Lời thách chiến được chấp thuận, các cường giả phía trên cao mắt nhắm mắt mở cho qua sự điên cuồng của thằng bé điên cuồng trên sàn đấu.
Những bông hoa tuyết xen lẫn với cánh hoa anh đào tuyệt mỹ tạo nên một bức tranh xinh đẹp rực rỡ, hồng sắc nổi bật lên dưới bạch sắc băng giá.
Tuy vậy, bầu không khí nghiêm trọng này thật không dễ dàng coi nhẹ được, với thực lực thật sự của cả hai, đủ để đánh một trận nghiêm túc.
“Trời ạ, Tiểu Sinh lại đấu nữa rồi, đến lượt em mà”
Nổi giận không kém gì Quách Minh, Tiểu Đóa phồng má lên khó chịu, bị cướp đi lượt chiến đấu con bé kéo ghế gặm một miếng bánh lớn quan sát trận đấu.
Minh Viễn rất có tâm trạng theo dõi hai người Ngọc Hương cùng Chí Sinh với nhau, cả ngày hôm nay chỉ xem được mấy trận đánh đấm qua loa không đặc sắc gì.
Cuối cùng cũng có một trận đáng để xem, anh tò mò hỏi cậu chủ.
“Ngài nghĩ rằng ai sẽ thắng đây?”
“Tất nhiên là Tiểu Sinh nhà ta rồi!”
Chưa kịp đợi Quách Minh trả lời, Mole đã thay luôn cho cậu chủ khoe khoang con trai nhà mình.
Nhìn tình cảnh này, cậu cũng không còn sức lực để phun tào, Quách Minh lười biếng cười khinh bỉ mấy tên người lớn não ngắn này.
Mặc cho tình huống chỗ Quách Minh có bao nhiêu loạn, nhưng dưới sàn đấu không khí vẫn thật căng thẳng, kể cả trọng tài cũng cảm thấy rõ ràng, ấy vậy mà.
“Tiểu Sinh cố lên!!!”
“Tiểu Sinh tuyệt nhất!!!”
Hai vị đại tỷ Tiểu Mộc và Alivia chẳng màng ánh mắt của người khác hăng hái cỗ vũ cho đứa nhỏ nhà mình.
Hành động này khiến cho rất nhiều ánh mắt lại lần nữa đổ dồn về phía Quách Minh, bây giờ cậu chỉ muốn trốn thẳng xuống gầm bàn không ngóc đầu dậy quá.
Quay trở về phía sàn đấu, một cô bé tầm mười một mười hai tuổi, đối đầu với Chí Sinh ranh mãnh tinh nghịch, cả hai không nói bất cứ lời nào mà nhìn nhau.
Như nhận định xem thật rõ đối thủ của mình, đối với Chí Sinh, Ngọc Hương là một đối thủ mạnh, vậy ngược lại, cô cũng biết thằng nhỏ phía trước không đơn giản.
Tiếng nói của trọng tài vừa vang lên, ma lực nhanh chóng kéo lên hai cơn lốc xoáy va chạm vào nhau.
“Bách hoa khống, Vạn hoa dạo chơi”
“Tuyết bạo”
Một vòng tròn pháp thuật thật lớn hiện lên dưới chân của Ngọc Hương, bây giờ để ý kỹ mới phát hiện, Chí Sinh khi chiến đấu không hề thấy bất cứ pháp trận nào xuất hiện cả.
Nhưng mà tốc độ triệu hồi pháp thuật của Ngọc Hương lại nhanh đến đáng sợ, gần như thuấn phát, vậy nên cả hai không hề thua kém cạnh tranh nhau về mặt khí thế.
Ken két… ken két…
Âm thanh của những cánh anh đòa bị đống băng, cùng với những bông tuyết bị đập vỡ thanh mảnh vụn vang lên khắp nơi.
Cả hai cứ liên tục khống chế toàn trường tấn công một đoạn thật lâu, theo hình dạng này đáng lý ra bọn họ nên mệt rất nhanh, nhưng cả hai lại không có dấu vết gì của kiệt sức cả.
Ngược lại, hai người Ngọc Hương và Chí Sinh càng đánh càng hăng, quy mô của đợt bão lốc mạnh đến kinh ngạc, và rồi khi đạt tới đỉnh điểm.
ẦM!
Một vụ nỗ bộc phát làm văng thật nhiều băng vụn hòa cánh hoa ra khắp nơi, đem sân đấu phá hủy không còn nguyên vẹn.
Đồng thời thân ảnh của hai đứa trẻ sân lập tức biến mất, sau đấy lại đột nhiên hiện lên trên không trung.
Dưới lớp khói mịt mù hỗn loạn, bọn trẻ xác định chính xác vị trí với tốc độ nhanh nhất, trong tay Chí Sinh hiện lên một thanh kiếm dài, đồng thời Ngọc Hương cũng triệu hồi pháp lực gọi ra một thanh Băng đao khổng lồ.
Hai pháp sư đụng độ nhau lại cầm đao cùng kiếm đập mạnh, uy chấn không ngừng dội ngược về phía khán giả.
KENG! KENG! OÀNH!
Bất phân thắng bại dây dưa, khi vũ khí nứt vỡ biến mất, Ngọc Hương liền cấp tốc triệu hồi vòng tròn pháp thuật trước mặt mình
“Tia sáng băng giá”
Một cột băng từ hai tay của cô bé liền đem Chí Sinh thổi bật xuống dưới sàn đấu, rơi cái đùng xuống gạch lát, âm thanh vang dội đập vào tai.
Nhưng mà ngay sau đấy, Ngọc Hương còn chưa kịp thở một hơi thì pháp thuật của cô liền nát ra.
“Bách hoa khống, Phong Vũ”
Vô vạn cánh hóa lập tức phóng lên trên bao vây lấy Ngọc Hương, so với mức độ công kích ở trận đấu trước, rõ ràng bây giờ Chí Sinh mới thật sự nghiêm túc.
Đang ở trên không cố gắng ổn định thân thể, hai tay Ngọc Hương đưa ra sau lưng, vung thật mạnh về phía trước tạo ra một đôi cánh màu xanh bốc khói mờ.
“Băng dực”
Sau đấy vội vàng đập tay về trước tạo ra một bước tường để bản thân dội ngược lại bỏ trốn khỏi cánh hoa của Chí Sinh.
Nhưng rất tiếc là đã muộn, mọi lối đi của Ngọc Hương đều bị khóa chặt, không phải nói có càng nhiều cánh hoa bao phủ cô, mà đơn giản là Chí Sinh giàn mỏng cánh hoa của mình ra.
Mạng lưới của thằng bé tuy thưa, nhưng đủ để khiến Ngọc Hương không được tự do.
“Chết tiệt”
Cắn răng một chút, năng lực của Chí Sinh đủ mạnh và tái tạo nhanh để pháp thuật của Ngọc Hương không tài nào ra được lỗ hổng.
Nếu đã trốn không được, Ngọc Hương liền chuẩn bị sử dụng một phép thuật lớn để đối đầu với Chí Sinh.
“Băng thương!”
Những khối băng thành hình xoay tròn quanh người của cô, chiêu thức này Quách Minh đã từng nhìn thấy một lần hồi trước.
Bất quá so với lúc này đây, quy mô pháp thuật hoàn toàn khác biệt, bên trong những tảng băng đó giống như không đơn giản như bề ngoài nó thể hiện.
Chí Sinh xem ra sẽ phải chật vật rồi, thực lực của Ngọc Hương hẳn là Pháp sư cấp sáu trung phẩm đi, rất mạnh.
Nhưng so đẳng cấp với vị thái tử và công chúa Lăng Hiên quốc thì hẳn là không bằng chứ, nói vậy, người ta định sẵn danh ngạch cho Ngọc Hương là vì thiên phú? Không….
Điều này không đúng, thiên phú hiển nhiên rất quan trọng, nhưng tài nguyên lại cần thiết hơn, để tạo ra một thiên tài, lại cần càng nhiều tài nguyên dồi dào.
Nói cách khác, ngoại trừ tu vi cao ra, Ngọc Hương, cô ấy hiển nhiên là có một thứ gì đó đủ bá đạo để giành lấy ngôi vị thiên tài mạnh nhất học viện.
Không quá để ý đến chiêu thức của đối thủ, Chí Sinh tập trung vào việc triệu hồi pháp thuật của mình, vung chưởng đập tới
“Bách hoa khống, nở rộ!”
Giống hệt như đòn kết liễu đối thủ lúc trước của mình, nhưng một chưởng này lại không thể chạm tới đích đến.
Bông hoa xinh đẹp nở rộ liền bị xé nát thành nhiều mảnh, một lưới giáo bằng băng lướt qua má của Chí Sinh, để lại một đường máu hơi nhỏ.
Ngay giây phút đó, tim của cậu đập thình thịch, không phải là sợ, mà là quá mức hưng phấn, đúng vậy, đối thủ như thế này mới vui chứ.
Ầm ầm ầm ầm ầm….
Những lưỡi giáo đâm xung quanh Chí Sinh khóa chặt cậu lại, tình thế hoàn toàn thay đổi, dưới góc nhìn của người khác bây giờ Ngọc Hương vừa phản sát và chiếm lấy ưu thế.
Bất quá điều này lại hoàn toàn không giống với suy nghĩ của cô, đòn vừa rồi không nên như vậy, vừa rồi là Chí Sinh mới thay đổi quỷ đạo pháp thuật của bản thân ư?
Cơ mà… bằng cách nào?
Mấy cánh hoa kỳ lạ được triệu hồi mà không cần vòng tròn pháp thuật này hẳn là còn một năng lực khác đi, một đối thủ vô cùng khó chơi.
Những bông hoa tuyết xen lẫn với cánh hoa anh đào tuyệt mỹ tạo nên một bức tranh xinh đẹp rực rỡ, hồng sắc nổi bật lên dưới bạch sắc băng giá.
Tuy vậy, bầu không khí nghiêm trọng này thật không dễ dàng coi nhẹ được, với thực lực thật sự của cả hai, đủ để đánh một trận nghiêm túc.
“Trời ạ, Tiểu Sinh lại đấu nữa rồi, đến lượt em mà”
Nổi giận không kém gì Quách Minh, Tiểu Đóa phồng má lên khó chịu, bị cướp đi lượt chiến đấu con bé kéo ghế gặm một miếng bánh lớn quan sát trận đấu.
Minh Viễn rất có tâm trạng theo dõi hai người Ngọc Hương cùng Chí Sinh với nhau, cả ngày hôm nay chỉ xem được mấy trận đánh đấm qua loa không đặc sắc gì.
Cuối cùng cũng có một trận đáng để xem, anh tò mò hỏi cậu chủ.
“Ngài nghĩ rằng ai sẽ thắng đây?”
“Tất nhiên là Tiểu Sinh nhà ta rồi!”
Chưa kịp đợi Quách Minh trả lời, Mole đã thay luôn cho cậu chủ khoe khoang con trai nhà mình.
Nhìn tình cảnh này, cậu cũng không còn sức lực để phun tào, Quách Minh lười biếng cười khinh bỉ mấy tên người lớn não ngắn này.
Mặc cho tình huống chỗ Quách Minh có bao nhiêu loạn, nhưng dưới sàn đấu không khí vẫn thật căng thẳng, kể cả trọng tài cũng cảm thấy rõ ràng, ấy vậy mà.
“Tiểu Sinh cố lên!!!”
“Tiểu Sinh tuyệt nhất!!!”
Hai vị đại tỷ Tiểu Mộc và Alivia chẳng màng ánh mắt của người khác hăng hái cỗ vũ cho đứa nhỏ nhà mình.
Hành động này khiến cho rất nhiều ánh mắt lại lần nữa đổ dồn về phía Quách Minh, bây giờ cậu chỉ muốn trốn thẳng xuống gầm bàn không ngóc đầu dậy quá.
Quay trở về phía sàn đấu, một cô bé tầm mười một mười hai tuổi, đối đầu với Chí Sinh ranh mãnh tinh nghịch, cả hai không nói bất cứ lời nào mà nhìn nhau.
Như nhận định xem thật rõ đối thủ của mình, đối với Chí Sinh, Ngọc Hương là một đối thủ mạnh, vậy ngược lại, cô cũng biết thằng nhỏ phía trước không đơn giản.
Tiếng nói của trọng tài vừa vang lên, ma lực nhanh chóng kéo lên hai cơn lốc xoáy va chạm vào nhau.
“Bách hoa khống, Vạn hoa dạo chơi”
“Tuyết bạo”
Một vòng tròn pháp thuật thật lớn hiện lên dưới chân của Ngọc Hương, bây giờ để ý kỹ mới phát hiện, Chí Sinh khi chiến đấu không hề thấy bất cứ pháp trận nào xuất hiện cả.
Nhưng mà tốc độ triệu hồi pháp thuật của Ngọc Hương lại nhanh đến đáng sợ, gần như thuấn phát, vậy nên cả hai không hề thua kém cạnh tranh nhau về mặt khí thế.
Ken két… ken két…
Âm thanh của những cánh anh đòa bị đống băng, cùng với những bông tuyết bị đập vỡ thanh mảnh vụn vang lên khắp nơi.
Cả hai cứ liên tục khống chế toàn trường tấn công một đoạn thật lâu, theo hình dạng này đáng lý ra bọn họ nên mệt rất nhanh, nhưng cả hai lại không có dấu vết gì của kiệt sức cả.
Ngược lại, hai người Ngọc Hương và Chí Sinh càng đánh càng hăng, quy mô của đợt bão lốc mạnh đến kinh ngạc, và rồi khi đạt tới đỉnh điểm.
ẦM!
Một vụ nỗ bộc phát làm văng thật nhiều băng vụn hòa cánh hoa ra khắp nơi, đem sân đấu phá hủy không còn nguyên vẹn.
Đồng thời thân ảnh của hai đứa trẻ sân lập tức biến mất, sau đấy lại đột nhiên hiện lên trên không trung.
Dưới lớp khói mịt mù hỗn loạn, bọn trẻ xác định chính xác vị trí với tốc độ nhanh nhất, trong tay Chí Sinh hiện lên một thanh kiếm dài, đồng thời Ngọc Hương cũng triệu hồi pháp lực gọi ra một thanh Băng đao khổng lồ.
Hai pháp sư đụng độ nhau lại cầm đao cùng kiếm đập mạnh, uy chấn không ngừng dội ngược về phía khán giả.
KENG! KENG! OÀNH!
Bất phân thắng bại dây dưa, khi vũ khí nứt vỡ biến mất, Ngọc Hương liền cấp tốc triệu hồi vòng tròn pháp thuật trước mặt mình
“Tia sáng băng giá”
Một cột băng từ hai tay của cô bé liền đem Chí Sinh thổi bật xuống dưới sàn đấu, rơi cái đùng xuống gạch lát, âm thanh vang dội đập vào tai.
Nhưng mà ngay sau đấy, Ngọc Hương còn chưa kịp thở một hơi thì pháp thuật của cô liền nát ra.
“Bách hoa khống, Phong Vũ”
Vô vạn cánh hóa lập tức phóng lên trên bao vây lấy Ngọc Hương, so với mức độ công kích ở trận đấu trước, rõ ràng bây giờ Chí Sinh mới thật sự nghiêm túc.
Đang ở trên không cố gắng ổn định thân thể, hai tay Ngọc Hương đưa ra sau lưng, vung thật mạnh về phía trước tạo ra một đôi cánh màu xanh bốc khói mờ.
“Băng dực”
Sau đấy vội vàng đập tay về trước tạo ra một bước tường để bản thân dội ngược lại bỏ trốn khỏi cánh hoa của Chí Sinh.
Nhưng rất tiếc là đã muộn, mọi lối đi của Ngọc Hương đều bị khóa chặt, không phải nói có càng nhiều cánh hoa bao phủ cô, mà đơn giản là Chí Sinh giàn mỏng cánh hoa của mình ra.
Mạng lưới của thằng bé tuy thưa, nhưng đủ để khiến Ngọc Hương không được tự do.
“Chết tiệt”
Cắn răng một chút, năng lực của Chí Sinh đủ mạnh và tái tạo nhanh để pháp thuật của Ngọc Hương không tài nào ra được lỗ hổng.
Nếu đã trốn không được, Ngọc Hương liền chuẩn bị sử dụng một phép thuật lớn để đối đầu với Chí Sinh.
“Băng thương!”
Những khối băng thành hình xoay tròn quanh người của cô, chiêu thức này Quách Minh đã từng nhìn thấy một lần hồi trước.
Bất quá so với lúc này đây, quy mô pháp thuật hoàn toàn khác biệt, bên trong những tảng băng đó giống như không đơn giản như bề ngoài nó thể hiện.
Chí Sinh xem ra sẽ phải chật vật rồi, thực lực của Ngọc Hương hẳn là Pháp sư cấp sáu trung phẩm đi, rất mạnh.
Nhưng so đẳng cấp với vị thái tử và công chúa Lăng Hiên quốc thì hẳn là không bằng chứ, nói vậy, người ta định sẵn danh ngạch cho Ngọc Hương là vì thiên phú? Không….
Điều này không đúng, thiên phú hiển nhiên rất quan trọng, nhưng tài nguyên lại cần thiết hơn, để tạo ra một thiên tài, lại cần càng nhiều tài nguyên dồi dào.
Nói cách khác, ngoại trừ tu vi cao ra, Ngọc Hương, cô ấy hiển nhiên là có một thứ gì đó đủ bá đạo để giành lấy ngôi vị thiên tài mạnh nhất học viện.
Không quá để ý đến chiêu thức của đối thủ, Chí Sinh tập trung vào việc triệu hồi pháp thuật của mình, vung chưởng đập tới
“Bách hoa khống, nở rộ!”
Giống hệt như đòn kết liễu đối thủ lúc trước của mình, nhưng một chưởng này lại không thể chạm tới đích đến.
Bông hoa xinh đẹp nở rộ liền bị xé nát thành nhiều mảnh, một lưới giáo bằng băng lướt qua má của Chí Sinh, để lại một đường máu hơi nhỏ.
Ngay giây phút đó, tim của cậu đập thình thịch, không phải là sợ, mà là quá mức hưng phấn, đúng vậy, đối thủ như thế này mới vui chứ.
Ầm ầm ầm ầm ầm….
Những lưỡi giáo đâm xung quanh Chí Sinh khóa chặt cậu lại, tình thế hoàn toàn thay đổi, dưới góc nhìn của người khác bây giờ Ngọc Hương vừa phản sát và chiếm lấy ưu thế.
Bất quá điều này lại hoàn toàn không giống với suy nghĩ của cô, đòn vừa rồi không nên như vậy, vừa rồi là Chí Sinh mới thay đổi quỷ đạo pháp thuật của bản thân ư?
Cơ mà… bằng cách nào?
Mấy cánh hoa kỳ lạ được triệu hồi mà không cần vòng tròn pháp thuật này hẳn là còn một năng lực khác đi, một đối thủ vô cùng khó chơi.
Danh sách chương