Buổi tối mười một giờ, Diệp Thu Hàn theo thường lệ trực tiếp ngồi vào.

Âm nhạc dần dần thấp, một giọng nữ tinh tế ôn nhu gọi điện thoại đến: “Uy, Thu Hàn sao?”

“Đúng rồi. Ngươi là vị nào?”

Đối phương do dự một chút, nói: ” Ta tên là Tiểu Tình a.”

“A, Tiểu Tình, ngươi có tâm sự gì cùng với mọi người chia sẻ?”

“Ta nghĩ sẽ kể một câu chuyện xưa, đây tuyệt đối là một câu chuyện xưa chân thật . Bởi vì chuyện phát sinh ở trên người của ta.”

Tiểu Tình tiếng nói dễ nghe xen lẫn ưu thương nhàn nhạt, bắt đầu kể lại:

“Gia Hùng là bạn học cấp 2 của ta, ta cùng nhà hắn ở cùng một khu vực, cho nên thường thường chạm mặt nhau. Hiện tại nhớ tới, lúc kia, hắn cũng đã yêu thích ta rồi, ngược lại ta rất ngây thơ.

Ta nhớ được rất rõ ràng chính là có một ngày, hắn ở trước mặt bạn học cả lớp, đối với ta hát: “Không hiểu sao, ta liền thích ngươi......” Nhắm trúng bạn cùng lớp cùng một chỗ cười vang. Ta đỏ bừng mặt, không để ý tới hắn, lại cảm giác được hắn một mực sau lưng nhìn ta.

Tốt nghiệp trung học cơ sở, chúng ta lại không cùng học trung học phổ thông. Rất nhiều nguyên nhân khiến cho các bạn học lúc trước không thể nào liên lạc, ta cùng Gia Hùng trong lúc đó lại liên lạc lại nhiều hơn. Chúng ta thường thường thư từ qua lại, ghi đến ghi đi đơn giản là những việc sinh hoạt nhỏ chả khác gì ghi một sổ thu chi, hai ba ngày thì viết một bức. Trong thư hắn viết cho ta, thường thường có một đoạn văn bị hắn dùng mực nước xóa mất, ta không có để ý, tưởng hắn ghi sai chữ rồi sửa. Lúc đó, ta cũng không có cảm giác được mỗi khi về đến nhà cảm tình Hùng đối với ta đã không phải là bạn bè bình thường. Chúng ta vẫn kết giao là bạn tốt như lúc trước.

Sau khi tốt nghiệp trung học, ta đi làm, hơn nữa lại có bạn trai. Cùng Gia Hùng thư từ qua lại cũng ít đi, bởi vì ta có cuộc sống của chính ta. Nói đến yêu đương, khắc khẩu luôn tránh không khỏi, huống chi ta tìm bạn trai tính tình cũng không tốt.

Có một lần hai người chúng ta cãi nhau trên đường, vừa mới đi ngang qua bị Gia Hùng nhìn thấy. Hắn cũng không đi luôn mà đứng ở chỗ cũ, nhìn chúng ta tranh cãi. Sau đó, bạn trai của ta bỏ ta lại mà đi một mình. Hắn lúc này mới đi tới, hỏi ta làm sao vậy. Nước mắt của ta tại trong hốc mắt đảo quanh, hắn rất kích động ôm lấy ta, ta oa một tiếng khóc lên.

Ta nghe thấy hắn nói với ta: “Ngươi chia tay đi.” Ta chỉ khóc.”

Nói đến đây Tiểu Tình ngừng một chút, mới tiếp tục nói: ” Dưới tình huống này, ta là rất khó vượt qua, nhưng không phải là ý tứ muốn chia tay, chỉ là muốn mượn bả vai hắn khóc một hồi.”

Thu Hàn trong lòng âm thầm thay Gia Hùng thương xót,bày tỏ không đúng lúc còn sai lầm hơn cả không bày tỏ.

“Tình huống như vậy lại xuất hiện mấy lần, mỗi lần hắn đều nói lời giống như vậy, mà ta vẫn như vậy cái gì cũng không nói, chỉ là khi bả vai hắn lưu lại vệt nước mắt của ta. Cuối cùng, hắn không hề nhận được chia tay mà hắn muốn nghe…, mà khi ta chia tay rồi, lại tìm một người bạn trai, bạn trai vẫn không phải hắn.

Quá khứ trôi qua hai năm, ta cùng Gia Hùng vẫn bảo trì quan hệ kết giao bạn bè, rốt cục cũng nghe nói hắn có bạn gái.

Năm nay một ngày tết âm lịch, bạn học tụ hội. Ta cùng Gia Hùng đều tham gia. Lúc ăn cơm, hắn tiếp điện thoại, nhìn biểu lộ hắn nói chuyện , hình như là bạn gái của hắn. Tất cả mọi người muốn hắn đưa bạn gái đến cùng nhau ăn cơm, ta cũng ở bên cạnh ồn ào: “Đem đến đi để cho chúng ta giúp ngươi quan sát nào.”

Tiểu Tình thanh âm trở nên dồn dập lên: “Ta chính là không nghĩ đến khi cô bé này xuất hiện lại làm cho ta đột nhiên hiểu rõ chính mình.”

“Gia Hùng đưa bạn gái đến đây, ngồi ở bên cạnh hắn như chim nhỏ nép vào người, trong nội tâm của ta đột nhiên sinh ra một loại cảm giác phi thường khó chịu, mới vừa rồi còn cao hứng bừng bừng, trong nháy tâm tình gì cũng không có, thầm nghĩ muốn rời đi. Gia Hùng nhìn ra tâm trạng khác thường của ta, hắn luôn lặng lẽ quan sát ta. Cơm nước xong thời điểm ngồi dưới thang máy, hắn ở sau người gọi tên ta, ta giả bộ như không nghe thấy.

Đến cửa ra vào của nhà hàng, mọi người nói muốn cùng nhau đi dạo phố nữa, ta bước lên taxi rời đi. Rời xa tầm mắt Gia Hùng , tâm ngược lại bồi hồi càng lợi hại hơn.

Sau đó vài ngày, ta bị loại tâm tình này làm cho phức tạp. Khi đem mọi chuyện nhiều lần hồi tưởng lại ta nhận ra một kết quả: gia hùng một mực tồn tại ở trong lòng của ta, chỉ có điều ta không có ý thức được mà thôi. Loại cảm xúc này như một đám sương mù, ngay lúc này trong lòng của ta lại lần lượt thông suốt, để cho tâm ta trước nay chưa có vướng mắc, bây giờ lại có chút khổ sở.

Rốt cục vẫn nhịn không được. Chủ nhật, ta một mình đi dạo trong công viên, gọi điện thoại cho Gia Hùng. Nửa giờ sau, hắn xuất hiện ở trước mặt của ta. Hắn kỳ thật đang có chuyện khác, bởi vì là ta, cho nên hắn trên đường mà thoái thác.

Gặp mặt ta nói cho Gia Hùng, ngày bạn học tụ hội đó ta rất đau lòng, nói xong liền khóc. Hắn hơn nửa ngày cũng không nói chuyện, cuối cùng thở dài một hơi: ngươi vì cái gì không nói sớm, nếu sớm một chút nói, có lẽ hiện tại chúng ta cũng đã kết hôn.

Ngày đó sau khi trở về, ta lấy tất cả bức thư hắn gửi cho ta, mỗi phong thư đều có đại đoạn nét mực tẩy xóa. Ta đem giấy viết thư đối với ánh mặt trời cẩn thận phân biệt, nguyên lai chỗ bị nét mực che phủ,nội dung chính là ——”Ta thích ngươi!”

Vì cái gì ta đến bây giờ mới nhìn đến? Chính là nhắc lại những điều này này thì đã không có ý nghĩa nữa rồi. Hắn đã có bạn gái của hắn, ta đã có bạn trai của ta.”

“Các ngươi chưa kết hôn, vì cái gì không thể cùng một chỗ?” Thu Hàn có chút nghi hoặc.

Tiểu Tình ở trong điện thoại nói: ” Do dự của ta một phần là do gia đình. 16 tuổi thì cha mẹ của ta ly hôn. Ta muốn chính là có một gia ổn định , không làm cho ta có cảm giác không an toàn . Mà bây giờ bạn trai đối với ta rất tốt. Hắn là người rất thành thục , cùng hắn cùng một chỗ rất thoải mái. Hắn một mực yêu cầu kết hôn thật nhanh, chính là ta muốn trì hoãn, bởi vì bản thân muốn nhận biết được yêu rốt cuộc là cái gì?”

Chuyện xưa sau khi chấm dứt, Tiểu Tình ôn nhu nói: “Thu Hàn, trước khi gọi điện thoại cho ngươi, ta đã mua hai bao khăn giấy. Ta nghĩ chính mình sẽ khóc, chính là...... Ha ha, không biết là bởi vì ta giảng thuật đều là chút ít tốt đẹp, hay là bởi vì ta đã buông tha. Ta cùng Gia Hùng không có bắt đầu, cho nên cũng không có kết quả, chỉ có tiếc nuối cùng lĩnh ngộ.”

Thu Hàn cảm khái: “Cuộc sống chính là như vậy, nó đem tiếc nuối cho chúng ta, vì sợ chúng ta cảm thấy khó có thể tiếp nhận, vì vậy lại đem cho chúng ta một chút lĩnh ngộ.”

Người nghe tham dự gọi điện thoại, chủ yếu chia làm hai phái, phái thứ nhất khuyên Tiểu Tình rời bạn trai hiện tại đi, cùng Gia Hùng cùng một chỗ; một phái khác thì nói hôn nhân cùng tình yêu cũng không phải một sự việc, vẫn là nên cùng bạn trai hiện tại kết hôn thì đáng tin cậy hơn.

Tiết mục cuối cùng, Thu Hàn đối người nghe nói: “Ngồi trên xe công cộng, chúng ta biết rõ ở đường cái đối diện có thể ngồi vào xe trở về. Vào mùa hè năm 2004, chúng ta lại không lại biếtlàm thế nào để trở lại trời thu năm 1994.

Nếu như có thể quay về thời điểm đó, rất nhiều con người cùng sự việc đều không giống với lúc trước nữa. Nhưng dù cho có thể trở về, thời khắc kia mọi người rồi cũng sẽ ra quyết định giống nhau. tâm tình khi đó cũng có thể tỉnh ngộ, những nhất định kết quả quyết định duy nhất vẫn như vậy .

Cho nên, ta không nghĩ sẽ lần nữa trở lại chuyện quá khứ. Dù cho khi ở đại học ta đã từng lựa chọn một nhành khác, nhưng cuối cùng ta lại trở thành phóng viên, bởi vì ta yêu mến nghề nghiệp này. Dù cho sau khi tốt nghiệp ta đã đi đến một nơi khác nhưng ta cuối cùng cũng trở lại thành phố Z này, bởi vì ta yêu mến thành phố này. Dù cho có một ngày, ta phát hiện mình yêu sai người rồi, ta cũng vậy nhất định sẽ không hối hận, bởi vì ta biết ta đã từng yêu người này. Mỗi người đều có sự khởi đầu của vận mệnh, cuộc sống chính là xoay vòng.

Tiểu Tình tâm ý như thế nào, mọi người nhất định cũng đã sáng tỏ giống như ta. Hi vọng nàng không cần phải đi quá nhiều đường quanh co, gặp quá nhiều chuyện phiền nhiễu, sau khi phải xin lỗi quá nhiều người, mới có thể tìm được chính mình chân chính. Nếu như Tiểu Tình cùng Gia Hùng theo tình hình bây giờ, đều là người không thích kết hôn. Tình yêu của bọn họ nếu chỉ miễn cưỡng vòng vòng đan xen lẫn nhau. Thì điều này thật không công bằng với người còn lại, cuộc hôn nhân này chỉ đem lại sự rạn nức mà thôi.

Vì sao lại không thể quay về? hãy nhìn xuống đáy lòng của mình tự hỏi, hay theo hơi thở con tìm mà đi,ai cũng sẽ phải trở về con đường của mình——— nếu như, nàng nguyện ý trở về.

Trong này, ta nghĩ muốn cho Tiểu Tình nghe một bài của* Lưu Nhược Anh 《 về sau 》, hi vọng nàng đừng làm cho người yêu mình sâu đậm bị thương, lưu lại quá nhiều tiếc nuối.”(mình gửi link bài này cho mọi người nha nếu ai có nhu cầu muốn nghe http://www.qiyi.com/yinyue/20110304/7234c12342bbda6c.html.Mình chỉ vào google tìm tên và bài hát thui không biết tiếng TQ nên k đảm bảo là bài này nhưng mà nghe cũng hay lắm hehehe)

“Ngồi dưới bóng râm những cánh hoa rơi trên làn váy dài màu lam của ta,

Yêu ngươi ngươi nhẹ giọng nói,

Ta cúi đầu xuống ngửi thấy một hồi hương thơm,

Cái đêm vĩnh hằng kia, giữa mùa hạ mười bảy tuổi ngươi hôn ta chính là vào ban đêm kia,

Để cho ta thời gian sau này mỗi khi có cảm thán,

Đều nhớ lại ánh sao ngày hôm đó.

Khi đó tình yêu vì cái gì có thể đơn giản như vậy,

Và là vì người nào còn trẻ thì

Nhất định phải làm cho người yêu sâu đậm bị thương,

Tại đây tương tự chính là trong đêm khuya ngươi có giống như ta lẳng lặng hối tiếc sầu não? Nếu như lúc ấy chúng ta có thể không quật cường như vậy,

Hiện tại cũng không có tiếc nuối như vậy.

Ngươi vì sao lại nhớ ta mang theo tiếng cười hoặc là rất lặng yên?

Những năm gần đây người có hay không có người có thể làm cho ngươi không tịch mịch?

Về sau ta cuối cùng ta cũng đã có thể biết như thế nào là yêu,

Đáng tiếc ngươi sớm đã đi xa, biến mất trong biển người.

Về sau rốt cục trong nước mắt ta hiểu được,

Có ít người một khi đã bỏ qua sẽ không bao giờ gặp lại.

Vĩnh viễn sẽ không gặp lại một lần nữa,

Có một người con trai đã yêu cô gái kia.”

Tại trên đường trở về, Thu Hàn lại nói đến chuyện của Tiểu Tình, Uông Đồng nói trúng tim đen: “Nàng cùng Gia Hùng là một loại tình yêu lãng mạn, nàng cùng bạn trai hiện tại cảm tình là một loại hiệu quả và lợi ích. Mà hôn nhân thường thường lựa chọn người sau hơn người trước, không phải sao?”

“Thế gian tình yêu, đều có sự tiếc nuối cùng không muốn, cũng đều có sự mất mác. Kỳ thật, yêu một người cũng không nhất định phải cùng hắn cùng một chỗ.” Nghĩ đến Tiểu Tình nàng lại nghĩ đến Tô Lỗi, Thu Hàn có chút thẫn thờ.

Uông Đồng nhìn nàng: “Kỳ quái, làm sao ngươi sẽ có loại luận điệu này? Ngươi không phải tiểu nữ nhân đang hạnh phúc sao?”

Thu Hàn dụi dụi con mắt: “Ta chỉ nghe chuyện xưa Tiểu Tình xong, cảm động mà nói thôi.”

“Đúng nha, cùng ngươi kết hôn thực sự cũng không phải là người mà ngươi yêu nhất, đây là đại đa số tình huống đều giống vậy. Bởi vì ngươi không có được hắn, cho nên hắn mới trân quý, nếu như chiếm được, khả năng sẽ không nghĩ như vậy.”

“Đồng Đồng, ngươi cũng thuộc về đại đa số a? Ngươi đối LEON, cũng là bởi vì không được đến, cho nên mới cảm thấy trân quý.”

Uông Đồng cự tuyệt trả lời.

Cái buổi tối này, bởi vì Tô Lỗi, cũng bởi vì Tiểu Tình, Thu Hàn lần nữa mất ngủ.

Nàng vừa lên QQ, “Trầm ngư” lại gửi tin tới, phảng phất giống như hắn đã chờ đợi rất lâu.

“Hi, ngươi còn nhớ rõ ta sao?”

“Nhớ rõ, ngươi là cá chìm ở đáy nước a.”

“Chính là vậy, ngươi có vẻ quên ước hội nửa đêm của chúng ta.”

Không xong, nàng thật không nhớ rõ chuyện này.

“Thực xin lỗi, ta trời sinh dễ quên, từ nhỏ đến lớn bệnh hay quên so với trí nhớ còn ghê hơn.”

“Ta đã sớm lĩnh giáo qua. Rất nhiều chuyện cùng người, ngươi nói không nhớ rõ sẽ không nhớ rõ.”

“Ha ha, giống như rất thuộc bộ dạng của ta. Ngươi nhận ra ta sao?”

“Ta đương nhiên nhận ra ngươi,chỉ là ngươi không nhận biết ta thôi.”

“Ha!” Thu Hàn cười, “Chưa thấy qua nam nhân nào nhỏ mọn như ngươi vậy !”

“Chúng ta đây một lần nữa bắt đầu nhận thức lẫn nhau được không?” Có thể cảm giác được ánh mắt mong ngóng của hắn.

“Được rồi. Ta gọi là trời thu Diệp Tử, là một người chủ trì radio, ở tại thành phố Z.”

“Xin chào, ta là một con cá chìm dưới đáy nước, buồn bực mới có thể nhả nhả bọt khí.”

“Như vậy không được, ngươi sẽ buồn bực mà xấu mất. Ngươi hẳn là nên thường xuyên trồi lên mặt nước, nhìn xem trời xanh mây trắng, hít thở không khí mới mẻ.”

Vì vậy, Thu Hàn cùng”Trầm ngư” chính thức bắt đầu ước hội gặp nhau nửa đêm.

Tuy nhiên, hai người sinh hoạt trong một thành phố, hô hấp không khí giống nhau , nhưng vô cùng có ăn ý, bọn họ đều tuần hoàn theo quy tắc internet, cũng không yêu cầu gặp mặt, cũng không đàm luận cảm tình.

Thời gian dài, nàng mơ hồ cảm giác hắn là một nam nhân đã chịu qua tổn thương , chính là hắn không có đem sự tổn thương của mình dẫn đến chán chường, khí chất như vậy , nội tâm u buồn vừa vặn.

Quen biết một tháng sau, bọn họ bắt đầu liên hệ điện thoại.” Trầm ngư” có tiếng nói trầm thấp dễ nghe, nàng thường thất thần khi nghe điện thoại. Thanh âm này trong trí nhớ sao lại quen thuộc như thế này, chỉ là nàng một gì một chút cũng không nhớ nổi?

Cùng hắn quen biết nên sau nửa đêm, nàng không hề tịch mịch. Trong điện thoại, hắn sẽ dùng tiếng đọc Anh văn lưu loát , vì nàng mà đọc thơ ca của Shakespeare,giúp nàng cách dùng thành ngữ nói tốt, còn dùng tiếng Đức đọc thuộc lòng Ca Đức 《 thiếu niên suy nghĩ những phiền não thầm kín》...... Làm cho nàng thường thường vì tri thức uyên bác của hắn cùng vượt xa trí nhớ người thường mà sợ hãi khẽ than.

Mỗi ngày hỏi han ân cần, dần dần, nàng theo thói quen quan tâm của “Trầm ngư” , cũng chậm rãi sinh ra ỷ lại. Mỗi ngày buổi tối trở về từ đài radio, nàng liền bắt đầu chờ đợi điện thoại của hắn. Nếu như ngày nào đó hắn không gọi tới, nàng thường thấp thỏm không yên, trắng đêm không ngủ. Mà loại cảm giác lâm vào này làm cho nàng sợ hãi, càng đối Hà Thư Hạo cảm thấy áy náy.

Vì trốn tránh”Trầm ngư”, đêm nay sau khi tiết mục kết thúc, Thu Hàn tủ Uông Đồng đi quán bar “Bóng đêm”, Lúc trước cùng Thư Hạo thường đi. Tới gần thời điểm tan cuộc, mọi người đều ở trạng thái điên cuồng cuối cùng , ngọn đèn lập loè , tứ chi biến hình , đầy rẫy từng góc.

Mượn rượu đánh bạo, nàng hướng Uông Đồng thổ lộ hết nỗi khổ làm cho mình sầu não. Uông Đồng hai tay mở ra: “Xong rồi, ngươi yêu hắn!”

Nàng khẩn trương nuốt nước miếng một cái: “Không đến mức a, chúng ta lại chưa từng thấy qua mặt nhau.”

“Chưa từng đã gặp mặt người đó, lại có thể yêu chết đi sống lại. Có đôi khi khoảng cách sinh ra mỹ.”

Nàng cau mày: “Chẳng lẽ ta thật sự rơi vào lưới tình rồi?”

“Thị trường chứng khoán có phiêu lưu, cần phải chú ý.” Uông Đồng nhắc nhở nàng.

“Không!” Nàng nói, ” Người ta yêu là Thư Hạo. Chỉ là hiện tại hắn không ở bên cạnh ta, ta cảm thấy tịch mịch, hư không, mới có thể lâm vào trận tình yêu hư ảo này.”

“Vậy ngươi định làm như thế nào?”

“Ngày mười một kia. Ta quyết định, hướng trưởng phòng xin bảy ngày nghỉ dài hạn, bay đến Mĩ đi gặp Thư Hạo.”

” Tiết mục của ngươi còn nóng hổi như vậy, lúc này xin nghỉ trưởng phòng các ngươi sẽ đồng ý sao?”

“Vậy muốn cầu xin ngươi.” Thu Hàn khiếp đản nghiêm mặt khẩn cầu, “Đồng Đồng, ngươi thay ta vài ngày ở trong đài radio làm người chủ trì như thế nào?”

Uông Đồng chuẩn bị tư thế, khoe khoang dung nhan phong tình: “Ngươi sẽ không sợ lúc trở lại, bát cơm người chủ trì bị ta đoạt?”

“Cùng tình yêu so với bát cơm còn tính là cái gì?” Thu Hàn nói, “Nếu không được ta còn có thể đương trở làm phóng viên của ta.”

“Diệp Thu hàn, ngươi hết thuốc chữa, điển hình xem tình yêu là nhất!” Uông Đồng vẻ mặt thất bại.

Thu Hàn giơ cử động chén rượu: “Cũng vậy.”

Mang theo cơn say rượu về đến nhà, nàng vẫn như trước ngủ không được. Mở máy tính ra, theo thói quen lại lên QQ, thình lình phát hiện”Trầm Ngư” lại vẫn còn online.

Không đợi nàng cho hắn chào hỏi, hắn đã gõ tới một hàng chữ: “Ta chờ ngươi thật lâu.”

“Đêm nay ngủ không được, đi quán bar.”

“Chơi có vui vẻ không?”

Nàng không cách nào trả lời, chỉ có thể đưa chú ý qua việc khác chú ý nói hắn: ” Ngày mười một, ta sắp phải đi xa nhà một chuyến. Ước chừng thời gian phải bảy ngày ta sẽ không lên đây.”

” Đi ra ngoài du lịch sao? Chúc ngươi đi đường vui vẻ!”

“Không, phải đi Mĩ gặp bạn trai của ta.” Nàng rốt cục nói cho hắn biết, chính mình đã có bạn trai.

Đối phương không có trả lời…!

Nàng đóng QQ, mới nhớ tới, đã thật nhiều ngày không có cùng Hà Thư Hạo gọi điện thoại.

Điện thoại thông Hà Thư Hạo như trước tùy tiện hỏi: “Tiểu Hàn, ngươi lại muốn ta?”

“Ta nghĩ đến Mĩ gặp ngươi.”

“Tốt, khi nào thì đi?”

” Ngày mười một tháng này.”

“Nói cho ta biết về thời điểm bay, ta sẽ đến sân bay đón ngươi.”

Cứ định như vậy. Nàng tại trong điện thoại KISS Hà Thư Hạo mấy cái.

Hà Thư Hạo thụ sủng nhược kinh: “Đây là ngươi lần đầu tiên chủ động hôn ta a?”

Diệp Thu Hàn cúp điện thoại, mang dép lê đi đến sân thượng, ngửa đầu chứng kiến đầy trời ánh sao sáng lập loè, ngày mai nhất định là thời tiết tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện