Editor: Waveliterature Vietnam

Dạ Diễm đi rồi, Lam Thiên Vũ tiếp tục ngủ một giấc nữa, đến tận mười hai giờ trưa mới thức dậy, tắm rửa, thay quần áo, đi xuống lầu dùng bữa sáng, trông coi Kiều Tinh, Cung Vũ Dao hôm nay vẫn ở trong phòng không chịu đi ra ngoài, có lẽ cô ấy đã biết sợ, không dám khiêu khích Lam Thiên Vũ nữa.

Đến sáu giờ tối, Dạ Diễm trở về, hôm nay anh đặc biệt về sớm, trong tay Triệu Quân cầm một cái hộp tinh xảo.

"Cô ấy đâu?" Dạ Diễm vừa bước vào cửa đã hỏi Donna.

"Lam tiểu thư đang ở phòng y tế." Donna cung kính trả lời.

"Gọi cô ấy ra đây." Dạ Diễm giơ cánh tay, người giúp việc lập tức giúp anh cởi áo khoác.

"Vâng." Donna rất nhanh đi đến phòng chữa bệnh gọi Lam Thiên Vũ.

Lam Thiên Vũ đi tới, lo lắng nhìn Dạ Diễm, nhỏ nhẹ hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ba mươi phút nữa, mặc chiếc váy này, chuẩn bị ra ngoài." Dạ Diễm chỉ vào chiếc hộp trên tay Triệu

Quân, ngồi lên ghế sô pha, lấy cốc rượu từ tay người giúp việc.

"Đi đâu?" Lam Thiên Vũ hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Dạ Diễm đưa cô ấy ra ngoài.

"Đi dạ hội, cô sẽ nhìn thấy Tiêu Hàn, có hứng thú không?" Dạ Diễm nhướn mày, nhìn cô lạnh lùng.

Lam Thiên Vũ liếc anh, cầm lấy cái hộp mà trên tay Triệu Quân, chuẩn bị đi lên lầu, vừa mới bước hai bước, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại đưa tôi đến đó?"

Anh chưa từng đưa cô tham dự bữa tiệc quan trọng nào, hôm nay tại sao lại muốn dẫn cô đi? Lần trước đám cưới của họ thành ra như vậy, chẳng lẽ anh không sợ người khác chê cười?"

"Ông nội yêu cầu." Dạ Diễm nhấp một ngụm rượu, giọng nói không còn kiên nhẫn.

Lam Thiên Vũ không nói gì nữa, cầm váy đi lên lầu.....

Về tới phòng, Lam Thiên Vũ mở hộp đồ ra, thấy một chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khiết, theo phong cách cổ điển, với những đường nét thanh lịch, sau lưng không có hoa văn, cổ áo hình chữ V khoét sâu, tất cả các họa tiết trang trí đều được khảm bằng kim cương thật, chừng mấy trăm viên, phần thân dưới của chiếc váy được làm bằng tơ tằm quý hiếm, bồng bềnh thanh lịch, giống như một đám mây trắng.

Lam Thiên Vũ có thể thấy trong nháy mắt, chiếc váy này không chỉ có giá trị xa xỉ, mà còn là bộ sưu tập nổi tiếng của nhà thiết kế người Ý có tên Robert, không phải người bình thường nào có thể có, ngay cả các thành viên trong gia đình cũng phải đặt trước, tại sao Dạ Diễm lại có được chiếc váy này? "Còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh thay quần áo." Giọng nói khó chịu của Dạ Diễm truyền đến.

Lam Thiên Vũ hoảng hốt, cau mày nói, "Gì mà đi vào mà không có tiếng bước chân?"

Dạ Diễm liếc mắt nhìn cô, đóng cửa phòng lại, lấy ra một bộ quần áo từ trong tủ, thay nó ngay trước mặt Lam Thiên Vũ.

Lam Thiên Vũ quan sát bộ đồ của anh, và nó cũng được thiết kế bởi Robert: "Anh có quan hệ gì với Robert sao?"

"Ừm." Dạ Diễm khẽ gật đầu.

"Ra vậy, những tác phẩm của ông ấy rất xa xỉ, đều là bản giới hạn, người bình thường không thể mua được." Lam Thiên Vũ hỏi.

"Tôi cũng không phải người bình thường." Dạ Diễm liếc mắt một cái, "Được rồi, đừng nói chuyện vô nghĩa, mặc vào nhanh lên."

.....

Ba mươi phút sau, Lam Thiên Vũ và Dạ Diễm thay quần áo xong, đi ra biệt thự, Cung Vũ Dao đang ở nhà ăn, thấy bọn họ đi xuống cùng nhau, không khỏi giật mình.

Dạ Diễm mặc một bộ đồ vest màu đen, làm nổi bật vóc dáng cao ráo hấp dẫn của anh, toàn thân hiện ra một hình ảnh quý phái bẩm sinh, khí chất nghiêm nghị, mái tóc dài đen bóng được cột lại sau đầu, trông rất hoang dã, nhưng cũng không kém phần long trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện