Editor: Lê Hương Giang
Dần dần, rượu bắt đầu tàn phá các nơ ron thần kinh, hai người nói chuyện trời đất, đề tài cũng càng ngày càng rộng lớn, càng ngày càng không câu nệ, Đông Triệt cũng dần thể hiện mặt gần gũi giản dị của mình.
“Chỉ vì tôi giúp cậu nhận điện thoại mà cậu ấy giận sao?”
Cố Hải ngà ngà say, ánh mắt tiếc nuối, “Đúng vậy, không thèm đếm xỉa tới tôi, từ lúc đi đến giờ, không nhận một cuộc gọi nào của tôi. Ngày đó, tôi đi đến trụ sở huấn luyện tìm cậu ấy, cậu ấy sống chết cũng không muốn gặp, tôi ngồi chờ suốt từ sáng tới tối vô ích.”
Đông Triệt líu lưỡi không nói nên lời, “Cậu ấy chắc không phải người hẹp hòi đâu!”
“Gì cơ? Đó là cậu không biết cậu ấy thôi!” Cố Hải dõng dạc, đem hết các loại tật xấu đổ lên người Bạch Lạc Nhân, “Kỳ thực, cậu ta rất bướng bỉnh, có chút xíu chuyện không vừa lòng liền cáu giận! Cậu chưa thấy những lúc cậu ấy rất vô lý, muốn bao nhiêu cáu giận có bấy nhiêu cáu giận!”
Đông Triệt híp mắt say mê ngắm nhìn, đôi mắt sáng ngời, lại thêm đôi môi mỏng bóng mềm hơi hé mở, có chút bất cần có chút trễ nải, thật hấp dẫn.
“Vậy mà cậu vẫn còn yêu cậu ta?”
Cố Hải nở nụ cười, thân thể cường tráng mạnh mẽ, khuôn mặt lại có nét dịu dàng, trong ánh mắt nồng nàn yêu thương, thực sự Đông Triệt chưa từng thấy qua, tưởng như cực kỳ không phù hợp với gương mặt này. Nhưng lạ ở chỗ, nhìn thế nào cũng không ra điểm trái ngược.
“Cậu ấy có điểm hấp dẫn, tôi không dễ dàng nói cho cậu biết được, nói cậu lại tơ tưởng.”
Đông Triệt tùy tiện cười, “Không phải là chuyện giường chiếu sao? Mấy người các cậu chẳng phải đều là bị “tên tiểu tử” điều khiển sao?” (ý bảo bọn Tiểu Hải Tử, Tiểu Nhân Tử :”>)
Cố Hải không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng ánh mắt rất cứng cỏi, chứng tỏ đó (chuyện chăn gối) không phải là điều kiện đủ nhưng là điều kiện cần.
“Thật không tưởng tượng nổi cậu ta hứng lên thì sẽ thế nào.” Đông Triệt nhịn không được cảm thán một câu.
Không ngờ, một tiếng cảm thán này lại chọc vào bình dấm chua của Cố Hải, Đông Triệt chẳng những bị một quyền vào đầu, còn bị túm cổ áo.
“Ai cho phép cậu tưởng tượng? Cậu không có quyền biết chưa hả?”
Đông Triệt cũng giận, tưởng tượng một chút cũng không được sao? Mà cũng đâu phải tôi cố ý! Chỉ là thuận miệng nói một câu…
Vừa định tung một cước, Cố Hải đột nhiên lại thu chân về, tinh thần cứ vậy mà bị dày vò, suýt chút nữa là đem những tâm tư ấy bộc lộ ra ngoài. Con ngựa này uống rượu xong là một thân bạo ngược, Đông Triệt không phải đối thủ.
“Đã hai tuần này tôi không được nói chuyện với cậu ấy, tôi nhớ cậu ấy! Cậu biết không? Tôi nhớ cậu ấy! Tại sao không để tôi giải thích? Tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Cậu ấy không nhớ tôi sao?”
Bên tai đùng đùng tiếng vang, Đông Triệt nhìn ra thì thấy mâm bát đĩa bị ném vỡ đầy trên sàn, người đàn ông đang khổ sở vì tình thật không thể đụng tới a! “Cậu uống nhiều rồi!”
Đông Triệt né sang một bên, chỉnh trang lại quần áo, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cố Hải châm một điếu thuốc, hơi thở chênh vênh thoát ra, “Tôi không say, tôi rất tỉnh.”
Đông Triệt đoạt lấy điếu thuốc trong miệng Cố Hải, ngậm vào miệng, ánh mắt sâu kín quét tới, “Cậu đã bất mãn với cậu ta nhiều như vậy, sao vẫn còn quan hệ với cậu ta! Dù sao anh cậu cũng đem tôi làm kẻ thế thân, vậy cậu cứ coi tôi như người thế thân cũng được.”
Vừa dứt lời, Cố Hải chợt đứng tới trước mặt Đông Triệt, nhìn chăm chăm lên khuôn mặt của cậu, đưa tay lên, đoạt lại điếu thuốc trong miệng Đông Triệt, khóe miệng nở nụ cười.
“Tôi thấy cũng tốt.”
Đông Triệt mỉm cười, nắm chặt cổ tay Cố Hải, nâng cánh tay của cậu lên, trên ngón tay vẫn đang giữ điếu thuốc.
“Vậy cậu ngậm điếu thuốc này vào miệng đi.”
Cố Hải cúi đầu, chăm chú nhìn điếu thuốc vừa bị Đông Triệt ngậm qua, ánh mắt nhàn nhạt chợt nổi lên một cơn sóng lớn.
Cuối cùng, cậu đem điếu thuốc dúi vào gạt tàn.
“Cậu không dám vượt quá giới hạn sao…” Đông Triệt cười, “Không ngờ cậu cũng biết sợ người khác.”
Trầm mặc một lúc, Cố Hải thản nhiên nói: “Tôi không phải sợ, là tôi thương cậu ấy.”
Từ lúc uống say, đến khi có tiếng điện thoại vang lên, Cố Hải mới ngồi dậy khỏi ghế salon, đã hơn hai giờ sáng, Cố Hải nhìn điện thoại, là Bạch Hán Kỳ gọi tới.
“Đại Hải à, thím Trâu đây!!”
Cố Hải nghe giọng thím Trâu đầy vẻ lo lắng, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
“Thím à, sao vậy?”
Thím Trâu càng gấp gáp, nói không rõ ràng, “Chú cháu ngủ… ngủ được… thật tốt… Kết quả…”
Cố Hải tức tốc lao ra cửa đi giày, vừa đẩy cửa vừa nói: “Thím à, đừng lo lắng, cháu đến ngay đây.”
Chưa đến mười phút sau, Cố Hải đã đỗ xe ở dưới nhà Bạch Hán Kỳ.
Đây là tòa nhà kiểu cũ, vẫn chưa lắp thang máy, Bạch Hán Kỳ lại ở tầng cao nhất, Cố Hải chưa đến một phút đã lên tới trước cửa nhà. Thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời ngây người, Bạch Hán Kỳ mặt trắng bệch nằm trên sàn, thím Trâu ngồi cạnh khóc, Mạnh Thông Thiên luống cuống tay chân, như đang muốn đỡ ông ấy trở về giường.
“Chú cháu làm sao vậy?” Cố Hải vội ngồi xổm xuống kiểm tra Bạch Hán Kỳ.
Thím Trâu thút thít nói: “Thím cũng không biết… Vừa rồi ông ấy còn dậy, nói muốn đi vệ sinh, bất thình lình ngã xuống bất tỉnh. Thím gọi cho Nhân Tử nhưng không tài nào gọi được…”
“Gọi cấp cứu chưa?” Cố Hải hỏi
Mạnh Thông Thiên ở một bên nói: “Gọi từ nãy, nhưng giờ còn chưa tới.”
“Thôi bỏ đi.” Cố Hải nhanh nhẹn đỡ Bạch Hán Kỳ dậy, “Hay là cháu lái xe đưa chú đi viện!”
Thím Trâu sốt ruột hỏi: “Lão Bạch nặng như vậy, cháu làm sao mà đưa được ông ấy lên xe? Trong nhà lại không có cáng…”
Thím Trâu còn chưa nói xong, Cố Hải đã cõng Bạch Hán Kỳ xông ra, Mạnh Thông Thiên đi theo phía sau đỡ, chưa đến hai phút sau đã xuống đến xe, rất nhanh đưa đến một bệnh viện gần đó.
Sau khi được cấp cứu, Bạch Hán Kỳ cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm.
Cố Hải gặp bác sĩ, “Ông ấy rốt cuộc là bị làm sao?”
“Nhồi máu cơ tim cấp.”
Cố Hải trong lòng hồi hộp, thím Trâu đứng cạnh, mặt tái mét.
“Chú cháu có tiền sử bệnh tim không?” Cố Hải hỏi.
Thím Trâu lắc đầu, “Trước đây chưa từng thấy ông ấy bị bệnh này!”
“Nhồi máu cơ tim cấp không phải chỉ xảy ra với người có tiền sử bệnh tim, một số người chưa từng có dấu hiệu bệnh tim cũng mắc phải. Tôi nghĩ nên bệnh nhân đi kiểm tra, nếu thực sự có bệnh, thì điều trị càng sớm càng tốt.”
Bạch Hán Kỳ tỉnh dậy, Cố Hải và thím Trâu bước vào.
“Ông làm tôi sợ muốn chết, may là Đại Hải đến kịp, không thì ông cũng không gặp tôi được nữa đâu.” Thím Trâu nắm chặt tay Bạch Hán Kỳ nói.
Bạch Hán Kỳ mặt tái nhợt, môi run run, nói không nên lời.
Cố Hải nhìn bộ dạng này của Bạch Hán Kỳ, trong lòng thực sự thấy phiền muộn.
“Được rồi, thím à, để chú nghỉ nơi đi, có gì sáng mai rồi nói.”
Vì cơ thể hết sức suy yếu, Bạch Hán Kỳ lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cố Hải ra khỏi phòng bệnh, nói với thím Trâu: “Ngày mai đưa chú đi kiểm tra, không có bệnh gì thì tốt, có thì nên điều trị kịp thời.”
Thím Trâu vẻ mặt buồn rầu, “Thím nghe nói bệnh viện rất khắt khe, giờ có chỗ ngủ hay sao?”
“Cái này thím đừng lo.”
Dứt lời, Cố Hải đi ra phía ngoài gọi điện.
Hơn bốn giờ, Bạch Hán Kỳ được chuyển đi kiểm tra, đóng tiền, sắp xếp, phòng bệnh… Tất cả đều do Cố Hải một tay thu xếp, bận bịu tới chín giờ sáng, một ngụm nước cũng chưa kịp uống.
Điện thoại đổ chuông, là Đông Triệt gọi tới.
“Cậu nửa đêm chạy đi đâu?”
Cố Hải thở dài một tiếng, “Trong nhà có việc gấp, buổi sáng tôi không đến công ty được, có việc gì cậu xử lý giúp tôi.”
Thím Trâu đứng bên cạnh, nhịn không được chen vào nói: “Đại Hải à! Cháu cứ về công ty đi. Ở đây đã thu xếp ổn thỏa rồi, mình thím ở đây là được.”
“Mình thím sao được?” Cố Hải vẫn kiên quyết, “Ở bệnh viện, một người làm sao đi khám được, người tới đây xem bệnh không phải phải có cả gia đình sao?”
Thím Trâu thở dài, “Không biết Nhân Tử giờ này ở đâu!”
“Thím đừng đi tìm cậu ấy!” Cố Hải mở lời, “Có chuyện gì, cứ đi tìm cháu. Nhân Tử tập luyện mệt mỏi, đừng làm cậu ấy thêm áp lực. Công việc của cậu ấy vốn nhiều nguy hiểm, nếu không tập trung một chút sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Thím Trâu lau nước mắt, “Lão Bạch nhớ con trai!”
Cố Hải nghe câu này, trong lòng như thắt lại, “Không sao đâu thím à, Nhân Tử sắp về rồi.”
Sau khi kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán Bạch Hán Kỳ đúng là bị bệnh động mạch vành, sau khi bàn bạc cùng gia đình, ngày thứ ba liền tiến hành phẫu thuật. Suốt quá trình phẫu thuật, Cố Hải vẫn luôn ở bên Bạch Hán Kỳ, phẫu thuật vừa kết thúc, Cố Hải lại vội vã trở về công ty. Trong thời gian Bạch Hán Kỳ nằm viện, Cố Hải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty, bận tối mày tối mặt.
Một tuần sau, Bạch Hán Kỳ xuất viện, toàn bộ quá trình ngã bệnh, điều trị, Bạch Lạc Nhân đều không hề hay biết.
Dần dần, rượu bắt đầu tàn phá các nơ ron thần kinh, hai người nói chuyện trời đất, đề tài cũng càng ngày càng rộng lớn, càng ngày càng không câu nệ, Đông Triệt cũng dần thể hiện mặt gần gũi giản dị của mình.
“Chỉ vì tôi giúp cậu nhận điện thoại mà cậu ấy giận sao?”
Cố Hải ngà ngà say, ánh mắt tiếc nuối, “Đúng vậy, không thèm đếm xỉa tới tôi, từ lúc đi đến giờ, không nhận một cuộc gọi nào của tôi. Ngày đó, tôi đi đến trụ sở huấn luyện tìm cậu ấy, cậu ấy sống chết cũng không muốn gặp, tôi ngồi chờ suốt từ sáng tới tối vô ích.”
Đông Triệt líu lưỡi không nói nên lời, “Cậu ấy chắc không phải người hẹp hòi đâu!”
“Gì cơ? Đó là cậu không biết cậu ấy thôi!” Cố Hải dõng dạc, đem hết các loại tật xấu đổ lên người Bạch Lạc Nhân, “Kỳ thực, cậu ta rất bướng bỉnh, có chút xíu chuyện không vừa lòng liền cáu giận! Cậu chưa thấy những lúc cậu ấy rất vô lý, muốn bao nhiêu cáu giận có bấy nhiêu cáu giận!”
Đông Triệt híp mắt say mê ngắm nhìn, đôi mắt sáng ngời, lại thêm đôi môi mỏng bóng mềm hơi hé mở, có chút bất cần có chút trễ nải, thật hấp dẫn.
“Vậy mà cậu vẫn còn yêu cậu ta?”
Cố Hải nở nụ cười, thân thể cường tráng mạnh mẽ, khuôn mặt lại có nét dịu dàng, trong ánh mắt nồng nàn yêu thương, thực sự Đông Triệt chưa từng thấy qua, tưởng như cực kỳ không phù hợp với gương mặt này. Nhưng lạ ở chỗ, nhìn thế nào cũng không ra điểm trái ngược.
“Cậu ấy có điểm hấp dẫn, tôi không dễ dàng nói cho cậu biết được, nói cậu lại tơ tưởng.”
Đông Triệt tùy tiện cười, “Không phải là chuyện giường chiếu sao? Mấy người các cậu chẳng phải đều là bị “tên tiểu tử” điều khiển sao?” (ý bảo bọn Tiểu Hải Tử, Tiểu Nhân Tử :”>)
Cố Hải không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng ánh mắt rất cứng cỏi, chứng tỏ đó (chuyện chăn gối) không phải là điều kiện đủ nhưng là điều kiện cần.
“Thật không tưởng tượng nổi cậu ta hứng lên thì sẽ thế nào.” Đông Triệt nhịn không được cảm thán một câu.
Không ngờ, một tiếng cảm thán này lại chọc vào bình dấm chua của Cố Hải, Đông Triệt chẳng những bị một quyền vào đầu, còn bị túm cổ áo.
“Ai cho phép cậu tưởng tượng? Cậu không có quyền biết chưa hả?”
Đông Triệt cũng giận, tưởng tượng một chút cũng không được sao? Mà cũng đâu phải tôi cố ý! Chỉ là thuận miệng nói một câu…
Vừa định tung một cước, Cố Hải đột nhiên lại thu chân về, tinh thần cứ vậy mà bị dày vò, suýt chút nữa là đem những tâm tư ấy bộc lộ ra ngoài. Con ngựa này uống rượu xong là một thân bạo ngược, Đông Triệt không phải đối thủ.
“Đã hai tuần này tôi không được nói chuyện với cậu ấy, tôi nhớ cậu ấy! Cậu biết không? Tôi nhớ cậu ấy! Tại sao không để tôi giải thích? Tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Cậu ấy không nhớ tôi sao?”
Bên tai đùng đùng tiếng vang, Đông Triệt nhìn ra thì thấy mâm bát đĩa bị ném vỡ đầy trên sàn, người đàn ông đang khổ sở vì tình thật không thể đụng tới a! “Cậu uống nhiều rồi!”
Đông Triệt né sang một bên, chỉnh trang lại quần áo, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cố Hải châm một điếu thuốc, hơi thở chênh vênh thoát ra, “Tôi không say, tôi rất tỉnh.”
Đông Triệt đoạt lấy điếu thuốc trong miệng Cố Hải, ngậm vào miệng, ánh mắt sâu kín quét tới, “Cậu đã bất mãn với cậu ta nhiều như vậy, sao vẫn còn quan hệ với cậu ta! Dù sao anh cậu cũng đem tôi làm kẻ thế thân, vậy cậu cứ coi tôi như người thế thân cũng được.”
Vừa dứt lời, Cố Hải chợt đứng tới trước mặt Đông Triệt, nhìn chăm chăm lên khuôn mặt của cậu, đưa tay lên, đoạt lại điếu thuốc trong miệng Đông Triệt, khóe miệng nở nụ cười.
“Tôi thấy cũng tốt.”
Đông Triệt mỉm cười, nắm chặt cổ tay Cố Hải, nâng cánh tay của cậu lên, trên ngón tay vẫn đang giữ điếu thuốc.
“Vậy cậu ngậm điếu thuốc này vào miệng đi.”
Cố Hải cúi đầu, chăm chú nhìn điếu thuốc vừa bị Đông Triệt ngậm qua, ánh mắt nhàn nhạt chợt nổi lên một cơn sóng lớn.
Cuối cùng, cậu đem điếu thuốc dúi vào gạt tàn.
“Cậu không dám vượt quá giới hạn sao…” Đông Triệt cười, “Không ngờ cậu cũng biết sợ người khác.”
Trầm mặc một lúc, Cố Hải thản nhiên nói: “Tôi không phải sợ, là tôi thương cậu ấy.”
Từ lúc uống say, đến khi có tiếng điện thoại vang lên, Cố Hải mới ngồi dậy khỏi ghế salon, đã hơn hai giờ sáng, Cố Hải nhìn điện thoại, là Bạch Hán Kỳ gọi tới.
“Đại Hải à, thím Trâu đây!!”
Cố Hải nghe giọng thím Trâu đầy vẻ lo lắng, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
“Thím à, sao vậy?”
Thím Trâu càng gấp gáp, nói không rõ ràng, “Chú cháu ngủ… ngủ được… thật tốt… Kết quả…”
Cố Hải tức tốc lao ra cửa đi giày, vừa đẩy cửa vừa nói: “Thím à, đừng lo lắng, cháu đến ngay đây.”
Chưa đến mười phút sau, Cố Hải đã đỗ xe ở dưới nhà Bạch Hán Kỳ.
Đây là tòa nhà kiểu cũ, vẫn chưa lắp thang máy, Bạch Hán Kỳ lại ở tầng cao nhất, Cố Hải chưa đến một phút đã lên tới trước cửa nhà. Thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời ngây người, Bạch Hán Kỳ mặt trắng bệch nằm trên sàn, thím Trâu ngồi cạnh khóc, Mạnh Thông Thiên luống cuống tay chân, như đang muốn đỡ ông ấy trở về giường.
“Chú cháu làm sao vậy?” Cố Hải vội ngồi xổm xuống kiểm tra Bạch Hán Kỳ.
Thím Trâu thút thít nói: “Thím cũng không biết… Vừa rồi ông ấy còn dậy, nói muốn đi vệ sinh, bất thình lình ngã xuống bất tỉnh. Thím gọi cho Nhân Tử nhưng không tài nào gọi được…”
“Gọi cấp cứu chưa?” Cố Hải hỏi
Mạnh Thông Thiên ở một bên nói: “Gọi từ nãy, nhưng giờ còn chưa tới.”
“Thôi bỏ đi.” Cố Hải nhanh nhẹn đỡ Bạch Hán Kỳ dậy, “Hay là cháu lái xe đưa chú đi viện!”
Thím Trâu sốt ruột hỏi: “Lão Bạch nặng như vậy, cháu làm sao mà đưa được ông ấy lên xe? Trong nhà lại không có cáng…”
Thím Trâu còn chưa nói xong, Cố Hải đã cõng Bạch Hán Kỳ xông ra, Mạnh Thông Thiên đi theo phía sau đỡ, chưa đến hai phút sau đã xuống đến xe, rất nhanh đưa đến một bệnh viện gần đó.
Sau khi được cấp cứu, Bạch Hán Kỳ cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm.
Cố Hải gặp bác sĩ, “Ông ấy rốt cuộc là bị làm sao?”
“Nhồi máu cơ tim cấp.”
Cố Hải trong lòng hồi hộp, thím Trâu đứng cạnh, mặt tái mét.
“Chú cháu có tiền sử bệnh tim không?” Cố Hải hỏi.
Thím Trâu lắc đầu, “Trước đây chưa từng thấy ông ấy bị bệnh này!”
“Nhồi máu cơ tim cấp không phải chỉ xảy ra với người có tiền sử bệnh tim, một số người chưa từng có dấu hiệu bệnh tim cũng mắc phải. Tôi nghĩ nên bệnh nhân đi kiểm tra, nếu thực sự có bệnh, thì điều trị càng sớm càng tốt.”
Bạch Hán Kỳ tỉnh dậy, Cố Hải và thím Trâu bước vào.
“Ông làm tôi sợ muốn chết, may là Đại Hải đến kịp, không thì ông cũng không gặp tôi được nữa đâu.” Thím Trâu nắm chặt tay Bạch Hán Kỳ nói.
Bạch Hán Kỳ mặt tái nhợt, môi run run, nói không nên lời.
Cố Hải nhìn bộ dạng này của Bạch Hán Kỳ, trong lòng thực sự thấy phiền muộn.
“Được rồi, thím à, để chú nghỉ nơi đi, có gì sáng mai rồi nói.”
Vì cơ thể hết sức suy yếu, Bạch Hán Kỳ lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cố Hải ra khỏi phòng bệnh, nói với thím Trâu: “Ngày mai đưa chú đi kiểm tra, không có bệnh gì thì tốt, có thì nên điều trị kịp thời.”
Thím Trâu vẻ mặt buồn rầu, “Thím nghe nói bệnh viện rất khắt khe, giờ có chỗ ngủ hay sao?”
“Cái này thím đừng lo.”
Dứt lời, Cố Hải đi ra phía ngoài gọi điện.
Hơn bốn giờ, Bạch Hán Kỳ được chuyển đi kiểm tra, đóng tiền, sắp xếp, phòng bệnh… Tất cả đều do Cố Hải một tay thu xếp, bận bịu tới chín giờ sáng, một ngụm nước cũng chưa kịp uống.
Điện thoại đổ chuông, là Đông Triệt gọi tới.
“Cậu nửa đêm chạy đi đâu?”
Cố Hải thở dài một tiếng, “Trong nhà có việc gấp, buổi sáng tôi không đến công ty được, có việc gì cậu xử lý giúp tôi.”
Thím Trâu đứng bên cạnh, nhịn không được chen vào nói: “Đại Hải à! Cháu cứ về công ty đi. Ở đây đã thu xếp ổn thỏa rồi, mình thím ở đây là được.”
“Mình thím sao được?” Cố Hải vẫn kiên quyết, “Ở bệnh viện, một người làm sao đi khám được, người tới đây xem bệnh không phải phải có cả gia đình sao?”
Thím Trâu thở dài, “Không biết Nhân Tử giờ này ở đâu!”
“Thím đừng đi tìm cậu ấy!” Cố Hải mở lời, “Có chuyện gì, cứ đi tìm cháu. Nhân Tử tập luyện mệt mỏi, đừng làm cậu ấy thêm áp lực. Công việc của cậu ấy vốn nhiều nguy hiểm, nếu không tập trung một chút sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Thím Trâu lau nước mắt, “Lão Bạch nhớ con trai!”
Cố Hải nghe câu này, trong lòng như thắt lại, “Không sao đâu thím à, Nhân Tử sắp về rồi.”
Sau khi kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán Bạch Hán Kỳ đúng là bị bệnh động mạch vành, sau khi bàn bạc cùng gia đình, ngày thứ ba liền tiến hành phẫu thuật. Suốt quá trình phẫu thuật, Cố Hải vẫn luôn ở bên Bạch Hán Kỳ, phẫu thuật vừa kết thúc, Cố Hải lại vội vã trở về công ty. Trong thời gian Bạch Hán Kỳ nằm viện, Cố Hải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty, bận tối mày tối mặt.
Một tuần sau, Bạch Hán Kỳ xuất viện, toàn bộ quá trình ngã bệnh, điều trị, Bạch Lạc Nhân đều không hề hay biết.
Danh sách chương