"Con của anh ta là chuyện đại sự, lập tức tìm anh ta quay về đây." Lãnh Nhược Băng mạnh mẽ ra lệnh.

"Bây giờ trước tiên chúng ta nên gọi cho bác sĩ Hàn lại đây để kiểm tra xem thiếu phu nhân có sao không đã." Triệu Quân cuống quýt gọi điện thoại.

"Bác sĩ Hàn tới đây, Dạ Diễm cũng phải đến chứ." Lãnh Nhược Băng tức giận, "Không phải anh ta vừa nói là ở lại gặp bác sĩ Hàn để trao đổi chuyện gì đó sao? Bây giờ đã đi đâu rồi?"

"Bọn tôi, bọn tôi cũng không biết." Mấy người vệ sĩ giả vờ không biết gì.

"Vậy mau gọi điện thoại cho anh ta lại đây." Lãnh Nhược Băng nhìn Triệu Quân nói.

"Vâng" Triệu Quân thử gọi vào di động của Dạ Diễm, nhưng điện thoại đã tắt máy, Dạ Diễm vì không để cho Dạ lão thái tìm được mình nên đã tắt điện thoại.

"Có phải anh ta đã tắt điện thoại?" Lãnh Nhược Băng tức giận đến xanh mặt, "Triệu Quân, ngươi tự dẫn mọi người đi tìm anh ta về cho ta."

"Nhưng mà chúng tôi không biết cậu chủ đang ở đâu." Triệu Quân thực sự khó xử, "Thẩm phu nhân, trước tiên hãy để chi thiếu phu nhân ổn định đã, chúng tôi sẽ liên hệ với cậu chủ sau."

"Không được, bây giờ phải lập tức gọi anh ta trở về." Lãnh Nhược Băng gào thét lên, "Có nghe thấy không? Nếu đứa bé trong bụng có việc gì, các người có gánh nổi trách nhiệm không?"

Những vệ sĩ nhìn nhau không biết phải thế nào, bọn họ chỉ biết rằng hiện tại Dạ Diễm đang đi đón Cung Vũ Dao, nếu bây giờ đi tìm anh ta, chắc chắn mọi thứ sẽ rối tung lên.

"Có chuyện gì vậy?" Đúng lúc bác sĩ Hàn Thanh đến.

Vệ sĩ liền lập tức nói: "Bác sĩ Hàn, ngài nhanh lại đây xem thiếu phu nhân thế nào, cô ấy không được tốt."

"Để ta xem xem." Hàn Thanh lập tức kiểm tra cho Lam Thiên Vũ.

"Cậu là thầy thuốc ngoại khoa, làm sao biết được sản khoa thế nào?" Lãnh Nhược Băng can ngăn anh ta lại, liền nói, "Dạ Diễm rốt cuộc đã đi đâu??? Các người không nói phải không? Ta sẽ gọi cho Dạ lão thái gia tức thì."

Nói xong, Lãnh Nhược Băng rút điện thoại ra gọi cho Dạ lão thái gia…..

"Thẩm phu nhân người đừng kích động, tôi lập tức đưa người đi tìm cậu chủ trở về." Triệu Quân vội vàng can ngăn.

"Năm phút nữa cậu ta mà không có mặt ở đây, tôi sẽ tự mình gọi cho Dạ lão thái gia, Dạ Diễm rốt cuộc còn muốn giữ đứa nhỏ này lại hay không." Lãnh Nhược Băng lạnh lùng nói.

"Vâng tôi sẽ đi ngay." Triệu Quân gấp rút chạy đi.

Lam Thiên Vũ nhìn Lãnh Nhược Băng, vẫn là gừng càng già càng cay, nếu không có bà một mình cô không thể ứng phó được.

Hàn Thanh nhìn sâu vào Lam Thiên Vũ liếc mắt một cái, trong khóe mắt hiện ra vẻ phức tạp….

**

Lúc này, Dạ Diễm đã đưa được vệ sĩ của Dạ lão thái gia rời đi, Dạ Diễm mang theo hai vệ sĩ khác từ lối đi riêng để đón Cung Vũ Dao.

Cung Vũ Dao nhìn thấy Dạ Diễm liền cảm động rơi nước mặt, lập tức nhảy bổ vào lòng ngực anh…

"Có sao không, anh ở đây rồi, mau đi cùng anh." Dạ Diễm nắm tay Cung Vũ Dao rất nhanh chạy ra cửa sau, đi được mấy bước thì Triệu Quân chạy đến, "Cậu chủ!"

"Cậu tới đây làm gì? Muốn dẫn người của ông nội ta đến đây hả?" Dạ Diễm cắn răng quát.

"Cậu chủ, là tôi không còn cách nào khác, thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện, ngài mau quay lại xem thế nào đi." Triệu Quân khóc không ra nước mắt.

"Cái gì? Thiên Vũ làm sao?" Dạ Diễm ngạc nhiên hỏi.

"Sắc mặt cô ấy không tốt, lại kêu bị đau bụng, không biết có phải là sinh non hay không." Triệu Quân sốt ruột nói, "Thẩm phu nhân nóng tính quá, kêu là sẽ tự gọi cho lão thái gia, tôi vất vả lắm mới ngăn bà ấy lại được, bà ta nói cho cậu năm phút, nếu trong vòng năm phút cậu không quay lại thì bà ấy sẽ gọi cho lão thái gia."

Sắc mặt Dạ Diễm lập tức thay đổi, tâm trí hoang mang, tại sao lại như vậy chứ, có thật là cô ấy đã xảy ra chuyện không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện