Lam Thiên Vũ liếc nhìn xung quanh, cả Tiêu Kỳ, Kiều Tinh và Thẩm Hân đều đi thay quần áo, ngoại trừ một nữ nhân viên là vẫn ở bên cạnh. Mặc dù không có ai khác ở đây, nhưng cô vẫn không khỏi bối rối, cô sợ rằng mọi người sẽ biết chuyện giữa cô và Dạ Diễm. Dù thế nào đi nữa thì Dạ Diễm thực sự là anh rể của cô, cô chỉ muốn thoát khỏi anh mà thôi, vì vậy cô bực bội liếc nhìn anh, không nói một lời mà đi thẳng vào phòng thay đồ.

Các nữ nhân viên cầm váy cưới đi theo cô, nhưng chỉ cần Dạ Diễm ra hiệu. Họ liền đặt váy cưới xuống và đi ra ngoài. Lam Thiên Vũ hét lên: "Anh đi đâu vậy? Không phải anh đi thay quần áo à?"

Các nữ nhân viên không nói gì. Khi họ bước ra khỏi phòng thay đồ, họ không quên đóng cửa lại.

"Chiếc váy cưới này trông đẹp đấy!" Dạ Diễm xuất hiện với chiếc váy cưới. Anh tiến sát lại gần cô.

Nhịp tim cô đập càng lúc càng nhanh hơn. Khi anh bước tới chỗ cô, cô nắm chặt tay và nhỏ giọng hỏi: " Anh đang làm gì vậy?"

Dạ Diễm nở một nụ cười gian xảo. "Cô có vẻ sợ tôi nhỉ?" Anh từ từ sát đến Thiên Vũ hơn nữa.

"Anh đừng có làm bậy, vị hôn phu của tôi đang ở bên ngoài." Lam Thiên Vũ lo lắng lui về phía sau.

"Không thành vấn đề, vị hôn thê của tôi cũng đang ở bên ngoài." Dạ Diễm nhếch mép cười nham hiểm, buộc cô vào phòng thay đồ, rồi khóa cửa lại.

Thiên Vũ bị sốc và ngay lập tức đi ra mở cửa, nhưng bị Dạ Diễm bắt gặp. Chẳng may Thiên Vũ ngã vào vòng tay anh. Cô muốn vùng vẫy. Anh mạnh mẽ đạt cô lên tường.

"Hôm đó đêm tối, đèn mờ, tôi không nhìn thấy rõ cô, và bây giờ tôi mới phát hiện ra..." Dạ Diễm sử dụng những ngón tay dài của mình để nhấc cằm Thiên Vũ lên, anh nheo mắt và nhìn chằm chằm vào cô. "Trông cô khá tuyệt đấy!"

Thiên Vũ thực sự rất đẹp. Mặc dù cô để mặt mộc đơn giản, không hề có lớp son phấn nào nhưng cô vẫn mang một vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết. Đặc biệt là đôi mắt trong veo với con ngươi đang chuyển động, nó càng thấy rõ hơn hình bóng của anh trong mắt cô.

"Buông tôi ra, để tôi đi nào!" Lam Thiên Vũ vùng vẫy, cô vô tình động đến vết thương, đột ngột khuôn mặt biến sắc hẳn.

"Có phải vết thương vẫn chưa lành hẳn đúng không?" Anh nhìn vào vết thương của cô." Kéo cổ áo cô xuống, anh nhìn vào nội y của cô, buông thõng một câu: "Này, có vẻ như cô hơi bị suy dinh dưỡng đúng không?"

"Đồ khốn!" Lam Thiên Vũ giận dữ kéo tay anh ra.

"Chính cô đã cứu mạng tôi, tôi nên trả ơn cô như thế nào đây?" Dạ Diễm không có vẻ gì là giận dữ, anh vẫn cười híp mắt, cơ thể anh ép chặt hơn vào cơ thể cô. Đôi môi nhỏ nhắn, đôi môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng vuốt ve cô: "Giờ tôi muốn lấy thân báo đáp được không?"

"Anh nhanh chóng buông tôi ra không, nếu không tôi sẽ nói cho Thẩm Ngưng biết hành động vô liêm sỉ này của anh." Lam Thiên Vũ chống hai tay lên ngực để kháng cự, eo cô cong về phía sau, cả người tạo ra một đường cong thật quyến rũ.

"Chà, dù sao tôi cũng không muốn đám cưới này, cô nói với cô ấy, tôi càng dễ dàng hủy hợp đồng hôn nhân." Dạ Diễm ghì sát trán anh vào trán cô và nói, "Cô cứ nói thoải mái đi."

"Anh..." Thiên Vũ chuẩn bị nói chuyện, và đột nhiên giọng nói của Tiêu Kỳ văng vẳng từ bên ngoài.

"Này, còn hàng ngàn lông thì sao?"

"Tiểu thư Lam đang thay váy cưới, anh Kỳ à, xin anh hãy ngồi xuống trước, tôi sẽ giúp anh tạo kiểu cho mái tóc của mình."

"Tốt."

  ...

Giọng nói anh có vẻ rất gần, Tiêu Kỳ đang ở trước bàn trang điểm cách phòng thay đồ vài mét...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện