Tình hình lúc này thật chẳng bình thường chút nào, rõ ràng là có một ai đó đang quan sát bọn cậu, có lẽ Minh Viễn và Tiểu Mộc không để ý, kể cả Tiểu Đóa cũng không dò ra bất thường, nhưng Quách Minh biết
Giống như… giống như đối phương chỉ cho một mình cậu nhận rõ vậy.
Bản thân Quách Minh mới chỉ là Triệu hồi sư cấp ba thượng phẩm, không lý nào bản thân có thể nhận biết được một hơi thở ẩn dật lu mờ, tại sao đối phương lại làm chuyện này? “Cậu chủ, mau lùi lại”
Tiến tới phía trước bảo vệ cho Quách Minh, mất đi vũ khí Minh Viễn cũng không trở nên yếu đuối, ngược lại vì không còn vật dẫn, ngọn lửa của anh trở nên hoang dã hơn bao giờ hết.
Là vì nó được dung nhập vào cơ thể Minh Viễn chứ bản thân anh chưa từng thu phục nó, ngọn lửa bất tuân có niềm kiêu hãnh của chính mình, nó nổi cáu, nó phát tiết, và đám ma thú trước mặt trở thành tấm bia để ngọn lửa xanh bùng nổ.
Có tổng cộng tám con ma thú bị vây bởi bão cát nơi đây, bốn con cấp năm hạ phẩm, ba con cấp năm trung phẩm, một con thượng phẩm.
“Sa mạc biên bức, Sa mạc bọ cạp, Rắn cát, Hỏa sa điểu!”
Lướt nhìn xung quanh phán đoán tình hình, nói ra bốn cái tên của bốn loại ma thú chỗ này, đây không phải bầy đàn thường tụ tập với nhau.
Biên bức không nên ở ngoài trời, rắn cát rất ít khi ngoi lên mặt đất, Hỏa sa điểu… loài ma thú này cũng tập trung ở đây sao trời?
Tất cả bọn chúng đều là những sát thủ trời sinh có khả năng giết người trong vô tức kể cả trời sáng hay đêm đen, kỳ lạ, quá kỳ lạ, nhưng mà…
Phong trảm!
Tiểu Mộc nhập chiến, xung quanh cô từng cây Thực nhân thảo hiện hình, đâm xuyên qua lớp cát khô cằn, di chuyển với tốc độ nhanh bám lấy kẻ thù.
Lưỡi đao phóng tới con Hỏa sa điểu phía trên, nhưng với tốc độ và đôi cánh rộng lớn kia, nó lách mình thật nhẹ là đủ để né tránh đồng thời có được góc nhìn tuyệt nhất.
Phạch!
Con chim trên cao vồ xuống, đôi vuốt sắt bén bóp nát một cái đầu Thực nhân thảo, nói đúng hơn là tấm khiên Tiểu Mộc dùng để phòng thủ.
Mục tiêu của nó chính xác là cô gái trên chiến trường, nó nhận ra được đâu mới là kẻ thù thật sự, dù vẫn chưa thông minh tới mức độ nhắm tới Quách Minh, nhưng cũng không cách quá xa, chỉ cần chỉ dẫn thêm một chút thì…
Hai cánh rộng lớn của Hỏa sa điểu thổi lên một luồng khí nóng, nó nhận định đối thủ là chúc mộc, vậy nên nó chiếm lợi thế.
Nhìn cảnh này, Tiểu Mộc không khỏi giương lên một nụ cười mỉa mai, rất thông minh, nhưng ngươi đoán nhầm rồi.
XOẸT!
“Hả?”
Hàn Uyển ở đằng sau tảng đá nhìn tận mắt thấy mọi chuyện diễn ra, cô nhịn không được bật thốt kinh ngạc.
Cây cỏ không sợ lửa đốt, một tồn tại như vậy, sao có thể gặp được ở tầng thấp cơ chứ?
Tiếng giật mình nhỏ của Hàn Uyển dù đã rất kín đáo, nhưng chỉ một âm thanh vậy thôi, Mặc Lam nhận ra ba người còn lại đã để ý tới bọn cậu.
Minh Viễn và Tiểu Mộc tất nhiên không phải đồ ngốc, bọn anh phát hiện ra, tuy vậy lại không có rãnh tay đi đối phó, đã vậy đành phải im lặng giả bộ không biết, nâng cao tinh thần đề phòng lên hết mức.
Hỏa sa điểu bị tổn thương nặng nề, một cánh bị chém đứt, cơ thể mất thăng bằng gần như gục ngã, nó muốn bỏ trốn, cơ mà một cái miệng máu thật lớn vồ lấy con chim từ sau lưng, đem cơ thể nó nuốt trọn vẹn.
Dù đã cố gắng vùng vẫy, nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi kiếp số bị giết, mất đi giá trị lợi dụng, từ đồng bạn, Hỏa sa điểu trở thành miếng bánh ngọt hồi phục sức lực cho những người còn lại.
Quách Minh nhíu mày thật sâu với sự thật tàn khốc của tự nhiên, hai con biên bức đang quấy rối Tiểu Mộc, những con bọ cạp khác cũng không tha cho Minh Viễn
Né khỏi ngọn lửa đáng sợ của Minh Viễn, một con bọ cạp đã áp sát, đồng thời cái đuôi cũng tiếp cận thật gần.
“Chết tiệt…”
Không khống chế hoàn toàn được sức mạnh của mình, dù có điều kiện tuyệt vời và đẳng cấp tu vi không kém gì con súc sinh này, Minh Viễn bị rơi vào thế yếu ngay sau khi đòn tấn công rời khỏi quỹ đạo.
Tránh thoát không được, đành phải dùng chính sức mạnh của mình thổi bật bản thân về sau.
“Tiểu Mộc, bên trái!”
Hai cây thực nhân thảo vươn tới bắt lấy Minh Viễn, Tiểu Mộc cũng né tránh luôn hai con Cát rắn đột kích từ bên dưới, bọn họ có quá nhiều sai sót tại một chiến trường xa lạ.
Quách Minh từ nãy đến giờ vẫn không làm gì, cậu đang quan sát, vừa đề phòng hai người Mặc Lam, vừa cẩn thận nhắc nhở mọi người, bởi vì bản thân Quách Minh biết nếu lao đầu vào không suy nghĩ, cậu chỉ là gánh nặng.
Vận động đi, quan sát và phân tích, một điều gì đó mà cậu có thể làm, dù cho buồn ngủ đánh ập vào người, thể chất của Quách Minh yếu ớt hơn bình thường cậu nghĩ, tu vi tăng cao mà không rèn luyện khiến đứa nhỏ bị choáng ngợp, đó là lý do vì sao cậu thường xuyên ngủ để cơ thể mau chóng thích nghi với môi trường.
Những đặc tính của các loài sinh vật, lợi thế của cậu, ma thú có thể mạnh đấy, nhưng suy cho cùng chúng vẫn là những con vật bình thường biến hóa mà thành.
Số lượng các đốt của bọ cạp tăng nhiều hơn con số vốn có, tuy nhiên, điểm yếu nhất vẫn là phần bụng của nó, đó là lý do vì sao mà cái đuôi lại trở thành lợi khí, không phải dùng để bảo vệ đầu, mà dùng để phòng hộ cơ quan cảm giác và phổi nằm ở thân.
Thế còn rắn cát thì sao, thị lực của loài rắn không cao, ngửi bằng cái lưỡi của mình, nếu ta thổi bay nó lên không trung sẽ khiến chúng mất đi nhạy cảm rung động, theo cách nó tấn công, rõ ràng nó chỉ hướng về phía những Thực nhân thảo tạo ra xung chấn nhiều nhất.
Ngoại trừ dùng được Phong trảm, giúp đỡ Minh Viễn hấp thu hỏa của Ám hỏa ngục trùng cũng khiến cậu điều khiển được lửa nguyên tố.
Hạ thấp nhiệt độ xung quanh xuống bằng với nhiệt độ môi trường, bước đi nhẹ nhàng và im lặng như một ngọn gió, bình tĩnh tiến vào chiến trường.
“Đứa nhỏ đó, mau cản nó lại, không phải quá nguy hiểm rồi sao?”
Hàn Uyển giật mình, thằng ngốc đó đang làm gì vậy, cô không hiểu được suy nghĩ của thằng bé.
Đến cả Mặc Lam cũng bất ngờ, nhưng là Trọng sinh giả, anh không tin là Quách Minh lại làm một điều ngu xuẩn.
Tay cầm sẵn lên thanh kiếm của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra và giải cứu nguy hiểm cho đứa trẻ, nhưng rồi hình ảnh tiếp theo làm cho hai người đứng hình.
Dù cho chiến trường có hỗn loạn đến đâu, Quách Minh vẫn thật bình tĩnh, đôi mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ, áp sát con rắn mà nó lại không hề để ý.
Giống như đang sờ vào con vật nhỏ nhà mình, vung tay, tại điểm yếu nhất của lớp vảy, cái đầu của một con ma thú bị hất tung lên trời.
“Cái … gì vậy?
Cặp con ngươi trợn tròn, đến cả Minh Viễn và Tiểu Mộc cũng bất ngờ, từ khi nào mà cậu chủ gia nhập cuộc chiến, nhưng rồi cái miệng khổng lồ của con rắn ập tới làm Tiểu Mộc không kịp suy nghĩ chỉ lo lắng hoảng sợ muốn ngăn cản.
Lúc này đây, Hàn Uyển định ra tay, nhưng Mặc Lam ngăn cản cô lại, anh biết rằng, thế trận đã ổn định, khóe miệng của Quách Minh khẽ cong lên, như thể khinh thường trận chiến ngu xuẩn này.
Cúi người, bước lùi vài bước, cái đầu của con rắn cắn đứt thân cây Thực nhân thảo ở gần Quách Minh, ngay tại thời khắc nó nhận ra mình bị lừa, cảm giác nóng rực đã nướng chín nó.
Một vết cắt nhỏ đủ để dẫn lửa vào trong người, khống chế tinh vi đến mức người khác phải trợn mắt, hiểu rõ điểm yếu của con mồi, tận dụng được lợi thế của mình, dù cho thực lực không cao, Mặc Lam vẫn bị hành động dứt khoát này làm rùng mình.
Đưa tầm nhìn ngược về phía hai con bọ cạp, mất đi sự trợ giúp từ bọn rắn làm phiền, ba con dơi phía trên cũng bắt đầu bay lạc hướng, như thể chúng bị mù vậy.
“Đây là… khả năng của một triệu hồi sư sao??”
“Đám ma thú này, bị điều khiển giống hệt như thú cưng của đứa nhỏ đó!”
Vốn là tới để quan sát, cả hai cũng thật sự nhìn được cảnh chiến đấu hưng phấn, nhưng để lại trong bọn họ liền là rung động không thôi, Hàn Uyển và Mặc Lam chưa từng nghĩ chiến đấu với ma thú lại đơn giản đến vậy, vượt cấp chiến đấu… đôi lúc cũng không phức tạp như mọi người tưởng.
Giống như… giống như đối phương chỉ cho một mình cậu nhận rõ vậy.
Bản thân Quách Minh mới chỉ là Triệu hồi sư cấp ba thượng phẩm, không lý nào bản thân có thể nhận biết được một hơi thở ẩn dật lu mờ, tại sao đối phương lại làm chuyện này? “Cậu chủ, mau lùi lại”
Tiến tới phía trước bảo vệ cho Quách Minh, mất đi vũ khí Minh Viễn cũng không trở nên yếu đuối, ngược lại vì không còn vật dẫn, ngọn lửa của anh trở nên hoang dã hơn bao giờ hết.
Là vì nó được dung nhập vào cơ thể Minh Viễn chứ bản thân anh chưa từng thu phục nó, ngọn lửa bất tuân có niềm kiêu hãnh của chính mình, nó nổi cáu, nó phát tiết, và đám ma thú trước mặt trở thành tấm bia để ngọn lửa xanh bùng nổ.
Có tổng cộng tám con ma thú bị vây bởi bão cát nơi đây, bốn con cấp năm hạ phẩm, ba con cấp năm trung phẩm, một con thượng phẩm.
“Sa mạc biên bức, Sa mạc bọ cạp, Rắn cát, Hỏa sa điểu!”
Lướt nhìn xung quanh phán đoán tình hình, nói ra bốn cái tên của bốn loại ma thú chỗ này, đây không phải bầy đàn thường tụ tập với nhau.
Biên bức không nên ở ngoài trời, rắn cát rất ít khi ngoi lên mặt đất, Hỏa sa điểu… loài ma thú này cũng tập trung ở đây sao trời?
Tất cả bọn chúng đều là những sát thủ trời sinh có khả năng giết người trong vô tức kể cả trời sáng hay đêm đen, kỳ lạ, quá kỳ lạ, nhưng mà…
Phong trảm!
Tiểu Mộc nhập chiến, xung quanh cô từng cây Thực nhân thảo hiện hình, đâm xuyên qua lớp cát khô cằn, di chuyển với tốc độ nhanh bám lấy kẻ thù.
Lưỡi đao phóng tới con Hỏa sa điểu phía trên, nhưng với tốc độ và đôi cánh rộng lớn kia, nó lách mình thật nhẹ là đủ để né tránh đồng thời có được góc nhìn tuyệt nhất.
Phạch!
Con chim trên cao vồ xuống, đôi vuốt sắt bén bóp nát một cái đầu Thực nhân thảo, nói đúng hơn là tấm khiên Tiểu Mộc dùng để phòng thủ.
Mục tiêu của nó chính xác là cô gái trên chiến trường, nó nhận ra được đâu mới là kẻ thù thật sự, dù vẫn chưa thông minh tới mức độ nhắm tới Quách Minh, nhưng cũng không cách quá xa, chỉ cần chỉ dẫn thêm một chút thì…
Hai cánh rộng lớn của Hỏa sa điểu thổi lên một luồng khí nóng, nó nhận định đối thủ là chúc mộc, vậy nên nó chiếm lợi thế.
Nhìn cảnh này, Tiểu Mộc không khỏi giương lên một nụ cười mỉa mai, rất thông minh, nhưng ngươi đoán nhầm rồi.
XOẸT!
“Hả?”
Hàn Uyển ở đằng sau tảng đá nhìn tận mắt thấy mọi chuyện diễn ra, cô nhịn không được bật thốt kinh ngạc.
Cây cỏ không sợ lửa đốt, một tồn tại như vậy, sao có thể gặp được ở tầng thấp cơ chứ?
Tiếng giật mình nhỏ của Hàn Uyển dù đã rất kín đáo, nhưng chỉ một âm thanh vậy thôi, Mặc Lam nhận ra ba người còn lại đã để ý tới bọn cậu.
Minh Viễn và Tiểu Mộc tất nhiên không phải đồ ngốc, bọn anh phát hiện ra, tuy vậy lại không có rãnh tay đi đối phó, đã vậy đành phải im lặng giả bộ không biết, nâng cao tinh thần đề phòng lên hết mức.
Hỏa sa điểu bị tổn thương nặng nề, một cánh bị chém đứt, cơ thể mất thăng bằng gần như gục ngã, nó muốn bỏ trốn, cơ mà một cái miệng máu thật lớn vồ lấy con chim từ sau lưng, đem cơ thể nó nuốt trọn vẹn.
Dù đã cố gắng vùng vẫy, nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi kiếp số bị giết, mất đi giá trị lợi dụng, từ đồng bạn, Hỏa sa điểu trở thành miếng bánh ngọt hồi phục sức lực cho những người còn lại.
Quách Minh nhíu mày thật sâu với sự thật tàn khốc của tự nhiên, hai con biên bức đang quấy rối Tiểu Mộc, những con bọ cạp khác cũng không tha cho Minh Viễn
Né khỏi ngọn lửa đáng sợ của Minh Viễn, một con bọ cạp đã áp sát, đồng thời cái đuôi cũng tiếp cận thật gần.
“Chết tiệt…”
Không khống chế hoàn toàn được sức mạnh của mình, dù có điều kiện tuyệt vời và đẳng cấp tu vi không kém gì con súc sinh này, Minh Viễn bị rơi vào thế yếu ngay sau khi đòn tấn công rời khỏi quỹ đạo.
Tránh thoát không được, đành phải dùng chính sức mạnh của mình thổi bật bản thân về sau.
“Tiểu Mộc, bên trái!”
Hai cây thực nhân thảo vươn tới bắt lấy Minh Viễn, Tiểu Mộc cũng né tránh luôn hai con Cát rắn đột kích từ bên dưới, bọn họ có quá nhiều sai sót tại một chiến trường xa lạ.
Quách Minh từ nãy đến giờ vẫn không làm gì, cậu đang quan sát, vừa đề phòng hai người Mặc Lam, vừa cẩn thận nhắc nhở mọi người, bởi vì bản thân Quách Minh biết nếu lao đầu vào không suy nghĩ, cậu chỉ là gánh nặng.
Vận động đi, quan sát và phân tích, một điều gì đó mà cậu có thể làm, dù cho buồn ngủ đánh ập vào người, thể chất của Quách Minh yếu ớt hơn bình thường cậu nghĩ, tu vi tăng cao mà không rèn luyện khiến đứa nhỏ bị choáng ngợp, đó là lý do vì sao cậu thường xuyên ngủ để cơ thể mau chóng thích nghi với môi trường.
Những đặc tính của các loài sinh vật, lợi thế của cậu, ma thú có thể mạnh đấy, nhưng suy cho cùng chúng vẫn là những con vật bình thường biến hóa mà thành.
Số lượng các đốt của bọ cạp tăng nhiều hơn con số vốn có, tuy nhiên, điểm yếu nhất vẫn là phần bụng của nó, đó là lý do vì sao mà cái đuôi lại trở thành lợi khí, không phải dùng để bảo vệ đầu, mà dùng để phòng hộ cơ quan cảm giác và phổi nằm ở thân.
Thế còn rắn cát thì sao, thị lực của loài rắn không cao, ngửi bằng cái lưỡi của mình, nếu ta thổi bay nó lên không trung sẽ khiến chúng mất đi nhạy cảm rung động, theo cách nó tấn công, rõ ràng nó chỉ hướng về phía những Thực nhân thảo tạo ra xung chấn nhiều nhất.
Ngoại trừ dùng được Phong trảm, giúp đỡ Minh Viễn hấp thu hỏa của Ám hỏa ngục trùng cũng khiến cậu điều khiển được lửa nguyên tố.
Hạ thấp nhiệt độ xung quanh xuống bằng với nhiệt độ môi trường, bước đi nhẹ nhàng và im lặng như một ngọn gió, bình tĩnh tiến vào chiến trường.
“Đứa nhỏ đó, mau cản nó lại, không phải quá nguy hiểm rồi sao?”
Hàn Uyển giật mình, thằng ngốc đó đang làm gì vậy, cô không hiểu được suy nghĩ của thằng bé.
Đến cả Mặc Lam cũng bất ngờ, nhưng là Trọng sinh giả, anh không tin là Quách Minh lại làm một điều ngu xuẩn.
Tay cầm sẵn lên thanh kiếm của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra và giải cứu nguy hiểm cho đứa trẻ, nhưng rồi hình ảnh tiếp theo làm cho hai người đứng hình.
Dù cho chiến trường có hỗn loạn đến đâu, Quách Minh vẫn thật bình tĩnh, đôi mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ, áp sát con rắn mà nó lại không hề để ý.
Giống như đang sờ vào con vật nhỏ nhà mình, vung tay, tại điểm yếu nhất của lớp vảy, cái đầu của một con ma thú bị hất tung lên trời.
“Cái … gì vậy?
Cặp con ngươi trợn tròn, đến cả Minh Viễn và Tiểu Mộc cũng bất ngờ, từ khi nào mà cậu chủ gia nhập cuộc chiến, nhưng rồi cái miệng khổng lồ của con rắn ập tới làm Tiểu Mộc không kịp suy nghĩ chỉ lo lắng hoảng sợ muốn ngăn cản.
Lúc này đây, Hàn Uyển định ra tay, nhưng Mặc Lam ngăn cản cô lại, anh biết rằng, thế trận đã ổn định, khóe miệng của Quách Minh khẽ cong lên, như thể khinh thường trận chiến ngu xuẩn này.
Cúi người, bước lùi vài bước, cái đầu của con rắn cắn đứt thân cây Thực nhân thảo ở gần Quách Minh, ngay tại thời khắc nó nhận ra mình bị lừa, cảm giác nóng rực đã nướng chín nó.
Một vết cắt nhỏ đủ để dẫn lửa vào trong người, khống chế tinh vi đến mức người khác phải trợn mắt, hiểu rõ điểm yếu của con mồi, tận dụng được lợi thế của mình, dù cho thực lực không cao, Mặc Lam vẫn bị hành động dứt khoát này làm rùng mình.
Đưa tầm nhìn ngược về phía hai con bọ cạp, mất đi sự trợ giúp từ bọn rắn làm phiền, ba con dơi phía trên cũng bắt đầu bay lạc hướng, như thể chúng bị mù vậy.
“Đây là… khả năng của một triệu hồi sư sao??”
“Đám ma thú này, bị điều khiển giống hệt như thú cưng của đứa nhỏ đó!”
Vốn là tới để quan sát, cả hai cũng thật sự nhìn được cảnh chiến đấu hưng phấn, nhưng để lại trong bọn họ liền là rung động không thôi, Hàn Uyển và Mặc Lam chưa từng nghĩ chiến đấu với ma thú lại đơn giản đến vậy, vượt cấp chiến đấu… đôi lúc cũng không phức tạp như mọi người tưởng.
Danh sách chương