Editor: Waveliterature Vietnam

Dạ Diễm bước đến gần Thiên Vũ, một cánh tay khoát qua chiếc ghế, đắm đuối ngắm Thiên Vũ trong gương rồi cảm thán: "Cô thật đẹp!"

"Anh đến bây giờ có quá sớm không, chúng ta dự kiến ​​sẽ đến khách sạn lúc mười giờ cơ mà." Thiên Vũ nhìn xuống anh.

"Tôi muốn gặp cô sớm." Dạ Diễm hôn lên mái tóc của Thiên Vũ.

"Anh đi ra ngoài trước đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc trang điểm của tôi."

Thiên Vũ hờ hững mở mắt ra, mặt không có tí cảm xúc gì là vui vẻ. Càng gần 12 giờ trưa, cô càng cảm thấy tâm trạng của mình càng tồi tệ. Dường như cô không phải đối mặt với một đám cưới hoành tráng, mà là một thảm họa thì đúng hơn.

Nhìn thấy sự thờ ơ của cô, niềm vui trong ngọn anh đột nhiên cũng biến mất. Anh lặng lẽ nhìn cô. Sau vài giây, anh mở mắt và nói nhỏ: "Tôi sẽ đợi cô."

Dạ Diễm không trả lời, cho đến khi Dạ Diễm rời khỏi phòng, cô mới ngước mắt lên và nhìn mình trong gương, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt rầu rĩ, khuôn mặt không có nét gì là hạnh phúc, cô biết rằng như vậy là không tốt, nhưng cô thực sự không thể nở một nụ cười thoải mái được, những đám mây đen mù mịt đã che khuất trái tim cô, khiến trái tim cô tối sầm, thậm chí mặt trời không thể chiếu vào tận đáy lòng cô.

Dạ Diễm đứng ngoài cửa, nhìn xuống sàn nhà màu be, trong tâm trí cứ xuất hiện biểu cảm lạnh lùng của Thiên Vũ. Hôm nay là ngày kết hôn của họ nhưng cô vẫn không thể mở lòng với anh, dù chỉ là một chút, có được nụ cười của cô đối với anh cũng khó khăn.

Anh bỗng cảm thấy mình vô cùng lạc lõng.

  ...

Vào lúc mười giờ, cuối cùng Thiên Vũ cũng đã sẵn sàng bước ra khỏi phòng cùng đám phù dâu, đến sảnh chính ở tầng một.

Dạ Diễm vẫn đứng ở cửa chờ cô. Khi cô xuất hiện, ánh mắt anh không thể rời khỏi cô, anh như bị cô mê hoặc. Lúc này, Thiên Vũ thật lột xác trong chiếc váy cưới xinh đẹp và thanh lịch. Chiếc váy càng làm tôn thêm bản chất thánh thiện và ngây thơ của cô. Trông Thiên Vũ thật duyên dáng, thuần khiết hoa sen, quyến rũ như sương mù ban đêm.

Thiên Vũ vừa xuất hiện, tất cả các phóng viên đều đổ xô đến chụp ảnh. Những ánh đèn flash khiến cô hơi nhíu mày.Từ trước đến nay, vốn dĩ cô không thích thu hút sự chú ý của mọi người, huống chi đây là một đám cưới không vui vẻ gì, bây giờ mọi người đều biết, sau này khi hôn lễ bị hủy bỏ không biết cô sẽ bị chỉ trích như thế nào đây. 

"Lên xe thôi nào!" Dạ Diễm nhìn chằm chằm vào Thiên Vũ.

Cô cúi đầu từ từ đi xuống, cô không đám phóng viên chụp cận mặt, cũng may nhờ đeo mạng che mặt, và trang điểm nên không rõ mặt lắm.

  **

Từ khu biệt thự xuống núi mất khoảng một giờ lái xe, có tới hơn một trăm chiếc xe đón dâu vừa của Dạ gia, vừa của Thẩm gia, tất cả đều là những chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn lên đến hàng tỷ đồng, đoàn xe đi ngang qua thành phố New York sau đó mới đi thẳng đến nhà hàng bên bờ biển.

Đám vệ sĩ thì đứng dọc đường để kiểm soát và sắp xếp hàng lối, các phương tiện truyền thông nổi tiếng quốc tế đã bám theo những chiếc xe để ghi lại và đưa toàn bộ quá trình lên kênh tin tức quốc tế.

Những chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn này, cả thế giới chỉ có tám chiếc, trị giá tới 30 triệu đô la Mỹ, người bình thường không phải ai cũng có thể có, mọi thứ trong xe, như một căn phòng sang trọng thu nhỏ, ngồi bên trong cũng mượt mà như ở trong nhà, mọi người cảm thấy rất thoải mái.

Chiếc xe rất sống động, nhưng cũng đủ yên tĩnh để nghe hơi thở của mọi người.

Thiên Vũ nghiêng đầu và lặng lẽ nhìn qua cửa sổ. Mắt cô không tập trung. Cô chỉ đang tìm cách để né tránh Dạ Diễm. Thực ra thì khung cảnh bên ngoài không thể thu hút cô. Tâm trí cô hoàn toàn rời khỏi đây...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện