Tất cả những thí sinh đã vượt qua vòng đầu tiên được dẫn vào một căn phòng kế tiếp, nơi này chứa toàn bộ những dụng cụ cần thiết để nấu ăn, đồ làm bếp và lò đốt.

Quách Minh cùng với Lý Ngọc tiến vào cùng nhau, vì chưa kiểm soát được lửa của mình, vậy nên cậu quyết định sẽ không dùng nó trong trận khảo hạch ngày hôm nay.

“Hồi hộp quá nhỉ Tiểu Minh?”

“Ừm, thật là mong chờ”

Xác nhận là không có Dương Ninh Ninh ở gần đây, Quách Minh thả lỏng mỉm cười trả lời Lý Ngọc, đồng thời xem xét những nguyên liệu được đặt trên khay chuẩn bị.

Một hồi nữa chính là lúc trận chiến tranh giành nguyên liệu diễn ra, muốn làm ra một món đồ ăn tốt, vậy thì dùng sức lực và trí não, sự nhanh tay lẫn trí thông minh để đoạt được nguyên liệu cần thiết.

Vả lại cũng không ai cấm chỉ được lấy đủ mình xài, có thể dùng dư, vậy nên nếu ngươi chiếm được càng nhiều càng tốt, nhưng quá lố hiển nhiên sẽ bị chế tài.

“Có cảm giác không vui rồi đây…”

Với cơ thể nhỏ bé, thực lực cũng không quá cao, đối mặt trước đám người lớn tranh giành nguyên liệu, thật là nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Quả nhiên, Đại Sa trưởng lão bước tới, với một danh sách cầm trên tay, kiểm tra đủ số lượng người dự thi, ông bắt đầu nói.

“Phía trước mặt các ngươi bên tay trái chính là nguyên liệu cho các món ăn đợt này, đề mục là trứng, có thể tự do phát huy, lấy hương vị và hiệu ứng phụ kèm theo để đánh giá, thời gian trong vòng một tiếng đồng hồ, tính cả khâu lựa chọn, chế biến và trang trí đều phải thực hiện xong trong khoảng thời gian này, ngay bây giờ, bắt đầu!”

Tiếng chuông được đánh ba hồi, báo hiệu cho cuộc thi bắt đầu.

Lữ Bân dẫn theo một đám người vội chạy trước dành được một phần nguyên liệu lớn, với lý do đồ ăn chế biến phức tạp nên cũng không ai cản được.

Tiếp theo sau đó Lý Ngọc liền chuẩn bị cho mình quả trứng Tam đầu điểu, với thuộc tính phân bố đa dạng gồm Hỏa, Băng, Lôi, gia vị anh muốn dùng cũng khá nhiều.

Ngoại trừ một số đồ dùng sẵn, hầu như mọi thứ đều cần được chiết xuất ngay tại chỗ, Quách Minh cũng tiến vào tranh giành, nhưng chậm hơn một bước.

Không phải là cậu không cố gắng, mà là ngay khi bản thân vừa động, ba tầm nhìn lập tức khóa chặt cậu, là của mấy vị trưởng lão? Bọn họ đang dùng biểu tình kinh dị gì vậy? Giống như muốn soi ra xem bên trong người đứa trẻ này có gì, điều này làm cho Quách Minh thấy rùng mình.

Lấy lại bình tĩnh, dù chậm hơn một bước, nhưng nguyên liệu vẫn còn khá đầy đủ, cậu cảm thấy khá đói và muốn ăn một cái gì đó hương vị thật nhẹ, mềm mại và hơi ngọt dịu.

“Trứng của Gà lôi, Quả của Thiên hương thụ, Du mộc, San tâm,…”

Mang một rỗ các nguyên liệu mình cần trở về, có hơi thấp với độ cao của bàn nấu ăn, có lẽ bản thân cần một cái ghế.

Bỗng phía trước bổng xuất hiện một cái chân vụt qua, khoảnh khắc ấy cậu nhìn thấy Lý Ngọc có ý định nhắc nhở, nhưng đã quá muộn…

Né không kịp, muốn làm cậu vấp ngã? Chậc, trò mèo này…

RẮC!

“Aaaaaa!!!!!”

Gào lên đau đớn, tên đưa chân ra nhăn nhó kêu lên nhưng lại không kịp rút chân lại, Quách Minh cũng giả bộ té xuống, bắt chân hắn ta giữ nguyên tình thế này.

Cả người đập mặt xuống sàn, bẩn hết toàn thân, nhưng so với việc gãy chân, thế này vẫn chưa đủ.

Muốn làm, vậy phải làm thật tốt, trước hết là cáo trạng trước tiên.

“Oaaa… oaa…. Hức hức…”

Bật khóc lên như một đứa trẻ mười tuổi thật sự, tiếng khóc lóc làm cho nhiều người phải chú ý, kể cả Đại Sa cũng tới gần.

“Có chuyện gì vậy?”

Tranh thủ lúc tên khốn kia còn đang đau nhức chưa kịp nói, Quách Minh dành trước cơ hội

“Giám khảo, trưởng lão, hắn ta… hắn ta gạc chân con, nhìn nè!”

Lúc này nhìn Quách Minh đáng thương đến ngây ngốc, cả mặt khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum, áo quần lại bẩn, hơn nữa cái chân của thủ phạm vẫn còn nguyên chỗ.

Đến bấy giờ hắn ta mới giật mình nhận ra tình huống đi không đúng, lúc nãy Lữ Bân có nhờ bản thân cản trở thằng bé này, hắn cười hề hề đồng ý chẳng nghĩ ngợi, không ngờ lại đi luôn cái chân.

Là vô ý sao… không, cố tình, tại góc khuất nơi mà không ai để ý, cặp mắt của Quách Minh trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, ngay sau đấy thằng bé tiếp tục khóc đến đáng thương.

“Không… Đại Sa trưởng lão, ngài nhầm rồi… không đúng..”

Vội vàng biện hộ, nhưng cho dù hắn ta có đúng hay sai, chọc vào người mà Ninh trưởng lão bảo vệ, đúng là không muốn sống mà.

Đừng nói hắn gãy một cái chân, gãy mười cái chân cũng phải nhận phạt, tiểu xảo nhỏ của đám nhỏ sao vượt qua mặt bọn ông được.

Chỉ là không hiểu vì sao thằng bé này lại dính bẫy dễ vậy? Là ông suy nghĩ nhiều, hay là suy cho cùng nó vẫn là trẻ con.

“Đừng có ngụy biện, Mạc Đông, ngươi cũng không phải người tốt lành gì, người đâu, kéo hắn ra ngoài, cách luôn danh hiệu Đầu bếp của hắn”

Mặt lạnh nghiêm túc giành lại ‘công bằng’ cho em nhỏ, Quách Minh vẫn còn thút thít nhưng đã vội vàng rửa mặt cùng tay chân để trở lại nấu ăn.

Dù cậu thắng tên Mạc Đông nhưng đã tiêu tốn mất gần mười phút thời gian, Lữ Bân cũng không ngờ tới Mạc Đông lại bị hại thảm thương đến vậy, anh không khỏi nhìn lại Quách Minh một chút.

Lý Ngọc ngược lại thở phào mừng rỡ, dù đang chăm chú chế biến nhưng vẫn còn phân chút chú ý tới quan tâm đứa nhỏ.

“Em có ổn không?”

“Ừm, vẫn ổn, cảm ơn anh”

Gật đầu cảm tạ, Quách Minh lấy được ghế đứng vào vị trí liền thở ra một hơi nhẹ, động tác bắt đầu, thái độ chuyển biến tức thời.

Trái cây được gọt vỏ và ép thành dung dịch, cô đặc nó lại, đập quả trứng của Gà lôi ra vào khuấy đều, thêm ít bột vào.

Cậu tính làm một chiếc bánh giống món bánh bông lan của kiếp trước, nguyên liệu nào không có thì dùng cái khác thay thế bổ sung.

Đây không phải là một đồ ăn đòi hỏi quá nhiều kỹ thuật và nguyên liệu, ngay từ khi đề mục đưa ra là trứng, cậu đã nghĩ tới nó.

Cách chấm điểm lần này dựa vào hương vị và hiệu ứng phụ chứ không có dựa vào mức độ phức tạp của món ăn, đồ ăn chứa thật nhiều kỹ thuật chưa chắc đã ngon, nhưng đồ ăn ngon hiển nhiên sẽ được điểm tốt.

Quách Minh rõ ràng trước khi phân tích đồ ăn mình muốn làm đã hiểu thật kỹ đề mục của trưởng lão, theo ý cậu, tiết kiệm được chút sức lực nào thì càng tốt.

“Em làm bánh sao?”

Để ý sang bên cạnh, đã gần hết thời gian khảo hạch, nhưng vẫn có một vài người chưa hoàn thành tác phẩm của mình, Lý Ngọc chỉ còn lại công tác trang trí đồ ăn mà thôi.

Ngược lại Lữ Bân thì có hơi chật vật một chút, đồ ăn hắn ta lựa chọn hơi phức tạp vậy nên thời gian không đủ, tuy nhiên không ai vì vậy mà cảm thấy tiếc nuối cho hắn ta cả, không phán đoán đúng thời gian cũng là sai lầm của người đầu bếp

Bên phía Quách Minh, đứa nhỏ thành công làm ra món bánh mềm mại tỏa ra hương thơm béo ngậy của trứng, màu vàng mềm mại và bên trong lại có nhân táo chảy đặc sệt.

Đậy nắp lại, hơi muốn muốn ăn trước một miếng để thỏa mãn cái bụng nhỏ, bất quá dưới sự nhắc nhở không ngừng từ bên cạnh, cậu chỉ ăn vài miếng vụn hư rồi nhăn nhó chờ đợi.

Tùng! Tùng! Tùng!

Ba hồi trống vang lên, thời gian một tiếng đồng hồ kết thúc, đã đến lúc nhận xét thành phẩm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện