Điện thoại di động của Dạ Diễm đột nhiên reo lên, nhìn thấy tên người gọi đến, miệng anh ta giật giật thành hình vòng cung, anh nhấc máy lên rồi trực tiếp trả lời điện thoại...

"Chào buổi tối, tôi là Tiêu Kỳ, tổng giám đốc của Tập đoàn Tiêu gia. Anh có còn nhớ tôi không?"

Giọng nói của Tiêu Kỳ nghiêm túc và đầy tôn trọng.

Cuộc gọi làm gián đoạn hành động của Tiêu Hàn, anh nhìn chằm chằm vào màn hình của điện thoại di động, đôi mắt thể hiện sự khinh bỉ và coi thường.

"Tất nhiên là tôi nhớ rồi." Giọng điệu của Dạ Diễm lúc này bỗng thân thiện đến bất ngờ: "Nói về những gì chúng ta nên là người thân, nên nói những từ tiếng Trung của anh..."

Anh nhướng mày và nhìn Tiêu Hàn bằng một nụ cười nhếch mép.

Tiêu Hàn nguýt anh ta một cái rõ dài và ném một thanh kiếm K trên bàn.

"Anh em cọc chèo! Ha ha!" Tiêu Kỳ nhanh chóng cười lớn.

"Ồ, vâng." Dạ Diễm mất một quả đào đỏ A.

"Dạ tổng, tôi không biết lúc nào anh mới có thời gian. Tôi muốn mời anh dùng bữa. Nhân tiện, hãy nói về điều cuối cùng chúng ta đã trao đổi với nhau đi." Tiêu Kỳ cẩn thận hỏi.

"Có chuyện gì vậy?" Nghe vậy, Dạ Diễm có vẻ đắc thắng. Tiêu Hàn liếm miệng, tay anh cầm ly rượu lắc nhẹ. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại như thể anh đang thưởng thức một màn trình diễn chú hề nhảy múa vậy.

"Đó chính là…. vấn đề về việc bơm vốn." Tiêu Kỳ dè dặt trả lời, anh sợ rằng Dạ Diễm sẽ treo điện.

Dạ Diễm vẫn chưa trả lời, anh cầm ly rượu lên và chạm vào Tiêu Hàn, rồi từ từ kéo rượu xuống.

"Vị hôn thê của tôi muốn nói chuyện với anh về vấn đề này, tôi không biết anh có phiền hay không?" Tiêu Kỳ nói thêm.

Đôi mắt Tiêu Kỳ hơi nheo lại, còn đôi mắt của Thiên Vũ hơi lạnh lùng. Cô không bao giờ thích nhờ người khác giúp đỡ. Vậy mà bây giờ cô lại làm điều này vì Tiêu Kỳ ư? Cô ấy đã thay đổi, hay cô thực sự quá yêu anh ta? "Ồ, Thiên Vũ đứng ra nói cũng vậy thôi." Khóe miệng anh mở ra một vòng cung tuyệt đẹp, đôi mắt màu hổ phách tỏa sáng với ánh sáng phi thường. "Sau tất cả, tôi nợ cô ấy một ân huệ lớn."

"Ồ, anh lịch sự quá..." Tiêu Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm. "Tối mai anh có thời gian không? Hay là chúng ta hẹn gặp mặt đi?"

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh sẽ kết hôn trong hai ngày nữa đúng chứ? Thời gian của anh quý giá như vậy làm sao tôi có thể từ chối được chứ!." Dạ Diễm vừa đặt ly xuống, người phục vụ đã nhanh chóng rót tiếp cho anh nửa ly rượu.

"Đó..."

"Ngay và luôn bây giờ cũng được." Dạ Diễm bưng ly rượu trên tay, đôi mắt sáng lên vì phấn khích.

"Anh hãy đưa cô ấy đến du thuyền của tôi để tìm tôi, chúng tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với nhau."

"Được rồi, chúng tôi sẽ đến sớm nhất có thể!" Tiêu Kỳ vui mừng khôn xiết.

"Hãy đưa cô ấy đến vùng biển Nam tước!" Sau khi Dạ Diễm kết thúc câu nói này, anh ta dập máy và nhìn sang Tiêu Hàn. "Khoảnh khắc mà cậu mong đợi cuối cùng cũng đã đến, hãy chờ xem anh ta đi lang thang dưới chân cậu như thế nào!"

"Như vậy còn chưa đủ đâu!" Tiêu Kỳ vừa nhấm nháp cốc rượu vừa cười khẩy, "Tôi còn muốn cả gia đình anh ta đến trước mặt tôi nữa cơ."

Tiêu Hàn buông chén rượu xuống và đứng dậy: "Tôi sẽ đến Tiêu gia, mọi chuyện ở đây kể cả cô ta tôi giao lại cho cậu đấy..." Anh dừng lại và nhẹ nhàng nói: "Đừng gây khó dễ cho cô ấy."

"Này, từ khi nào cậu lại thương hại cho cô ta vậy?" Dạ Diễm nhìn anh với một nụ cười hài hước.

Tiêu Hàn mỉm cười một chút, anh không cần nói nhiều, chỉ cần ra hiệu, ngay lập tức đi chuẩn bị thuyền máy. Khi chuẩn bị rời đi, anh quay lại hét toáng lên: "Người anh em, hãy nhớ thỏa thuận của chúng ta nhé. Sau phi vụ này, tôi sẽ làm cho Vũ Yến quay lại với cậu!"

"Được thôi!" Dạ Diễm nhìn theo bóng dáng Tiêu Hàn của anh ấy rồi lắc đầu cảm thán: "Chỉ vì một cô gái mà Dạ Diếm ta phải nhờ sự giúp đỡ của người khác!"

"Ồ, không đời nào!" Triệu Quân cười lớn. "Vũ Yến tiểu thư chỉ toàn nghe thấy những lời lạnh lùng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện