“ Ngươi đã quên ước mơ của ngươi rồi sao? Ngươi đã quên lí do rời đi làng Sương Mù rồi sao? Ngươi cũng chỉ là một kẻ tầm thường, sợ hãi cái chết, sợ hãi Sương Mù đẫm máu. Ngươi không phải hận cái làng đó sao, ngươi lại vì sao đi hận nó, nơi đó không phải rất đúng với lời nói của ngươi sao?”

Ichiro xuất hiện sau lưng Zabuza, một thanh kunai chọc vào cột sống của hắn, sau đó lại một lần nữa rút ra đâm vào một vị trí khác. Mỗi một lần đâm đều là một câu hỏi, Zabuza chết lặng không thể trả lời cũng không thể phản kháng.

Hắc ám đang dần bao phủ lấy tâm hồn của hắn, ánh mắt của hắn dần mất đi thanh minh, trong mắt hắn chỉ còn có nụ cười của Haku.

Ichiro đẩy Zabuza qua một bên, ôm lấy Haku giúp cô lấy ra thanh kiếm, hắn nhìn thấy cho dù chết cô vẫn còn đang mỉm cười. Hắn thở dài đặt cô xuống bên cạnh Zabuza sau đó liền đi tới chỗ Sasuke và Naruto, hai tên này bị hành hạ rất trật vật. May mắn Haku không có sát tâm nếu không cũng không phải chỉ đơn giản cắm vài cái kim vào mông.

Ichiro giúp hai người bọn họ trị liệu một chút vết thương, chakra của hắn có lẫn chakra của Kurama, vừa chạm vào vết thương đã khiến cho nó mau chóng khép lại.

Ngay khi mọi người thở dài nghĩ mọi truyện đã xong rồi liền phát hiện cây cầu lại xuất hiện sương mù nồng đậm. Bọn họ lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng mà thời gian trôi qua không có chuyện gì xảy ra cả. Sương mù dần dần tan biến, mọi người đều không có bị tấn công.

“ A... a... a...” Sakura bỗng hét lên một tiếng chỉ về một hướng, nơi đó vốn là đặt thi thể của Zabuza hai người. Lúc này nơi đó chỉ còn có hai bộ sương đẫm máu, bọn họ nhớ lại vừa rồi nghe thấy tiếng quạ kêu.

Ichiro thấy vậy cho một quả hỏa cầu thiêu đốt, nhìn Kakashi một cái. Kakashi gật đầu nói với mọi người.

“ Đây là anbu làng Sương Mù cách thường dùng để xử lí thi thể. Bọn họ sợ có người sẽ từ trên thi thể nhìn ra được bí mật của làng cho nên sau khi giết người sẽ dùng nhiều loại khác nhau xử lí. Tùy tội trạng mà bọn họ sẽ thiêu hủy hoặc để quạ ăn.”

“ Thật độc ác.” Sakura khẽ kêu.

Naruto quay sang nhìn Ichiro khó hiểu, nhỏ giọng hỏi hắn.

“ Anh hai, người đó không phải là cô gái buổi sáng hôm đó sao? Tại sao cô ấy lại là đồng bọn của Zabuza? Anh hai không cảm thấy đau lòng sao? Hai người không phải là...?”

“ Lúc đó cô ấy muốn ra tay với em cho nên anh mới ra tay ngăn cản sau đó chỉ là vô ý mà thôi. Đó là một cô gái tốt bụng cho nên anh không muốn đánh với cô ấy, để cô ấy bỏ đi. Hôm nay thì khác, dù sao chúng ta không đứng cùng chiến tuyến, cho dù anh không muốn giết cô ấy cũng không có lí do gì ngăn cản cô ấy muốn chết.”

Ichiro nhìn Naruto giải thích, hắn vẫn còn nhớ ở nhà còn có một bà cô đang nhìn chằm chằm, hắn không dám để bản thân có tin đồn gì đó.

Ở trên một ngọn đồi cách cây cầu không xa có bốn người đang đứng, bống người này trên mặt đều mang mặt nạ quỷ khác nhau. Ichiro đứng trước nhất hai tay chắp sau lưng, bên cạnh là Shisui, đằng sau hắn là vừa mới được cứu sống Zabuza và Haku.

“ Bây giờ mạng của hai ngươi đã không do hai ngươi quyết định nữa rồi, như trước kia đã nói tất cả ta đã thực hiện. Hiện tại ta cho các ngươi lấy gọi Quỷ Diện cùng Quỷ Lãnh, trước kia các ngươi đã chết.”

Zabuza hai người im lặng nhìn kẻ tự xưng là Tử Thần trước mặt, hắn không nghĩ tới mình thật sự được cứu sống, hắn có thể chắc chắn trước đó mình đã chết rồi.

“ Ngươi muốn chúng ta làm điều gì?”

“ Giúp ta thay đổi cái thế giới này, thay ta giám sát thế giới này.”

“ Ngươi điên sao?” Zabuza trợn mắt nói.

“ Ta là Tử Thần, ngay cả sống chết ta đều có thể quản, ngươi cảm thấy còn gì mà ta không thể quản. Ta sẽ thực hiện mong muốn trước khi chết của ngươi, tạo ra một thế giới nhẫn giả tràn đầy cảm xúc, không còn vô tình máu lạnh nữa.” Ichiro hùng hồn trả lời.

“ Mặc dù ta không tin ngươi có thể làm được điều đó nhưng mà ta sẽ vẫn làm thuộc hạ của ngươi, ta sẽ trở thành vũ khí để ngươi sử dụng.” Zabuza cúi đầu nói.

“ Ngươi sai rồi, ta không cần một thanh kiếm máu lạnh, ta cần một kẻ tôi tớ trung thành. Ta không cần cỗ máy chiến đấu, ta muốn một người hầu nhiệt huyết.” Ichiro nghiêm túc nói.

Zabuza ngẩn người, không hiểu hắn đang nói cái gì nữa, ta chỉ là biểu đạt muốn làm việc cho ngươi thôi mà. Ichiro cảm thấy mọi chuyện tạm thời ổn rồi liền ra hiệu cho mọi người rút đi.

“ Đi thôi, các ngươi đi làm việc của riêng mình. Khi nào cần ta sẽ đích thân tìm đến các ngươi.”

Bốn người liền biến mất ở trên ngọn đồi, Kakashi quay đầu nhìn lại khẽ nhíu mày. Hắn cảm giác vừa rồi ở trên đó có người đứng. Khẽ lắc đầu, Kakashi nhìn mọi người vỗ tay nói.

“ Mọi người trở về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ đến tiếp tục xây cầu. Không còn Zabuza quấy rầy, Gatou cũng không dám làm gì chúng ta nữa.”

Đám người cùng nhau trở lại nhà của ông Tazana, vừa đến trước cửa liền đã nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi ở bờ hiên ngước nhìn bầu trời. Ánh mắt của cô có vẻ được buồn, có mấy phần tang thương, mà cô gái này chỉ mới có 14 tuổi bộ dáng.

“ Phu quân, chàng đã trở về. Thiếp còn nghĩ người lại muốn vứt bỏ ta.” Kaguya nhìn Ichiro ôn nhu gọi.

Cái quái gì vậy, mới đi có một chút thôi mà xưng hô đã thay đổi cả ngàn năm rồi, Ichiro cảm giấy da lông nổi lên từng cục. Đám người lại không biết gì cả quay đầu dò xét Kakashi cùng ông Tazana, theo bọn họ nghĩ nơi này có thể được gọi là “ phu quân” chỉ có hai người này.

Ichiro vội vàng tiến tới kéo Kaguya một mạch đi vào trong phòng của mình, đừng nghĩ hắn muốn làm “ phu quân”. Hắn chỉ là muốn dạy một chút bà cô này cách xưng hô mà thôi, mặc dù bản thân ngàn vạn lần không muốn dính níu đến bà cô này.

Nhưng mà nếu như thật sự làm ra chuyện gì phật lòng cô ta, không biết hắn có bị ăn tươi nuốt sống không. Đừng thấy hiện tại cô ta chỉ là người thường, ai biết sau khi lấy được kí ức có được năng lực gì khác không.

Đi vào trong phòng, Ichiro ngồi đối diện Kaguya, khuôn mặt tức giận như muốn bão nổi. Lời kìm nén từ ngoài của đến trong phòng liền bị phun ra.

“ Bà cô, nữ thần. Tha cho ta đi, cho dù ta thật sự là phu quân của ngươi ở kiếp trước, đó cũng đã là ngàn vạn năm trước rồi, hiện tại chúng ta chỉ là trẻ em được không. Là vị thành niên chưa đủ 18 đó. Ngươi một câu phu quân chẳng phải muốn dọa người sao?”

“ Vậy ta muốn gọi như thế nào? Ta cũng không quen hoàn cảnh hiện tại.” Kaguya tỏ ra yếu ớt nói.

Ichiro lại nổi da gà, tại sao cô nàng này có thể tỏ ra yếu đuối như vậy, cô là một nữ thần nha, là ma nữ phá hủy cả thế giới chỉ bằng cái liếc mắt. Nhưng mà hiện tại tất cả sức công phá đều dồn vào một mình hắn, chịu sao nổi.

“ Gọi lão công là được rồi, ở nơi này có lẽ cũng không ai biết nó có nghĩa là gì đâu.” Ichiro cười xấu xa nói.

“ Lão công, như vậy ngươi gọi ta như thế nào đâu?”

“ Lão bà nha.”

“ Ta không có già, cho dù trước đó ta cũng sẽ không già, tại sao lại kêu ta lão bà?”

“ Người khác gọi là ý nghĩa khác, ta gọi là một ý nghĩa khác. Ngươi trong lòng mặc niệm nó có nghĩa là nương tử là được rồi.”

“ Vậy được rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện