Editor: Waveliterature Vietnam
Lãnh Nhược Băng lập tức gọi cho Lam Thiên Vũ, nhưng điện thoại cô đã tắt máy, bà vừa nhắn tin cho Lam Thiên Vũ vừa trở về, mới đi vài bước thì dừng lại, Tiêu Hàn đứng cạnh xe bà, lạnh lùng nhìn, trong mắt lóe sắc lạnh phức tạp.
Lãnh Nhược Băng không chút yếu thế nghênh đón ánh mắt của anh ta: "Cậu muốn gì?"
"Dì Lãnh, chúng ta nói chuyện." Tiêu Hàn thế nhưng lại mở cửa xe bà ra.
Lãnh Nhược Băng không có gì sợ hãi, thoải mái lên xe.
......
Trên xe, Tiêu Hàn nói gọn gàng dứt khoát: "Chuyện hôm nay cháu biết mình không đúng, nhưng cháu hy vọng dì có thể hiểu được, Dạ Diễm làm nhiều chuyện tổn thương Thiên Vũ như vậy, cô ấy không nên trở lại bên anh ta."
"Nên hay không nên là do con bé quyết định, cậu không có quyền can thiệp." Lãnh Nhược Băng buồn bực nói, "Tiêu Hàn, trước kia Dạ Diễm làm sai nhiều việc, nhưng hiện tại cậu ấy đã bị trừng phạt, vừa tai nạn xe vừa mắc ung thư, mạng cũng khó giữ, chẳng lẽ cậu còn muốn dẫm vào vết xe đổ của cậu ấy?"
"À." Tiêu Hàn cười trào phúng,"Dì Lãnh, dì chỉ hơn cháu hơn mười tuổi, nhưng chúng ta lại khác nhau không chỉ một chút, cái gọi là báo ứng và trừng phạt chỉ tồn tại trong thần thoại ngày xưa, trong hiện thực không có những thứ này. Dạ Diễm bị tai nạn xe lại còn ung thư là anh ta xui xẻo, cháu sẽ không có kết cục như vậy."
"Tiêu Hàn...... "
"Dì Lãnh, Dạ Diễm đã trở thành như vậy, dì còn muốn xen vào chuyện của người khác, muốn Thiên Vũ trở về chăm sóc anh ta?" Tiêu Hàn căn bản không cho Lãnh Nhược Băng cơ hội nói chuyện, hợp tình hợp lý nói -------
"Nếu Dạ Diễm chết, Thiên Vũ lương thiện như vậy, nhìn anh ta chết nhất định khó vượt qua, cả đời đều nhớ rõ cảnh tượng đó, trong lòng lưu lại một bóng ma; nếu Dạ Diễm sống, sẽ tiếp tục dây dưa một chỗ với Thiên Vũ, hai con đường này đều không tốt cho Thiên Vũ. Thiên Vũ là con gái dì, hẳn dì cũng phải tính toán vì tương lai của cô ấy, không phải chỉ vì một mặt gọi là đạo nghĩa!"
"Những lời vô lương tâm như thế sao cậu có thể nói một cách hợp tình hợp lý vậy???" Lãnh Nhược Băng không thể tin nổi nhìn anh ta, "Tiêu Hàn, làm người không thể quên nguồn cội, cậu đừng quên công ti của cậu tốt lên bằng cách nào? Nếu không có Dạ Diễm, cậu có thể có ngày hôm nay sao? Tính tình Dạ Diễm không tốt, làm việc không từ thủ đoạn, hơn nữa tính cách còn rất cố chấp, tôi không thích cậu ta, nếu được lựa chọn, tôi sẽ không cho Thiên Vũ chọn cậu ta. Nhưng tôi sẽ không đem tư tưởng của mình áp đặt lên người Thiên Vũ, gây trở ngại cho lựa chọn của con bé, hơn nữa cậu....... cũng không phải lựa chọn tốt!"
"Quên đi, tư tưởng quan điểm của chúng ta khác nhau, không thể thống nhất." Tiêu Hàn buông lỏng tay, "Tóm lại, cháu sẽ không cho Thiên Vũ trở lại bên Dạ Diễm. Nên thật xin lỗi, thời điểm Dạ Diễm đang ở ranh giới sống chết, cháu sẽ không cho dì gặp Thiên Vũ."
"Cậu có tư cách gì?" Lãnh Nhược Băng tức giận quát lên, "Tiêu Hàn, cậu cho rằng cậu là Dạ Diễm? Có thể đấu lại tôi sao?? Nếu cậu dám làm chuyện gì với Thiên Vũ, Lãnh Nhược Băng này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Cháu biết nhà họ Thẩm tài lực khổng lồ, so với cháu chỉ hơn chứ không kém." Tiêu Hàn khinh thường cười lạnh, "Nhưng nếu dì muốn bằng cháu......"
Anh ta híp mắt nguy hiểm, "Thì phải tàn nhẫn!!! Dì rất lương thiện, chuyện gì cũng phải giảng đạo lý, hướng về chính nghĩa, nhưng Tiêu Hàn cháu không giống dì, ai dám ngăn cản cháu ở bên Thiên Vũ thì chuyện gì cháu cũng có thể làm!!!"
Lòng Lãnh Nhược Băng kinh sợ, đúng là như vậy, bàn về độc ác tàn nhẫn, bà không bằng một phần mười Tiêu Hàn, cậu ta có thể lợi dụng cả cô gái mình thầm mến, ai dám so với cậu ta? - -------------------------
(Ghi chú: Thiên Vũ di truyền sự cơ trí của Lãnh Nhược Băng, về sau cũng sẽ trở nên lớn mạnh như mẹ cô.)
Lãnh Nhược Băng lập tức gọi cho Lam Thiên Vũ, nhưng điện thoại cô đã tắt máy, bà vừa nhắn tin cho Lam Thiên Vũ vừa trở về, mới đi vài bước thì dừng lại, Tiêu Hàn đứng cạnh xe bà, lạnh lùng nhìn, trong mắt lóe sắc lạnh phức tạp.
Lãnh Nhược Băng không chút yếu thế nghênh đón ánh mắt của anh ta: "Cậu muốn gì?"
"Dì Lãnh, chúng ta nói chuyện." Tiêu Hàn thế nhưng lại mở cửa xe bà ra.
Lãnh Nhược Băng không có gì sợ hãi, thoải mái lên xe.
......
Trên xe, Tiêu Hàn nói gọn gàng dứt khoát: "Chuyện hôm nay cháu biết mình không đúng, nhưng cháu hy vọng dì có thể hiểu được, Dạ Diễm làm nhiều chuyện tổn thương Thiên Vũ như vậy, cô ấy không nên trở lại bên anh ta."
"Nên hay không nên là do con bé quyết định, cậu không có quyền can thiệp." Lãnh Nhược Băng buồn bực nói, "Tiêu Hàn, trước kia Dạ Diễm làm sai nhiều việc, nhưng hiện tại cậu ấy đã bị trừng phạt, vừa tai nạn xe vừa mắc ung thư, mạng cũng khó giữ, chẳng lẽ cậu còn muốn dẫm vào vết xe đổ của cậu ấy?"
"À." Tiêu Hàn cười trào phúng,"Dì Lãnh, dì chỉ hơn cháu hơn mười tuổi, nhưng chúng ta lại khác nhau không chỉ một chút, cái gọi là báo ứng và trừng phạt chỉ tồn tại trong thần thoại ngày xưa, trong hiện thực không có những thứ này. Dạ Diễm bị tai nạn xe lại còn ung thư là anh ta xui xẻo, cháu sẽ không có kết cục như vậy."
"Tiêu Hàn...... "
"Dì Lãnh, Dạ Diễm đã trở thành như vậy, dì còn muốn xen vào chuyện của người khác, muốn Thiên Vũ trở về chăm sóc anh ta?" Tiêu Hàn căn bản không cho Lãnh Nhược Băng cơ hội nói chuyện, hợp tình hợp lý nói -------
"Nếu Dạ Diễm chết, Thiên Vũ lương thiện như vậy, nhìn anh ta chết nhất định khó vượt qua, cả đời đều nhớ rõ cảnh tượng đó, trong lòng lưu lại một bóng ma; nếu Dạ Diễm sống, sẽ tiếp tục dây dưa một chỗ với Thiên Vũ, hai con đường này đều không tốt cho Thiên Vũ. Thiên Vũ là con gái dì, hẳn dì cũng phải tính toán vì tương lai của cô ấy, không phải chỉ vì một mặt gọi là đạo nghĩa!"
"Những lời vô lương tâm như thế sao cậu có thể nói một cách hợp tình hợp lý vậy???" Lãnh Nhược Băng không thể tin nổi nhìn anh ta, "Tiêu Hàn, làm người không thể quên nguồn cội, cậu đừng quên công ti của cậu tốt lên bằng cách nào? Nếu không có Dạ Diễm, cậu có thể có ngày hôm nay sao? Tính tình Dạ Diễm không tốt, làm việc không từ thủ đoạn, hơn nữa tính cách còn rất cố chấp, tôi không thích cậu ta, nếu được lựa chọn, tôi sẽ không cho Thiên Vũ chọn cậu ta. Nhưng tôi sẽ không đem tư tưởng của mình áp đặt lên người Thiên Vũ, gây trở ngại cho lựa chọn của con bé, hơn nữa cậu....... cũng không phải lựa chọn tốt!"
"Quên đi, tư tưởng quan điểm của chúng ta khác nhau, không thể thống nhất." Tiêu Hàn buông lỏng tay, "Tóm lại, cháu sẽ không cho Thiên Vũ trở lại bên Dạ Diễm. Nên thật xin lỗi, thời điểm Dạ Diễm đang ở ranh giới sống chết, cháu sẽ không cho dì gặp Thiên Vũ."
"Cậu có tư cách gì?" Lãnh Nhược Băng tức giận quát lên, "Tiêu Hàn, cậu cho rằng cậu là Dạ Diễm? Có thể đấu lại tôi sao?? Nếu cậu dám làm chuyện gì với Thiên Vũ, Lãnh Nhược Băng này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Cháu biết nhà họ Thẩm tài lực khổng lồ, so với cháu chỉ hơn chứ không kém." Tiêu Hàn khinh thường cười lạnh, "Nhưng nếu dì muốn bằng cháu......"
Anh ta híp mắt nguy hiểm, "Thì phải tàn nhẫn!!! Dì rất lương thiện, chuyện gì cũng phải giảng đạo lý, hướng về chính nghĩa, nhưng Tiêu Hàn cháu không giống dì, ai dám ngăn cản cháu ở bên Thiên Vũ thì chuyện gì cháu cũng có thể làm!!!"
Lòng Lãnh Nhược Băng kinh sợ, đúng là như vậy, bàn về độc ác tàn nhẫn, bà không bằng một phần mười Tiêu Hàn, cậu ta có thể lợi dụng cả cô gái mình thầm mến, ai dám so với cậu ta? - -------------------------
(Ghi chú: Thiên Vũ di truyền sự cơ trí của Lãnh Nhược Băng, về sau cũng sẽ trở nên lớn mạnh như mẹ cô.)
Danh sách chương