Editor: Waveliterature Vietnam

Lãnh Nhược Băng lái xe về nhà, phát hiện điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ của Ti Tuệ, bà lấy làm lạ, sao Ti Tuệ lại gọi cho bà? Chẳng lẽ Thiên Vũ dùng điện thoại của cô ta? Lãnh Nhược Băng lập tức gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt máy.

**

Bác sĩ làm xong thủ tục, thời điểm chuẩn bị đưa Thẩm Hân lên xe cứu thương, Tiêu Hàn vội vàng chạy tới, thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Lam Thiên Vũ, anh ta đau lòng ôm cô: "Thiên Vũ, Ti Tuệ vừa gọi cho anh, em không nên suy nghĩ bậy bạ, Thẩm Hân không có chuyện gì đâu."

"Tiêu Hàn, anh nói xem em có phải sao chổi hay không? Vì sao tất cả những người bên cạnh em đều trở thành như vậy?" Lam Thiên Vũ mệt mỏi đỡ trán.

"Không liên quan đến em." Tiêu Hàn thân thiết ôm cô, "Thiên Vũ, gần đây đã xảy ra nhiều chuyện, tâm trạng em nhất định không tốt, hay là để anh đưa em đi Maldives du lịch, chúng ta ra ngoài giải khuây."

"Thẩm Hân bị thương thành thế này, sao em có thể bỏ lại cô ấy?" Tâm trạng Lam Thiên Vũ rất tệ.

"Bác sĩ sẽ chăm sóc cô ấy, chúng ta đi vài ngày rồi về." Tiêu Hàn muốn dẫn Lam Thiên Vũ đi, vậy mới có thể tránh được Lãnh Nhược Băng.

"Em không muốn đi...... " Lam Thiên Vũ rất phiền lòng, cái gì cũng không muốn làm.

"Như vậy đi, chờ Thẩm Hân tốt lên, chúng ta dẫn cô ấy đi cùng, nhất định cô ấy sẽ vui vẻ." Tiêu Hàn nhìn thoáng qua Thẩm Hân trên giường bệnh, giả bộ hôn mê, đoán chừng cô ta đã nghe được câu này.

"Cũng được, coi như bồi thường cho cô ấy." Lam Thiên Vũ gật gật đầu.

****

Về đến nhà, bác sĩ và y tá cùng với vệ sĩ đưa Thẩm Hân lên phòng bệnh tầng một, bác sĩ riêng của Tiêu Hàn đích thân trị liệu cho cô ta, Lam Thiên Vũ và Tiêu Hàn chờ ở ngoài.

Một lát sau, bác sĩ đi ra nói với bọn họ: "Cô Thẩm sắp tỉnh, não cô ấy bị chấn động không quá nghiêm trọng, hai ba ngày nữa là ổn rồi, chỉ có gãy xương là cần thời gian hồi phục lâu dài."

"Chăm sóc tốt cho cô ấy." Tiêu Hàn ra lệnh.

"Vâng, ông chủ."

......

"Ti Tuệ, cô đi chuẩn bị chuyên cơ." Tiêu Hàn lại quay sang nói với Ti Tuệ, "Ba ngày nữa xuất phát."

"Vâng." Ti Tuệ lập tức đi làm.

"Sao lại gấp gáp như vậy." Lam Thiên Vũ cau mày.

"Không phải bác sĩ vừa mới nói sao? Não Thẩm Hân bị chấn động không nghiêm trọng lắm, qua hai ba ngày là tốt rồi." Tiêu Hàn cười nói, "Đến lúc đó chuẩn bị cho cô ấy một chiếc xe lăn, sẽ không ảnh hưởng đến chân bị thương của cô ấy, ra ngoài du lịch, tâm trạng tốt lên, cũng tốt cho bệnh tình."

"Nhưng cũng không cần gấp gáp như vậy chứ, chờ vài ngày, bệnh tình cô ấy tốt hơn mới đi không được sao?" Lam Thiên Vũ hỏi.

"Mấy ngày nay anh rảnh, sắp tới phải xử lý nhiều chuyện, sợ lúc đó không có thời gian đi cùng hai người." Tiêu Hàn giải thích.

Lam Thiên Vũ không nói, trong lòng hơi lo lắng, Tiêu Hàn giải thích hợp tình hợp lý, nhưng không biết vì sao cô cứ cảm thấy anh ta có chút là lạ.

"Thiên Vũ......." Lúc này trong phòng bệnh truyền ra giọng nói suy yếu, Lam Thiên Vũ vội vàng đi vào cầm lấy tay Thẩm Hân, áy náy nói, "Thẩm Hân, xin lỗi cậu, đều do tớ không tốt, nếu hôm nay tớ không dẫn cậu đến nhà hàng Ý Cung cùng, cậu sẽ không bị thương."

"Là tớ không cẩn thận, không trách cậu." Thẩm Hân nói, "Hình như tớ nghe cậu và Tiêu Hàn thảo luận chuyện đi du lịch, hai người muốn đi đâu vậy?"

"Tiêu Hàn nói muốn dẫn chúng ta đến Maldives, nhưng bây giờ cậu...... "

"Maldives? Có thể dẫn tớ theo cùng không?"

"Tất nhiên, lần này vì để bồi thường cho cậu nên mới quyết định đi du lịch."

"Thật sao? Tốt quá đi!" Thẩm Hân vui sướng cười như điên, "Tớ muốn đến đó lâu lắm rồi, khi nào có thể đi vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện