Đây là lần đầu tiên Trạch Dương cảm thấy hệ thống hành động có nhân tính đến thế, giống như nó đang sợ hãi một điều gì đó ẩn sâu đằng sau cô gái trước mặt này.

Dương Ninh Ninh xinh đẹp tựa như một đóa hoa hồng tím đầy gai, chạm vào một cái liền sẽ chảy máu, âm độc vô cùng, xa cách vạn dặm.

Cuộc nói chuyện mở đầu bằng tiếng cười khẩy của Ninh Ninh, những vòng tròn xoay chuyển, khởi động cho một cuộc tấn công dồn dập.

“Nào, xem xét thử năng lực của hắn ta là gì thôi!”

Ngọn lửa màu trắng đen bắt đầu tỏa ra đem mọi thứ xung quanh nuốt chửng, chín dòng suối lập tức dao động dữ dội đen kim quang tự bảo vệ bản thân.

Tụi nó nhận định rằng lửa của Ninh Ninh có thể gây tổn hại đến tồn tại như chúng, vậy nên nơi này trở nên e sợ dè dặt.

Trạch Dương cũng biết tình huống không tốt lắm, không ngờ vừa mới giáp mặt liền đánh đấm thế này, thật khiến người khác nổi hứng mà….

Liếm lấy khóe môi khô khốc, hệ thống cho phép anh điều khiển được mọi nguyên tố theo ý muốn, trước tiên là dùng băng khống chống hỏa cái nhỉ? Những tảng băng được triệu hồi từ thiên không liền ném thẳng xuống Âm dương hỏa, Ninh Ninh không thèm chớp mắt tiếp tục lao vào.

Giống như những gì Trạch Dương đang làm là trò hề, thật coi rằng cô muốn đùa sao thì đùa sao? cũng nên coi mình có bao nhiêu cân lượng cái đã.

Phừng phực!!!!

Băng giá tan ra thật nhanh, chưa kịp chạm vào tới trước người Ninh Ninh đã hóa lỏng bốc hơi tan biến, lẹ đến mức Trạch Dương còn nghĩ rằng vừa có sự thăng hoa ở đây.

Gần như là đem băng giá cấp chín của mình nuốt chửng, đùa sao, thực lực này là cái quái gì vậy trời…

“Đáng sợ thật đấy ~”

Ôm bụng cười phấn khích, Trạch Dương nhảy cả người lên cao lơ lửng bay đi, khống chế trọng lực, đem sức ép giảm xuống khiến trọng lượng thuyên giảm.

Nhờ vậy tốc độ của anh cũng nhanh hơn gấp nhiều lần, đang chuẩn bị luân chuyển tấn công, đột nhiên một bàn tay từ không trung ép tới…

ẦM!

Văng ra ngoài như viên đạn thịt bị ném ra ngoài thùng rác, Dương Ninh Ninh lạnh lùng cho đối phương một kích gần như trí mạng.

Nhưng quả nhiên, một cái gì đó đã thủ hộ cho hắn, khác với lần cô hành hạ Quách Minh cùng Minh Viễn, ranh con này… năng lực của hắn có trí tuệ!

Chủ động hộ chủ? Không giống lắm…..

Mặc dù trong đầu đưa ra hàng loạt suy nghĩ, Ninh Ninh vẫn không vội vả xác định, cô có cả tá thời gian để chơi đùa với anh bạn đồng hương cao ngạo này.

Sự xuất hiện của bản thân chỉ có thể ngăn cản lại được vị Trọng sinh giả Trạch Dương mà thôi, còn quyết định của Alivia cùng Mole, cô vẫn chưa với xa được tới đằng ấy.

Vung tay, Âm dương hỏa trước tiên đem Trạch Dương khóa chặt lại một chỗ, nhưng hắn ta liền tiêu biến từ trong hư không.

“Phép thuật không gian?”

Dương Ninh Ninh cau mày từ hỏi, đột nhiên tiếng xé gió từ sau lưng vồ tới suýt nữa đánh trúng đầu cô, một cước của Trạch Dương xẹt ngang qua chiếc cổ thon gọn đầy mê hoặc này.

Rõ ràng là tỏ thái độ nhởn nhơ muốn chinh phục mỹ nhân, ra tay lại âm độc như vậy, xem ra cũng chẳng phải kẻ quá ngu ngốc.

Nhưng mà…. Cái này cô cũng nhìn thấy được rồi!

“Cái….”

Bàn tay nhỏ bé của Ninh Ninh chụp lấy cẳng chân của Trạch Dương, dùng sức bóp một cái, Âm dương hỏa đem cái chân của đối phương đốt tới chỉ còn bạch cốt.

Nhưng hắn ta cũng không phải đèn đã cạn dầu, từ đâu chui ra một tấm bùa ném tới, tên gọi còn cực kỳ nhị bức, Trấn Thiên Định Lôi Phù?

Không có sự phá vỡ quy tắc không gian diễn ra, hắn móc lấy nó ở đâu, không thể là tự mình đưa tới được, là năng lực của đối phương?

Thông minh đến vậy sao? thật đúng là muốn nhìn thật kỹ…

ĐOÀNG ĐOÀNG!

Vô số trận pháp phép thuật đem Ninh Ninh giữ lại tại chỗ, sấm sét nổi lên, cả một vùng trời mây đen bao phủ, khí thể dữ dội như thể không đem cô đánh thành đống bụi vụn thì không cam lòng.

Hành động này đã khiến cho những thành viên khác được kéo tới Cửu Tuyền chú ý, đây cũng là mục đích muốn dây dưa của Ninh Ninh.

Người khác sợ rằng không rõ, nhưng Mặc Lam không lý nào không biết đây chính là do bản thân làm.

Bảy người ngoài được kéo vào đây sẽ bị dụ tới nơi có oanh động mãnh liệt, quả nhiên.

“Nơi đó có người??”

Hoài Thiện cau mày suy nghĩ, ông đang phán đoán giữa lợi ích và tổn thất có thể phải nhận, dù sao thân cô thế cô, hành động tuy dễ nhưng rất khó làm việc lớn.

Lúc trước nhóm Minh Viễn biến mất đã khiến cho ông cảm thấy không cam tâm, bây giờ ngay cả đám thủ hạ Ngô Đạt cũng đi đâu mất, lòng Hoài Thiện giờ nóng như lửa đốt.

Cảm thấy có manh mối, mặc kệ là gì thì ông vẫn sẽ lao tới, thà tin là có còn hơn là không tin.

Quỹ đạo của những người chơi lạc lối bị kéo vào Cửu môn quan đang di chuyển theo ý muốn của người đánh cờ, Mặc Lam và Quách Minh hiển nhiên cũng phát hiện dị tượng, nhưng bọn anh vẫn tiếp tục tìm kiếm Tiểu Mộc.

“Đó là?”

Quách Minh tò mò hỏi, sấm sét với mức độ kinh khủng như vậy, sợ rằng người chịu đòn cũng không dễ chịu gì

Thế nhưng ngược lại Mặc Lam lại chẳng để ý nhiều đến thế, kéo tay Quách Minh tiếp tục đuổi tới nơi trung tâm của nơi xa lạ này, mọi thứ rồi sẽ bị vạch trần.

“Là Ninh Ninh đấy!”

Nụ cười thích thú khi chuẩn bị nhìn thấy lại có một tên Trọng sinh giả bị chỉnh đốn thì Mặc Lam càng cười tươi, không có ai biết rõ Ninh Ninh ở Vĩnh hằng đại lục từ bao giờ.

Số tuổi của cô cũng chỉ là dự đoán từ diện mạo bên ngoài, coi như kể cả Mặc Lam cũng không biết con quái vật thật sự gì ẩn bên trong thiếu nữ đó đâu.

Việc mà bọn anh cần làm trước mắt vẫn nên là ngăn cản sự thay đổi thế giới qua hiệu ướng hồ điệp, hỗn loạn của một ngàn năm này trở thành hiện thực cái đã.

“Là chị ta?”

“Ừ, đáng sợ lắm đúng không? Nhưng sấm sét đầy trời kia tuyệt không phải thủ đoạn của Ninh Ninh đâu, đừng có nói với cô ta, nhưng mà con ả đó…. Nổi điên lên thì khủng lắm”

“….Hmmm?”

Quách Minh cũng biết điểm dừng mà không tiếp tục hỏi, cậu từng trải qua một lần rồi, cái cảm giác mà từng đường đi nước bước đều bị đọc hết.

Đối mặt với một con người còn hiểu rõ bản thân cậu hơn chính cậu thì …. Nghĩ tới đây thôi Quách Minh đã nổi da gà.

Cho dù ngươi có làm gì, suy nghĩ cái gì, tất cả đều nằm làu làu trong trong đầu của Dương Ninh Ninh, nếu muốn tạo ra một sự đột phá ra khỏi cái lưới vây tỏa khắp người này, nó có nghĩa rằng đối phương cần phải liên tục tự đột phá bản thân.

Hoặc là nói, nếu ngươi không ngừng thay đổi theo phương hướng tốt lên, vậy thì miệng của độc xà đang chờ sẵn ngay bên dưới để nuốt chửng con chim lạc lối.

Ép cho người phía đối diện phải vắt kiệt hết mọi sức lực và tinh thần để sống sót, nhờ vào đấy mà hiểu thấu bọn họ hơn nữa, Ninh Ninh quỷ dị hiện ra trước mặt của Trạch Dương mỉm cười.

Nụ cười xinh đẹp diễm lệ đến mê người, lại lạnh lùng giá rét đến tận xương, vội vàng tung một chưởng đánh tới, trong đầu lại không ngừng gọi hệ thống, đợi đến khi không nhận được phản hồi thì Trạch Dương liền nhận ra mình quá sai rồi.

Huh….?

Rợn người lên một lần nữa, con ngươi của Trạch Dương co giật liên hồi, bị thấy rồi… không hiểu vì sao, nhưng anh cảm thấy rằng mình bị nhìn thấu rồi.

Chết? đã bao lâu rồi anh không còn nghĩ tới trường hợp này nữa, nhân vật chính có bàn tay vàng như anh sẽ chết sao? Con người trước mặt này, không, con quái vật này là cái quái gì vậy….

Đáng sợ quá.

Đáng sợ đến chết mất.

……

…..

…. Nhưng mà, thú vị vãi lều

“Hahahahaha!!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện