Trình Khác không nhớ nổi lần đầu tiên mình xem Sơn thôn lão thi thể là lúc nào, dù gì cũng là lúc nhỏ xíu, hắn và Trình Dịch gọi bạn học đến nhà chơi, mọi người cùng nhau xem.

Lúc đó ai cũng sợ gần chết, bạn học nữ đều hét không xem nổi.

Ngoại trừ bộ phim rất đáng sợ, ấn tượng khác Trình Khác vẫn luôn nhớ rõ, chính là Trình Dịch từ đầu đến cuối đều yên tĩnh, trên mặt một chút sợ hãi cũng không có, thậm chí nhìn thấy một đám người bị hù dọa gần chết, vậy mà nó còn không nhịn được cười.

Trình Khác không hiểu tại sao đã nhiều năm như vậy mà hắn vẫn còn chấp nhất lưu lại bộ phim này, thỉnh thoảng lại lấy ra xem, ngoại trừ ấn tượng kinh dị, liệu có phải cũng còn vì cười nhạo năm đó của Trình Dịch.

Hắn cảm thấy, trong tiềm thức mình vẫn vô cùng để ý tiếng cười nhạo của Trình Dịch, mà cho dù Trình Dịch cười nhạo ai, hắn không thể nào nhịn được liên hệ lên bản thân mình.

Lúc nhận ra điều này, hắn không vui chút nào, nhưng lại rất khó kiềm chế.

E rằng hắn nghĩ phải thử thêm một lần, đến một ngày xem bộ phim này không còn thấy sợ sệt, có lẽ mới có thể làm mình hoàn toàn đi ra khỏi nỗi ám ảnh cười nhạo của Trình Dịch.

Nhưng trong vô vàn cái đáng sợ, cũng chỉ có một bộ phim này, lần nào xem hắn đều sợ.

Sợ hãi của lúc nhỏ, mới thật sự là sợ hãi.

Nghĩ đến đây, Trình Khác không nhịn được nhìn Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt có sợ hãi, tuy là hắn vẫn không biết “Bọn họ” là ai, là người, là hư vô, hay là cái gì đó khác, nhưng sợ hãi ẩn bên trong Giang Dư Đoạt bề ngoài hung hăng này, là thật sự tồn tại, e rằng liên quan đến những gì y trải qua lúc nhỏ.

Về phần là điều gì… Hắn cũng không biết.

Chó con.

Chó con khác.

Là ai lại gọi trẻ con là chó con? Trình Khác không muốn hao tâm tổn sức nhiều thứ, Giang Dư Đoạt xem như là người hắn dành nhiều tâm sức suy nghĩ nhất, đến giờ cũng đã cảm thấy tốn sức, nghĩ đến mệt.

Người với người, cho dù là “bạn bè”, cũng không cần tìm hiểu quá sâu.

Sẽ thấy mệt.

Mệt mỏi sẽ không lâu dài được.

“Trên ghế sofa không phải vốn có mấy cái gối dựa à?” Giang Dư Đoạt vẫn trừng màn chiếu, bộ dạng nhìn chằm chằm không chớp mắt.

“Tôi toàn nằm, nên cất đi rồi.” Trình Khác nói, “Cậu có cần không?”

“Mang một cái đến,” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn chằm chằm màn chiếu, “Tôi ôm cái gì đó sẽ không sợ như thế nữa, cũng không thể ôm anh được, lớn như vậy rồi.”

Trình Khác đứng dậy, đi vào phòng ngủ, lúc mở cửa tủ ra lấy gối, Giang Dư Đoạt ở phòng khách gọi: “Nhanh lên!”

Trình Khác lấy ra một cái gối ôm, do dự rồi lại lấy ra thêm một cái.

Biết đâu hắn cũng muốn ôm cái gì đó.

Hai người, mỗi người ôm một cái gối, ngồi trên ghế sofa xem một bộ phim kinh dị cũ rích, Trình Khác không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười.

Vốn tưởng có hai người cùng xem, hắn sẽ không sợ như trước nữa, kết quả lại đụng phải Giang Dư Đoạt nhìn qua như hung thần ác sát còn sợ xem phim ma hơn cả hắn…

Có điều Giang Dư Đoạt không giống hắn, nếu hắn sợ sẽ dời tầm mắt, chỉ dùng khoé mắt liếc, chờ cảnh kinh dị đi qua mới nhìn lại, Giang Dư Đoạt lại liên tục nhìn chằm chằm vào hình ảnh, hai mắt trừng lớn.

Không hiểu là động tác kiểu gì.

Bởi vì đang tắt đèn, bên ngoài còn có tuyết rơi, hiện giờ trong phòng ngoài màn chiếu một mảnh sáng, chỗ còn lại đều tối đen,

Cực kỳ có bầu không khí.

Vừa mới bắt đầu, Trình Khác cảm giác vẫn chịu được, Giang Dư Đoạt dù nói là sợ, mà trước sau vẫn ngồi vững vàng, không lộn xộn cũng không phát ra âm thanh gì kỳ quái.

Trình Khác vì đã nhớ được nội dung, cho nên cũng chịu được.

Mãi cho tới khi người bạn của của nhân vật chính ở quán bar đi đến nhà vệ sinh rửa tay, ma nữ tóc dài vẫn luôn đỡ bờ vai cô cùng đi, Trình Khác mới bắt đầu cảm giác sợ.

Cái cảnh này làm hắn mỗi lúc đi quán bar rửa tay đều sẽ nhìn đông nhìn tây.

“Đệt.” Giang Dư Đoạt ở bên cạnh khẽ chửi một tiếng.

Trình Khác cảm thấy mình bị dọa rồi, cần phải uống một ngụm nước bình tĩnh lại, thả gối xuống vừa định đứng dậy, Giang Dư Đoạt một phát bắt được tay hắn: “Đi đâu?”

“Rót cốc nước.” Trình Khác nói.

“Tôi cũng muốn,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Tôi khát.”

“Ừm.” Trình Khác đứng dậy, đi vào nhà bếp, lúc bật đèn cũng không dám nhìn, sợ sẽ nhìn thấy một cái tay khác.

Rót cốc nước uống cạn xong, hắn lại rót thêm cốc nữa, bỏ chạy về phòng khách.

Giang Dư Đoạt nhận cốc nước, uống hai ngụm; “Đệch, lúc nãy anh đi vào nhà bếp, tôi vẫn luôn nhìn sau lưng anh, sợ có người mò vai anh.”

“Cút!” Trình Khác đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhanh chóng tàn nhẫn thả mình đập xuống ghế sofa, phía sau lưng dán vào ghế sofa mới yên tâm lại chút.

“Chốc nữa có cảnh gì kinh dị anh nhớ nhắc tôi đấy,” Giang Dư Đoạt nói, “Thời điểm này phải nhớ nội dung, không thì không phải người.”

“À.” Trình Khác đáp.

Phải nhắc nhở Giang Dư Đoạt, vậy không thể không chú ý nội dung…

“Người trong thôn chết sạch rồi,” Trình Khác nhỏ giọng, “Trên cái linh vị này là quỷ, Sở mỹ nhân.”

“Ừm,” Giang Dư Đoạt cũng nhỏ giọng, “Quỷ sắp đi ra rồi à?”

“Đến rồi! Phía sau!” Trình Khác nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Lúc quỷ xuất hiện phía sau Tiểu Minh, Giang Dư Đoạt cắn răng chửi một câu: “Mẹ nhà nó! Dọa tôi một hồi… Đây không phải là nam sao?”

“Thôn dân, bị Sở mỹ nhân giết.” Trình Khác nói.

“Ồ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

Vì phải báo động trước cho Giang Dư Đoạt, Trình Khác không thể nhớ lại cảnh tượng kinh dị trong nội dung vở kịch, có lẽ là lực chú ý bị dời đi, hắn phát hiện mình vậy mà không sợ hãi như trước.

“Bồn cầu!” Trình Khác nói.

“Bồn cầu à…” Giang Dư Đoạt còn chưa hỏi xong, trong bồn cầu đã toát ra tóc tai, y đột nhiên chen lên người Trình Khác, “Con mẹ nhà nó!”

Trình Khác vốn đang bình tĩnh, bị y chen như thế, đột nhiên cảm giác sợ hãi trước đây ập đến, lập tức cũng chen về phía y.

Hai người dùng sức chen chúc, cùng nhau trừng màn chiếu.

“Tôi hỏi cậu cái này,” Trình Khác vì để giảm bớt sợ hãi, đổi đề tài, “Cậu sợ như thế, sao còn nhìn chằm chằm làm gì.”

“Hả?” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn, rất nhanh lại quay lại nhìn chằm chằm màn chiếu, “Bọn họ nói rồi, càng sợ, lại càng muốn xem.”

Trình Khác không nói gì nữa.

Câu trả lời này của Giang Dư Đoạt, không hiểu sao lại càng tăng thêm sợ hãi trong hắn.

Có điều vì lại phải tiếp tục báo động trước mấy cảnh kinh dị cho Giang Dư Đoạt, tâm tình hắn từ từ bình phục, mãi cho tới cuối cùng, Lê Tư trước mặt Ngô Trấn Vũ biến thành mặt quỷ, cảnh này thật ra cũng có thể coi là không quá đáng sợ, có lẽ là hắn đã báo trước cũng không đủ, vẫn dọa Giang Dư Đoạt một lúc.

“Tôi đệt!” Y rống lên một tiếng, ôm cánh tay Trình Khác.

Trong lúc xem phim kinh dị, đáng sợ nhất là bị người tóm tay tóm chân, cho dù là gì cũng đều làm người ta cảm thấy bị quỷ bắt.

Trình Khác đột nhiên bị cái kéo này làm cả kinh, cũng rống lên một tiếng, trở tay siết lấy cánh tay Giang Dư Đoạt.

Hai người giống như muốn khiêu vũ bám lấy tay nhau, mãi cho tới khi mặt quỷ trong phim biến mất.

Nghe đến câu cuối cùng “Ngươi thật sự rất yêu nàng”, Trình Khác mới buông Giang Dư Đoạt ra, dựa vào ghế sofa.

“…Mịe.” Giang Dư Đoạt nửa buổi mới dựa vào được ghế sofa, “Đoạn cuối này đúng là tối dọa người, đều đoán được là muốn làm gì, dù gì cũng là hơn ba mươi năm trước.”

“Đúng thế,” Trình Khác nói, “Vậy sao cậu còn sợ thế?”

“Tôi cũng không biết,” Giang Dư Đoạt vung tay, “Nhanh lên, tắt đi.”

Trình Khác cười cười, đóng phim lại, trên màn chiếu đổi thành chương trình TV, sau đó đứng dậy bật đèn phòng khách, mới hoàn toàn thả lỏng xuống.

“Uống nước không?” Trình Khác cầm lấy cốc hỏi.

“… Uống nước xong sẽ bị ám sao?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Cậu có thể đừng như vậy được không?” Trình Khác quay đầu nhìn y.

Giang Dư Đoạt nở nụ cười: “Uống.”

Lúc Trình Khác đi vào nhà bếp rót nước vẫn không nhịn được nhìn bốn phía, rót một chén còn chưa đầy hắn đã chạy về phòng khách, lúc Giang Dư Đoạt duỗi tay muốn nhận nước, hắn mới đứng bắt đầu uống nước.

“Đệch.” Giang Dư Đoạt duỗi tay nhìn hắn.

“Chờ một lát.” Trình Khác uống nước xong liền chạy vào nhà bếp, thật nhanh rót thêm nửa cốc rồi chạy về phòng khách.

“Tôi tự đi,” Giang Dư Đoạt đứng lên, “Anh còn sợ hơn cả tôi, anh cũng xem bao nhiêu lần rồi, còn sợ như vậy à?”

“Ý nghĩa phim kinh dị chính là tự mình dọa mình,” Trình Khác nói, “Có thể làm sợ chính mình cũng chỉ có mình.”

Giang Dư Đoạt đi tới cạnh cửa nhà bếp, nghe thấy câu này của hắn liền ngừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Vậy ư?”

“Ừ, những thứ chúng ta từng sợ, hầu hết đều…” Trình Khác chỉ đầu mình, “Đến từ đây.”

“Nếu trải qua rồi thì sao? Cũng vậy sao?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Càng trải qua sợ sệt, sẽ càng tăng thêm,” Trình Khác nói xong liền cười, “Tôi nói bừa thôi, dù sao tôi cũng cảm thấy là như vậy.”

Giang Dư Đoạt không nói gì, xoay người đi vào nhà bếp.

Không biết có phải để chứng tỏ lá gan mình lớn hay không, y đứng trong nhà bếp uống xong nước mới đi ra.

“Đầu tiên xem một chút chính khí lẫm liệt của CCTV7 đi,” Trình Khác cầm điều khiển đổi kênh, “Xem xong mới ngủ ngon được.”

“Đây không phải đài nông nghiệp,” Giang Dư Đoạt nhìn một chút, “Có cái gì chính khí?”

“Nông nghiệp, quân sự.” Trình Khác chỉ chỉ màn hình, “Thấy không, đời sống quân lữ, cực kỳ chính khí, xem phim ma xong phải xem một chút chương trình khí phách đàn ông bình tĩnh lại chút.”

“…À.” Giang Dư Đoạt cũng nhìn màn hình một lúc, sau đó quay lại nhìn hắn.

Trình Khác cảm thấy Giang Dư Đoạt sau một lát vẫn không hề nhúc nhích, mới giương mắt nhìn về phía y, phát hiện Giang Dư Đoạt một mặt đầy lời khó nói hết.

Hắn đột nhiên tỉnh ra, thở dài: “Lúc tôi xem loại chương trình này đều tâm vô bàng vụ*, cậu đừng có không biết xấu hổ nghĩ xấu cho tôi.”

“Tôi cảm thấy anh xem cái này cũng giống như tôi xem mấy cuộc thi sắc đẹp,” Giang Dư Đoạt ngồi xuống, “Cả quá trình tôi đều tâm vô bàng vụ.*”

“Đó là cậu.” Trình Khác tặc lưỡi, ngẫm nghĩ lại cảm thấy có hơi bất ngờ,” Cậu còn biết ý nghĩa của tâm vô bàng vụ* à? Tôi còn tưởng cậu chưa từng đi học.”

*tâm vô bàng vụ: trong lòng hoàn toàn không có suy nghĩ rối trí nào khác.

“Đúng là chưa từng đi học,” Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc, “Thế nhưng… dù sao tôi cũng biết chữ, cũng từng đọc nhiều sách rồi.”

“Vậy cũng rất tốt, có sách xem, tôi lúc còn nhỏ cũng thích đọc sách.” Trình Khác không hiểu sao lại thở phào, tuổi thơ Giang Dư Đoạt nếu có thể đọc sách, chắc cũng không đến mức quá dữ dội nhỉ?

“Không giống anh.” Giang Dư Đoạt nói.

“Sao?” Trình Khác hỏi.

“Tôi đọc sách sẽ bị đánh.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác trầm mặc.

Nói xong câu này, Giang Dư Đoạt vẫn xem TV không nói gì nữa, thậm chí một cái liếc mắt cũng không liếc qua phía Trình Khác nữa.

Trình Khác cũng bị không khí bí bách không còn lời gì để nói này, lần đầu tiên ngồi nghiêm túc xem xong “Cuộc đời quân lữ.”

Quảng cáo qua đi, lại đến chương trình “Báo cáo với tổ quốc*”, Giang Dư Đoạt ngáp một cái, Trình Khác như bị lây bệnh, cũng ngáp theo.

*Báo cáo với tổ quốc: Chương trình chiếu trên kênh CCTV7, chiếu lần đầu năm 2009 trên kênh CCTV6, kỷ niệm 60 năm thành lập nhà nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.

“Buồn ngủ.” Giang Dư Đoạt dụi dụi mắt.

“Rửa ráy không?” Trình Khác nói, “Tôi lấy khăn mặt cho cậu.”

Giang Dư Đoạt do dự.

Trình Khác cảm thấy lời mình hỏi có hơi không hợp lắm, như thể là hắn ngại Giang Dư Đoạt bẩn, phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể lên giường ngủ, vì vậy bồi thêm một câu: “Không muốn rửa cũng không sao.”

Mà thêm câu này xong lại giống như rõ ràng hơn.

Cũng may Giang Dư Đoạt cũng không cảm giác gì: “Tắm rửa đi, tắm rửa xong ngủ ngon hơn.”

Trình Khác lấy cho y cái áo ngủ, cầm một cái quần lót mới, còn có khăn mặt và bàn chải đánh răng mới.

“Đầy đủ quá,” Giang Dư Đoạt nhận lấy thốt lên một câu, “Chỗ tôi lại không được như vậy, cái gì cũng chỉ có một cái.”

“Tôi mua một đống.” Trình Khác cười cười,

Không hiểu Giang Dư Đoạt tay bị thương rửa ráy thế nào, tắm rất lâu, lúc y đi ra từ buồng tắm, Trình Khác ngồi trên ghế sofa đã sắp ngủ mất.

“Tôi còn tưởng cậu định tắm đến ngày mai.” Trình Khác đứng lên.

“Lúc tôi đứng dưới vòi nước,” Giang Dư Đoạt hơi ngượng ngùng mà hắng giọng, “Không cẩn thận ngủ mất.”

Trình Khác ngẩn người, “Cậu là ngựa đấy à? Đứng cũng ngủ được.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Nếu như đứng một ngày một đêm, giữa chừng không ngủ một lát làm sao chịu nổi.”

Trình Khác không hiểu câu này của y lắm, lúc định hỏi lại, Giang Dư Đoạt đã đi vào phòng ngủ, nằm uỳnh xuống giường bất động.

Dù sao cũng rất tự giác, bảo ngủ giường là ngủ, cũng không từ chối lấy lệ một chút.

Trình Khác đi vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra, lúc đứng dưới dòng nước, hắn dùng tay chống lên tường, thử xem có thể đứng ngủ hay không.

Nhưng không thành công.

Không biết đây là loại kỹ năng thần kỳ gì, lại ở trạng thái gì luyện thành.

Lúc từ buồng tắm đi ra, Trình Khác nhìn về phía phòng ngủ bên kia, Giang Dư Đoạt chưa đóng cửa, có thế thấy y vẫn đang nằm tư thế lúc nãy, chăn chưa đắp.

Trình Khác đi vào phòng ngủ, ôm ga giường ra, trải xuống ghế sofa nằm xuống.

Hắn buồn ngủ lắm rồi, nhắm mắt có thể ngủ luôn, cho nên dù tắt đèn nhắm mắt lại có thể lập tức hiện ra ma nữ áo xanh, hắn cũng không sợ hãi vài giây đã ngủ.

Có điều hậu quả của loại ngủ đi nhanh chóng này chính là toàn bộ nội dung chưa kịp cảm nhận kỹ, đều xuất hiện lại trong mơ.

Hơn nữa vì trong mơ nên càng trở nên chân thực, toàn bộ vị trí góc độ, hiệu quả âm thanh đều vô cùng chân thực.

Cuối cùng, lúc Trình Khác quá sợ hãi mà tỉnh lại còn có thể nghe thấy tiếng mình thở gấp hồng hộc, không biết còn nghĩ hắn đang làm cái gì.

Trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, Trình Khác mò mẫm điện thoại nhìn, sáu giờ.

Mơ một cái ác mộng cả buổi tối?

Thở gấp đến mức có hơi khát nước.

Hắn ngồi dậy, cầm cốc trên bàn đi vào nhà bếp, rót đầy nước uống hết, cảm thấy thoải mái hơn chút.

Trên đường trở lại phòng khách hắn nhìn lướt qua phòng ngủ, đột nhiên giật mình.

Trên giường không có ai.

“Lão Tam,” hắn gọi một tiếng: “Giang Dư Đoạt? Cậu dậy rồi à?”

Không có ai trả lời.

Đi rồi?

Trình Khác đi qua phòng ngủ, ở ngoài ban công sao?

Hắn đi vào phòng ngủ, xốc rèm cửa sổ lên, xuyên qua cửa sát đất có thế thấy ban công không có ai.

“Mẹ nó?” Hắn có hơi hoang mang, chuẩn bị đi về phòng khách gọi cho Giang Dư Đoạt.

Mới vừa quay người lại, hắn đột nhiên thấy được giữa tủ quần áo và góc tường có người.

Loại kinh hãi này làm cho hắn lùi về sau hai bước mới dừng lại, tim đập mạnh đến mức có thể nghe được.

Cũng may hắn lập tức phản ứng lại, là Giang Dư Đoạt.

“Cậu sao lại ngồi ở đây?” Trình Khác hỏi, “Dọa tôi một lúc rồi.”

Giang Dư Đoạt không nói gì mà chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong phòng không mở cửa, Trình Khác không nhìn rõ nét mặt y, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, làm hắn nhớ tới ánh mắt lúc đang bọc vỏ chăn, Giang Dư Đoạt hất tung hắn xuống đất.

“Cậu tỉnh chưa?” Trình Khác lại hỏi một câu, đi đến đầu giường bên kia, phòng này có hai công tắc bật đèn, một cái cạnh cửa, một cái ở đầu giường.

Giang Dư Đoạt vẫn không nói gì.

Trạng thái này của y làm Trình Khác có hơi không yên tâm, đi nhanh hai bước muốn mau chóng bật đèn lên.

Mà lúc đi qua người Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt đột nhiên đứng lên.

Trình Khác theo bản năng nhấc tay lên, đỡ một quyền của Giang Dư Đoạt đang hướng đến mặt hắn, trong lòng mạnh mẽ chửi một câu.

Nhưng cũng không mắng ra tiếng, bởi vì Giang Dư Đoạt sau đó lại thêm một quyền.

Cú đấm này hướng vào bụng hắn.

Trình Khác cấp tốc hạ tay xuống, đè lên cánh tay Giang Dư Đoạt, cú đấm này sượt qua eo hắn.

“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác hét lên một tiếng, hắn chỉ kịp vui mừng vì mình cũng đã tỉnh được mấy phút, nếu không cú đấm này hắn chắc chắn không tránh được.

Giang Dư Đoạt không dừng lại, cứ thế nhào tới, ấn ngã hắn xuống giường, một đấm lại hướng tới mặt hắn.

Bởi vì vai đã bị đè lại không động đậy được, cánh tay còn chưa kịp giơ lên, trên mặt hắn cứ  như vậy trực tiếp chịu một quyền.

Cú đấm này rất nặng, đấm đến trước mắt hắn cũng lấp lánh ánh sao.

Giang Dư Đoạt ra tay nặng đến mức làm hắn sợ hãi, so với Sơn thôn lão thi thể sợ hơn gấp một vạn lần, bởi vì một cú này hắn cảm giác được, Giang Dư Đoạt đang nghiêm túc.

Giang Dư Đoạt đang dùng toàn lực ứng phó mà đánh hắn.

“Giang Dư Đoạt! Con mẹ nó cậu!” Trình Khác lên giọng rống lên một tiếng, hai tay từ giữa người xuyên qua, tàn nhẫn đẩy cánh tay Giang Dư Đoạt sang hai bên, “Mộng du đấy à!”

Đây là giải thích duy nhất hắn có thể nghĩ ra lúc này.

Mộng du.

Bằng không hắn không thể hiểu tại sao Giang Dư Đoạt lại đột nhiên như vậy.

Mất đi cánh tay chống đỡ, Giang Dư Đoạt ngã xuống người hắn, hắn đang định đẩy Giang Dư Đoạt ra, trên vai một trận đau xót truyền đến.

Đau đớn ấy làm hắn đến kêu cũng không ra nổi. Giang Dư Đoạt cắn một cái trên vai hắn, tiếp đến lại một quyền đấm lên sườn hắn.

Trong giây lát này, trong đầu Trình Khác chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Tình thần Giang Dư Đoạt, chắc chắn có vấn đề.

Hắn cắn răng, bắt mình tỉnh táo lại, tóm được cánh tay Giang Dư Đoạt, tàn nhẫn vặn một cái.

Một cái vặn này hắn dùng toàn lực, người bình thường sẽ đau đến mức thuận theo lực mà xoay người.

Nhưng Giang Dư Đoạt tựa hồ không có cảm giác gì, một tay khác ấn vào vai hắn không thả ra.

Trình Khác cảm thấy một giây sau, tay y sẽ chuyển lên cổ mình, vì thế hạ quyết tâm cầm tay y tiếp tục vặn ra.

Một giây sau, Trình Khác nghe được một tiếng rắc.

Giang Dư Đoạt mất đi thăng bằng, ngã xuống, hắn nhân cơ hội trở người, đầu gối mạnh mẽ thọc vào bụng Giang Dư Đoạt.

Mà đệm giường quá mềm, hắn chống đỡ thân thể lảo đảo một chút.

Trong giây lát này nếu như Giang Dư Đoạt phản kích, hắn lập tức sẽ bị đạp xuống giường ngã xuống đất, dùng giá trị vũ lực của Giang Dư Đoạt, tình cảnh này nếu phát sinh, hắn căn bản sẽ không có phần thắng.

A Di Đà Phật.

Trình Khác không hiểu sao thời điểm này trong đầu mình không phải là đối sách gì, mà lại là một câu có cái rắm dùng được như vậy.

Nhưng hắn cũng không bị quẳng xuống giường, Giang Dư Đoạt đã nâng tay lên, đột nhiên dừng ở trên không, sau đó mạnh mẽ đấm vào trên đệm.

Trình Khác cũng không thèm nghĩ ngợi nữa, một cái kéo ga trải giường lên, đột ngột cuốn lấy thân thể Giang Dư Đoạt, đẩy y lên ga trải giường lăn một vòng, Giang Dư Đoạt đã bị quấn bên trong ga giường.

Tư thế này, Giang Dư Đoạt không dùng được sức nữa.

“Cậu tỉnh chưa!” Đầu gối Trình Khác đè lên bụng y, tay nắm cổ y.

Giang Dư Đoạt nhìn hắn, ánh sáng bên ngoài lọt vào, làm hắn rốt cuộc thấy rõ mặt Giang Dư Đoạt.

Không biết trước đó Giang Dư Đoạt có vẻ mặt gì, thế nhưng bây giờ, Giang Dư Đoạt nhìn hắn, trong mắt đều là bi thương.

“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác lại gọi một tiếng.

Giang Dư Đoạt không nói gì, nhắm hai mắt lại.

Nếu như lúc trước là y phát rồ, như vậy hiện tại, Trình Khác có thể cảm nhận được, y hẳn là tỉnh rồi.

“Cổ tay cậu có lẽ bị trật khớp rồi,” Trình Khác nói, “Đừng lộn xộn.”

Giang Dư Đoạt nhắm mắt lại, không nói lời nào cũng không nhúc nhích.

Trình Khác cẩn thận buông y ra, xuống giường.

Nhìn chằm chằm Giang Dư Đoạt không nhúc nhích một lúc sau, hắn bật đèn.

Khóe mắt Giang Dư Đoạt còn lưu lại một sợi nhỏ ướt át lấp lánh.

Trình Khác nhìn theo y, đi đến đầu giường, cầm điện thoại của y lên: “Tôi gọi Trần Khánh đến.”

Giang Dư Đoạt vẫn trầm mặc.

Trình Khác tìm ra số Trần Khánh, gọi đi.

“Tam ca?” Trần Khánh nhận điện thoại rất nhanh.

“Tôi Trình Khác,” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt, “Giờ cậu đến nhà tôi ngay lập tức, Giang Dư Đoạt cậu ta…”

“Nó làm sao?” Trần Khánh lập tức hỏi, “Ngất đi?”

“Không phải,” Trình Khác không biết nói thế nào, Giang Dư Đoạt vẫn nằm ở kia, ngộ nhỡ nói ra câu gì không đúng… Vì thế hắn chọn một lời giải thích tương đối trung tính, “Tôi với cậu ta đánh một trận.”

“Là nó đánh anh đúng không?” Trần Khánh hỏi.

Trình Khác ngẩn người.

“Nó nhận nhầm người… Đã mấy năm nó không nhận lầm như thế rồi,” Giọng Trần Khánh lộ ra lo lắng, “Tôi đến ngay.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện