếc Quận vương phi, hung hăng vỗ bàn: "Nghiêm tra cho bổn vương, nhất định phải tìm ra độc thủ phía sau, ban ngày ban mặt, lại dám liều lĩnh mưu hại đích tôn của bổn vương như thế, đây là chán sống."

Quận vương phi không kiên nhẫn nhíu mi: "Vương gia nhìn ta là có ý gì, mấy ngày nay ta một mực nằm trên giường nghỉ ngơi, chuyện này chẳng có liên can gì đến ta."

Chu Thiêm cười lạnh: "Tốt, không liên can gì đến ngươi là tốt rồi, nếu để bổn vương tra được chứng cớ, ngươi chờ đi."

Nhị lão gia Chu Hải rụt cổ ngồi một bên, dùng kinh nghiệm tích lũy nhiều năm của ông ta, lúc đích tôn cãi nhau, nhất tốt đừng nên nói gì, bằng không sẽ dẫn lửa hại thân. Cận thị lại càng không nói, chỉ thỉnh thoảng nhìn ra phía cửa, chờ nữ nhi nữ tế đến.

"Nhị tiểu thư và cô gia đã đến." Tiểu nha đầu đẩy màn cửa ra.

Cận thị vui mừng nở nụ cười, đứng dậy chào đón. Chỉ thấy Chu Ngọc Phượng mặc thường phục tân nương màu hồng đào, cùng Tạ An mặc một thân thường phục tân lang màu nâu một trước một sau tiến đến.

"Ngọc Phượng, mấy ngày nay có tốt không?" Cận thị cười thấp giọng hỏi.

"Mẫu thân..." Mũi Chu Ngọc Phượng đau xót, suýt nữa rơi lệ.

Cận thị thấy vành mắt nữ nhi chợt đỏ, kéo tay nàng ta cười nói: "Cô nương trưởng thành phải xuất giá, nương cũng nhớ con, nhà hai chúng ta không cách quá xa, từ nay về sau con thường trở về thăm là được. Ta nghĩ cô gia hẳn sẽ không có ý kiến gì đâu?"

Con ngươi quạnh quẽ của Tạ An khẽ động, nhìn khuôn mặt tươi cười của Cận thị, im lặng gật đầu. Ánh mắt dao động, chợt phát hiện một bóng dáng mảnh khảnh, đang cúi thấp đầu ngồi trên ghế. Là nàng, thật sự là nàng! Cô nương trong mộng mà hắn luôn muốn kết hôn. Hắn thật sự rất muốn chạy tới ôm lấy nàng, đưa nàng về nhà mình, làm một tiểu thê tử dịu dàng động lòng người. Nhưng mà...

Trong đầu lại hiện ra cảnh cha mẹ tận tình khuyên bảo, đêm hôm đó, hắn xốc khăn hỉ hồng lên phát hiện không phải người ấy, bỏ chạy đi hỏi nương đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tạ phu nhân thản nhiên nói: "Tam cô nương con muốn kết hôn là thứ nữ, cho nên nương làm chủ cho con thú đích nữ, đây không phải rất tốt sao?"

Tạ An liều mạng lắc đầu, rống to khàn cả giọng: "Người trong lòng ta không phải là nàng ta, ta không muốn lấy, ta muốn lấy cô nương ta thích."

Tạ lão gia tát một cái, Tạ An say chuếnh choáng bị đánh ngã té xuống đất. "Ngươi cho rằng nhà chúng ta là đại trạch nhà cao cửa rộng à? Phụ thân khổ tâm kinh doanh nhiều năm mới có cục diện hôm nay, muội muội của ngươi gả cho thứ tử, ngươi lại lấy thứ nữ, chúng ta còn không bị người ta chê cười sao."

Tạ An bò dậy, ngồi dưới đất cười khổ: "Lúc trước ta nói muốn kết hôn với Tam cô nương phủ Quận vương, hai người đều không hỏi đích thứ mà đồng ý, sao bây giờ lại nói với ta không thể lấy thứ nữ?"

Tạ phu nhân chỉ vào hắn mắng: "Nghịch tử ngươi không biết tốt xấu, dựa vào cạnh cửa phủ Quận vương, cam tâm tình nguyện gả đích nữ qua, ngươi nên vui mừng động phòng mới phải. Còn dám kén cá chọn canh? Hơn nữa, Tam cô nương kia trước hôn nhân đã cùng ngươi tư tương thụ thụ, có thể thấy được là không có quản giáo. Nhà chúng ta lấy Nhị cô nương xem như lấy đúng rồi." 

Trong mắt Tạ An ngấn lệ: "Không phải, nàng ấy không phải vậy. Nàng là cô nương tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa, là ta dây dưa với người ta. Lúc đầu ta đề cập đến phủ Quận vương, hai người đã rất vui mà, là vì cảm thấy có thể leo lên một cây đại thụ phải không? Cho nên bất luận đích thứ, đều có thể lấy. Nhưng không biết tại sao, nhà bọn họ nguyện ý gả đích nữ, hai người lập tức từ bỏ suy nghĩ ban đầu, từ bỏ tâm ý của nhi tử, chỉ vì mặt mũi của hai người, có thể không để ý hạnh phúc cả đời của nhi tử đúng không?"

Tạ lão gia trừng mắt liếc trưởng tử không nên thân, mạnh mẽ lên án nói: "Từ xưa hôn nhân chính là duy trì quan hệ ràng buộc chốn quan trường, tại sao phải chú ý môn đăng hộ đối, bởi vì muốn thông qua thông gia tạo cho mình thêm vài cánh tay trong triều. Ngươi mới vào quan trường, còn chưa cảm nhận được gian nan của kết đảng chi tranh, không ai ủng hộ, sao có thể có chỗ dựa nơi quan trường. Người thi đậu tiến sĩ nhiều như vậy, vì sao ngươi có thể vào được Hàn Lâm viện nhưng người khác thì không thể? Còn không phải bởi vì muội muội của ngươi gả cho nhi tử của Binh bộ Thượng thư, còn ngươi thì định hôn với cô nương phủ Quận vương, người ở Lại bộ là chó mắt thấy người thấp, không có những quan hệ này, ai sẽ chú ý đến ngươi?"

Tạ An lắc đầu: "Không, ta không tin. Ta vào Hàn Lâm viện bằng chính thực học, còn có... còn có Mạnh Văn Hâm nữa mà, hắn chỉ là người ở thư viện Liễu An, phụ thân cũng không làm quan, ở Kinh thành cũng không có quá nhiều thân thích, không phải hắn cũng vào Hàn Lâm viện sao?"

"Ngươi bị ngu à." Tạ lão gia tức giận thổi râu: "Mạnh Văn Hâm là người Liễu An châu, đó là quê quán của Cửu vương phi, chỉ cần hắn ra vào phủ Cửu vương vài lần, bấu víu vào tình cố cựu chi giao với Cửu vương phi, còn phải dùng tới thân thích à? Một ánh mắt của Cửu vương, Lại bộ phải run rẩy, đầu óc người như thế, sao làm quan đây."

Tạ An chán nản quỳ xuống, cuống quít dập đầu: "Hôm nay nhi tử không muốn cãi lại cha mẹ, chỉ cầu có thể đổi cô nương trong lòng ta về, cầu cha mẹ thành toàn."

Tạ phu nhân cười lạnh: "Đổi? Ngươi đang mê sảng à? Đã bái lạy thiên địa, đưa vào động phòng rồi, đổi thế nào? Hôm nay ngươi muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn. Đắc tội với phủ Quận vương, quan chức của ngươi và cha ngươi cũng khó bảo vệ, cả nhà chúng ta mấy mạng người từ trên xuống dưới, dựa vào ngươi đấy. Tổ mẫu ngươi thương ngươi nhất, ngươi muốn cho để bà ấy cảnh già lạnh lẽo sao? Tiểu muội muội của ngươi thích ăn Mai tử cao của Tưởng ký nhất, mỗi ngày ngươi đều mua cho con bé. Nhưng mà, nếu trong nhà xảy ra chuyện, đừng nói không mua nổi, có lẽ còn bị người tìm lý do, xếp một cái tội danh, rồi sung quân đấy biết không? Muội muội mười hai tuổi của ngươi cũng sẽ bị bức đi làm quan kỹ. Đương nhiên, nhà chúng ta đều không hy vọng như vậy, ngươi cũng không hy vọng, đúng chứ? Mau trở về động phòng đi."

Tạ An không phản bác được, hắn biết không nghiêm trọng như mẫu thân nói, nhưng phủ Quận vương, nhà bọn hắn đắc tội không nổi, đây là sự thật. Hơn nữa nếu nháo lớn chuyện này lên, quả thật đều không có lợi với hai nhà.

Hắn cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút, vì vậy ba buổi tối đều ngủ trong thư phòng quạnh quẽ, nghĩ rằng mình đã thông suốt, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy người trong lòng, hắn thất hồn lạc phách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện