"Việc khác có thể tránh được, nhưng lần này thì không." Dạ Diễm khuyên nhủ cô, "Cho dù cô có oán hận bà ta như thế nào, thì bà ta vẫn là mẹ của cô, bà ấy thành tâm tới tham dự đám cưới cô, cho dù là một người bình thường cũng phải đón tiếp nhiệt tình."

"Anh nói như vậy làm tôi hơi ngạc nhiên." Lam Thiên Vũ nhìn sâu vào anh.

"Chà?" Dạ Diễm nhướn mày, tỏ vẻ muốn nghe suy nghĩ của cô.

"Hình như anh có vẻ không được chân thành cho lắm." Lam Thiên Vũ tò mò nói:"Hay là anh đưa tôi đên sân bay có mục đích gì khác."

Đôi mắt của Dạ Diễm lóe lên, không ngờ Lam Thiên Vũ thông minh đến vậy. Chỉ cần cô liếc mắt một cái là đã đoán ra dụng ý của anh. Bây giờ anh ta sẽ không thừa nhận việc đó, nếu không cô sẽ ngoan ngoãn đi cùng anh đến sân bay. Nghĩ vậy, anh ta liền lý do: "Thật ra là ông nội muốn chúng ta cùng đi đến đón mọi người. Cô biết đây, bây giờ tôi không thể làm trái ý ông được."

Lam Thiên Vũ cười cười, không nói gì. Cô cũng không muốn phải nghĩ nhiều, dù sao đó cũng không phải là chuyện lớn lao gì.

**

Quản gia Donna có tay nghề rất tốt, cô ấy làm ngay đúng món ăn kiểu Trung Quốc thích hợp với khẩu vị của Lam Thiên Vũ. Cô ăn rất nhiều, Dạ Diễm lại thấy khó chịu, liền đưa bát súp cho cô: "Ăn nhiều quá, ngủ sẽ không tốt."

"Tôi ăn thêm một chút, chỉ một chút thôi." Lam Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào bát súp, mắt sáng lên mừng rỡ.

"Được rồi." Dạ Diễm gắp một miếng đút cho cô, cắn một miếng to, vui vẻ ăn, Dạ Diễm chọc cô: "Có người phụ nữ nào ăn uống như cô không? Chả ý tứ chút nào."

Mặc dù là lời nói trêu chọc, nhưng ánh mắt anh rất đỗi dịu dàng, phụ nữ diu dàng thùy mị không thiếu, nhưng anh lại thích Lam Thiên Vũ tự nhiên như vậy.

"Rất ngon, no bụng quá." Lam Thiên Vũ vuốt ve bụng cô.

Dạ Diễm cầm chiếc đũa đem nửa miếng thức ăn dở bỏ vào mồm, lấy tờ khăn giấy lau miệng, chuẩn bị đứng dậy đi ra thì thấy Lam Thiên Vũ chằm chằm nhìn anh: "Gì thế?"

"Cái đó, tôi cắn rồi mà." Lam Thiên Vũ chỉ vào miệng anh.

"Có liên quan gì…?" Dạ Diễm lờ đi. Sau khi nói xong, anh ta cũng ngồi xuống nói rằng anh ta là người sạch sẽ và gọn gàng. Nếu bạn ăn đồ ăn Trung Quốc, bạn phải dùng đũa riêng của mình, nhưng giờ anh ta thực sự ăn những gì cô đã ăn. Anh vẫn tự nhiên cảm thấy rằng không có vấn đề gì, điều này rất lạ.

Lúc này điện thoại reo lên, Dạ Diễm bình tĩnh nói với Lam Thiên Vũ: "Cô lên lầu trước đi."

"Được." Lam Thiên Vũ ngoan ngoãn đi lên phòng.

Dạ Diễm giơ điện thoại lên, rõ ràng là Tiêu Hàn gọi đến, anh đưa mắt nhìn Lam Thiên Vũ, rồi bắt máy: "Tiêu Hàn?"

Lam Thiên Vũ dừng lại, Dạ Diễm tiến lại gần cô. Cô bình tĩnh đi tiếp, giả vờ như không có việc gì đi thẳng lên lầu.

"Đúng vậy, ngày kia có thời gian thì tới đây uống chén rượu mừng."

Dạ Diễm rất nhanh đuổi theo Lam Thiên Vũ, tay anh ôm eo cô như thói quen. Cô vặn người tránh anh ta, mặt anh nhăn nhó. Buổi trưa anh có ôm cô, cô không hề phản ứng, nhưng khi nghe thấy tên Tiêu Hàn, thái độ cô liền thay đổi.

"Cậu tìm vợ tôi có việc gì?" Dạ Diễm vẫn nói chuyện điện thoại, hơn nữa loa ngoài còn được bật.

"Thế nào? Cậu không dám cho tôi gọi điện cho Lam Thiên Vũ? Cậu sợ cô ấy đổi ý hả?" Giọng của

Tiêu Hàn phát ra từ điện thoại, anh ta cố tình khích bác Dạ Diễm.

"Vợ ơi, anh ta nói rằng em sẽ hồi tâm chuyển ý, em nói cho anh ta nghe đi, làm cho anh ta từ bỏ hy vọng đi, đừng để lãng phí thanh xuân." Dạ Diễm đưa điện thoại cho Lam Thiên Vũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện