Editor: Waveliterature Vietnam
"Em yêu, chúng ta đi thôi." Dạ Diễm thân mật lôm eo Thiên Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ấy.
"Tối qua em đã không được ngủ ngon. Hôm nay thì chụp ảnh cưới quá muộn. Thời gian không còn nhiều nữa, nếu chúng ta trì hoãn, sẽ không có ảnh cưới trong đám cưới vào ngày mai đâu! "
Câu nói của anh giống như đang nổi giận, mọi người phải suy nghĩ về nó. Khuôn mặt Tiêu Hàn ngay lập tức trở nên đờ đẫn, bàn tay thì vẫn đang cầm chiếc ly màu trắng.
Thiên Vũ cau mày tức giận với Dạ Diễm, làm sao anh ta có thể nói dối mà không biết xấu hổ như vậy chứ? " Đáng ra anh phải trách em quá quyến rũ, vì vậy anh không thể ngừng thích em, càng không thể dừng lại..."
Trước mặt Tiêu Hàn, Dạ Diễm hôn lên đôi môi của Thiên Vũ.
Thiên Vũ muốn đẩy anh ra, nhưng một tay cô bị siết chặt giữa cơ thể họ, và tay kia thì Dạ Diễm đang giữ. Cô không thể di chuyển được.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hàn không thể chịu nổi được nữa. Một tiếng vỡ tung vang lên, cốc rượu trong tay anh bị bóp nát, xỉ thủy tinh găm vào lòng bàn tay, máu và rượu vang đỏ hòa vào nhau từ từ chảy xuống.
Cuối cùng Dạ Diễm cũng buông cô ra, quyến luyến quan môi cô, rồi quay sang nhìn Tiêu Hàn:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiêu Hàn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dạ Diễm, nắm tay rung lên, thủy tinh đâm càng sâu vào lòng bàn tay, máu càng chảy nhanh và nhiều hơn nữa, lúc này anh thực sự muốn đánh Dạ Diễm, nhưng không thể làm như vậy, nếu hôm nay vội manh động thì kế hoạch ngày mai sẽ không thể tiến hành.
"Tay anh bị thương rồi đấy." Thiên Vũ hoảng loạn đưa tay ra, lo lắng cho vết thương của anh.
"Tại sao có thể bất cẩn như vậy chứ?" Dạ Diễm nắm lấy tay Thiên Vũ và quay sang người quản lý nhà hàng ra lệnh, "Còn không mau mang hộp thuốc đến đây."
"Vâng." Người quản lý lập tức đi đến tủ thuốc.
"Bây giờ chúng ta hãy đi trước đi, hẹn gặp lại anh vào ngày mai." Dạ Diễm kéo Thiên Vũ rời khỏi đó.
Thiên Vũ quay lại nhìn Tiêu Hàn, nhưng anh không nhìn cô nữa. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tay tê dại đang chậm rãi chảy máu của mình. Anh muốn cảnh báo mình bằng nỗi đau và máu, bất kể thế nào cũng phải trả giá. Lần này, anh phải giải cứu Thiên Vũ. Nếu không, anh ta sẽ phải chịu đau đớn gấp ngàn lần...
**
Mặc dù ra khỏi nhà hàng, nhưng lòng cô vẫn không yên, Dạ Diễm nói tỏ vẻ không vui: "Cô là người phụ nữ của tôi, tâm trí cô nên nghĩ về tôi."
"Là anh cố tình sao?" Thiên Vũ trừng mắt nhìn anh. "Anh cố tình mời anh ta đến và cố tình kích thích anh ta!!!"
Cô ấy nói như kiểu không phải là hỏi, mà như buộc tội anh. Mặc dù họ chỉ mới quen biết nhau, nhưng cô rất quen thuộc với tính cách của anh. Mỗi lần anh ta điên tiết điều gì, anh có thể kiểm soát tình hình bất cứ lúc nào và ở đâu, kể cả cảm xúc. Anh ta nghĩ rằng anh có thể kiểm soát nó, vì vậy anh tuyên bố quyền sở hữu của mình cho người khác một cách vô đạo đức.
"Cô càng ngày càng hiểu tôi rồi đấy." Dạ Diễm nhìn cô chế nhạo. "Thế nào, nhìn thấy anh ta như vậy, cô có đau lòng không?"
"Đúng vậy, tôi rất đau lòng." Thiên Vũ trả lời không do dự. "Cuối cùng anh đã thỏa mãn những mong muốn của chính mình rồi đấy. Anh nghĩ rằng anh đã chiến thắng sao. Thật ra, anh sai rồi, ngay cả khi cơ thể tôi thuộc về anh, nhưng trái tim tôi luôn thuộc về anh ấy, người thua cuộc thực sự là anh đấy!! "
"Cô có cần phải khiêu khích tôi như thế này không?" Cuối cùng Dạ Diễm cũng phải nổi giận: "Lam Thiên Vũ, tôi đã nhịn cô đủ rồi đấy, cô những không cảm kích, mà còn như vậy, cô nghĩ rằng tôi thực sự Không có biện pháp dành cho cô ư? "
"Em yêu, chúng ta đi thôi." Dạ Diễm thân mật lôm eo Thiên Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ấy.
"Tối qua em đã không được ngủ ngon. Hôm nay thì chụp ảnh cưới quá muộn. Thời gian không còn nhiều nữa, nếu chúng ta trì hoãn, sẽ không có ảnh cưới trong đám cưới vào ngày mai đâu! "
Câu nói của anh giống như đang nổi giận, mọi người phải suy nghĩ về nó. Khuôn mặt Tiêu Hàn ngay lập tức trở nên đờ đẫn, bàn tay thì vẫn đang cầm chiếc ly màu trắng.
Thiên Vũ cau mày tức giận với Dạ Diễm, làm sao anh ta có thể nói dối mà không biết xấu hổ như vậy chứ? " Đáng ra anh phải trách em quá quyến rũ, vì vậy anh không thể ngừng thích em, càng không thể dừng lại..."
Trước mặt Tiêu Hàn, Dạ Diễm hôn lên đôi môi của Thiên Vũ.
Thiên Vũ muốn đẩy anh ra, nhưng một tay cô bị siết chặt giữa cơ thể họ, và tay kia thì Dạ Diễm đang giữ. Cô không thể di chuyển được.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hàn không thể chịu nổi được nữa. Một tiếng vỡ tung vang lên, cốc rượu trong tay anh bị bóp nát, xỉ thủy tinh găm vào lòng bàn tay, máu và rượu vang đỏ hòa vào nhau từ từ chảy xuống.
Cuối cùng Dạ Diễm cũng buông cô ra, quyến luyến quan môi cô, rồi quay sang nhìn Tiêu Hàn:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiêu Hàn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dạ Diễm, nắm tay rung lên, thủy tinh đâm càng sâu vào lòng bàn tay, máu càng chảy nhanh và nhiều hơn nữa, lúc này anh thực sự muốn đánh Dạ Diễm, nhưng không thể làm như vậy, nếu hôm nay vội manh động thì kế hoạch ngày mai sẽ không thể tiến hành.
"Tay anh bị thương rồi đấy." Thiên Vũ hoảng loạn đưa tay ra, lo lắng cho vết thương của anh.
"Tại sao có thể bất cẩn như vậy chứ?" Dạ Diễm nắm lấy tay Thiên Vũ và quay sang người quản lý nhà hàng ra lệnh, "Còn không mau mang hộp thuốc đến đây."
"Vâng." Người quản lý lập tức đi đến tủ thuốc.
"Bây giờ chúng ta hãy đi trước đi, hẹn gặp lại anh vào ngày mai." Dạ Diễm kéo Thiên Vũ rời khỏi đó.
Thiên Vũ quay lại nhìn Tiêu Hàn, nhưng anh không nhìn cô nữa. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tay tê dại đang chậm rãi chảy máu của mình. Anh muốn cảnh báo mình bằng nỗi đau và máu, bất kể thế nào cũng phải trả giá. Lần này, anh phải giải cứu Thiên Vũ. Nếu không, anh ta sẽ phải chịu đau đớn gấp ngàn lần...
**
Mặc dù ra khỏi nhà hàng, nhưng lòng cô vẫn không yên, Dạ Diễm nói tỏ vẻ không vui: "Cô là người phụ nữ của tôi, tâm trí cô nên nghĩ về tôi."
"Là anh cố tình sao?" Thiên Vũ trừng mắt nhìn anh. "Anh cố tình mời anh ta đến và cố tình kích thích anh ta!!!"
Cô ấy nói như kiểu không phải là hỏi, mà như buộc tội anh. Mặc dù họ chỉ mới quen biết nhau, nhưng cô rất quen thuộc với tính cách của anh. Mỗi lần anh ta điên tiết điều gì, anh có thể kiểm soát tình hình bất cứ lúc nào và ở đâu, kể cả cảm xúc. Anh ta nghĩ rằng anh có thể kiểm soát nó, vì vậy anh tuyên bố quyền sở hữu của mình cho người khác một cách vô đạo đức.
"Cô càng ngày càng hiểu tôi rồi đấy." Dạ Diễm nhìn cô chế nhạo. "Thế nào, nhìn thấy anh ta như vậy, cô có đau lòng không?"
"Đúng vậy, tôi rất đau lòng." Thiên Vũ trả lời không do dự. "Cuối cùng anh đã thỏa mãn những mong muốn của chính mình rồi đấy. Anh nghĩ rằng anh đã chiến thắng sao. Thật ra, anh sai rồi, ngay cả khi cơ thể tôi thuộc về anh, nhưng trái tim tôi luôn thuộc về anh ấy, người thua cuộc thực sự là anh đấy!! "
"Cô có cần phải khiêu khích tôi như thế này không?" Cuối cùng Dạ Diễm cũng phải nổi giận: "Lam Thiên Vũ, tôi đã nhịn cô đủ rồi đấy, cô những không cảm kích, mà còn như vậy, cô nghĩ rằng tôi thực sự Không có biện pháp dành cho cô ư? "
Danh sách chương