Sinh nhật Giang Tam ca cũng làm rất rình rang, giống như lúc y “du lịch” trở về.

Từ trưa đã bắt đầu, ăn cơm, mấy anh em thân thiết ăn cùng xong liền kéo y đi uống nước, đến chiều lại ăn tiếp, ăn xong rồi đi hát, hát đói lại đến xiên nướng.

Nói thật, Trình Khác xưa nay còn chưa từng chơi liên tục như vậy, cảm giác đầu óc huyên náo đến sôi trào. Trước đây kể cả có ăn liên tục như thế, bình thường cũng sẽ ăn ở nhà ai đó, có thể nghỉ ngơi, mà đám đàn em của Giang Dư Đoạt đều không cần nghỉ ngơi, từ giữa trưa đến nửa đêm còn không hề dừng lại một lần.

Tâm trạng Giang Dư Đoạt vẫn luôn rất tốt, không thiếu kiên nhẫn giống trước đây, có lẽ là mấy tháng rồi không gặp đám anh em này, chưa kịp chán ghét gì.

Ăn xiên nướng xong, bọn Đại Bân định tìm chỗ đánh bài, Giang Dư Đoạt khoát tay áo: “Tự bọn mày chơi đi, tao muốn về ngủ.”

“Tao đưa Tam ca với anh Khác về,” Trần Khánh nói, “Bọn mày đánh bài thì cứ đánh, đánh xong đi về ngủ, đừng có lại lang thang lung tung ngoài đường.”

“Anh Khánh cứ yên tâm đi.” Đám người bọn họ cười nói.

Trần Khánh lái xe đưa hai người họ về, trong cốp xe đặt một cái thùng lớn, là quà sinh nhật đám anh em mua cho Giang Dư Đoạt, vẫn luôn đặt trên xe Trần Khánh chưa hề lấy ra.

“Chúng nó bỏ cái gì đấy?” Giang Dư Đoạt quay đầu lại nhìn thùng.

“Không biết, tao chưa hỏi, bọn Đại Bân làm,” Trần Khánh vừa lái vừa ngáp dài, “Bàn bạc hơn một ngày, một đám người góp tiền mua, chỗ tao có danh sách đây, chốc nữa gửi cho mày.

“…Cái này còn có danh sách?” Trình Khác bị gã lây bệnh, cũng ngáp một cái.

“Đương nhiên, có vài đứa trẻ con chưa có nghề ngỗng gì, thì không cần bỏ tiền,” Trần Khánh nói, “Ai bỏ tiền cũng phải ghi lại.”

“Ồ.” Trình Khác gật đầu.

“Tam ca, điện thoại tao tặng mày thế nào?” Trần Khánh hỏi.

“Được,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Được hơn cái cũ của tao nhiều.”

“Tao vốn định mua cho mày cái giống Tích gia,” Trần Khánh nói, “Cho hai người bọn mày dùng điện thoại đôi, nhưng mà đắt quá, để năm sau đi.”

“Cái này là được rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Mày cũng vẽ chuyện.”

“Tôi đi đổi cái giống cậu là được.” Trình Khác nói.

“Điện thoại anh vừa mới mua lúc biết bọn tôi đúng không,” Trần Khánh chậc một tiếng, “Tôi đã nói với anh rồi Tích gia, đừng có sĩ diện nữa, anh đi theo đám người bọn tôi còn sĩ diện cái gì! Giờ cả vùng này đều biết anh là ông chủ nhỏ con đường này rồi.”

“Các cậu rêu rao cũng không ít nhờ,” Trình Khác cười nói.

“Cũng không phải cố ý đi rêu rao, thế nhưng có cơ hội vẫn sẽ nhắc lại,” Trần Khánh nói, “Cũng phải ra vẻ tí chứ, đúng không Tam ca.”

Giang Dư Đoạt cho gã một tràng pháo tay.

Về đến nhà, Giang Dư Đoạt vẫn theo thói quen khóa trái cửa, đứng trước cửa sổ nhìn một lúc, tắm xong cũng đóng cửa phòng ngủ lại, chuẩn bị lon bia.

Trình Khác có hơi bất đắc dĩ, trong lòng còn có chút buồn bực mơ hồ: “Con kiến nhỏ này, rốt cuộc định làm gì?”

“Biết đâu chẳng làm gì cả, chỉ đến nhìn thử xem,” Giang Dư Đoạt ngồi ở mép giường, nghiêm túc đếm thuốc uống, “Thế nhưng nếu nó muốn làm gì, sẽ không vượt quá mười ngày.”

“Tại sao?” Trình Khác hỏi.

“Cảm giác của tôi,” Giang Dư Đoạt cười, “Thời gian càng dài, người càng tê dại.”

Trình Khác nằm lên gối thở dài: “Mấy con chó con khác, sau đó đều không có tin tức gì à?”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Ngoài cục gạch nhỏ trước lúc tự sát liên lạc với tôi, đều không có tin tức gì khác, bọn tôi cũng không phải bạn học thân, bọn tôi chỉ là một đống chó chọi ngủ cùng ổ, có thể tránh xa nhau thì càng tốt.”

“Cậu cảm thấy…” Trình Khác do dự, “Có cần…”

“Báo cảnh sát à?” Giang Dư Đoạt nằm xuống bên cạnh hắn, tay chống đầu, nghiêng người nhìn hắn.

Trình Khác liếc mắt nhìn y.

“Giờ báo cảnh sát cũng không có lý do gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Nó còn chưa làm gì.”

“Ừ.” Trình Khác đáp một tiếng, sờ lên chóp mũi Giang Dư Đoạt.

“Tôi trước đây rất sợ báo cảnh sát,” Giang Dư Đoạt nhắm mắt lại, “Sợ bệnh viện.”

“Ừ, tôi biết mà.” Trình Khác gật đầu, “Giờ còn sợ không?”

“Sợ.” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc cứu bọn tôi ra, có một chú cảnh sát đã hy sinh.”

Trình Khác nhìn y nhắm mắt, không nói gì.

“Tôi không nhớ rõ lắm, người đó là nằm vùng hay gì khác,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi chỉ nhớ, chú ấy che cho tôi chạy, chảy rất nhiều máu, trên người tôi toàn là máu của chú ấy.”

Trình Khác trở mình ôm lấy y.

“Mùi bệnh viện sẽ làm tôi nhớ tới người đó,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu như không phải vì tôi, chú ấy sẽ không chết.”

“Nhưng chú ấy là một người cảnh sát tốt, chú ấy nhất định phải cứu cậu,” Trình Khác nhẹ giọng nói, “Lỗi không phải ở cậu, chú ấy hy sinh vì những kẻ nuôi chó con kia.”

Giang Dư Đoạt mở mắt ra, sau một lúc mới cười, đưa tay ôm lấy hắn, lại gần vừa cọ vừa hôn lên miệng, lên mũi hắn.

“Ngủ đi,” Trình Khác nói, “Tôi buồn ngủ lắm rồi.”

Giang Dư Đoạt tặc lưỡi một cái, rồi nằm xuống.

Tuy rằng trước lúc ngủ Giang Dư Đoạt còn muốn làm vài chuyện, nhưng thực ra y còn ngủ nhanh hơn cả Trình Khác, Trình Khác còn đang lật qua lật lại như bánh kếp trên giường, bên phía y đã có tiếng ngáy nhỏ.

Trình Khác trong mơ màng đụng phải người y, tay đặt lên bụng y sờ sờ, lại sợ đè y thở không ra hơi, vì thế liền đặt tay lên tay y.

Nửa đêm, Trình Khác nghe thấy tiếng sấm.

Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa giông gió lớn, nhưng trước lúc ngủ vẫn còn yên tĩnh, nửa đêm đột nhiên lại có tiếng động, hắn bị đánh thức từ trong mộng.

Một tia chớp xẹt qua, sau đó là một tiếng sấm rền vang.

Trong mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy bên trong tiếng sầm dường như còn có âm thanh gì khác.

…Là tiếng lon bia rơi xuống đất.

Lúc hắn mở mắt ra, Giang Dư Đoạt đã ngồi dậy, lúc tay thoảng qua trước mắt hắn, hắn nhìn thấy trong tay Giang Dư Đoạt nắm dao.

Ánh sáng lóe lên làm hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhanh chóng nhìn trong phòng một vòng, không thấy có ai.

“Sao thế?” Trình Khác nói cực nhỏ.

Giang Dư Đoạt chỉ cửa sổ.

Phía sau rèm cửa sổ đặt bốn lon bia, hai lon ở giữa đã rơi xuống mặt đất.

“Người đâu?” Trình Khác đột nhiên căng thẳng lên.

Ngoài cửa sổ là mưa rào tầm tã, căn bản không nghe được tiếng động gì, một lúc lại có tiếng chớp giật, trong phòng lúc sáng lúc tối, lần đầu tiên đối mặt loại nguy hiểm không biết này, trên người lại chỉ có một cái quần trong, hắn đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa, cảm tưởng hạt mưa to như đầu con Miu, đập vào mái hiên và cửa sổ phát ra tiếng lộp độp, như thể có người gõ lên cửa sổ.

Khiến người ta bất an vô cùng.

Nhưng hắn ngồi bên giường nhanh chóng đảo mắt hai lần, cũng không phát hiện được bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí, cuối cùng cực kỳ bất lực mà nhặt lên cây gậy đồ chơi cho mèo* không biết bị con Miu tha lôi vào phòng ngủ từ bao giờ.

Cũng cứng phết, đập lên mặt chắc cũng đủ.

Giang Dư Đoạt đứng bên cửa sổ, nhìn gậy đồ chơi cho mèo trong tay hắn, rồi chỉ vào tủ đầu giường.

Trình Khác nhanh chóng nhảy lên giường sang phía đối diện, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra liền nhìn thấy một cái đèn pin dài nhỏ, làm bằng kim loại, cầm trong tay nặng trịch, hiệu quả lúc đập người có lẽ cũng ngang bằng dùng ống nước.

Hắn đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, qua khe rèm cửa sổ có thể nhìn thấy, bên trong sân sau đang mưa tầm tã không có ai.

“Cũng có thể là gió thổi.” Giang Dư Đoạt ghé vào tai hắn nói nhỏ, “Hai lon kia ngay cạnh khe cửa sổ.”

“Mấy buổi tối hôm trước cũng có gió.” Trình Khác nói.

“Tôi ra phòng khách nhìn, anh ở đây.” Giang Dư Đoạt đi về hướng cửa phòng ngủ.

“Đi cùng đi.” Trình Khác lập tức đi theo y.

Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn không nói gì, đi tới cạnh cửa liền rất nhẹ nhàng dời mấy lon bia đi, sau đó đặt tay chạm lên trên tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn một cái.

Ngay trong giây lát y vặn tay cầm, cửa đột nhiên bị người ở bên ngoài mạnh mẽ phá tan.

Đến quá bất thình lình, tay Giang Dư Đoạt thậm chí còn đang đặt trên tay nắm cửa chưa thả ra, cửa đã cứ thế đập vào người y, mặt cũng bị va mạnh vào.

Y bị đập đến lảo đảo về sau vài bước, dao trong tay cũng rơi xuống đất, lúc Trình Khác từ phía sau đỡ lấy y, đột nhiên hoảng loạn.

Nếu là trước đây, lúc y mở cửa đã có thể nghĩ tới chuyện, nếu như muốn tấn công bất ngờ, ngay lúc mở cửa chính là cơ hội tốt nhất, thế nhưng hiện giờ y đã uống thuốc mấy tháng rồi, cho dù là phản ứng hay sức phán đoán, ít nhiều gì cũng bị tác dụng phụ của thuốc làm ảnh hưởng.

Y có lẽ không phải đối thủ của con kiến nhỏ.

Y đã sớm không phải là chó con, nhưng con kiến nhỏ thì vẫn luôn là.

Cửa phòng ngủ đụng phải y rồi dội trở lại, Giang Dư Đoạt không xông tới kéo cửa ra ngay, mà đẩy Trình Khác ở đằng sau về phía cửa sổ.

Quả nhiên, cửa sau khi dội về lại bị một cước đạp ra, nếu như y xông tới, lần này chắc chắn không tránh thoát.

“Báo cảnh sát đi,” Giang Dư Đoạt đè giọng nói với Trình Khác, “Ngay lập tức.”

Lần thứ hai cửa bị đẩy ra, con kiến nhỏ đã vọt vào, tốc độ cực nhanh.

Giang Dư Đoạt không nhìn rõ tình trạng của gã, nhưng vẫn nghênh đón được, đạp mạnh một cước lên vị trí ngực gã.

Một cước này đạp rất nặng, thêm vào quán tính lúc con kiến nhỏ xông tới, chấn động tới mức chân Giang Dư Đoạt cũng tê.

Đáng tiếc, chân y là chân trần.

Cho nên một cước này không ảnh hưởng mấy đến con kiến nhỏ, chỉ làm tốc độ gã nhào tới Trình Khác chậm lại.

Gã nhảy lên giường nhào tới chỗ Trình Khác.

Giang Dư Đoạt trở tay đến chân gã, cùi chỏ đập mạnh lên rìa ngoài đầu gối gã một cái, con kiến nhỏ quỳ gục xuống giường.

Trình Khác xông tới, nâng đèn pin trong tay đập lên đầu con kiến nhỏ.

Bình thường đánh nhau, hắn tuyệt đối sẽ không bắt đầu với đối phương trước, nhưng con kiến nhỏ rõ ràng vừa nhìn đã biết là hạng liều mạng, nếu không xuống tay tàn nhẫn, hắn và Giang Dư Đoạt đều sẽ gặp nguy hiểm.

Lần này đập vào tai con kiến nhỏ, rất mạnh.

Nhưng con kiến nhỏ dường như không cảm giác được đau đớn, chỉ lung lay một chút, sau đó trở tay bổ lên yết hầu Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt đang khống chế chân gã, không có cách nào tránh đi, đành bị đánh một cú.

Lúc tia chớp ngoài cửa sổ lóe lên, Trình Khác nhìn thấy đau đớn trên mặt y.

Trình Khác cảm giác mình như thể bay lên, đèn pin lại đập mạnh lên sống mũi con kiến nhỏ.

Hắn đã không khống chế lực tay nữa, chỉ muốn nhanh chóng thu phục con kiến nhỏ.

Hắn đã đánh giá thấp giá trị vũ lực của kẻ này, cũng đánh giá thấp sợ hãi và áp lực kẻ này mang tới.

Kẻ này, cho đến bây giờ, vẫn chưa từng phát ra một tia âm thanh, thậm chí lúc đánh nhau còn không hề thở dốc.

Mãi tới lúc sống mũi bị đập, gã mới có chút thay đổi, Giang Dư Đoạt nhảy lên, một tay đè lên cổ họng gã, kéo gã từ trên giường xuống đất.

Đầu con kiến nhỏ đập xuống đất, phát ra một tiếng vang trầm, nhưng lúc Giang Dư Đoạt nhào tới, gã vẫn còn tỉnh táo.

“Báo cảnh sát.” Giang Dư Đoạt lặp lại lần nữa, giọng đã khàn đi, mạnh mẽ cho con kiến nhỏ một đấm.

Nếu như là người khác, một đấm này có thể khiến người ta đi vào khuôn khổ, nhưng con kiến nhỏ lại như thể không có cảm giác, cũng giơ tay cho Giang Dư Đoạt một quyền lên thái dương.

Trình Khác định tới giúp, nhưng Giang Dư Đoạt vẫn khăng khăng lặp lại bảo hắn báo cảnh sát, vì thế hắn chọn nghe theo Giang Dư Đoạt, vọt tới bên giường, cầm lấy điện thoại Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt không đặt mật mã là thói quen tốt, Trình Khác nhanh chóng gọi 110.

Điện thoại được kết nối, hắn nhanh chóng báo địa chỉ: “Có trộm vào nhà, vô cùng nguy hiểm, đã đánh nhau…”

Gọi xong điện thoại báo cảnh sát, Giang Dư Đoạt đè con kiến nhỏ xuống đất có vẻ như đã chiếm được thượng phong, một tay giữ cổ con kiến nhỏ, một tay nhặt dao lên.

“Giang Dư Đoạt.” Trình Khác gào lên, lúc nhìn thấy Giang Dư Đoạt nhặt dao lên, hắn cảm giác cả người như nhũn ra.

Tay Giang Dư Đoạt đang cầm dao dừng lại một chút, nhưng vẫn bất thình lình hạ xuống.

Lúc Trình Khác lao tới cạnh y, dao đã đâm xuyên qua cánh tay con kiến nhỏ, ghim cánh tay của gã lên sàn nhà.

“Khống chế cậu ta lại!” Trình Khác không buông lỏng, vừa nói vừa nhảy dựng lên, lột sợi dây lúc trước Giang Dư Đoạt dùng để cột tay hắn từ trên giường xuống.

Hắn muốn trói tay con kiến nhỏ lại, mà lại phát hiện không có chỗ xuống tay.

Giang Dư Đoạt một tay nắm dao, một tay giữ cổ con kiến nhỏ, con kiến nhỏ một tay nắm lấy cổ tay y, ngăn cản y tiếp tục dùng sức, trong tay hẳn là có thứ gì đó làm Giang Dư Đoạt bị thương, máu không ngừng chảy ra từ khe hở.

Cục diện bế tắc như bây giờ, bất kỳ động tác nào cũng có thể để con kiến nhỏ cướp được cơ hội phản kích.

Trình Khác chỉ có thể mạnh mẽ đè lên một chân con kiến nhỏ, buộc cái chân này vào chân giường.

“Tại sao?” Giang Dư Đoạt hỏi, giọng khàn khàn.

Con kiến nhỏ mặt đã nghẹn đến đỏ bừng, nhìn chằm chằm Giang Dư Đoạt, cắn răng nghiến lợi nhả một câu: “Bọn mày đều phải chết.”

Hơi thở Giang Dư Đoạt rõ ràng trở nên gấp gáp, hai mắt cũng đỏ lên: “Tại sao?”

“Thi đấu.” Hai chữ khó khăn phun ra từ kẽ răng con kiến nhỏ.

Tay Giang Dư Đoạt đột nhiên nắm chặt lại một chút.

Con kiến nhỏ không còn một âm thanh, chân không ngừng đạp trên đất.

“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác nắm lấy cánh tay Giang Dư Đoạt, rồi kéo mạnh, “Giang Dư Đoạt! Bình tĩnh!”

Giang Dư Đoạt dùng lực quá mạnh, Trình Khác kéo hai lần vẫn không gỡ được tay y, nhưng có thể cảm giác được y không dùng sức nữa.

“Thả ra một chút!” Trình Khác nâng mặt y lên, nhìn chằm chằm hai mắt y, “Giang Dư Đoạt! Buông ra chút! Cảnh sát tới ngay rồi! Cậu chỉ cần đè cậu ta xuống là được!”

Giang Dư Đoạt thở gấp, nhìn hắn chằm chằm.

“Cậu không phải chó con! Cậu không thi đấu nữa!” Trình Khác gọi y, “Giang Dư Đoạt! Cậu là Tam ca! Cậu là lão đại vùng này! Tam ca!”

“Tôi biết,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm mấy giây, rồi cũng lỏng tay ra.

Con kiến nhỏ lập tức hít vào một hơi, rất lâu mới thở ra, sau đó lại hít mạnh một cái, qua bốn năm lần mới chậm lại.

Mặc dù đã nửa đêm, trời còn đang mưa rào, cảnh sát vẫn tới rất nhanh.

“Người này giao cho chúng tôi,” Hai cảnh sát sau khi vào phòng, nhìn thấy tình cảnh như vậy đều ngây người, một người lập tức lấy còng tay ra.

“Tôi không buông tay được.” Giang Dư Đoạt thở hổn hển.

“Để chúng tôi khống chế gã,” cảnh sát nói, “Cậu buông tay ra!”

“Giang Dư Đoạt,” Trình Khác nắm lấy cánh tay y, “Giao cho cảnh sát đi.”

Ngay một giây sau, Trình Khác mới biết tại sao Giang Dư Đoạt lại nói “Không buông tay được.”

Trình Khác vừa kéo y từ dưới đất lên, tay y mới vừa rời khỏi cổ con kiến nhỏ, con kiến nhỏ như thể được gắn lò xo, lập tức nhảy lên từ mặt đất, đầu đập vào mặt người cảnh sát đang khom lưng cầm còng tay.

Nếu không phải chân còn đang bị cột vào chân giường, gã có lẽ ngay một giây sau đã có thể tấn công người cảnh sát còn lại.

Giang Dư Đoạt và Trình Khác cùng nhau lao tới, ấn con kiến nhỏ lại trên sàn.

Con kiến nhỏ giãy dụa rất mãnh liệt, lúc Trình Khác và cảnh sát cùng nhau đè gã xuống, cảm giác gã như thể một con thú tuyệt vọng bị nhốt, sức mạnh bùng lên kinh người.

Mãi cho tới lúc cùng xe cảnh sát trở về đồn, cảnh sát giúp Giang Dư Đoạt băng bó vết thương xong, Giang Dư Đoạt mới ngồi trên ghế, thở phào ra một hơi thật dài.

“Uống chút nước đi,” một người cảnh sát biết mặt Giang Dư Đoạt đi vào, “Lão tam, không sao chứ?”

“Cám ơn chú,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn cảnh sát, “Không sao.”

Viên cảnh sát vỗ vai y: “Chốc nữa phối hợp làm báo cáo.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn Trình Khác.

“Sao?” Trình Khác nhẹ giọng hỏi y.

“Không sao,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, trầm mặc một lát liền nói rất nhỏ một câu, “Nó vẫn đang thi đấu.”

“Đúng vậy.” Trình Khác vỗ nhẹ lên lưng y.

“Nó có phải…” Giang Dư Đoạt cắn môi một cái, “Tôi trông, có giống như nó không?”

“Không,” Trình Khác lập tức hiểu ra được, “Không giống.”

“Thật không?” Giang Dư Đoạt nhìn có vẻ không tin lắm.

“Không giống,” Trình Khác nói, “Cậu ta vẫn ở chỗ cũ, còn cậu đã trốn được ra ngoài.”

Giang Dư Đoạt không nói gì, cúi đầu nhìn dép lê trên chân mình, mãi một lúc lâu mới thở dài: “Tôi xỏ một chiếc dép của anh đúng không?”

“Hả” Trình Khác sửng sốt đến năm giây mới tỉnh ra, cúi đầu liếc mắt nhìn, nhận ra dép trên chân y, một chiếc xanh một chiếc xám.

Xám là của Trình Khác.

Trình Khác nhanh chóng liếc mắt nhìn chân mình, phát hiện mình lại xỏ giầy thể thao của Giang Dư Đoạt.

“Lịch sự quá đó thiếu gia,” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc thế này rồi mà còn có thời gian xỏ giày buộc dây?”

Trình Khác nhìn y, đột nhiên có hơi không nhịn được cười.

“Đệch.” Giang Dư Đoạt nở nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện