Bỏ lại những kẻ thất bại ở lại phía sau, Quách Chiến không đưa ra bất cứ lời gợi ý gì mà rời đi, nằm gục trên sàn Chí Sinh khó khăn đứng dậy, và đối mặt với cậu liền là một cú đấm xông tới của Lăng Hải.
Vội vàng né đi, nhưng dưới chân hơi mất sức, phần khớp gục xuống, cậu ăn trọn một cú đấm từ Lăng Hải, thậm chí còn tóe lên tia lửa điện.
Oành!
Văng ngược ra sau, cổ họng cứ như muốn phun ra ngụm máu ngọt, chết tiệt, nếu không phải cậu đã hết sức rồi thì đã sớm hành chết đối phương.
Không biết hàm răng cậu có cái răng nào lung lay chưa, Chí Sinh hung tợn nhìn về phía trước, đối mặt với cậu đồng dạng là cặp mắt hung dữ của Lăng Hải.
“Đứng ở ngoài nhìn đấu chắc mày vui lắm nhỉ? Thằng khốn!”
Giọng nói tràn đầy hung dữ và mỉa mai, rõ ràng là đối phương cũng đã sớm kiệt sức, vậy mà thay vì ngồi chờ khôi phục, hắn ta lại có rãnh thời gian gây nội chiến? Cũng rãnh phết đấy, Chí Sinh càng nhìn sự ngu ngốc của Lăng Hải thì cơn giận của cậu bình thản xuống, cho đến khi cậu khôi phục bình thường và thở dài, Lăng Hải lại tính lao lên lần nữa.
“Mọi người, dừng lại đi”
Băng Giác có phần hoang mang nhất, cậu ta có trách nhiệm phòng ngự, khả năng phối hợp của Băng Giác cũng rất mạnh.
Chỉ có điều đội hình này quá hỗn loạn nên cậu ta không kết nối được, năm người hiện tại bọn cậu hoàn toàn không phải một chỉnh thể hoàn hảo.
Nhất là với hai người con gái của đội là Ngọc Hương và Lăng Duệ lại thờ ơ hết sức, có vẻ bọn họ không tính ngăn cản Lăng Hải lại nhỉ?
Vậy thì để cậu làm tỉnh táo cái đầu đối phương lại vậy…
“Thiết lập nhiệm vụ: Gắn kết nhóm năm người”
Tự đặt ra nhiệm vụ trong đầu mình, Chí Sinh hoàn toàn có thể trao đổi thuốc khôi phục từ hệ thống, nhưng cậu không nghĩ lãng phí ở việc này.
Hơn nữa dùng ngoại vật để chiến thắng Lăng Hải quá không có thành tựu, nhất là loại mất não như đối phương.
Anh chàng này không hề yếu, ngược lại rất mạnh, có điều sự thiếu kiểm soát này lại là một cái bẫy trí mạng đối với Lăng Hải.
Trước giờ nắm đấm cùng thân phận của Lăng Hải luôn là thứ để anh ta dẹp ngang mọi chuyện, nhưng một khi bước ra khỏi sự bảo hộ của quốc gia, anh ta chẳng là cái thá gì hết.
“Ngu xuẩn”
Lần thứ nhất bị trúng đòn có thể không phải do cậu, nhưng lần thứ hai bị trúng đòn vậy tuyệt đối là vì bản thân cậu quá phế rồi.
Nhẹ nhàng lách sang một bên, né đi cú đấm của Lăng Hải, hai bên vẫn quá gần, trong khi đối phương muốn tiếp tục thay đổi đòn công thì đã quá muộn.
“Thằng điên này, tỉnh táo lại ngay!”
Dùng sức cụng đầu vào Lăng Hải, Chí Sinh dùng lực rất mạnh, thậm chí là có máu chảy ra.
Nắm đấm đưa lên đập vào mặt của Lăng Hải, mỗi một cú đấm đều rất mạnh, vừa nghe tiếng huỵch huỵch, vừa gào thét.
“Trút giận lên người khác thì có gì vui chứ?”
“Gặp việc gì cũng lao lên dùng nắm đấm như vậy mày bị não à?”
“Là người đứng đầu một nước mà không thèm quan tâm việc cả bọn xông tới như đống hỗn loạn sao?”
“Lòng kiêu ngạo để làm gì, ăn được không?”
….
Liên tục đánh tới, hiển nhiên là bị đánh lại, bất chấp hình tượng hay tất cả mọi thứ, nếu không thể làm tốt mọi chuyện, cái nhóm này vứt đi sớm là vừa.
Lăng Duệ vốn không quan tâm là vì anh mình đấm đối phương, bây giờ tới lượt Lăng Hải bị đánh ngược thì cô muốn lao tới can thiệp, nhưng bước đi của bản thân lại bị cản lại.
Điều ngạc nhiên là việc làm này lại xuất phát từ Ngọc Hương, đôi mắt của cô ấy có phần bình tĩnh trở lại, không còn quá lạnh lùng.
Sau khi bị đánh bại, giống như việc thức tỉnh của Ngọc Hương bị gián đoạn, cô trở về giống với Ngọc Hương của lúc trước.
Đôi mắt ấy nhìn về phía Chí Sinh có phần kiêng kị hơn, đồng thời quan sát mọi thứ trở nên quan tâm hơn, không còn quá phận thờ ơ như trước.
“Ngọc Hương, ngươi làm gì?”
“Không gì cả, chỉ là muốn để hai người họ nói chuyện thôi”
Trước lời tra hỏi của Lăng Duệ, Ngọc Hương chỉ thản nhiên lắc đầu và trả lời, cô cũng không rõ chuyện gì vừa mới diễn ra lắm.
Bản thân vừa rồi lại đột ngột mất ý thức sao? nhớ không nhầm thì cô đang chiến đấu với Chí Sinh trong trận thi đấu giao hữu, sau đấy… sau đấy liền không nhớ gì cả.
Một quảng thời gian dài, giống hệt với lúc thời bé, cô nhìn thấy bản thân đang sống ở trong một hang động băng nơi chốn tận cùng thế giới.
Nơi đó, có một người đang chờ đợi bản thân với cặp mắt chảy dài dòng lệ nóng hổi, vẫn luôn luôn nhắc cái tên Ngọc Hương quen thuộc này một cách xa lạ.
Có rất nhiều điều mà cô không biết được, cô chỉ nhớ rõ một thứ duy nhất đó chính là
‘Tôi nhất định sẽ bảo vệ em’
Lời hứa trong màn sương lạnh lẽo đã sưởi ấm cho trái tim Ngọc Hương, cũng từ lúc cô nhớ tới cụm từ này, mỗi lần gặp nguy hiểm, một cái tôi khác lại xuất hiện.
Bản thân cô thì lại chìm sâu vào một cái bọc ấm bên trong vòng tay của người nào đó, như con non nằm trong vỏ cứng, không muốn phá vỡ mà hướng ra ngoài.
Bởi vì cô biết rõ thế giới bên ngoài thật lạnh lẽo, cho nên cô đã tự thu mình trở về trong, trốn tránh mọi thứ khi đã quá mệt mỏi.
Đến khi thức giấc, Ngọc Hương không rõ ràng chuyện gì diễn ra, chỉ biết rằng cô vừa mới kết thúc trận đấu nào đó, bên cạnh lại diễn ra một cuộc ẩu đả lẫn nhau.
Chí Sinh cùng với Lăng Hải hoàn toàn không còn giống như thiên chi kiêu tử mà chật vật nằm gục ở đấy, Lăng Duệ công chúa muốn can thiệp, nhưng không hiểu sao cô lại muốn cản nó lại.
Có một thứ gì đó cho cô biết, rằng hai người họ cần phải nói chuyện với nhau.
Địch ý đến từ Lăng Duệ ngập tràn hướng tới phía Ngọc Hương, Tử hỏa thổi lên phừng phực đánh tới, nhưng nó lập tức bị dập tắt bởi nhiệt độ thấp đến đáng sợ của Ngọc Hương.
Cô chỉ thản nhiên nhìn lại công chúa, rồi sau đó nhìn về Băng Giác, anh chàng này có phần bối rối, không biết phải làm gì cả, cậu ta đặt tấm khiên của mình xuống, rồi sau đấy cất lên giọng hát.
Lúc đầu có phần run run, nhưng sau đấy liền là một sự trầm lặng toàn bộ, hai người Chí Sinh dừng động tác trên tay, địch ý của Lăng Duệ cũng tiêu biến.
Âm thanh này làm cho mọi đau đớn hay thù hằn đều biến mất, giống như bài ca từ đất mẹ, Chí Sinh khó tin nhìn về phía Băng Giác.
Cậu từng nghe qua về truyền thuyết này rồi, Alivia cùng Mole từng kể qua, về Giọng ca của đất mẹ, thứ âm thanh có thể xoa dịu mọi dao động, liệu có phải là nó hay không? Và tại sao Băng Giác lại sở hữu sức mạnh này?
“Mọi người… có thể bình tĩnh lại được không?”
Mỉm cười Băng Giác nói, sau khi bài hát kết thúc, bốn người Chí Sinh nhìn nhau, bọn họ không thể lập tức giảng hòa được, nhưng mà cũng không còn tiếp tục gây gỗ, ngược lại cả bốn trở về chỗ ở để khôi phục thể lực.
Vội vàng né đi, nhưng dưới chân hơi mất sức, phần khớp gục xuống, cậu ăn trọn một cú đấm từ Lăng Hải, thậm chí còn tóe lên tia lửa điện.
Oành!
Văng ngược ra sau, cổ họng cứ như muốn phun ra ngụm máu ngọt, chết tiệt, nếu không phải cậu đã hết sức rồi thì đã sớm hành chết đối phương.
Không biết hàm răng cậu có cái răng nào lung lay chưa, Chí Sinh hung tợn nhìn về phía trước, đối mặt với cậu đồng dạng là cặp mắt hung dữ của Lăng Hải.
“Đứng ở ngoài nhìn đấu chắc mày vui lắm nhỉ? Thằng khốn!”
Giọng nói tràn đầy hung dữ và mỉa mai, rõ ràng là đối phương cũng đã sớm kiệt sức, vậy mà thay vì ngồi chờ khôi phục, hắn ta lại có rãnh thời gian gây nội chiến? Cũng rãnh phết đấy, Chí Sinh càng nhìn sự ngu ngốc của Lăng Hải thì cơn giận của cậu bình thản xuống, cho đến khi cậu khôi phục bình thường và thở dài, Lăng Hải lại tính lao lên lần nữa.
“Mọi người, dừng lại đi”
Băng Giác có phần hoang mang nhất, cậu ta có trách nhiệm phòng ngự, khả năng phối hợp của Băng Giác cũng rất mạnh.
Chỉ có điều đội hình này quá hỗn loạn nên cậu ta không kết nối được, năm người hiện tại bọn cậu hoàn toàn không phải một chỉnh thể hoàn hảo.
Nhất là với hai người con gái của đội là Ngọc Hương và Lăng Duệ lại thờ ơ hết sức, có vẻ bọn họ không tính ngăn cản Lăng Hải lại nhỉ?
Vậy thì để cậu làm tỉnh táo cái đầu đối phương lại vậy…
“Thiết lập nhiệm vụ: Gắn kết nhóm năm người”
Tự đặt ra nhiệm vụ trong đầu mình, Chí Sinh hoàn toàn có thể trao đổi thuốc khôi phục từ hệ thống, nhưng cậu không nghĩ lãng phí ở việc này.
Hơn nữa dùng ngoại vật để chiến thắng Lăng Hải quá không có thành tựu, nhất là loại mất não như đối phương.
Anh chàng này không hề yếu, ngược lại rất mạnh, có điều sự thiếu kiểm soát này lại là một cái bẫy trí mạng đối với Lăng Hải.
Trước giờ nắm đấm cùng thân phận của Lăng Hải luôn là thứ để anh ta dẹp ngang mọi chuyện, nhưng một khi bước ra khỏi sự bảo hộ của quốc gia, anh ta chẳng là cái thá gì hết.
“Ngu xuẩn”
Lần thứ nhất bị trúng đòn có thể không phải do cậu, nhưng lần thứ hai bị trúng đòn vậy tuyệt đối là vì bản thân cậu quá phế rồi.
Nhẹ nhàng lách sang một bên, né đi cú đấm của Lăng Hải, hai bên vẫn quá gần, trong khi đối phương muốn tiếp tục thay đổi đòn công thì đã quá muộn.
“Thằng điên này, tỉnh táo lại ngay!”
Dùng sức cụng đầu vào Lăng Hải, Chí Sinh dùng lực rất mạnh, thậm chí là có máu chảy ra.
Nắm đấm đưa lên đập vào mặt của Lăng Hải, mỗi một cú đấm đều rất mạnh, vừa nghe tiếng huỵch huỵch, vừa gào thét.
“Trút giận lên người khác thì có gì vui chứ?”
“Gặp việc gì cũng lao lên dùng nắm đấm như vậy mày bị não à?”
“Là người đứng đầu một nước mà không thèm quan tâm việc cả bọn xông tới như đống hỗn loạn sao?”
“Lòng kiêu ngạo để làm gì, ăn được không?”
….
Liên tục đánh tới, hiển nhiên là bị đánh lại, bất chấp hình tượng hay tất cả mọi thứ, nếu không thể làm tốt mọi chuyện, cái nhóm này vứt đi sớm là vừa.
Lăng Duệ vốn không quan tâm là vì anh mình đấm đối phương, bây giờ tới lượt Lăng Hải bị đánh ngược thì cô muốn lao tới can thiệp, nhưng bước đi của bản thân lại bị cản lại.
Điều ngạc nhiên là việc làm này lại xuất phát từ Ngọc Hương, đôi mắt của cô ấy có phần bình tĩnh trở lại, không còn quá lạnh lùng.
Sau khi bị đánh bại, giống như việc thức tỉnh của Ngọc Hương bị gián đoạn, cô trở về giống với Ngọc Hương của lúc trước.
Đôi mắt ấy nhìn về phía Chí Sinh có phần kiêng kị hơn, đồng thời quan sát mọi thứ trở nên quan tâm hơn, không còn quá phận thờ ơ như trước.
“Ngọc Hương, ngươi làm gì?”
“Không gì cả, chỉ là muốn để hai người họ nói chuyện thôi”
Trước lời tra hỏi của Lăng Duệ, Ngọc Hương chỉ thản nhiên lắc đầu và trả lời, cô cũng không rõ chuyện gì vừa mới diễn ra lắm.
Bản thân vừa rồi lại đột ngột mất ý thức sao? nhớ không nhầm thì cô đang chiến đấu với Chí Sinh trong trận thi đấu giao hữu, sau đấy… sau đấy liền không nhớ gì cả.
Một quảng thời gian dài, giống hệt với lúc thời bé, cô nhìn thấy bản thân đang sống ở trong một hang động băng nơi chốn tận cùng thế giới.
Nơi đó, có một người đang chờ đợi bản thân với cặp mắt chảy dài dòng lệ nóng hổi, vẫn luôn luôn nhắc cái tên Ngọc Hương quen thuộc này một cách xa lạ.
Có rất nhiều điều mà cô không biết được, cô chỉ nhớ rõ một thứ duy nhất đó chính là
‘Tôi nhất định sẽ bảo vệ em’
Lời hứa trong màn sương lạnh lẽo đã sưởi ấm cho trái tim Ngọc Hương, cũng từ lúc cô nhớ tới cụm từ này, mỗi lần gặp nguy hiểm, một cái tôi khác lại xuất hiện.
Bản thân cô thì lại chìm sâu vào một cái bọc ấm bên trong vòng tay của người nào đó, như con non nằm trong vỏ cứng, không muốn phá vỡ mà hướng ra ngoài.
Bởi vì cô biết rõ thế giới bên ngoài thật lạnh lẽo, cho nên cô đã tự thu mình trở về trong, trốn tránh mọi thứ khi đã quá mệt mỏi.
Đến khi thức giấc, Ngọc Hương không rõ ràng chuyện gì diễn ra, chỉ biết rằng cô vừa mới kết thúc trận đấu nào đó, bên cạnh lại diễn ra một cuộc ẩu đả lẫn nhau.
Chí Sinh cùng với Lăng Hải hoàn toàn không còn giống như thiên chi kiêu tử mà chật vật nằm gục ở đấy, Lăng Duệ công chúa muốn can thiệp, nhưng không hiểu sao cô lại muốn cản nó lại.
Có một thứ gì đó cho cô biết, rằng hai người họ cần phải nói chuyện với nhau.
Địch ý đến từ Lăng Duệ ngập tràn hướng tới phía Ngọc Hương, Tử hỏa thổi lên phừng phực đánh tới, nhưng nó lập tức bị dập tắt bởi nhiệt độ thấp đến đáng sợ của Ngọc Hương.
Cô chỉ thản nhiên nhìn lại công chúa, rồi sau đó nhìn về Băng Giác, anh chàng này có phần bối rối, không biết phải làm gì cả, cậu ta đặt tấm khiên của mình xuống, rồi sau đấy cất lên giọng hát.
Lúc đầu có phần run run, nhưng sau đấy liền là một sự trầm lặng toàn bộ, hai người Chí Sinh dừng động tác trên tay, địch ý của Lăng Duệ cũng tiêu biến.
Âm thanh này làm cho mọi đau đớn hay thù hằn đều biến mất, giống như bài ca từ đất mẹ, Chí Sinh khó tin nhìn về phía Băng Giác.
Cậu từng nghe qua về truyền thuyết này rồi, Alivia cùng Mole từng kể qua, về Giọng ca của đất mẹ, thứ âm thanh có thể xoa dịu mọi dao động, liệu có phải là nó hay không? Và tại sao Băng Giác lại sở hữu sức mạnh này?
“Mọi người… có thể bình tĩnh lại được không?”
Mỉm cười Băng Giác nói, sau khi bài hát kết thúc, bốn người Chí Sinh nhìn nhau, bọn họ không thể lập tức giảng hòa được, nhưng mà cũng không còn tiếp tục gây gỗ, ngược lại cả bốn trở về chỗ ở để khôi phục thể lực.
Danh sách chương