Trong khi tình hình bên ngoài Tháp chọc trời có phần bình thản, tại bên trong nơi ngọn tháp tràn đầy nguy hiểm kia, ở tầng năm, khu vực trung tâm, một vài sự kiện đã diễn ra đột ngột khiến các mạo hiểm giả trở nên hoảng sợ.

Một màn sương khổng lồ bao phủ gần như toàn thể xung quanh lãnh thổ của loài người, đôi mắt màu tím hiện lên như vị thần ngự tại trên cao khinh thường liếc xuống.

Hơi thở quỷ dị, khí tức âm lãnh, giống như tận thế đổ ập đến không thể phản kháng, quá bất ngờ, những mạo hiểm giả nơi đây ngay lập tức bị đóng băng.

Người người chìm sâu vào giấc ngủ, tại đấy họ nhìn thấy một màu đen tuyệt vọng, có kẻ bị nuốt chửng, có kẻ đau đớn dằn vặt.

Những ai chết trong tuyệt vọng hắc ám liền cả sự tồn tại đều bị xóa bỏ, cho đến khi nguy hiểm trôi qua, tầng năm lại một lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có của nó.

Chuyện này đến quá nhanh và đi cũng quá nhanh, các chiến binh đến từ tiền tuyến chưa kịp thám thính liền đã mất hết toàn bộ dấu vết.

“Này, các ngươi có biết chuyện gì vừa xảy ra không?”

Một trong những thủ lĩnh tiên phong vây hỏi, người bị bắt tới chính là Đội trưởng đội ba quân đoàn quốc gia, Hoài Thiện.

Sau khi Minh Viễn và Tiểu Mộc rời đi, bọn họ có đi kiếm hai người trong một khoảng thời gian, nhưng rất nhanh sau đó thông báo tạm nghỉ của cấp trên truyền xuống kêu rằng hai người đã rời khỏi Tháp.

Hiển nhiên là điều này là do sự nhúng tay của Mặc Lam, thân phận thiếu tướng của anh thật sự có rất nhiều tiện dụng.

Lúc này, đối với câu hỏi của vị thủ lĩnh hàng tiên phong, Khinh Phong đại nhân, Hoài Thiện chỉ có thể thật cẩn thận suy nghĩ để trả lời.

Nhưng mà…

“Dạ không, giống như là không có chuyện gì xảy ra hết vậy…”

Mọi thứ giống như hoàn toàn biến mất đi trong đầu của bọn họ, đúng vậy, bọn họ, toàn bộ những thành viên sống tại tầng năm đều không hề nhớ về sự việc đã diễn ra.

Rất nhiều người đã biến mất, bất quá Hoài Thiện thậm chí còn không nhớ rõ bọn họ có thật sự tồn tại hay không, nhưng ở tầng sáu người tới hiển nhiên là không bị ảnh hưởng.

“Các ngươi cố suy nghĩ lại xem, liệu có gì ấn tượng không?”

Khinh Phong chau mày hỏi lại, khí thế của ông thật sự rất mạnh, ở tầng năm xuất hiện một điều kỳ dị thế này rất có khả năng đe dọa đến sự an nguy của loài người.

Nếu không mau chóng đem mọi chuyện chấm dứt, sợ rằng đến khi chuyện này lộ ra, thứ chờ đón bọn họ là sự khủng hoảng tột độ.

“Tiểu Đat, Tiểu Cường, mấy đứa có nhớ gì không?”

Hoài Thiện tất nhiên là không từ chối, ông quay người lại hỏi mấy thành viên đội mình, bảy người lập tức cố gắng vặn óc, bất quá đáp án vẫn là con số không.

Xem thấy không có được thông tin hữu ích, Khinh Phong tạm thời thông báo với các thủ lĩnh còn lại tầng trên rằng mình sẽ trấn thủ ở đây.

Thời gian Đại hội học viện đại lục sắp diễn ra, lúc đấy sẽ có rất nhiều cường giả và thế lực vây xem, tuyệt không được có một chút sai sót.

Địa điểm diễn ra đại hội là tầng năm, một trong các khu vực hoang dã được tạm thời cường thế san bằng chỉ để chuẩn bị cho đám trẻ lần này.

Với vai trò là dòng máu mới cho hàng ngũ tiên phong, mỗi lần Đại hội đều được tổ chức cực kỳ khổng lồ với nhiều hạng mục thi đấu.

“À đúng rồi, một số nhóm người tới đăng ký tham gia đại hội của các quốc gia đang tạm trú ở đâu?”

Đột nhiên nhớ ra chuyện này, Khinh Phong cảm thấy có một dự cảm bất ổn, chỉ hi vọng đám người đó không bị làm sao.

Nếu ở tại tầng bốn, sự an toàn của họ đều được bảo đảm, nhưng vừa mới diễn ra đại sự xong, có trời mới biết chuyện gì xảy ra với họ.

Hoài Thiện với vẻ mặt nghi hoặc quay lại nhìn về phía Khinh Phong, giống như không hiểu cấp trên của mình nói.

Thấy vậy, lòng của Khinh Phong chợt lạnh, đặc biệt là sau khi nghe thấy câu hỏi của Hoài Thiện đặt ngược lại.

“Đại hội gì cơ? Nhóm người nào?”

“Các ngươi… ngay cả chuyện này đều không có ấn tượng?”

Hơi thở lạnh lùng và áp lực kinh người đè nén khắp mọi nơi, dù biết rằng có thể Hoài Thiện nhóm người đã bị cái gì đó ảnh hưởng.

Nhưng ông vẫn nhịn không được cực kỳ nổi giận, bảy người Hoài Thiện liền bị ép tới mức không đứng lên được, hai đầu gối quỵ xuống đất, cái đầu liền cúi dập run rẩy.

Thời gian mỗi giây trôi qua mà cứ như hàng thế kỷ vụt biến, khắp người chảy đầy mồ hôi bảy người cuối cùng lấy lại được tự do.

Dù trong lòng có rất nhiều không phục, nhưng họ vẫn không dám chống đối hay cãi lại Khinh Phong, bởi vì đối phương rất mạnh.

Tiếng thở dài vang lên, sau đấy Khinh Phong bước lại gần Hoài Thiện đặt tay đầu của đội trưởng đội ba này, đem năng lượng của mình cưỡng ép truyền vào.

“GYYAAAAAAAAAAA”

“Đội trưởng”

“Thủ lĩnh…”

Sáu người Ngô Đạt, Tiểu Oản vội vàng la lên, bất chấp thân phận lập tức lao vào tấn công Khinh Phong,

Đối với bọn họ, Hoài Thiện chính là người có chức quyền cao nhất, là thủ lĩnh cũng như anh cả luôn che chở bao bọc bọn họ.

Dù cho có là cấp cao đến từ tầng trên nhưng cũng không được phép làm hại đội trưởng của bọn họ, dù có phải chết cũng phải cản trở chuyện này.

“Hỗn xược!!!”

Âm thanh hung uy khẽ vang lên, khí thế lần nữa thổi bay sáu người ra xa nhưng lại không giết chết bọn họ.

Có lẽ Khinh Phong đã thật nương tay, có lẽ vì ông cảm thấy sáu người này rất đáng khen vì đã dám đứng dậy bất chấp mạng sống bảo vệ đội trưởng của mình.

Vậy nên ông mới tạm thời tha cho sáu người kia một mạng, đồng thời cưỡng chế xâm nhập vào ký ức của Hoài Thiện.

Mặc cho Hoài Thiện liên tục đau đớn kêu gào, Khinh Phong có phần không đành lòng nhưng vì đại sự, ông vẫn tiếp tục đọc.

Tình cảnh dần dần diễn ra bên trong ký ức bị che dấu, có hàng vạn người trải qua sự kiện lần này, nhưng nói đến người có thực lực đủ mạnh để bị mở đại não đọc ký ức cũng không có bao nhiêu.

Đây mới là lý do mà Khinh Phong lựa chọn Hoài Thiện, lớp sương mù nhanh chóng bao phủ xung quanh khu vực trung tâm tầng năm.

Một mối đe dọa nhanh chóng hiện lên rõ rệt, toàn bộ mọi người chìm sâu vào giấc ngủ, Hoài Thiện cũng không khá được hơn bao nhiêu, ông cũng dần mất đi ý thức, bất quá có Khinh Phong hỗ trợ, quá trình đọc vẫn còn được tiếp tục.

“Bọn họ…”

Đột nhiên nhìn thấy có một vài người ăn mặc kỳ dị từ bên trong sương mù bay tới, đúng vậy, chính là bay tới.

Sau lưng có đôi cánh của rồng tiếp cận vào khu vực trung tâm, sau đấy cắp đi những người đăng ký tham gia đại hội lần này.

Trong số đó liền có Hiên Sâm lão sư cùng nhóm học viên của ông ta, Khinh Phong rất muốn biết tình hình ra sao liền khống chế cơ thể Hoài Thiện muốn đuổi theo.

Đột nhiên cặp mắt màu tím hiện lên, thân ảnh mờ nhạt lộ ra sau lớp sương mù dày đặc, ngay lúc đó, Khinh Phong lập tức bị đập văng ra.

Sáu người Ngô Đạt ở bên ngoài liền nhìn thấy Khinh Phong vốn đang sờ trán của đội trưởng lại đột ngột ôm ngực quỵ xuống, miệng còn phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tối sầm.

Cơ thể của Khinh Phong trở nên run rẩy, bởi vì ông đã nhìn thấy một thứ còn kinh khủng hơn rất nhiều, đại họa sắp ập đến.

“Năm vị long thần chuẩn cấp mười đồng thời xuất thế, chuyện quái gì diễn ra thế này?”

Đồng thời Tiểu Đóa ở bên cạnh gia đình mình cũng đột nhiên rùng mình, giống như có một cái gì đó đang ngắm lấy cô, Minh Viễn và Tiểu Mộc cẩn thận hỏi thăm, nhưng rất nhanh cái cảm giác quỷ dị liền biến mất.

Không hiểu sao trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng con bé không muốn mọi người lo lắng liền nặn ra nét tươi cười vui vẻ trả lời.

"Không có gì đâu"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện