Editor: Waveliterature Vietnam
"Cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục như thế nào?" Tiếng của Nhược Băng vang vọng bên tai cô, tuy nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại như một gáo nước lạnh tạt xuống đầu cô.
Thiên Vũ hốt hoảng mở mắt ra nhưng cô không muốn để bà nhìn thấy tình trạng thảm hại của cô bây giờ. Nhược Băng đã ra sức thuyết phục cô, nhưng cô vẫn lưỡng lự, không chịu nghe theo và bây giờ cô lại bị Dạ Diễm làm tổn thương, cô thực sự đáng bị như vậy.
Nhược Băng nhìn Thiên Vũ bằng ánh mắt khó hiểu: "Thiên Vũ à, có một lý do khác khiến mẹ không đưa ra quyết định thay cho con đó chính là mẹ nghĩ con đã phải lòng Dạ Diễm rồi..."
"Không, không phải như vậy." Thiên Vũ ngay lập tức phủ quyết, cô lắc đầu nguầy nguậy. "Tôi không bị anh ta cám dỗ đễ như vậy đâu." Cô rất hoảng loạn, cô không thể thừa nhận sự thật này, cô không dám...
"Nếu không yêu, ngay từ đầu con sẽ không chọn cậu ta đâu; nếu không phải lòng cậu ta, con sẽ không ngần ngại khi mẹ khuyên con; hơn nữa bây giờ con sẽ không buồn như vậy..."
Một tiếng thở dài buồn bã -
"Con luôn nghĩ rằng người con yêu sâu đậm là Tiêu Hàn. Thực ra thì, tình cảm của con dành cho cậu ta đã bị xóa sạch theo thời gian trong ba năm qua rồi. Hơn nữa, lúc con yêu cậu ta, con chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi thôi. Lúc đó con còn quá trẻ để yêu, để nhận ra tình yêu là gì. Tình yêu đầu đời là tình yêu bồng bột, không thể đậm sâu, nếu không, con sẽ không dễ dàng chia tay như vậy. Ý thức trách nhiệm và cảm giác an toàn, được che chở, được bẻo vệ là tất cả những điều con cần nhất mà Dạ Diễm có thể mang lại cho con, từ lâu con đã vô tình yêu cậu ta, nhưng vì cậu ta đã gây ra quá nhiều tổn thương cho con, vì vậy con không sẵn sàng thừa nhận điều đó... "
"Không phải như vậy, tôi chưa hề yêu anh ta, không..." Thiên Vũ kích động gầm lên "Bà đừng nghĩ rằng bà hiểu tôi. Tôi suy nghĩ những gì bà đều đoán được. Tôi căm ghét Dạ Diễm, tôi ghét anh ta."
Tôi kết hôn với anh ta chỉ vì tôi mất niềm tin vào tình yêu, vì Tiêu Hàn không thể cho tôi cảm giác an toàn, vì vậy tôi đã chọn anh ta, nhưng tôi có thể nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta ngay bây giờ. Bà có thể cho tôi suy nghĩ việc này trong một ngày nữa không? Đừng lo lắng về điều đó. Bây giờ tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn rời xa anh ấy, dù sao tôi cũng sẽ rời xa anh ấy! "
Nhược Băng nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, không nói được lời nào, phản ứng của Thiên Vũ càng mãnh liệt, bà càng đoán ra, ngay cả khi Thiên Vũ có nói gì hay làm gì đi chăng nữa, cô cũng không thể che giấu cảm xúc thật của mình.
Trải qua những đau khổ trong thời thơ ấu, Thiên Vũ lúc nào cũng có cảm giác bất an. Điều cô cần là một người đàn ông thực sự có trách nhiệm và bảo vệ cô. Dạ Diễm đã chiếm được trái tim cô nhờ hai lần dũng cảm đứng ra bảo vệ cô. Tiêu Hàn cũng giống như Thiên Vũ mà thôi. Họ không thể bổ sung cho nhau và không thể cho người khác những gì họ thiếu, vì vậy tình cảm của họ rất mong manh...
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Lãnh Nhược Băng thì thấu rõ mọi sự tình nhưng Thiên Vũ thì không, như vậy cũng tốt, dù sao thì Dạ Diễm không thể đem lại hạnh phúc cho cô, vẫn chưa muộn để tách rời hai người.
"Không phải bà muốn giúp tôi hay sao? Trước tiên bà hãy giúp tôi cứu Kiều Tinh..."
Do đã quá kích động trước đó, nên giọng nói của Lam Thiên Vũ trở nên mỏi mệt.
"Được rồi, mẹ sẽ sắp xếp chuyện này, con có thể yên tâm." Nhược Băng khẳng định: "Dù có chuyện gì xảy ra mẹ nhất định sẽ bảo vệ cho con, nhưng con phải tin tưởng mẹ tuyệt đối, nếu không kế hoạch sẽ không được hoàn thành."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ hợp tác tốt." Thiên Vũ cố lê cơ thể yếu đuối của mình ra khỏi phòng nhạc, tâm trí cô vẫn không khỏi suy nghĩ về việc Dạ Diễm rời đi, cô luôn tự nhắc nhở bản thân hàng vạn lần, đi thôi, đừng yêu...
"Cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục như thế nào?" Tiếng của Nhược Băng vang vọng bên tai cô, tuy nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại như một gáo nước lạnh tạt xuống đầu cô.
Thiên Vũ hốt hoảng mở mắt ra nhưng cô không muốn để bà nhìn thấy tình trạng thảm hại của cô bây giờ. Nhược Băng đã ra sức thuyết phục cô, nhưng cô vẫn lưỡng lự, không chịu nghe theo và bây giờ cô lại bị Dạ Diễm làm tổn thương, cô thực sự đáng bị như vậy.
Nhược Băng nhìn Thiên Vũ bằng ánh mắt khó hiểu: "Thiên Vũ à, có một lý do khác khiến mẹ không đưa ra quyết định thay cho con đó chính là mẹ nghĩ con đã phải lòng Dạ Diễm rồi..."
"Không, không phải như vậy." Thiên Vũ ngay lập tức phủ quyết, cô lắc đầu nguầy nguậy. "Tôi không bị anh ta cám dỗ đễ như vậy đâu." Cô rất hoảng loạn, cô không thể thừa nhận sự thật này, cô không dám...
"Nếu không yêu, ngay từ đầu con sẽ không chọn cậu ta đâu; nếu không phải lòng cậu ta, con sẽ không ngần ngại khi mẹ khuyên con; hơn nữa bây giờ con sẽ không buồn như vậy..."
Một tiếng thở dài buồn bã -
"Con luôn nghĩ rằng người con yêu sâu đậm là Tiêu Hàn. Thực ra thì, tình cảm của con dành cho cậu ta đã bị xóa sạch theo thời gian trong ba năm qua rồi. Hơn nữa, lúc con yêu cậu ta, con chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi thôi. Lúc đó con còn quá trẻ để yêu, để nhận ra tình yêu là gì. Tình yêu đầu đời là tình yêu bồng bột, không thể đậm sâu, nếu không, con sẽ không dễ dàng chia tay như vậy. Ý thức trách nhiệm và cảm giác an toàn, được che chở, được bẻo vệ là tất cả những điều con cần nhất mà Dạ Diễm có thể mang lại cho con, từ lâu con đã vô tình yêu cậu ta, nhưng vì cậu ta đã gây ra quá nhiều tổn thương cho con, vì vậy con không sẵn sàng thừa nhận điều đó... "
"Không phải như vậy, tôi chưa hề yêu anh ta, không..." Thiên Vũ kích động gầm lên "Bà đừng nghĩ rằng bà hiểu tôi. Tôi suy nghĩ những gì bà đều đoán được. Tôi căm ghét Dạ Diễm, tôi ghét anh ta."
Tôi kết hôn với anh ta chỉ vì tôi mất niềm tin vào tình yêu, vì Tiêu Hàn không thể cho tôi cảm giác an toàn, vì vậy tôi đã chọn anh ta, nhưng tôi có thể nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta ngay bây giờ. Bà có thể cho tôi suy nghĩ việc này trong một ngày nữa không? Đừng lo lắng về điều đó. Bây giờ tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn rời xa anh ấy, dù sao tôi cũng sẽ rời xa anh ấy! "
Nhược Băng nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, không nói được lời nào, phản ứng của Thiên Vũ càng mãnh liệt, bà càng đoán ra, ngay cả khi Thiên Vũ có nói gì hay làm gì đi chăng nữa, cô cũng không thể che giấu cảm xúc thật của mình.
Trải qua những đau khổ trong thời thơ ấu, Thiên Vũ lúc nào cũng có cảm giác bất an. Điều cô cần là một người đàn ông thực sự có trách nhiệm và bảo vệ cô. Dạ Diễm đã chiếm được trái tim cô nhờ hai lần dũng cảm đứng ra bảo vệ cô. Tiêu Hàn cũng giống như Thiên Vũ mà thôi. Họ không thể bổ sung cho nhau và không thể cho người khác những gì họ thiếu, vì vậy tình cảm của họ rất mong manh...
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Lãnh Nhược Băng thì thấu rõ mọi sự tình nhưng Thiên Vũ thì không, như vậy cũng tốt, dù sao thì Dạ Diễm không thể đem lại hạnh phúc cho cô, vẫn chưa muộn để tách rời hai người.
"Không phải bà muốn giúp tôi hay sao? Trước tiên bà hãy giúp tôi cứu Kiều Tinh..."
Do đã quá kích động trước đó, nên giọng nói của Lam Thiên Vũ trở nên mỏi mệt.
"Được rồi, mẹ sẽ sắp xếp chuyện này, con có thể yên tâm." Nhược Băng khẳng định: "Dù có chuyện gì xảy ra mẹ nhất định sẽ bảo vệ cho con, nhưng con phải tin tưởng mẹ tuyệt đối, nếu không kế hoạch sẽ không được hoàn thành."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ hợp tác tốt." Thiên Vũ cố lê cơ thể yếu đuối của mình ra khỏi phòng nhạc, tâm trí cô vẫn không khỏi suy nghĩ về việc Dạ Diễm rời đi, cô luôn tự nhắc nhở bản thân hàng vạn lần, đi thôi, đừng yêu...
Danh sách chương