Mỗi ngày buổi tối, bọn họ chen chúc tại phòng nho nhỏ giường đơn mà ngủ, lại cảm giác so với chiếc giường king size thoải mái mà càng thêm an tâm, hắn ôm chặt nàng, có lúc sẽ hôn nàng, có lúc sẽ ở bên tai nàng nói nhỏ một ít lời dịu dàng hoặc là làm chuyện cười, sau đó cùng nhau mơ mơ màng màng ngủ mất, không có khác nữa.... Nếu như trước kia có người nói cho nàng biết Diệp Tường Hạo sẽ có lúc nghe lời như vậy, quân tử như vậy nàng nhất định sẽ tỉnh táo khiến người kia nên đi gặp bác sĩ khoa tâm, mà bây giờ.....thay vì nói cảm thấy Diệp Tường Hạo đang thay đổi, chẳng bằng nói nàng hoài nghi mình đối với hắn lực hút thấp đi rồi!

"Tường Hạo....." Rốt cuộc, tại ban đêm hôm nay nàng không nhịn được cẩn thận từng li từng tí núp ở trong ngực hắn lên tiếng.

"Thế nào?" Cằm của hắn đặt tại đỉnh đầu của nàng, có mùi vị nồng đậm cưng chìu.

"Em biến dạng rồi sao? Hay là em trở nên béo rồi...." Nho nhỏ nói thầm trừ nguyên nhân này, nàng thật sự không thể tưởng được còn có cái gì đặc biệt khác.

"Tại sao hỏi như thế?" Diệp Tường Hạo khẽ cau mày, cúi đầu nhìn nàng, tựa hồ thấy vẫn đề nàng hỏi rất kỳ quái, trêu ghẹo nói:

"Em không hề biến dạng cũng không có béo, vẫn là xinh đẹp nhất, em là đẹp nhất."

"Không thể nào...." Buồn buồn vùi đầu vào trong ngực của hắn, nàng dùng giọng nói cơ hồ giống như ruồi muỗi nói:

"Vậy anh tại sao không quan tâm em? Ách... ý của em là, anh bây giờ đối với ta không có như vậy sao?"

Một hồi lâu, phòng đều là yên tĩnh, tĩnh đến nàng cho là Diệp Tường Hạo đã ngủ rồi.

Vậy mà sau hồi lâu, Diệp Tường Hạo thanh âm có chút trở nên trầm thấp mà khàn khàn, hắn do dự hỏi:

"Anh nghĩ không biết có phải hay không là anh nghe nhầm rồi, ý của em là......"

"Ý của em là..có phải thân thể của em không hề có lực hút với anh nữa sao?" Thương Tử Tuyền cắn cắn môi, dũng cảm nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc hỏi:

"Anh có phải hay không ngán em rồi?"

"Oh!" Một tiếng ảo não chợt ở trong bóng tối phát ra đang khi nàng còn không kịp phản ứng thời điểm môi của nàng liền bị một cỗ lửa nóng thấm ướt bao vây, hắn giữ chặt đầu nàng, đem lấy nàng thật sâu vê vào trong thân thể, bá đạo mà cường thế hôn nàng, bức bách cái lưỡi nàng cùng hắn quấn quít, kích động đến thậm chí khiến nước miếng từ khóe môi tràn ra.

"Ưmh......" Hắn đột như hôn thế để cho nàng có chút bị hù, sau đó rất nhanh nàng liền cười, hơi thở của hắn mùi vị ấy là vẫn quen thuộc, gióng như trước kia hắn là muốn nàng.

Không biết đã trải qua bao lâu, hắn mới lưu luyến không rời buông nàng ra, cái trán tựa trán nàng, nồng đậm thở dốc

"Anh đã khắc chế mình như vậy, em lại còn có ý xấu tới trêu đùa anh, trêu chọc anh, em ép anh thành điên sao…"

Thở nhẹ, Thương Tử Tuyền cảm thấy cánh môi có chút tê sưng đỏ loại cảm giác đó có thể rất tốt.

"Tại sao phải khắc chế mình?"

"Bởi vì.... anh biết rõ em chán ghét anh chỉ muốn là thân thể của em, em cảm thấy anh chỉ cần thân thể em, không quan tâm lòng của em, cho nên anh muốn lần nữa học tốt phải thật yêu em, hiểu rõ em…không thể luôn nghĩ tới đem em kéo lên giường, ai biết em còn không thông cảm cho anh còn kích thích anh." Hắn buồn buồn, bất mãn nói.

Thì ra là như vậy...

Thương Tử Tuyền vui "Ha ha ha" cười lên, cười đến rất hả hê, thật vui vẻ

"Cái người này đần độn!"

"Không được cười!" Hắn đè ép nàng, tức giận nói:

"Nhìn anh khổ sở như vậy, em lại cười vậy ư?"

"Hảo hảo hảo, không cười, không cười." Thương Tử Tuyền hết sức nhịn nhưng khóe miệng bắt đầu toét ra, trong bóng tối, mắt đẹp lóe tia sáng bóng đưa mắt nhìn hắn

"Ai bảo anh nhịn chứ? Đứa ngốc, em bây giờ cũng sẽ so đo những thứ kia sao? Trước kia, em là vẫn cảm thấy nam nhân và nữ nhân bất đồng, nữ nhân vì yêu mà làm, nam nhân cũng không để ý có yêu hay không cũng có thể lên giường nhưng em tựa hồ sai lầm rồi, nam nhân mà không yêu nữ nhân kia thì đối với thân thể đó mê luyến cũng có kỳ hạn: mà anh, dục vọng đối với em vĩnh viễn đều mãnh liệt như vậy, bởi vì anh yêu em cho nên mới muốn em, thủy chung như một, mặc kệ trôi qua bao lâu, em vẫn như cũ đối với anh có lực hút phải không?"

Lời của nàng…làm cho hắn toàn thân cứng ngắc, hắn thật sâu đưa mắt nhìn nàng khẽ hôn

"Đúng, mặc kệ bao nhiêu năm, em vĩnh viễn đối với anh có lực hút, hơn nữa, chỉ có em...."

"Nhưng anh biết không?" Thương Tử Tuyền giọng đột nhiên có chút bất mãn, thậm chí có chút làm nũng:

"Trong khoảng thời gian này anh đột nhiên không quan tâm em, khiến em cảm thấy mình thất bại, rất tức giận, em cuối cùng là muốn hỏi luôn có phải không lực hút em ở trong mắt anh từ từ yếu bớt, nên anh mới chỉ ôm em một cái, như vậy liền tốt? Em thật là sợ..."

"Hư!" Diệp Tường Hạo không cho phép nàng nói thêm gì nữa, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lên cao, hắn nhẹ nhàng nâng tay nhỏ bé của nàng dời xuống, khó có thể chịu được nuốt xuống ngụm nước miếng

"Bảo bối, em có thể cảm nhận được anh có bao nhiêu muốn em rồi chứ?"

Kinh ngạc trợn to mắt đẹp, gương mặt một mảnh phất hồng, nàng cảm thấy tay nhỏ bé của mình bị hắn lôi kéo từ từ đặt lên phái nam kia, trong nháy mắt nàng liền muốn thu tay lại, nàng bị lửa nóng khổng lồ của hắn làm cho trở nên bồng bột, nóng quá, nàng có chút kinh hãi hắn cư nhiên đang ở dưới tay của nàng, cho nàng phản ứng chân thật nhất!

"Anh....." Thương Tử Tuyền cứng họng, liếm liếm cánh môi, cảm thấy cổ họng một mảnh khô khốc. Mà một hồi lâu, nàng lại nói ra một ngu không ra vấn đề:

"Anh sẽ rất đau phải không?"

Lớn như vậy, nóng như vậy sẽ bị thương chứ? (h)

Bọn họ quen thuộc lẫn nhau như vậy, dục vọng của hắn ở trong cơ thể nàng ra vào qua vô số lần, vậy mà lại là lần đầu tiên nàng trực tiếp cảm thụ hắn như vậy.

"Đau, đau chứ!" Cố ý nhìn nàng cười, Diệp Tường Hạo rất bất đắc dĩ nói.

Chớp chớp mắt đẹp, bàn tay của hắn che ở trên bàn tay của nàng, nàng lại bướng bỉnh bỗng chốc đem tay nhỏ bé chui vào quần lót của hắn, không có bất kỳ trở cách nhẹ nhàng nắm cứng rắn của hắn

"Vậy thế này còn đau không?"

"Oh!" Diệp Tường Hạo gầm nhẹ

"Bảo bối, không nên chọc anh."

"Em cứ muốn vậy đó." Nhìn phản ứng của hắn, nàng tựa hồ chơi đủ nghiện, lật người đè hắn dưới thân thể, nàng ngồi ở trên bụng của hắn, cười như ma nữ.

"Cho em xem nó."

Nói xong, nàng nhẹ nhàng di động tiểu mông của mình đi xuống, cuối cùng ở giữa hai chân hắn mạnh mẽ có lực, cho dù là ở trong bóng tối nàng cũng có thể nhờ vào ánh trăng thấy được phái nam đáng sợ sưng to lên ; hơi hút một ngụm khí, nàng nghĩ nàng rốt cuộc biết hắn tại sao phải đau đớn

"Tường Hạo...... Nó thật sự rất lớn, mau nổ tung."

"Em…!" Giọt mồ hôi từ bên trán Diệp Tường Hạo đổ xuống, hắn tay liền muốn vớt ở thân thể của nàng lại bị nàng né tránh.

"Không nên nóng lòng!" Ma nữ nháy mắt đẹp, hấp dẫn từ bên môi bật ra:

"Em giúp anh."

Một giây kế tiếp, nàng nhẹ nhàng đỡ dục vọng nóng bỏng mà khổng lồ của hắn, sau đó,chậm rãi đem lấy nó nhét vào trong cái miệng nhỏ của mình...

"Em muốn chết!" Diệp Tường Hạo gầm nhẹ, bắp thịt toàn thân mau rối rắm

"Tiểu Tuyền, em đừng có dùng..."

"Em muốn!" Thương Tử Tuyền cố chấp nói, mắt đẹp mờ mịch thủy quang, nàng vòng lấy khổng lồ của hắn, bắt đầu theo bản năng liếm lấy, nàng không cần hắn nhịn, nàng muốn hắn vì nàng điên cuồng, vĩnh viễn chỉ vì nàng một mình nàng điên cuồng.

Cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng đem cứng rắn liếm giống như là đối đãi 1 vật trân quý nhất, hơi thở của nàng có chút không ổn bởi vì hắn đêm khổng lồ sâu vào trong cái miệng nhỏ nhắn làm nàng đau một chút, cuối cùng nàng bỏ qua ra ra vào vào, bắt đầu khẽ hôn cắn.

......

Hắn ôm nàng ở trên giường thô thở gấp.

Nàng lại mang theo nụ cười rốt cuộc, nàng sẽ không nghe lại 3 chữ "anh biết rõ", hắn nói, anh cũng yêu em, bảo bối.

Thật tốt, bọn họ là yêu nhau, đáp án dĩ nhiên là ngọt ngào.

Như nếu như không phải là bị Boss gấp gọi ra đi gặp mặt, lại bị Boss tạm thời thả chim bồ câu. Thương Tử Tuyền nghĩ. Nàng cả đời này cũng sẽ không thấy hình ảnh đặc sắc như vậy? Là hình ảnh gì đây?

Tò mò ư? Đừng nóng vội, bởi vì nàng lại càng hiếu kỳ!

Đứng ở cửa phòng, Thương Tử Tuyền hai tay khoanh lại, dù bận vẫn ung dung nhìn tới trước phòng khách nhỏ, ừ, để cho nàng đếm một chút. 1, 2, 3, 4, 5, 6..... Không sai, sáu nam nhân cao lớn! Đem phòng mình nhét đầy, cơ hồ một chút khe hở cũng không có!

Ai tới nói cho nàng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Hiển nhiên, bên trong phòng áu nam nhân kia độ kinh ngạc cũng không thấp hơn nàng, hai bên cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, tựa hồ người nào nói trước tiên liền thua.

Được rồi, vừa so sánh với sáu người nàng tựa hồ không có phần thắng, nàng nâng lên 1 nụ cười đi vào phòng, sau đó vung tay một cái đem cửa nhỏ "Oanh" 1 cái đóng.

Này… một tiếng đóng cửa rất có lực thuyết phục bởi vì coi như cái chỗ nhỏ muốn đem cửa đóng mà đến mức làm rơi bụi xuống trần nhà nhất định phải có 1 công lực không nhỏ.

Sáu đại nam nhân kia cứ vậy mà co rúm lại một chút, tiếp theo hai mắt cùng nhìn, bắt đầu nháy mắt, thuận tiện hướng về phía nàng bày ra vẻ mặt chính mình vô tội.

Cuối cùng, Diệp Tường Hạo thua ở dưới áp bức, hắn hết sức treo biểu tình nịnh hót đi về phía nàng.

"Tiểu Tuyền, chuyện là như vầy..."

"Hả?" Thương Tử Tuyền miễn cưỡng nhíu mày nhìn hắn, là như thế nào? Có chuyện nói nghe ư.

Bất đắc dĩ ánh mắt của nàng quá mức sát thương khiến Diệp Tường Hạo trầm mặc, hắn cầu xin quay đầu lại nhìn về phía đồng minh kia nói…cứu mạng!

"Này, Diệp Tường Hạo, anh có phải nam nhân không đó? Thế nào liền đối với nữ nhân của mình mà nấc cũng không ra!" Ngân Li xoa xoa tóc dài phiêu dật, lựa chọn không nhìn ánh mắt của nàng, 1 bước tự nhiên đi tới hướng nàng, cầm chắc bả vai của nàng

"Tiểu Tuyền,em thấy đó, hắn không được, em đi theo anh sẽ tốt hơn."

"Xem ra, anh là nam nhân thứ thiệt nha!" Thương Tử Tuyền liếc xéo nam nhân bên cạnh, nụ cười không giảm, một bộ âm trầm khiến Ngân Li đang rất tự tin trong nháy mắt cũng tan rã.

"Ai ai, tiểu Tuyền, anh đầu hàng, anh quyết định thẳng thắn nói cho em biết!" Đang khi mọi người lấy ánh mắt như chúa cứu thế nhìn mình thì Ngân Li đột nhiên chỉ vào Lan Kỳ Ngôn.

"Kỳ Ngôn, cậu lên!"Hắn!

Lan Kỳ Ngôn trong nháy mắt có kích động muốn đánh gương mặt tuấn tú yêu nghiệt kia, nhưng chạm đến mặt đầy nụ cười của cô gái kia thì nhất thời nhục chí

"Thật ra thì không có gì, chuyện là như này.... Tình huống cụ thể sẽ để cho Tín Dã tỉ mỉ nói đi!"

Đám chết tiệt này cũng quá không trượng nghĩa đi! Nhan Tín Dã ho khan hai tiếng, cố làm vẻ nghiêm túc nhìn Thương Tử Tuyền

"Tiểu Tuyền, cậu biết, mình chưa bao giờ lừa cậu, cho nên.... mình quyết định để Vịnh Duy nói cho cậu biết tất cả đi!"

Bị điểm tên Đỗ Vịnh Duy muốn khóc thút thít rồi, cái này sao lại tới phiên hắn?

Chợt nhìn như Ngân Li, Kỳ Ngôn, Nhan Tín Dã giống như là tìm được đầu sỏ gây nên chuyện cùng nhau chỉ vào Đỗ Vịnh Duy

"hừm, nhớ ngày đó người nói muốn làm 1 thí nghiệm rõ ràng là cậu, chính là cậu!"

Bi kịch! Thảm họa duyệt môn! Đỗ Vịnh Duy rống to:

"Nhưng mấy người đều đồng ý làm cái thí nghiệm này không phải sao? Rõ ràng lừa gạt tiểu Tuyền, tất cả mọi người có phần!"

Lừa gạt....

Hai chữ cấm kỵ này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ngây ngốc, gương mặt co quắp nhìn nàng.

Quả nhiên, nàng cười, lần nữa cười, cười đến làm người ta rợn cả tóc gáy, chung quanh cũng tản ra hơi thở lạnh lẽo.

Đang khi mọi người cho là nàng muốn hoàn toàn bộc phát, chuẩn bị đông tây nấp, thì 1 thân ảnh thon cũng không chậm hướng phía nàng đi tới, đứng ở trước mặt nàng trên cao nhìn xuống.

Đưa tay, Thẩm Tư Kiều thay nàng sửa sang lại một cái tóc rơi trên trán giống như là một động tác nhỏ nhẹ nhưng tất cả mọi người kinh ngạc cảm thấy nàng tức giận giảm nhanh, nàng giống nhau ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Kiều, tựa hồ đang đợi hắn nói những gì đó.

"Không nên tức giận, mọi người đều là vì muốn tốt cho cô, bởi vì chúng tôi cũng rất quan tâm đến cô, rất quan tâm." Thẩm Tư Kiều không cười nhưng bên trong tròng mắt là 100% nụ cười êm ái, giọng nói cũng 1 loại an ủi lòng người

"Lúc ấy thấy cô khổ sở như vậy, chúng tôi rất rối loạn không biết làm sao mới đối với cô tốt nhất, cho nên mới lựa chọn làm 1 thí nghiệm để cho co tự mình lựa chọn."

Thương Tử Tuyền không nói gì chỉ là nhìn Thẩm Tư Kiều trong mắt thoáng qua một tia thần sắc cực kỳ bi ai, thoáng qua rồi biến mất

"Tiểu Tuyền, ở trong trò chơi lừa gạt này tôi cũng có 1 phần, bởi vì khi trò chơi mới bắt đầu tôi đã dự liệu được kết cục, bởi vì nơi này... Không có bất kỳ người nào hiểu cô, nếu Diệp Tường Hạo."

Dừng một chút, nàng lại bỗng dưng bưng kín cái miệng của hắn, êm ái mà nói:

"Không nên nói nữa."

"Không, để cho tôi nói tiếp." Thẩm Tư Kiều cười kéo xuống tay nhỏ bé của nàng

"Tôi thấy cô sẽ không yếu ớt như vậy, tôi cũng vậy sẽ không để cho mình yếu ớt mà không có cơ hội lựa chọn quay lại, cho dù yêu đau đớn, đả thương đối với cô mà nói không nhất định là chuyện xấu, chỉ có đau qua, thương qua mới có thể càng thêm quý trọng, tôi chỉ không muốn người bên cạnh mình lâm vào vết xe đổ như tôi và Vịnh Tâm, nhưng tôi cũng chưa từng có hối hận cùng nàng gặp nhau, cho dù nàng hiện tại bị bệnh không nhận ra tôi rồi, hận tôi tận xương, nhưng tôi cũng không hối hận, chỉ cần còn có thể bảo vệ nàng, nhìn nàng như vậy tôi liền tin tưởng tất cả sẽ có kỳ tích; cho nên... Tôi tán thành trò chơi này, ép mặt cô phải đối với cái chân thật, cô có thể hiểu cho nổi khổ của chúng tôi, phải không?"

"Tôi hiểu, cậu không cần phải nói nữa." Thương Tử Tuyền nói

Đúng vậy, nàng rất tức giận, tức giận cực kỳ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện