Editor: Waveliterature Vietnam

"Đây là chuyện tốt mà, Thiên Vũ nghe thấy có khi lại vui." Nhược Băng vừa cười vừa nói. "Dạ Diễm quen sống an nhàn sung sướng, nay lại đích thân dậy sớm nấu cháo cho con bé, thật là biết làm cho người ta bất ngờ." 

"Cậu chủ rất quan tâm thiếu phu nhân đấy ạ, mỗi lần về nhà, câu đầu tiên cậu ấy hỏi là tình hình của cô chủ hôm nay thế nào. Hôm qua cậu ấy trở về, tôi nói rằng thiếu phu nhân không có cảm giác thèm ăn. Vậy là sáng sớm hôm nay cậu ấy dậy nấu cháo cho cô chủ. "

Donna tươi cười nói, "Để đám cưới diễn ra suôn sẻ, cậu ấy đã ra ngoài từ sáng sớm, đến văn phòng để xử lý một vài công việc cho ổn thỏa. Cậu còn không có thời gian ăn sáng.Thẩm phu nhân, đừng trách tôi vì đã nói chuyện này, tôi ở với cậu ta từ khi còn nhỏ. Cậu ấy tuy nói năng hơi kiêu căng, lạnh lùng nhưng thực ra lại rất tốt bụng.

"Ồ, huh..." Lãnh Nhược Băng mỉm cười và lịch sự: "Đàn ông cẩn thận là chuyện tốt. Tôi trở về phòng trước đây."

"Được rồi, vẫn còn sớm, bà hãy nghỉ ngơi sau khi ăn tổ yến." Donna quay lại và gõ cửa phòng Thiên Vũ.

**

Lãnh Nhược Băng mang một tâm trạng nặng nề trở về phòng, những điều Donna nói liệu có phải là sự thật không? Dạ Diễm thực sự nấu cho Thiên Vũ ăn ư? Dường như Thiên Vũ đã bị khuất phục trước Dạ Diễm. Những định kiến ban đầu về cậu ta lung lay rồi sao. Đúng vậy, thảo nào con bé đưa ra quyết định khó khăn như vậy.

Lãnh Nhược Băng thở dài, đặt tổ yến xuống, chuẩn bị đóng gói hành lý, đột nhiên điện thoại bà reo lên, nhìn thấy ID người gọi, lông mày cô nhăn lại và trả lời điện thoại một cách thiếu kiên nhẫn:

"Thẩm Ngưng, con đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối nữa có được không...... "

"Con sẽ đến New York." Thẩm Ngưng lạnh lùng cắt ngang lời của Nhược Băng.

Nhược Băng sửng sốt một lúc, rồi nghiêm túc hỏi: "Đừng nói giỡn, rõ ràng phái Khổng Diệp trông nom con, làm sao con có thể đến New York được chứ???"

"Mẹ không tin sao? Vậy mẹ cứ việc không tin đi." Thẩm Ngưng nhấc điện thoại di động của mình, chương trình phát sóng tại sân bay sẽ thông báo về chuyến bay đến mới nhất.

Khi nghe những âm thanh này, khuôn mặt Nhược Băng đột nhiên biến sắc: "Thẩm Ngưng, con muốn làm gì?"

"Mẹ còn hỏi con muốn làm gì à? Đáng ra con nên hỏi mẹ mới đúng." Thẩm Ngưng nghiến răng. "Mẹ à, mẹ thật quá bất công, con và Thiên Vũ đều là con của mẹ, tại sao mẹ lại luôn bảo vệ chị ấy???? Dạ Diễm là chồng chưa cưới của con, anh ấy là của con, tại sao mẹ lại để anh ấy kết hôn với Thiên Vũ?? Tại sao? "

"Thẩm Ngưng, mẹ đã giải thích với con rồi, người Dạ Diễm thích là Thiên Vũ, chị còn đang mang thai đứa con của anh ta cho nên Dạ Diễm và Dạ lão thái gia muốn hai người phải kết hôn, việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của mẹ...... "

"Mẹ thật vớ vẩn, vô nghĩa!!!" Thảm Ngưng có hơi kích động. "Lần đầu tiên Dạ Diễm gặp Thiên Vũ là khi chúng con chụp ảnh cưới, làm sao anh ấy có thể thích Thiên Vũ nhanh như vậy được? Rõ ràng là Thiên Vũ ghen tị với con. Vị hôn phu của con quá hoàn hảo, nên chị ta đã cố tình quyến rũ anh ta, và sau đó lợi dụng đứa trẻ để ép anh ta phải kết hôn...Lam Thiên Vũ đúng là không biết xấu hổ, nhưng mẹ là mẹ của con, tại sao mẹ lại giúp chị ấy chứ? Tại sao mẹ không đồng ý với cuộc hôn nhân của họ? Tại sao mẹ lại không hỏi ý kiến con?? Tại sao?? "

"Thẩm Ngưng…"

"Mẹ không cần phải nói những lời đó, con không muốn nghe bất kỳ lời bào chữa nào từ mẹ." Thẩm Ngưng tức giận. "Dạ Diễm là của con. Con sẽ không để ai giành lấy anh ấy. Thêm nữa,Thiên Vũ biến con thành trò cười của thiên hạ." Con sẽ không để chị ta thỏa mãn đâu, mẹ hãy chờ xem chương trình tiếp theo đi!!! "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện