“Minh ca, mọi người, Tiểu Sinh không sao chứ?”

Đóa nhi hơi lo lắng cho người bạn của mình, con bé mặc dù háo hức muốn chiến đấu nhưng giữa chuyện đó và sự an toàn của Chí Sinh, Tiểu Đóa nghiêng hẳn sang một bên.

Vẫn tiếp tục ngồi uống trà, Quách Minh gật nhẹ đầu và ừm một tiếng, theo cường độ đánh nhau vừa rồi thì hẳn là không bị tổn thương nhiều lắm.

Hơn nữa có hai tôn đại thần đứng sừng sững ở đằng sau còn lo lắng cho Chí Sinh hơn cậu, miễn là Mole và Alivia chưa kích động thì tuyệt đối là ổn thôi.

“Vậy sao…”

Đang vui mừng vì lời nói của cậu chủ, đột nhiên một cái bóng xuất hiện, thân ảnh Quách Chiến đạp tới chỗ ngồi của Quách Minh.

Nhìn thấy ba mình đầy uy khí bay tới, lần đầu hai ba con mới được trực tiếp đối mặt với tư cách ngang hàng giống vậy.

Bình thường Quách Minh vẫn luôn là một con mèo nhỏ yếu đuối nằm co quắp mình trong vòng tay của hai người.

Thế mà giờ đây đứa trẻ đó đã mơ hồ biến thành lão hổ khổng lồ, tuy tính cách lười biếng, nhưng hổ thì vẫn là hổ, nanh vuốt và hung khí vô cùng dữ dội.

“Baba”

“…”

Nở một nụ cười thật tươi hoàn toàn vô hại, vốn có rất nhiều dòng suy nghĩ trong đầu lại bất ngờ gặp cảnh này, Quách Chiến nhịn không được phụt một tiếng.

Hai ba con không hiểu sao lại kỳ quái cười đến hưng phấn, và rồi ông ấy tiến tới đặt Chí Sinh xuống ghế, một tay còn vỗ vào vai của Quách Minh.

“Thằng ranh này, trưởng thành rồi sao?”

“Nào có… con vẫn vậy mà”

Hai tay Quách Minh biểu cảm rõ rệt thể hiện trạng thái lười biếng của mình, Quách Chiến liền lấy tay dùng sức vò đầu thằng bé.

Sau đấy ông cũng không nói gì nữa, thứ ông cần biết thì đã biết rồi, giờ chỉ chờ thời gian thích hợp đợi Tiểu Minh giải thích về những người bên cạnh nó thôi.

Bản thân Quách Chiến cũng không rõ Tiểu Minh nhà ông đã kinh biến điều gì, nhưng với kinh nghiệm lâu năm của ông, đứa nhỏ hiển nhiên không đi lầm đường lạc.

Mọi biến hóa đều theo hướng tốt mà tiến triển, đối với việc này, Quách Chiến đã đủ hài lòng, xoay người quay trở lại hàng ghế của mình tiếp tục quan sát phần giao lưu giao hữu.

Mặc dù phía dưới sàn đấu đã tàn tạ đến không thể tàn hơn, nhưng dưới sự hỗ trợ từ các lão sư pháp thuật hệ thổ, mọi thứ lại đâu vào đó.

Bất quá nếu lại có một cặp đấu điên cuồng như Chí Sinh và Ngọc Hương một lần nữa thì lại là chuyện khác, trận vừa rồi, thật đáng sợ….

Hai đứa nhỏ đó có thật là trẻ con hay không vậy??? Tiểu Đóa sau khi xác định rằng Chí Sinh khỏe mạnh, con bé liền lập tức nhảy xuống sàn đấu từ trên cao.

Đáp lấy mặt đất thật nhẹ nhàng, hơn nữa còn quay một vòng xinh đẹp rồi hướng vị trọng tài nói lời chào hỏi.

“Con là Tiểu Đóa, muốn được tham gia trận giao hữu này được không ạ?”

Lại một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, lại thêm một con quái vật biến thái nữa sao?

Nhìn Tiểu Đóa giống như tiến đến từ chỗ bên cạnh Chí Sinh, đều liên quan với tam thiếu gia nhà họ Quách, xem ra cũng không bình thường.

Trọng tài không khỏi não bổ về lai lịch của nhóm Minh Viễn, một lần nữa xin chỉ thị từ phía hoàng đế, ngài ấy đang im lặng không biết đang nghĩ gì.

Sau cùng, Quách Chiến thay cho hoàng đế đối với trọng tài gật đầu, coi như chấp thuận cho Tiểu Đóa thách chiến các học viên.

“Quách Chiến, ngươi cảm thấy đứa trẻ này…”

“Là những mầm non tốt”

“Ừm, ta cũng thấy vậy, tuy nhiên ta không biết liệu có nên để bọn chúng phô diễn tài năng quá sớm hay không, một số học viện khác hoàn toàn có thể lẫn vào đây thu thập thông tin của chúng ta”

“Vâng, cái này thần cũng biết, nhưng bị biết rồi thì thế nào, bọn trẻ vẫn có không gian phát triển rộng lớn, trách nhiệm của chúng ta không phải là tạo ra một nơi an toàn cho tụi nhỏ sao? Hơn nữa, ngài nghĩ rằng sẽ có người để tụi nhỏ thật sự sẽ đấu hết mình mà không giấu bất cứ con át chủ bài nào sao?”

“Ý ngươi là… phải rồi, nếu đã đạt tới đẳng cấp quái vật như vậy, thì hẳn bốn người kia cũng không đơn giản phải không”

Tầm nhìn của vị hoàng đế và Quách Chiến bắt đầu tập trung về phía bốn người Minh Viễn.

Hai người không có che dấu gì nên hiển nhiên là bốn người họ liền phát hiện dễ dàng, Minh Viễn nghiêm túc gật đầu một cái coi như cúi chào.

Tiểu Mộc và Alivia thì hồn nhiên hơn, cả hai thoải mái vẫy cái tay sau đấy mới tập trung cỗ vũ cho Tiểu Đóa, còn Mole lại lựa chọn không nhìn.

Bốn người có những phản ứng khác nhau, tuy rằng vẫn luôn có một lớp sương mù che mờ đi tầm nhìn của tụi ông.

Nhưng cái thái độ không quá quan trọng này đủ để biết rằng nếu thật sự đánh nhau, cái gọi là Chiến thần như Quách Chiến cũng không là cọng cải gì.

Thú vị… từ khi nào Tiểu Minh lại quen nhiều người đặc biệt đến vậy? Mà có khi nào thằng bé bị lừa không, tại sao bốn người kia lại tỏ vẻ cực kỳ quan tâm và kính cẩn với con trai ông đến vậy?

Càng ngày càng nhiều thứ lẫn lộn trong đầu, đột nhiên âm thanh không hẳn là non nớt nhưng chẳng trưởng thành bao nhiêu vang lên.

“Ta muốn đấu với ngươi có được không?”

Người vừa mới nói chính xác một trong hai đứa trẻ đến từ Thủy gia, sống tại bên trong Tháp chọc trời nhiều năm, khí chất của con bé có phần chững chạc trước tuổi.

Nhưng mà so với một con quái vật nhận lấy toàn bộ ký ức truyền thừa của Ảo long, đứng trước mặt Tiểu Đóa, Thủy Linh có phần quá non nớt.

Vậy mà con bé đấy lại không hề sợ hãi, hẳn là trận đấu giữa Ngọc Hương và Chí Sinh đã kích thích cô.

“Tiểu thư… ngài”

Đứng ở đằng sau không quá gây chú ý, lão giả Thủy Tề Minh có phần quan tâm lo lắng cho Thủy Linh.

Tiểu Mộc và Minh Viễn rất nhanh nhận ra người quen cũ, đấy không phải là cặp hộ vệ Tần Khoa, Tần Mạc và ngươi bảo hộ cho cặp song sinh, Thủy Tề Minh sao.

Hơn nữa tên Tần Mạc cũng để ý thấy bốn người bọn họ, vui mừng vẫy tay chào hỏi Tiểu Mộc, có kẻ ngốc mới không biết anh chàng này phải lòng cô cơ chứ.

Trước mặt Minh Viễn mà dám lồ lộ thể hiện tình cảm như vậy, xem ra là hắn bị ghim rồi.

Cười ha ha Quách Minh chào hỏi bọn họ lát rồi quay về phía Tiểu Đóa, Thủy Linh cũng sớm bước xuống, anh trai cô Thủy Tam hoàn toàn ủng hộ cho việc này.

“Ta là Thủy Linh, hân hạnh gặp mặt”

“Ừm, rất vui gặp mặt, Thủy Linh bạn học, ta là Tiểu Đóa, ta rất sẵn lòng đấu một trận với ngươi”

Hai cô gái, hai khí thế không nhân nhượng ai bốc ra hỏa hoa phừng phực, ai nói chỉ có trận chiến giữa các nhiệt huyết nam nhân mới phấn khích?

Nhìn hai đứa nhỏ này đi, nếu thành công trưởng thành đến sau này, hiển nhiên sẽ là nữ hùng hào kiệt, không thua bất cứ ai.

“Tiểu Đóa… trưởng thành rồi”

Không biết sao Quách Minh đột nhiên nhớ tới đóa hoa rụt rè hồi đầu, ngay cả đánh cái nói chuyện cũng sợ sệt ngại ngùng.

Mỗi lần thấy Minh Viễn bước đến Tiểu Đóa lại co mình giả bộ không có chú ý, nói câu được câu không, chỉ biết bám dính lấy những ai con bé quan tâm.

Chuyện cũ lướt qua, cậu khẽ cười một chút, sau đấy thư thản ngồi xem đứa nhỏ của bọn họ trổ tài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện