Bầu trời âm u bao trùm lấy toàn bộ khu vực trước mặt, đôi mắt Quách Minh lóe lên một chút, cặp con người màu nâu giống như trở nên phát sáng và hòa lẫn với màu của không gian.

Cặp mắt của loài sói hoang dã, đặc tính từ một trong số các ma thú cậu từng truyền vào người, nhìn xuyên thấu qua màn đêm dày đặc, bật nhảy vào nơi tận cùng của đáy vực này.

Từng bước đi thật nhanh nhẹn, giống như hóa thân thành một con động vật thật sự, Quách Minh cứ như vậy tìm kiếm theo mối liên kết mờ nhạt trên tay.

Vù…. Vù…

Cái này là? “Chướng khí?”

Nhíu mày suy nghĩ, mũi của các động vật đều thật nhạy cảm, cho dù là Quách Minh cũng bị ảnh hưởng không nhẹ.

Đưa tay lên che mặt lại, hai chân dùng lực ấn một cái phóng thật nhanh chui xuyên qua lớp chướng khí huyền bí.

Nơi này đúng là thật bất thường, tầng thứ năm là khu vực dành cho nguyên tố hắc ám sao? đâu đâu cũng thấy tử vong khí tức.

Đáp lên những vách đá và tiếp tục phóng xuống phía dưới, muốn xuyên trực tiếp qua vực sâu này là chuyện không thể rồi, bởi vì lúc nãy cậu nhận ra ở trung tâm chính giữa có một kết giới khóa chặt.

Nếu không để ý tùy tiện xông vào thì liền xong, người đó sẽ chuẩn bị đối mặt với thần chết cầm lưỡi hái đứng chờ.

Cẩn thận suy nghĩ, Quách Minh liền muốn thử nghiệm một chút xem phạm vi di chuyển của mình rộng tới đâu.

Lách người tới trung tâm, đột nhiên toàn bộ cơ thể trở nên nặng, thậm thí cục đá mà cậu đáp vào đều bị dẫm nát.

“Phạm vi ảnh hưởng là một trụ đâm thẳng từ trên xuống dưới sao?”

Mất trọng tâm và thăng bằng, Quách Minh bình tĩnh thay đổi quyết định của mình, nếu là bản thân của một năm trước có lẽ sẽ bí thế với tình huống này, nhưng bây giờ thì…

“Cuồng phong!”

Xoay người quay một vòng, để bản thân nằm ngửa đối lưng với đáy vực, một cơn gió hình thành mạnh mẽ dữ dội sau lưng đẩy cậu rời đi.

Thoát khỏi khu vực bị trọng tâm ảnh hưởng, gánh nặng đè lên cậu lần nữa thay đổi, nói đúng hơn là biến mất, và vì vậy Quách Minh tiếp tục bị mất thăng bằng.

Xem ra là không thể chơi đùa với cái trò này được, đáy vực tầng năm này hẳn phải có bí mật gì đó, nếu không phải thời gian không cho phép, Quách Minh sẽ tìm tòi nghiên cứu kỹ hơn.

Có thể phán đoán đại khái rằng bí mật này nằm ở Phép tắc trọng lực … đúng không nhỉ?

Cơ mà ai quan tâm chứ, cậu cần phải tăng tốc hơn, di chuyển nhanh hơn nữa.

Lao người về phía sâu bên dưới nơi này, Quách Minh phải mất gần hai tiếng để nhìn thấy điểm đến, quá lâu….

Hơn nữa, chờ đợi cậu cũng không phải là một con đường dẫn lối tới nơi Tiểu Mộc, mà tại đây có bốn con sư tử đang nhe răng thèm khát ăn thịt Quách Minh.

“Ma thú? Cấp cao?”

Nhìn xuống những con vật không mấy thân thiện, đôi mắt ánh lên trí khôn của chủng tộc cấp cao khiến Quách Minh đề phòng.

Từ đẳng cấp sáu ma thú trở lên thì bọn chúng sẽ có thể nói chuyện, nhưng khả năng nói chuyện lại không phải cứ cấp sáu là có thể làm được.

Tất cả còn phụ thuộc vào giống loài cũng như thiên phú của ma thú đấy, và ẩn bên trong cặp con ngươi khát máu của bầy sư tử kia, ánh lên một chút tinh ranh ma mảnh không hợp bình thường.

“Con người?”

“Thịt!”

“Hơi thở khá giống chúng ta…”

“Quan tâm làm gì, vây chết hắn!”

Bốn con sư tử giao tiếp với nhau bằng lời nói, quả nhiên là chúng nói được tiếng người, đồng thời còn hiểu được vây giết kẻ thù?

Tách ra thành bốn hướng, mỗi một con sư tử đều có đẳng cấp thấp nhất là bảy, một con số khá cao đối với Quách Minh, Triệu hồi sư cấp năm trung phẩm.

Khả năng chiến đấu cá nhân của Triệu hồi sư đã rất thấp, không có vũ khí dành riêng cho họ, mặc dù nghề này nhìn vào vừa bá vừa nhàn, nhưng trong một vài tình huống thì họ lại trở thành con mồi ngon cho đối thủ.

Nếu không dùng chút thủ đoạn thì xem ra bản thân sẽ bị vây khá lâu, để xem… trước tiên, giết chết một con cái đã.

Cầm lấy trên tay một cái túi vải, tầm nhìn của bốn con ma thú khóa chặt với thứ ở phía trên, ngay khi cả đám thật cẩn thận quan sát, hình bóng của Quách Minh đã tan biến

Ở đâu, cái quái gì vừa diễn ra, tầm nhìn của bọn nó giống như vừa rồi bị đẩy dời đi, cả đám tò mò vồ tới tìm kiếm dấu vết đứa trẻ.

“Ám hỏa + Cuồng Phong”

Với một lượng bột nóng kích thích đủ nhiều để khiến cho Ám hỏa phát huy toàn bộ năng lực của nó, Địa ngục điệp yêu là loài ma thú có đẳng cấp khá cao, lửa của nó hoàn toàn đủ dùng trong nhiều trường hợp.

Nếu mà để cho một con bướm đen như vậy hoàn toàn trưởng thành, vậy thì nó có thể dễ dàng xưng bá một vùng tầng bốn là nằm trong dự kiến, lên tầng năm cũng ít có ai làm đối thủ.

Cái túi vải cầm trên tay chính là mồi dẫn cho bọn ma thú, đối với sự thiếu đề phòng và khinh nhờn của kẻ thù, Quách Minh lợi dùng toàn bộ lợi thế của mình.

Tất nhiên là không thể tránh khỏi một vài trường hợp, giả dụ như… đám ma thú có bài tẩy đằng sau và trốn thoát được, ma thú cấp cao âu cũng có giá của nó.

Nếu mà bị giết dễ đến vậy, Quách Minh sẽ khinh thường những quân đoàn cường đại phải vật vả mới khai hoang lên tầng sáu đó nha.

“Nhân loại chết tiệt”

“Dám tính kế bọn ta”

“Ăn thịt ngươi!!!”

….

GRRRRRRRRRRRR!!!!!

Âm thanh chấn động cả đáy vực, chết tiệt, tụi nó tính gọi thêm đồng bạn ư? Cái gì đây, một lớp cách không bao phủ toàn bộ cơ thể?

Ra là vậy, có thể làm được chiêu này xem như các ngươi cũng giỏi, tính đề phòng cao đấy, nếu là một lớp chân không, vậy thì lửa sẽ không bén qua được.

Cơ mà mấy đứa có tính đến trường hợp bị nghẹt thở bao giờ chưa? Trong một môi trường không có dưỡng chất và không khí, phủ tại đấy là các thành phần nguyên tố mà cơ thể không thể hấp thu, ma thú thì cũng là sinh vật sống, tuy phá vỡ rất nhiều quy tắc, nhưng một vài luật lệ là cố định.

Trước đây cũng vậy, và bây giờ vẫn không thay đổi.

Lửa đốt cháy sẽ tạo nên rất nhiều carbon diocid, tại áp lực nhất định đem đi nén nó lại sẽ hóa thành chất lỏng, dập tắt ngọn lửa này đi rồi sau đó cho không khí giãn nở cực đại.

Chúng ta sẽ có được một thái cực hoàn toàn điên rồ giữa cực dương và cực âm, tại một hoàn cảnh như vậy…..

ẦM!!!!!!!!!!!!!

ẦM!!!!!!!!!!!!

Vội vả muốn bỏ trốn khỏi đám lửa màu xanh ám phừng phực, đột nhiên một sự giá rét đổ ập vào, đem tình huống trở nên quái dị đến cùng cực.

Bọn chúng không di chuyển được, cơ thể bị đóng băng, và rồi sau đó một vụ bạo phát đem xác thịt của đám ma thú oanh thành thịt vụn.

Ma thú cấp bảy, xem ra không quá dễ chơi như cậu nghĩ, nếu không phải vì Quách Minh đánh bất ngờ, chỉ sợ rằng còn phải dây dưa quá lâu.

Dự tính muốn rời đi trước khi quá muộn, thu nhặt ma hạch của bọn chúng và bỏ trốn, đột nhiên từ sau truyền tới một thanh âm.

“Là ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện