Đồng dạng bị lạc khỏi đoàn đội, vội vã đuổi theo Tiểu Mộc nhảy ra đám sương mờ mịt, bây giờ Minh Viễn đang cẩn thận di chuyển trong một vực tối.
Cho đến khi anh nhận ra bản thân đã quá manh động, Minh Viễn đã bị kéo tới một nơi xa lạ, giống như là có một cổng không gian mở sẵn chờ đón anh.
Có lẽ hành động này thật thiếu suy nghĩ, nhưng nếu cho anh thêm một lần cơ hội nữa, Minh Viễn vẫn sẽ bất chấp tất cả để đuổi theo Tiểu Mộc.
“Tất cả mọi thứ đều là một màu đen?”
Minh Viễn triệu hồi ra ngọn lửa của mình, Ám hỏa xuất hiện bao phủ khắp người anh, rõ ràng là sức nóng vẫn còn đây, và sự tồn tại của nó thật rực rỡ.
Nhưng mà anh lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không thể nghe thấy bất cứ thứ gì, nơi nà là chỗ quái quỷ gì vậy? Đôi mắt màu tím, cái bóng với giọng nói kỳ lạ chết tiệt, là hắn ta đã giam cầm anh sao?
Bắt đầu suy nghĩ theo một lối khác, nếu không phải là mọi thứ trở nên tối tăm, vậy có khí nào là do đôi mắt của anh có vấn đề?
Không đúng, như vậy là bất hợp lý, anh vẫn có thể vận động các cơ quanh vùng mắt dễ dàng, hơn nữa theo từng bước di chuyển, dưới chân đã không còn là đất đá chập chùng mà biến thành mặt phẳng ngang bằng.
Cần phải làm gì đây, nếu đi lại loạn xạ, sợ rằng càng thêm rắc rối, nhưng nếu ngồi yên… anh lại không yên tâm cho Tiểu Mộc.
Đột nhiên, một cái gì đó xuất hiện, rõ ràng là không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, nhưng Minh Viễn cảm nhận được thông qua ngọn lửa của mình…
Tới rồi.
ẦM!
Vội vàng né sang một bên, thật may là dù không nhìn thấy ngọn lửa của mình anh vẫn triệu hồi nó ra, nhờ vậy mà Minh Viễn tránh được một kiếp.
Xung động dội ra thật lớn, đó không phải là cái gì nhỏ bé, nếu bị dội vào thì vỡ thành một đống bùn nhùn là hoàn toàn có thể.
“Tất cả chuyện này diễn ra… hẳn là phải có liên quan tới Hắc Tinh Linh đi?”
Lại thêm một vật gì đó được ném tới, lần này Minh Triết né tránh nhanh hơn và hoàn toàn cách xa được nguy hiểm.
Bất quá đến lần thứ ba, nó đã dồn anh vào khối chất rắn hồi này, bất ngờ va chạm do không nhìn thấy đường suýt khiến Minh Viễn đón nhận cái chết.
KÉTTTTT!!
Dùng kiếm đỡ một đường đẩy khối vật chất ra chỗ khác, nhưng anh vẫn bị ép vào giữa chúng, một vài cái xương sườn bị gãy.
Miệng phun máu, đồng thời tay cầm kiếm cũng bị sức ép làm cho run rẩy, có khi nào cổ tay của anh cũng gần đoạn rồi không?
Cái chết? có lẽ thật là sợ hãi, nhưng thời gian ở bên cậu chủ, Minh Triết đã từng cảm nhận qua, một năm làm mạo hiểm giả tự do và gia nhập đội ba quân đoàn quốc gia, cái chết vẫn luôn rình rập họ.
Uy danh luôn đi kèm với hung hiểm kề cận cập bến, cái gọi là đại tướng, thiếu tướng oai nghiêm, vậy cũng phải dùng mạng ra đánh đổi.
“Lần này là bên trái? Nhưng nếu ta di chuyển như vậy sẽ lại bị dồn và góc… chết tiệt, đến nhanh quá!”
ẦM!!
Hai khối vật chất đè sát nhau, nơi này thật quái dị, anh tự nhận kiếm kỹ của mình không chém đứt được chúng, nhưng mà… liệu có thể làm chệch đường đi được không?
Nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục né tránh, anh sẽ không bước thêm được một bước nào nữa, dù hơi tốn sức, nhưng Minh Triết cần quyền chủ động.
Cứ để mặc cho mọi thứ tiếp diễn, cái chết sẽ chờ đợi anh ở cuối con đường.
- -------------------------------------------------------
Một lựa chọn sáng suất đấy.
“Heh? Không tệ!”
Mole đang chơi đùa với một quả cầu trong suốt bằng thủy tinh, trong khi chờ đợi Alivia, chị gái mình nấu bánh cho ăn, đứa trẻ giống như đang xem phim hoạt hình thú vị nhìn.
Qua khối cầu lơ lửng trên tay, có một vị kiếm sĩ đang nằm trong một vùng tối tăm, lần lượt đối mặt với các giọt lệ từ dầu nhựa cổ.
Chiết xuất từ những cây cổ thụ hơn ngàn năm tuổi, mùi hương của nó làm tê liệt vị giác, thính giác, và thị giác.
Cũng không thật sự là làm cho toàn bộ các giác quan đó hoàn toàn biến mất, nhưng với cơ thể to lớn, chúng che khuất đi ánh sáng và chặn tiếng gió bên trong.
Đồng thời khi xác định có kẻ thù đến gần, những giọt lệ này không ngừng rơi xuống đè chết xâm phạm giả.
“Mole, ăn bánh này, chị mới làm còn nóng hổi đây”
Bước ra ngoài ăn mặc một bộ quần áo giống mọi người, từ từ, cơ thể của Tiểu Mộc biến hóa ngày càng rõ rệt.
Cơ thể thon gọn xinh đẹp nay càng thêm yêu dị quyến rũ đến lạ thường, đôi mắt cô lung linh như một tinh linh giáng trần.
Giống như bản thân Tiểu Mộc đang bị đồng hóa thành một nữ tinh linh, dấu ấn khế ước càng ngày càng mờ, cô đã dần chấp nhận việc mình là Alivia.
“Cảm ơn chị, Alivia”
Mỉm cười hạnh phúc, nhận lấy chiếc bánh trong khay của Tiểu Mộc, đứa trẻ cầm lấy một cái rồi cắn một miếng thật to.
Vị ngọt làn tràn khoang miệng, đây là tình yêu thương của chị gái dành cho cậu, Mole thật thích.
Ngồi xuống bên cạnh Mole, Tiểu Mộc nhìn nhìn chờ đợi.
“Huh?”
Ngạc nhiên vẫn chưa hiểu gì, đợi một lát mới nhận ra chị ấy đang chờ nhận xét từ cậu.
Bỗng chốc Mole mới ngạc nhiên cười thích thú ngồi lên đùi cô, cọ cọ để ngửi mùi hương cơ thể được tẩy lọc thuần khiết.
“Bánh ngọn lắm chị à!”
“Thật sao? Chị vui quá, còn nhiều lắm, Mole muốn ăn nữa không?”
Khuôn mặt rạng rỡ khi em trai bé bỏng cười thật tươi và hạnh phúc, điều này khiến cho cô cũng hạnh phúc lây.
Xoa đầu đứa trẻ, Tiểu Mộc yêu lấy cái cảm xúc này, thật tốt, ở bên cạnh gia đình của cô.
Đột nhiên nhìn thấy trên tay Mole có một khối cầu kỳ lạ, Tiểu Mộc mới tò mò hỏi.
“Đây là cái gì vậy?”
Nhìn nhìn vào thứ trên tay mình, Mole liền trả lời.
“Cái này sao? là Thủy tinh cầu đấy, nó giúp ta quan sát mọi thứ trong lãnh địa của mình”
“Ngầu vậy sao? tuyệt vời, cho chị xem với được không?”
“Tất nhiên rồi, chị Alivia”
Đẩy quả cầu đưa tới trước mặt Tiểu Mộc, hình ảnh Minh Viễn cơ thể mệt mỏi, thậm chí một vài chỗ bị thương đang kiên cường tiến bước làm cô giật mình.
Hắn ta đang làm sao mà bị đẩy vào tình trạng này? Cơ mà với hình thể đó, là xâm nhập giả sao?
“Nơi này là đâu vậy?”
“Một trong bốn địa vực của gia đình chúng ta đấy, Vô tận hắc ám, nơi thử thách lòng cam đảm và quyết tâm!”
Trả lời cho người chị hiếu kỳ, Mole dùng từ gia đình thay cho Hắc tinh linh lãnh thổ, xem ra những từ ngữ ở quá khứ gần vẫn có ảnh hưởng tới cô.
Tiểu Mộc ngây ngô quan sát người quan trọng với mình đang chật vật di chuyển, từng kiếm một đẩy dời giọt lệ của dầu nhựa cổ.
“Nơi này… thú vị thật nha, chị có thể đến xem được không?”
“Ưm… hiện tại thì không ổn, mọi người còn đang chuẩn bị chào đón chị mà!”
“Vậy sao, tốt thôi, vậy lần sau em dẫn chị đi nhé, đúng rồi, mấy địa vực còn lại có tên là gì thế?”
Mole im lặng nắm tay Tiểu Mộc bước tới, cất khối cầu trở lại trong người, trước đó còn lạnh lùng nhìn vào Minh Viễn.
Bước đi trở lại ngôi làng của bọn họ, thằng bé mở miệng nói ra tên của các địa vực khủng bố, một trong bốn địa ngục chào đón kẻ xâm nhập đến với tử vong.
“Sinh linh thổ, Vĩnh cữu giam cầm, Vô tận hắc ám, và nơi cuối cùng chính là khu vực nguy hiểm nhất nơi đây, hội tụ của chín cánh cửa sắt rộng mở - Cửu tuyền, Cửu môn quan!”
…..
“Cửu tuyền?”
Cho đến khi anh nhận ra bản thân đã quá manh động, Minh Viễn đã bị kéo tới một nơi xa lạ, giống như là có một cổng không gian mở sẵn chờ đón anh.
Có lẽ hành động này thật thiếu suy nghĩ, nhưng nếu cho anh thêm một lần cơ hội nữa, Minh Viễn vẫn sẽ bất chấp tất cả để đuổi theo Tiểu Mộc.
“Tất cả mọi thứ đều là một màu đen?”
Minh Viễn triệu hồi ra ngọn lửa của mình, Ám hỏa xuất hiện bao phủ khắp người anh, rõ ràng là sức nóng vẫn còn đây, và sự tồn tại của nó thật rực rỡ.
Nhưng mà anh lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không thể nghe thấy bất cứ thứ gì, nơi nà là chỗ quái quỷ gì vậy? Đôi mắt màu tím, cái bóng với giọng nói kỳ lạ chết tiệt, là hắn ta đã giam cầm anh sao?
Bắt đầu suy nghĩ theo một lối khác, nếu không phải là mọi thứ trở nên tối tăm, vậy có khí nào là do đôi mắt của anh có vấn đề?
Không đúng, như vậy là bất hợp lý, anh vẫn có thể vận động các cơ quanh vùng mắt dễ dàng, hơn nữa theo từng bước di chuyển, dưới chân đã không còn là đất đá chập chùng mà biến thành mặt phẳng ngang bằng.
Cần phải làm gì đây, nếu đi lại loạn xạ, sợ rằng càng thêm rắc rối, nhưng nếu ngồi yên… anh lại không yên tâm cho Tiểu Mộc.
Đột nhiên, một cái gì đó xuất hiện, rõ ràng là không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, nhưng Minh Viễn cảm nhận được thông qua ngọn lửa của mình…
Tới rồi.
ẦM!
Vội vàng né sang một bên, thật may là dù không nhìn thấy ngọn lửa của mình anh vẫn triệu hồi nó ra, nhờ vậy mà Minh Viễn tránh được một kiếp.
Xung động dội ra thật lớn, đó không phải là cái gì nhỏ bé, nếu bị dội vào thì vỡ thành một đống bùn nhùn là hoàn toàn có thể.
“Tất cả chuyện này diễn ra… hẳn là phải có liên quan tới Hắc Tinh Linh đi?”
Lại thêm một vật gì đó được ném tới, lần này Minh Triết né tránh nhanh hơn và hoàn toàn cách xa được nguy hiểm.
Bất quá đến lần thứ ba, nó đã dồn anh vào khối chất rắn hồi này, bất ngờ va chạm do không nhìn thấy đường suýt khiến Minh Viễn đón nhận cái chết.
KÉTTTTT!!
Dùng kiếm đỡ một đường đẩy khối vật chất ra chỗ khác, nhưng anh vẫn bị ép vào giữa chúng, một vài cái xương sườn bị gãy.
Miệng phun máu, đồng thời tay cầm kiếm cũng bị sức ép làm cho run rẩy, có khi nào cổ tay của anh cũng gần đoạn rồi không?
Cái chết? có lẽ thật là sợ hãi, nhưng thời gian ở bên cậu chủ, Minh Triết đã từng cảm nhận qua, một năm làm mạo hiểm giả tự do và gia nhập đội ba quân đoàn quốc gia, cái chết vẫn luôn rình rập họ.
Uy danh luôn đi kèm với hung hiểm kề cận cập bến, cái gọi là đại tướng, thiếu tướng oai nghiêm, vậy cũng phải dùng mạng ra đánh đổi.
“Lần này là bên trái? Nhưng nếu ta di chuyển như vậy sẽ lại bị dồn và góc… chết tiệt, đến nhanh quá!”
ẦM!!
Hai khối vật chất đè sát nhau, nơi này thật quái dị, anh tự nhận kiếm kỹ của mình không chém đứt được chúng, nhưng mà… liệu có thể làm chệch đường đi được không?
Nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục né tránh, anh sẽ không bước thêm được một bước nào nữa, dù hơi tốn sức, nhưng Minh Triết cần quyền chủ động.
Cứ để mặc cho mọi thứ tiếp diễn, cái chết sẽ chờ đợi anh ở cuối con đường.
- -------------------------------------------------------
Một lựa chọn sáng suất đấy.
“Heh? Không tệ!”
Mole đang chơi đùa với một quả cầu trong suốt bằng thủy tinh, trong khi chờ đợi Alivia, chị gái mình nấu bánh cho ăn, đứa trẻ giống như đang xem phim hoạt hình thú vị nhìn.
Qua khối cầu lơ lửng trên tay, có một vị kiếm sĩ đang nằm trong một vùng tối tăm, lần lượt đối mặt với các giọt lệ từ dầu nhựa cổ.
Chiết xuất từ những cây cổ thụ hơn ngàn năm tuổi, mùi hương của nó làm tê liệt vị giác, thính giác, và thị giác.
Cũng không thật sự là làm cho toàn bộ các giác quan đó hoàn toàn biến mất, nhưng với cơ thể to lớn, chúng che khuất đi ánh sáng và chặn tiếng gió bên trong.
Đồng thời khi xác định có kẻ thù đến gần, những giọt lệ này không ngừng rơi xuống đè chết xâm phạm giả.
“Mole, ăn bánh này, chị mới làm còn nóng hổi đây”
Bước ra ngoài ăn mặc một bộ quần áo giống mọi người, từ từ, cơ thể của Tiểu Mộc biến hóa ngày càng rõ rệt.
Cơ thể thon gọn xinh đẹp nay càng thêm yêu dị quyến rũ đến lạ thường, đôi mắt cô lung linh như một tinh linh giáng trần.
Giống như bản thân Tiểu Mộc đang bị đồng hóa thành một nữ tinh linh, dấu ấn khế ước càng ngày càng mờ, cô đã dần chấp nhận việc mình là Alivia.
“Cảm ơn chị, Alivia”
Mỉm cười hạnh phúc, nhận lấy chiếc bánh trong khay của Tiểu Mộc, đứa trẻ cầm lấy một cái rồi cắn một miếng thật to.
Vị ngọt làn tràn khoang miệng, đây là tình yêu thương của chị gái dành cho cậu, Mole thật thích.
Ngồi xuống bên cạnh Mole, Tiểu Mộc nhìn nhìn chờ đợi.
“Huh?”
Ngạc nhiên vẫn chưa hiểu gì, đợi một lát mới nhận ra chị ấy đang chờ nhận xét từ cậu.
Bỗng chốc Mole mới ngạc nhiên cười thích thú ngồi lên đùi cô, cọ cọ để ngửi mùi hương cơ thể được tẩy lọc thuần khiết.
“Bánh ngọn lắm chị à!”
“Thật sao? Chị vui quá, còn nhiều lắm, Mole muốn ăn nữa không?”
Khuôn mặt rạng rỡ khi em trai bé bỏng cười thật tươi và hạnh phúc, điều này khiến cho cô cũng hạnh phúc lây.
Xoa đầu đứa trẻ, Tiểu Mộc yêu lấy cái cảm xúc này, thật tốt, ở bên cạnh gia đình của cô.
Đột nhiên nhìn thấy trên tay Mole có một khối cầu kỳ lạ, Tiểu Mộc mới tò mò hỏi.
“Đây là cái gì vậy?”
Nhìn nhìn vào thứ trên tay mình, Mole liền trả lời.
“Cái này sao? là Thủy tinh cầu đấy, nó giúp ta quan sát mọi thứ trong lãnh địa của mình”
“Ngầu vậy sao? tuyệt vời, cho chị xem với được không?”
“Tất nhiên rồi, chị Alivia”
Đẩy quả cầu đưa tới trước mặt Tiểu Mộc, hình ảnh Minh Viễn cơ thể mệt mỏi, thậm chí một vài chỗ bị thương đang kiên cường tiến bước làm cô giật mình.
Hắn ta đang làm sao mà bị đẩy vào tình trạng này? Cơ mà với hình thể đó, là xâm nhập giả sao?
“Nơi này là đâu vậy?”
“Một trong bốn địa vực của gia đình chúng ta đấy, Vô tận hắc ám, nơi thử thách lòng cam đảm và quyết tâm!”
Trả lời cho người chị hiếu kỳ, Mole dùng từ gia đình thay cho Hắc tinh linh lãnh thổ, xem ra những từ ngữ ở quá khứ gần vẫn có ảnh hưởng tới cô.
Tiểu Mộc ngây ngô quan sát người quan trọng với mình đang chật vật di chuyển, từng kiếm một đẩy dời giọt lệ của dầu nhựa cổ.
“Nơi này… thú vị thật nha, chị có thể đến xem được không?”
“Ưm… hiện tại thì không ổn, mọi người còn đang chuẩn bị chào đón chị mà!”
“Vậy sao, tốt thôi, vậy lần sau em dẫn chị đi nhé, đúng rồi, mấy địa vực còn lại có tên là gì thế?”
Mole im lặng nắm tay Tiểu Mộc bước tới, cất khối cầu trở lại trong người, trước đó còn lạnh lùng nhìn vào Minh Viễn.
Bước đi trở lại ngôi làng của bọn họ, thằng bé mở miệng nói ra tên của các địa vực khủng bố, một trong bốn địa ngục chào đón kẻ xâm nhập đến với tử vong.
“Sinh linh thổ, Vĩnh cữu giam cầm, Vô tận hắc ám, và nơi cuối cùng chính là khu vực nguy hiểm nhất nơi đây, hội tụ của chín cánh cửa sắt rộng mở - Cửu tuyền, Cửu môn quan!”
…..
“Cửu tuyền?”
Danh sách chương