Dạ Diễm đi vào phòng khám, bác sĩ đang làm siêu âm cho Lam Thiên Vũ, đúng là sắc mặt của cô ấy không tốt lắm, nhưng anh không nghĩ là có vấn đề gì nghiêm trọng.

"Sao rồi? Đứa bé có việc gì không? Dạ Diễm bình tĩnh hỏi.

"Là động thai, không có vấn đề gì lớn." Bác sĩ sản khoa nói, "Về nhà tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để bị kịch động mạnh, là không có việc gì."

"Hiện tại có phải uống thuốc hay là trị liệu bằng phương pháp gì không?" Lãnh Nhược Băng hỏi.

"Chỉ uống một chút Vitamin, canxi và axit folic là được rồi." Bác sĩ đỡ Lam Thiên Vũ ngồi xuống, "Tôi đi lấy thuốc cho cô."

Lãnh Nhược Băng đi qua giúp Lam Thiên Vũ sửa sang lại quần áo, Lam Thiên Vũ thần sắc có phần mệt mỏi, từ đầu đến cuối đều không để ý đến Dạ Diễm.

Dạ Diễm thực ra đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh như băng, một lúc sau, anh mới thản nhiên nói: "Bá mẫu, phiền người đi ra ngoài một chút, tôi có việc cần nói với Lam Thiên Vũ."

"Đúng vậy, tôi cũng có chuyện cần nói với anh." Lam Thiên Vũ nâng mặt nhìn anh ta, anh mắt sắc khí.

"Vậy tôi đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi ta." Lãnh Nhược Băng vỗ nhẹ vào Lam Thiên Vũ.

"Ừm." Lam Thiên Vũ gật đầu, nhìn bà đi ra ngoài.

...

Phòng bệnh trở nên im lặng, hai người trầm mặc trong chốc lát, Lam Thiên Vũ hổ: "Chuyện đêm nay là...."

"Đúng vậy!" Dạ Diễm cắt ngang lời Lam Thiên Vũ, thẳng thừng nói, "Là tôi cố ý để cho Kiều Tinh bị ngã."

Lam Thiên Vũ kinh ngạc nhìn anh ta, quả thực cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

"Ngươi không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó." Dạ Diễm lạnh lùng cười, ngồi trên chiếc ghế đối diện cô, lịch sự nhấc chân lên, "Từ ngày đầu cô biết tôi, cô đã biết rằng tôi là một người vô đạo đức không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình."

"Vì cái gì? Vì cái gì mà anh phải làm như vậy???" Lam Thiên Vũ trở nên kích động mạnh, "Chẳng lẽ bởi vì cô ấy khuyên ta nên suy nghĩ về Lôi Liệt, cho nên ngươi cố ý hại cô ấy???"

"Hả, cô ta còn khuyên cô nên nghĩ về người đàn ông khác???" Dạ Diễm cười mỉa mai, "Cô ta đáng bị như vậy mà, tôi đang cảm thấy áy náy, hiện tại trong lòng thoải mái hơn rồi."

"Không phải vì lý do đó? Thì là vì cái gì? Vì cái gì?" Lam Thiên Vũ mất kiểm soát hét to.

"Chút nữa cô sẽ có câu trả lời thôi." Dạ Diễm ngạo mạn nhìn chằm chằm vào cô, "Lam Thiên Vũ, cô có biết tôi ghét nhất phụ nữ ở điểm nào không?"

Anh ta lại gần Lam Thiên Vũ, sắc khí nhìn vào cằm cô ấy, "Tôi ghét nhất bị người phụ nữ của ta đùa giỡn!! Vốn dĩ ta thực sự coi trọng cô, tuy rằng cô không phải là đặc biệt gì, nhưng ít nhất cô có tấm lòng lương thiện, nhưng hôm nay tôi mới phát hiện ra một sự thật, là cô có thể tự nhiên lợi dụng đứa bé trong bụng để lừa gạt ta, cô muốn dùng thủ đoạn với tôi? Được thôi, tôi sẽ cùng chơi với cô."

Nói xong, anh ta kéo cô vào cánh cửa phòng bệnh bên cạnh, đầy cửa ra chỉ vào Kiều Tinh đang nằm hôn mê bất tỉnh, cảnh cáo, "Tối nay cô phải làm cho ta một việc, nếu không, bạn của cô sẽ phải chết!"

"Ngươi…." Lam Thiên Vũ hoảng sợ đến mức không nói nên lời, cô cảm thấy anh ta quá ngoan cố, nhưng cô không ngờ rằng anh ta có thể đối xử với cô như vậy, lợi dụng tính mạng của Kiều Tịn để uy hiếp cô, mục đích của anh ta rốt cuộc là như thế nào???? "Cậu chủ!" Triệu Quân ở bên ngoài lo lắng la lên, "Cung tiểu thư…."

Anh ta chưa nói dứt lời, Cũng Vũ Dao đẩy cửa chạy vào, Lam Thiên Vũ quay đầu lạo, vừa đúng lúc đối mặt Cung Vũ Dao, một cô gái xinh đẹp tự nhiên thoạt nhìn qua đã thấy hiền dịu thục nữ, nhưng cặp mắt kia lại loá ra một tia sáng oán hận, làm cho cô cảm thấy run rẩy!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện