“Ý anh là sẽ đi à?” Giang Dư Đoạt bóp cái bình trong tay, ngửa đầu uống nốt chỗ nước còn lại, sau đó thở dài, lau miệng.

Trình Khác nhìn y.

Rất nhiều lúc, Giang Dư Đoạt dường như có hai loại trạng thái, hắn cũng không biết phân biệt làm sao, nhưng có thể cảm nhận được.

Tỷ như Giang Dư Đoạt bình tĩnh trước mắt, với kiểu bình tĩnh tối qua, là hai loại trạng thái khác nhau.

“Tôi chỉ nghĩ…” Trình Khác nghĩ một chút, “Hay là tôi cứ về nhà ở một thời gian.”

“Đệt,” Giang Dư Đoạt cười, “Hay là anh cứ trước tiên nói với Trình Dịch trước, để xem nói xong anh ta có để anh thuận lợi về nhà không?”

Trình Khác thở dài, nghiêng người co chân lại, tung chăn trùm lên trên chân mình.

“Lạnh à? Không bật sưởi lên à, sao lại tắt đi rồi.” Giang Dư Đoạt đẩy chăn sang một ít.

“Mở lâu thế rồi, kể cả mở cửa sổ ra cũng không ổn,” Trình Khác nói, “Tôi còn đang sợ đốt sạch dầu rồi đây.”

“Anh cả đêm không ngủ à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Chắc là không, chắc cũng có ngủ một lúc, tôi chẳng biết nữa, mơ mơ màng màng.” Trình Khác xoa mặt.

“Sắc mặt anh tệ lắm.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn nói.

“Đỡ hơn cậu chút,” Trình Khác cũng nhìn y, mặt Giang Dư Đoạt tái nhợt, vừa nhìn đã biết cơn choáng váng rất nặng, “Không ngủ à?”

“Ừ, không ngủ được, cũng không động đậy được,” Giang Dư Đoạt cười, “Tôi còn nghĩ anh đang ngủ.”

“Làm sao… ngủ được.” Trình Khác nói.

“Cả đêm nghĩ ngợi à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

Trình Khác không nói gì, rút điếu thuốc ra châm, ném gói thuốc và bật lửa vào tay y.

Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc, ngậm rồi dựa lên cửa xe, nhìn ngoài cửa sổ: “Lại có tuyết rồi.”

“Thụy tuyết trụy phong niên*.” Trình Khác nói.

*: Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu.

“Nếu không về nhà được,” Giang Dư Đoạt hỏi, “Anh định đi đâu?”

“Tôi cùng…” Trình Khác do dự, chưa nói ra tên Hứa Đinh, “…bạn làm một cửa hàng, vừa khéo đang định trước Tết trang trí qua, có thể ở tạm đó, hoặc là…”

“Hứa Đinh à?” Giang Dư Đoạt hỏi, mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.

“…Ừ,” Trình Khác nhìn y, “Tôi quen biết Hứa Đinh cũng được mấy năm rồi, vẫn luôn qua lại…”

Giang Dư Đoạt không nói gì nữa.

“Giờ này…” Trình Khác nhìn ngoài cửa sổ, “Có bán đồ ăn sáng không?”

“Có,” Giang Dư Đoạt quay đầu, “Anh đói bụng à?”

“Có hơi hơi, vẫn ngủ thì sẽ không cảm thấy gì, chỉ là…” Trình Khác còn chưa nói xong, Giang Dư Đoạt đã tắt thuốc, vén chăn lên, hắn nhanh tay kéo tay Giang Dư Đoạt lại, “Tôi đi cùng cậu… nếu cậu không đói, thì tôi… tự đi.”

“Tôi đi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Không được, cậu vừa mới choáng dậy,” Trình Khác kéo y không buông tay, “Trời lạnh.”

“Tôi đi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Tôi không đói, không muốn ăn nữa.” Trình Khác nói.

“Tôi đói.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

Trình Khác trong khoảng thời gian ngắn chẳng thể phản bác nổi, Giang Dư Đoạt nhìn tay hắn: “Buông tay ra.”

Trình Khác không thể làm gì khác ngoài thả tay ra.

Giang Dư Đoạt xuống xe, đóng cửa xe lại, đi lại nhìn bốn phía một vòng, rồi mới cúi đầu đi về phía cổng đông.

Thật ra đối với y, nhiệt độ bên ngoài hiện giờ cũng không coi là lạnh lắm, nhưng y nằm cả đêm, áo khoác cũng không cởi, Trình Khác còn đắp chăn cho y, thân thể đang quen với nhiệt độ cao mà cứ thế vén chăn ra ngoài trời tuyết, cũng có hơi lạnh thật.

Y kéo khoá áo lên đến trên cùng, bước nhanh về phía trước.

Xung quanh rất yên tĩnh, thời gian này, người ngủ trễ vừa mới ngủ, người dậy sớm còn chưa dậy, đối với y mà nói chính là khoảng thời gian cực kỳ an toàn.

Quầy đồ ăn sáng cũng vừa mới mở, có lẽ phải chờ thêm một lúc mới có thể mua được.

Thật ra đợi thêm nửa tiếng đi ra là vừa khéo.

Nhưng Giang Dư Đoạt vẫn kiên quyết muốn đi, cũng không phải vì muốn tranh với Trình Khác, cũng không phải vì sợ hắn gặp nguy hiểm, chi là muốn đi ra mà thôi.

Y không muốn quá lúng túng.

Cũng không muốn Trình Khác quá lúng túng.

Trình Khác là người tốt, tuy Trình Khác không tin lời y, ít nhất là không tin hoàn toàn, nhưng Trình Khác thật sự là người tốt.

Cậu có phải có vấn đề gì không.

Câu này đã từng có người nói với y, e là không chỉ một, nhưng y không nhớ rõ, những người đã biến mất đó, y đều chẳng nhớ rõ.

Hết thảy đều không xa lạ.

Nhưng lại không bình thường.

Trình Khác là người duy nhất, từ đầu đến cuối vẫn không hề nói câu này ra khỏi miệng, thậm chí còn chịu thuận theo cách nghĩ của y mà cẩn thận nói năng.

Là người duy nhất bị y làm bị thương mà vẫn không biến mất ngay lập tức.

Có thể là vì thiện lương, cũng có thể là do giáo dưỡng, cũng có thể là do câu “có ý nghĩ” kia.

Trình Khác không giống ai cả.

Y có hơi sợ.

Y sợ có một ngày Trình Khác biến mất rồi, y vẫn sẽ nhớ.

Quầy đồ ăn sáng quả nhiên vừa mở cửa, lúc Giang Dư Đoạt đến, ông chủ cửa hàng bánh bao đang đẩy cửa cuốn lên.

“Sớm vậy,” nhìn thấy y đi tới, ông chủ nhìn đồng hồ trên tường, “Còn phải chờ một lúc, bánh bao mới vừa bắc lên hấp.”

“Không sao,” Giang Dư Đoạt nói, lúc đi vào trong, y cảm thấy trên mặt có hơi ngứa, đưa tay lên sờ.

Trên khóe mắt sờ thấy một vụn băng nhỏ đang tan ra.

Trên bàn để mấy thứ đồ lặt vặt, đồ dùng hàng ngày cùng với nguyên liệu chưa được xử lý, Giang Dư Đoạt đi đến, cầm một cái gương trên bàn, soi mặt mình.

Ở giữa vòng tròn màu xanh là một khuôn mặt tái nhợt, có lẽ vì lạnh quá, vết sẹo trên mặt cóng đến mức không còn chênh lệch màu sắc với vùng da xung quanh.

Vành mắt không đỏ.

Y dụi dụi mắt, ngồi xuống ghế dài, châm thuốc hút, nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài là một màu xám trắng, đèn đường xuyên qua tuyết mịt mù, miễn cưỡng soi sáng được một khoảng, nhìn qua như thể một cái đèn vàng điểm xuyết hoa trắng.

Phía dưới đèn bên kia đường, có một người đang đứng.

Lúc đầu nhìn vẫn chưa có ai, đến cái nhìn thứ hai, Giang Dư Đoạt liền thấy.

“Định bắt tàu hỏa à?” Ông chủ cầm lấy chồng ghế đang để trên bàn, gỡ từng cái ra xếp xuống đất, “Cái giờ này, sợ là chẳng có xe nào mà gọi, trên đường đến ma cũng chả có.”

“Không, ngủ không được nên dậy,” Giang Dư Đoạt dời mắt đi, “Lại đói bụng.”

Lúc nhìn sang một lần nữa, dưới đèn đã không có người, y cúi đầu, nhắm mắt lại.

“Còn trẻ như thế đã mất ngủ,” ông chủ cười nói, “Lão đây, mỗi ngày đều đặt xuống là vào giấc, cậu còn chưa đủ mệt.”

“Chắc vậy.” Giang Dư Đoạt nói.

Hấp xong bánh bao*, Giang Dư Đoạt mua hai mươi cái, bánh bao rất lớn, còn có sữa đậu nành, có lẽ ăn cũng không hết.

Y nhét bánh bao cùng sữa đậu nành vào trong áo, bước nhanh về phía khu nhà.

Lúc bắt đầu nhìn thấy được xe, y liền cúi đầu sờ sờ, đôi mắt đảo qua bốn phía, nhưng cũng không mò thấy gì.

Cách còn khoảng hai ba mươi mét, cửa xe mở ra, Trình Khác từ trên xe nhảy xuống.

“Làm gì thế,” Y đi tới, “Ra xếp hàng hoan nghênh à?”

“Hoan nghênh anh hùng giữa trời tuyết lớn đi bộ mua bánh bao còn không thèm đội mũ trở về.” Trình Khác nói.

“Không xa lắm, qua đường bước vài bước.” Giang Dư Đoạt vỗ tuyết trên người, lên xe, đóng chặt cửa xe, đặt túi trong áo lên ghế ngồi, “Cửa hàng mở rồi cũng chỉ có mỗi hàng bánh bao.”

“Ừ,” Trình Khác cũng lên xe, đưa tay cầm lấy bánh bao cắn một cái, “Tôi lâu lắm rồi không ăn bánh bao… Bánh bao này cũng to đấy nhỉ.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt cũng cầm một cái.

Trình Khác cầm trong tay một cái bánh bao, liếc nhìn y rồi quay đầu đi.

“Nhìn tôi làm gì?” Giang Dư Đoạt nói, “Định nói cái này to hơn tôi à?”

“Câm miệng,” Trình Khác nói, “Cậu sao cứ thích phá hoại đồ ăn thế?”

Giang Dư Đoạt cười cười, cúi đầu cắn một miếng bánh bao lớn: “Thiếu gia các anh đúng là mong manh.”

Trình Khác thở dài không nói gì.

Ăn xong bánh bao, uống hết sữa đậu nành, ngồi sững sờ trên xe một lúc, Trình Khác lén lút nhìn giờ, năm giờ rưỡi.

Trong xe vẫn không bật hệ thống sưởi, lúc này có hơi lạnh, hắn do dự: “Lên tầng đi, trong phòng ấm.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.

Lúc Trình Khác ôm một cuộn chăn đi vào trong tòa nhà, bảo vệ vừa lúc đứng trước cửa.

“Làm gì thế, tối hôm qua nhìn anh ôm chăn ra ngoài, gấp ga gấp gáp, lúc nửa đêm đi tuần tra còn thấy anh vẫn ngồi trong xe,” bảo vệ nói, “Nhìn thấy anh ở trong xe hút thuốc, hẳn là không có việc gì, nên tôi cũng không đi qua.”

“…Cắm trại.” Trình Khác nói, “Các anh cũng tuần tra à.”

Bảo vệ nở nụ cười, “Đương nhiên rồi, buổi tối cũng phải đi hai vòng, bảo vệ khu nhà an toàn.”

“À.” Trình Khác cười cười.

Cửa thang máy mở ra, Giang Dư Đoạt kéo chăn túm hắn đi vào: “Tôi vừa nãy đã bảo gấp lại qua đi, giờ đã không thành cả đống to như thế.”

“Trên xe làm gì có chỗ mà gấp.” Trình Khác nói.

“Anh thật ra căn bản không biết gấp chăn, đúng không,” Giang Dư Đoạt nói, “Chỉ giũ giũ rồi trải ra.”

“Chưa từng gấp,” Trình Khác thành thật trả lời, “Nhưng cũng biết gấp, bỏ vào tủ kiểu gì cũng phải gấp lại, chỉ là lúc gấp phải có chỗ rộng rãi.”

Giang Dư Đoạt dựa vào bên cạnh cười.

Sau khi về phòng, không khí ấm áp làm Trình Khác tỉnh táo lại, ngồi trên ghế sofa không muốn động đậy nữa.

Giang Dư Đoạt thu dọn cát mèo, cho mèo ăn, lúc đi ra đứng ở phòng khách một lúc: “Tôi đi trả xe cho Trần Khánh đây.”

“À, cậu đi à?” Trình Khác lấy chìa khóa xe ra.

“Tôi đi nó còn có thể kéo tôi lại nói linh tinh một lúc, anh đi nó biết nói gì với anh.” Giang Dư Đoạt nói.

“Tổng hộ pháp cô đơn thế cơ à…” Trình Khác ném chìa khóa cho y.

Giang Dư Đoạt đi đến cửa: “Buổi trưa tự anh gọi đồ ăn ngoài đi, Trần Khánh chắc chắn sẽ đòi ăn với tôi.”

“Ừ.” Trình Khác gật đầu, giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc, buổi trưa cũng chưa chắc đã dậy.

“Bà cụ chắc là mai sẽ đi, bà đi tôi sẽ mang Miu về.” Giang Dư Đoạt còn nói.

Trình Khác liếc nhìn y, không nói gì, chỉ gật đầu.

“Anh…” Tay Giang Dư Đoạt đặt lên tay cầm, rất dùng sức, Trình Khác có thể nhìn thấy khớp tay trắng bệch, “Chưa đến hạn cho thuê trên hợp đồng, nhưng anh muốn chuyển đi cũng không tính là vi phạm hợp đồng.”

Trình Khác nhìn y.

“Anh có thể ở hết tháng này,” Giang Dư Đoạt nói rất vất vả, “Nếu anh chưa tìm được chỗ chuyển…có thể ở tiếp…”

Trình Khác không biết nên nói gì, tâm lý như bị chặn, cổ họng cũng như bị bịt lại, không mở miệng nổi.

Những lời Giang Dư Đoạt nói khiến hắn có cảm giác như thể hiện giờ Giang Dư Đoạt mở cửa ra ngoài, rồi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Cửa phòng mở cạch một tiếng, Giang Dư Đoạt đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trình Khác ngồi trên ghế sofa, cùi chỏ chống lên đầu gối, trừng móc chìa khóa đầu mèo đặt trên bàn uống nước một hồi lâu.

Cuối cùng hắn thở dài, đứng dậy đi vào nhà tắm.

Có lẽ là một đêm không ngủ, không khí trong xe cũng không ra gì, hắn liếc nhìn mình trong gương, cũng không khác người tị nạn lắm, vành mắt đều sưng đỏ.

Hắn vặn vòi nước nóng ra, nước chảy ào ra, cả người như nhũn ra, rồi mới tắt nước đi, đứng quay mặt vào tường thở dài.

Tắm xong hắn đi vào phòng ngủ, thả uỳnh người xuống giường, lúc nhắm mắt mới phát hiện mình bị xông đến mức choáng váng.

Miu đi vào phòng ngủ, Trình Khác có thể cảm nhận được nó nhảy lên giường, đạp chăn nhảy lên người hắn, lại từ trên người hắn đi tới mặt hắn, sau đó dừng lại trên gối, ngay sát chóp mũi hắn.

Trình Khác đưa tay ra, dùng một ngón tay chọc lên bụng Miu, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

“Mới sáng sớm,” Trần Khánh chạy tới, “Tao bảo là ngày kia lái đến là được còn gì?”

“Vậy mày lái lại đi.” Giang Dư Đoạt xuống xe.

“Tối hôm qua không có chuyện gì chứ?” Trần Khánh đi theo sau y, “Mày có phải lại ra tay choảng nhau với ai không? Tao ở trên tầng hai nghe thấy ầm ĩ mới chạy xuống, nói là có người đánh nhau.”

“Không đánh nhau choảng nhau gì,” Giang Dư Đoạt đi vào trong cửa hàng bọn Trần Khánh, ngồi xuống khu nghỉ, rút thuốc lá ra.

“Vậy tao nhìn sắc mặt Tích gia cũng không đúng lắm,” Trần Khánh cầm gạt tàn lại, ngồi bên cạnh y, “Ăn sáng chưa?”

“Chưa tới năm giờ đã ăn.” Giang Dư Đoạt nói.

“Tao đệt,” Trần Khánh ngẩn người, “Tao còn đang định nói vừa khéo cùng nhau ăn, bọn nó ăn hết rồi, còn mỗi tao chưa ăn.”

“Mày đi mua đi, mua xong tao nhìn mày ăn.” Giang Dư Đoạt nói.

“Quên đi, vậy còn ăn nổi à,” Trần Khánh châm thuốc, “Cái người cùng với Tích gia kia đi lúc nào? Lúc tao xuống tầng không thấy hắn ta.”

Giang Dư Đoạt không nói gì.

“Hắn ta không có vấn đề gì chứ?” Trần Khánh nói: “Tao quan sát thử… À đúng rồi! Hai bọn họ là quan hệ gì!”

Giang Dư Đoạt nhìn Trần Khánh trong nháy mắt đã nhảy được sang chủ đề khác: “Cái gì?”

“Hắn ta và Tích gia… Tích gia và hắn ta…” Trần Khánh quay đầu lại nhìn mấy người cùng làm bên cạnh, nói nhỏ, “Hai người bọn họ rốt cuộc có phải là một…”

“Câm miệng.” Giang Dư Đoạt nói.

Những lúc thế này Trần Khánh vẫn phản ứng được rất nhanh, nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng vẫn bù thêm một tiếng tặc lưỡi.

“Tam ca,” một người làm cùng Trần Khánh đi tới, hỏi thăm Giang Dư Đoạt, “Bị cảm phải không, sắc mặt không tốt lắm.”

“Nhìn thấy mày sắc mặt đương nhiên không tốt được,” Trần Khánh nói, “Tam ca là để mày gọi à?”

“Tao có gọi Tam Gia, mày cũng đéo thêm được tí vai vế nào đâu.” Người nọ cười nói.

“Ê, mày đi đâu đấy?” Trần Khánh gọi đồng nghiệp kia lại, cầm ví tiền ra, “Định ra ngoài ăn sáng à? Tao mời mày, mang về cho tao một phần.”

“Mời cái đầu nhà mày, để lần sau đi,” Đồng nghiệp đi ra ngoài, “Tiện mang về cho mày cái gì đó.”

“Được!” Trần Khánh nói.

Giang Dư Đoạt nhìn Trần Khánh, lại nhìn mấy người khác trong cửa hàng.

Những người này y đều quen biết, có lúc cãi nhau với Trần Khánh, có lúc còn đánh nhau, nhưng chuyện vừa qua, đã có thể cười nói vui vẻ.

Đặc biệt đơn giản.

Giang Dư Đoạt có lúc rất ước ao một cuộc sống như thế.

Tuy rằng vẫn luôn lăn lộn với bọn Trần Khánh, đã mười năm, cảm giác mình hẳn là sinh sống ở đây, có khí tức và dấu ấn của thế giới này, những người này cũng đều là đồng loại của mình.

Thế nhưng vẫn sẽ ước ao.

Trình Khác không giống y, thế nên Trình Khác sẽ không dễ dàng tin y.

Bọn Trần Khánh cũng không giống y, thế nên bọn Trần Khánh sẽ vô điều kiện mà tin tưởng y.

Lúc Trình Khác bị bàn chân con Miu đập tỉnh, ngoài cửa sổ trời vẫn tối.

Hắn nhìn chằm chằm bên ngoài mãi một lúc lâu, mới mò lấy điện thoại nhìn giờ, phát hiện đã buổi tối rồi.

Lúc rời giường có hơi hoa mắt chóng mặt, đến lúc ngồi trên ghế sofa một lúc mới coi như tỉnh táo.

Trên điện thoại có một cuộc gọi của Hứa Đinh, không có gì khác.

Hắn nhìn trong phòng một lúc, Giang Dư Đoạt hẳn là chưa hề quay lại.

Hắn rót cho mình một cốc nước, cho Miu ăn, sau đó gọi lại cho Hứa Đinh: “Có chuyện gì vậy?”

“Ngày mai có thời gian không?” Hứa Đinh nói, “Qua xem cửa hàng.”

“Được.” Trình Khác nói.

“Vậy mai chín giờ tôi qua đón anh.” Hứa Đinh nói.

“Ừ.” Trình Khác chần chừ, “Lần trước có phải nói trong cửa hàng có một… phòng nghỉ phải không?”

“Có,” Hứa Đinh nói, “Không phải nói là trước khi lắp đặt thì tiện ra phía sau nghỉ ngơi gì à?”

“Chuẩn bị xong chưa?” Trình Khác hỏi.

“Chưa đâu, nào có nhanh thế,” Hứa Đinh dừng lại một chút, “Sao vậy?”

“Không sao, tôi chỉ hỏi chút thôi,” Trình Khác nói, “Chín giờ ngày mai chờ anh.”

Sau khi Hứa Đinh cúp điện thoại, Trình Khác dựa vào bàn nhìn xung quanh một lúc.

Ở không lâu lắm, cũng chỉ mấy tháng, mà mọi thứ trong phòng này, hắn đã quen thuộc, cũng hoàn toàn thích ứng.

Hắn cũng không định lập tức bỏ chạy, quá vội vàng, quá giống như đang chạy trốn gì đó, cho dù là chính mình, hay là Giang Dư Đoạt, cách này có chút quá lúng túng.

Nhưng cách hiểu của Giang Dư Đoạt quá khác hắn, loại sai lệch này e là bắt nguồn từ một loại tự bảo vệ nào đó, cố tranh trước hắn, thay hắn chặt đứt đường lui.

Trình Khác thở dài khe khẽ, lấy điện thoại qua, gọi cho mình một phần ăn ngoài.

Nếu như hắn đoán không sai, Giang Dư Đoạt sẽ không về ăn tối, thậm chí trước lúc đến đón Miu ngày mai, y cũng sẽ không quay lại căn phòng này nữa.

Phán đoán của hắn vẫn rất chuẩn xác, cho đến tận sáng hôm sau, lúc xe Hứa Đinh dừng dưới sảnh, Giang Dư Đoạt vẫn chưa về.

Trình Khác cầm notebook ra ngoài.

“Tích gia không ở nhà à?” Trần Khánh lái xe, “Sao lại phải đến chỗ Tây tỷ lấy chìa khóa.”

“Ngộ nhỡ không ở nhà thì sao.” Giang Dư Đoạt nói.

“Không đúng,” Trần Khánh một mặt mờ mịt không hiểu, “Mày gọi điện hỏi xem anh ta có ở nhà không không phải là được rồi à?”

“Lái xe của mày đi!” Giang Dư Đoạt trơ mắt nhìn Trần Khánh lại một lần nữa rẽ phải ở đèn đỏ, đập một cái lên lưng gã, “Tiền lương của mày, mẹ nó tháng này! Chỉ đủ nộp tiền phạt!”

“Tao đệt! Tao thấy đèn đỏ rồi! Tao rẽ phải mà!” Trần Khánh gào lên.

“Mẹ nó, mày đi mua cặp kính loạn đi.” Giang Dư Đoạt rống lên, “Đấy là mũi tên.”

“Là mũi tên à?” Trần Khánh ngẩn người.

“Nhìn đường.” Giang Dư Đoạt thở dài.

Xe dừng dưới sảnh, Giang Dư Đoạt mở cửa xe ra: “Mày ở đây chờ tao, không cần tìm chỗ đậu xe.”

“Tao giúp mày cầm đồ,” Trần Khánh nhìn y, “Ổ mèo cát mèo một đống thứ còn gì.”

“Không cần.” Giang Dư Đoạt nói.

“À, Tích gia cầm hộ mày.” Trần Khánh ngồi lại trong xe.

Giang Dư Đoạt đi vào thang máy, ấn số tầng rồi vẫn không hề động, mãi đến lúc cửa thang máy mở ra.

Y ấn chuông cửa hai lần, đứng ngoài cửa chờ.

Bên trong không có động tĩnh, chỉ nghe thấy Miu kêu hai tiếng.

Do dự một chút, y lại gõ cửa.

Sau khi đợi một lúc, y lấy chìa khóa, mở cửa ra.

Hơi ấm lan đến, cùng với hương nước hoa Trình Khác thường xịt vào tủ.

Trình Khác không ở nhà.

Giang Dư Đoạt có hơi bất ngờ, Trình Khác không phải người thích ra ngoài, hiện giờ cũng không phải giờ ăn cơm, theo thói quen của Trình Khác, ngay cả giờ ăn cơm hắn cũng lười ra ngoài, bình thường đều là giải quyết qua loa bằng mì ăn liền đồ ăn ngoài gì đó.

Là đi… xem nhà sao? Cái cửa hàng cùng làm với Hứa Đinh?

Giang Dư Đoạt nhíu mày, bắt đầu dọn dẹp đồ của Miu.

Không biết tại sao, hôm nay y dọn dẹp chậm hơn bình thường, lúc Trần Khánh gọi điện tới hỏi có cần giúp gì không, y mới bỏ được hết đồ vào túi.

“Xuống ngay.” Y học theo Trình Khác, nhét Miu vào trong áo khoác, sau đó nhấc đồ lên.

Lúc đi tới cạnh cửa, y dừng lại.

Hai ngày nay vẫn cứ luôn thất thần, mấy thứ bình thường liếc mắt đã có thể thấy, vậy mà giờ mắt lại bỏ qua.

Trên tủ giày để một tờ giấy note.

Phía trên có một dòng chữ.

– Tôi đến cửa hàng xem, có việc gì gọi điện.

Trình Khác lưu lại lời nhắn cho y.

Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm hàng chữ này một lúc lâu, sau đó mở cửa, đi ra ngoài rồi lại lùi vào, xé tờ note này xuống, bỏ vào túi.

Bà cụ mỗi lần ở đây, trước khi đi đều sẽ dọn dẹp lại nhà, nhất định phải dọn sạch hơn trước lúc bà đến mới chịu.

Lần này lúc đi, bà còn cắt sạch mấy cái cây khô queo ngoài sân sau.

Giang Dư Đoạt đứng ở một bên cửa sau, nhìn cái sân đột nhiên trở nên trống vắng đến xuất thần.

Trước đây không hề cảm thấy sân trống trải như vậy, cho dù là cây khô, lúc đặt ở đó cũng sẽ chiếm một phần không gian, hiện giờ đột nhiên không còn, Giang Dư Đoạt có hơi không bình tĩnh.

Là chết rồi sao?

Mùa xuân năm ngoái vẫn mọc ra mà, tuy mọc cũng không đẹp đẽ gì, nhưng vẫn sẽ có lá cây, vào sau thu mới khô rụng.

Giang Dư Đoạt thở dài, kể cả chưa chết, chúng nó cũng chẳng còn cơ hội đợi đến mùa xuân nẩy mầm, chứng minh bản thân vẫn còn sống sót.

Y quay lại phòng, để đồ của Miu vào chỗ cũ, sau đó ngồi xuống trước bàn.

Bà cụ chưa hề vứt đống vỏ thuốc lá y đè ép dưới bàn, có lẽ nghĩ là y muốn bán lấy tiền.

Y cầm mấy vỏ thuốc lá đặt lên bàn, rồi lấy dao từ trong túi áo khoác ra, một dao lại một dao xoẹt xoẹt trên vỏ thuốc lá đã đè phẳng.

Y không cần dùng thước căn, cũng chẳng cần đo, cứ như vậy một dao hạ xuống, đã có thể cắt được một tập giấy cùng kích cỡ.

Không khác một tập bài là bao.

Y cắt rất nhiều, mỗi lần 55 tấm, đủ một bộ bài.

Y không đánh bài, cho dù là loại bài gì y cũng không đánh, bình thường bọn Trần Khánh ngồi đánh bài, y cũng không muốn xem.

Nhưng y từng đánh bài, rất nhiều lần, đếm không hết.

Từ sáng tới tối, bầy chó con sẽ ngồi cùng một chỗ đánh bài.

Dùng vỏ thuốc lá cắt ra.

Một bộ bài có 55 tấm, sẽ dùng đến 54 tấm.

Trên vỏ thuốc lá không có số cũng chẳng có chữ, cũng không cần có, vì không nhìn thấy.

Bầy chó con sẽ lần lượt sờ bài, bài cầm trong tay, sau đó tùy tiện nói ra một hoặc mấy con số, rồi tùy tiện ném một tấm hoặc vài tấm bài…

Điện thoại di động vang lên.

Giang Dư Đoạt để dao xuống, vỏ thuốc lá trên bàn đã cắt xong, y đầu tiên là xếp đống vỏ thuốc lá thành một xấp, rồi mới cầm điện thoại di động lên.

Là Trình Khác.

Y nhận điện thoại: “Alo?”

“Cổ họng cậu làm sao vậy?” Trình Khác ở đầu kia hỏi.

“Hả?” Giang Dư Đoạt hắng giọng, có lẽ một ngày không uống nước, cổ họng y hơi nhiễm lạnh rồi.

“Như gà rít.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt cười: “Anh mẹ nó đồ nhỏ nhen.”

“Cậu đến lấy Miu rồi à?” Trình Khác nói, “Tôi giờ còn đang ở ngoài.”

“Lấy rồi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Ừ,” Trình Khác đáp, “Tôi chỉ muốn hỏi cái này thôi.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt nói.

“Tôi tối nay ăn cơm cùng bạn,” Trình Khác nói, “Cũng… rất ổn.”

“Biết rồi.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác dập điện thoại.

Giang Dư Đoạt cúi đầu xuống bàn, đầu ngón tay gõ gõ mấy lần trên bàn.

Trình Khác đang báo bình an cho y.

Là sợ y lo lắng sao?

Hay là sợ… y lại qua đó?

Giang Dư Đoạt đè hai mắt lên cánh tay, hít mạnh một hơi, nín thở một lúc rồi chầm chậm thở ra, nước mắt cũng đã trào ra theo hơi thở này.

____________________________________________________________________________________________

*bánh bao: trông khá là nhỏ

timg 19
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện