Editor: Waveliterature Vietnam

"Cô đừng nói chuyện này cho ai biết nhé, nếu không ai cũng tới đòi tôi cho quà, đến lúc đó tôi cũng không có nhiều đồ như vậy để tặng cho họ." Lam Thiên Vũ cười nói.

"Dạ, tôi nhớ rồi." Tiểu Mỹ gật đầu như gà mổ thóc.

Lam Thiên Vũ biết cô bé này mới tới đây làm được chín tháng cho nên còn tương đối ngây thơ, hơn nữa hôm qua Tiểu Mỹ nghỉ phép, có lẽ Tư Huệ vẫn chưa kịp dặn dò Tiểu Mỹ không được đưa điện thoại cho Lam Thiên Vũ, cho nên cô phải tranh thủ thời gian liên lạc với Lãnh Nhược Băng và Lôi Liệt trước khi Tư Huệ tỉnh giấc.

....

Lam Thiên Vũ mong chóng cầm lấy điện thoại, trong lòng vô cùng vui sướng trở về phòng.

Lam Thiên Vũ gọi cho Lãnh Nhược Băng trước nhưng không có ai nghe máy, sau đó cô lại thử gọi cho Lôi Liệt...

Số điện thoại trước đây của Lôi Liệt đã bị khóa, Lam Thiên Vũ nhớ anh ta đã đổi số điện thoại mới, lúc đó cô và anh ta gặp nhau ở bờ biển đã trao đổi số điện thoại với nhau, cô lưu số của anh ta ở trong điện thoại, chỉ mới nhìn qua một lần, những con số đầu tiên và sau cùng đều rất dễ nhớ, còn những con số ở giữa cô không nhớ rõ lắm.

Lam Thiên Vũ lần lượt thử từng con số từ số 0 đến số 9, cô đã thử đến số điện thoại thứ tư, còn lại hai số nữa, một số không gọi được, một số là của một người phụ nữ nói cô nhầm số, Lam Thiên Vũ tiếp tục thử gọi...

Lúc này, bên ngoài giọng nói của Tư Huệ vang lên: "Hôm nay ông chủ sẽ đến công ty muộn một chút, cô đợi cô chủ Lam thức dậy hãy chuẩn bị bữa sáng."

"Vâng."

"Tiểu Mỹ, Tiểu Vân, hai cô đi theo tôi." Tư Huệ gọi hai cô bé giúp việc nghỉ phép ngày hôm qua đến nhà kho.

Lam Thiên Vũ vô cùng sốt ruột, cô biết Tư Huệ muốn dặn dò hai cô bé kia chuyện không cho cô dùng điện thoại, nguy rồi, chắc là Tiểu Mỹ sắp bị lộ rồi, cô bắt buộc phải thật nhanh liên lạc được với hai người kia nếu không thì cô xong đời rồi.

Lam Thiên Vũ tiếp tục thử thêm ba số nữa, 5, 6, 7 đều không được, lòng cô nóng như lửa đốt, còn lại 8 và 9, hi vọng có thể mau chóng gọi được.

Lúc này bên ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lam Thiên Vũ vừa thử được số 8 thì có người gõ cửa: "Cô chủ Lam, xin lỗi, phiền cô trả điện thoại cho tôi..."

Đó là giọng nói của Tiểu Mỹ, Tư Huệ đã căn dặn các cô không được đưa điện thoại cho Lam Thiên Vũ, Tiểu Mỹ lập tức khai ra sự tình nên đã bị Tiêu Huệ mắng nhiếc một trận, bắt cô bé lập tức đi đòi điện thoại về, nếu như xảy ra chuyện gì thì cô bé sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.

Thế là Tiểu Mỹ vội vã chạy đến lấy lại điện thoại...

"Cô chủ Lam, cô chủ Lam...." Tiểu Mỹ sắp khóc đến nơi, Tư Huệ đứng bên cạnh nói với Tiểu Mỹ điều gì đó khiến cô bé lập tức bật khóc nói, "Cô chủ Lam, xin cô hãy trả điện thoại cho tôi đi, mẹ tôi bị bệnh rất nặng, tôi đang đợi điện thoại của bệnh viện, mạng người rất quan trọng, cô hãy trả điện thoại cho tôi đi mà. "

Lam Thiên Vũ gấp đến nỗi tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đương nhiên cô biết đó là những lời nói dối mà Tư Huệ dạy cho Tiêu Mỹ, nhưng cô không thể vạch trần việc đó, không thể để mọi người phát hiện ra cô đã biết tất cả. Theo tính cách của Lam Thiên Vũ, khi cô nghe thấy những lời này sẽ lập tức đem trả điện thoại cho Tiểu Mỹ, nếu cô tiếp tục im lặng thì không ổn chút nào...

Nếu như Lam Thiên Vũ rút dây động rừng vào lúc này thì đừng mơ đến chuyện cô có thể thoát ra ngoài, Tiêu Hàn chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.

Bỏ đi, đành đợi cơ hội khác vậy.

Đúng lúc Lam Thiên Vũ chuẩn bị tắt máy, điện thoại đột nhiên được kết nối với đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Alo!"

Là giọng nói của Lôi Liệt...

Lam Thiên Vũ mừng đến phát điên, cô lập tức cần điện thoại chạy nhanh vào nhà vệ sinh, "Lôi Liệt, là em, Thiên Vũ đây. " Lam Thiên Vũ vừa nói vừa mở vòi nước áp đi giọng nói của cô để bên ngoài không nghe thấy.

"Thiên Vũ, là em thật sao? "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện