Kiều Tinh gọi Thẩm Hân và Lôi Liệt, nhưng điện thoại của Thẩm Hân tắt máy, vì vậy không iên lạc được, còn Lôi Liệt nhận được điện thoại, biết được Thiên Vũ đã trở về, anh không thể không vui mừng, tức tốc chạy đến nhà hàng để gặp họ.

Cả ba đến nhà hàng Caprice để ăn trưa, lúc này không có một chiếc xe nào trong bãi đậu xe. Hai nhân viên bảo vệ giữ ở cửa để không cho bất kỳ vị khách nào bước vào.

"Có vẻ như nó đã đóng cửa rồi, chúng ta nên đi thôi." Thiên Vũ yếu ớt nói.

"Thậy mất hứng." Kiều Tinh cau mày, "Chúng ta đành phải đổi một nhà hàng khác vậy."

Lôi Liệt để ý thấy đôi mắt lạc lõng của Thiên Vũ và khẽ hỏi: "Thiên Vũ à, em có thực sự muốn ăn ở nhà hàng này không?"

"Tôi không thực sự quan tâm." Cô cười nhẹ.

"Chúng tôi đã từng muốn đến đây khi chúng tôi đi ngang qua, nhưng lúc đó, tôi đã không vào được vì không thể tiêu tiền. Lần này, tôi rất khó có một bữa ăn ngon. Tôi không mong gặp được người khác." Thẩm Hân thở dài bất lực.

"Tôi đã từng biết người quản lý ở đây, tôi đã đến nói chuyện với họ, có lẽ họ sẽ cho chúng ta vào."

Lôi Liệt nói.

Thiên Vũ đã cố gắng từ chối nhưng Kiều Tinh hào hứng: "Vậy thì hãy nói đi, chúng tôi sẽ đợi anh ở đây."

"Được rồi." Lôi Liệt đi xuống nhà hàng.

"Thực ra thì, không có vấn đề gì nếu chúng ta đổi nhà hàng khác đâu. Chúng ta không nhất thiết phải ăn ở đây mà. Tại sao tại phiền Lôi Liệt như vậy?" Thiên Vũ vừa dõi theo anh, vừa nói.

"Có khó khăn gì đâu, miễn là điều này có thể làm cậu hạnh phúc là được."

Thiên Vũ cảm thấy vô cùng xúc động, đúng là tình bạn bè có một không hai. Gia cảnh gia đình Kiều Tinh không được tốt lắm. Nhưng hôm nay cô ấy đã bỏ ra một tháng chi phí sinh hoạt để mời cô Thiên Vũ ăn. Lôi Liệt tuy tính cách độc lập, cứng rắn, không bao giờ đi nhờ vả sự giúp đỡ của người khác, vậy mà hôm nay muốn cô được hạnh phúc nên anh đã hạ mình để đi nài nỉ người khác. Tình bạn này thật quý giá biết bao, thật đáng trân quý, cô hy vọng tình bạn này sẽ mãi mãi như thế...

Cô đang mải suy nghĩ thì bất ngờ thấy nhân viên an ninh chặn Lôi Liệt lại. Cô cau mày rồi vội vàng nói với Kiều Tinh: "Hãy kêu Lôi Liệt đi thôi, chúng ta đổi sang nhà hàng khác đi."

"Được rồi." Kiều Tinh không muốn làm khó khó anh, liền chạy đến chỗ anh và gọi.

Lúc này, quản lý nhà hàng đang vội vã ra về, thấy khuôn mặt của Lôi Liệt lập tức thay đổi, anh ra lệnh cho những nhân viên bảo vệ rút lui rồi cúi xuống chào, Lôi Liệt chỉ cần ra hiệu, lập tức người quản lý sững sờ một lúc, sau đó nói to: "Cảnh sát Lôi, lần trước anh đã giúp khách hàng của chúng tôi phát hiện ra hành vi trộm cắp, giúp nhà hàng của chúng ta không bị mất danh tiếng, chúng tôi cảm ơn anh rất nhiều..."

"Ồ, tôi không mong đợi Li Li có hai con trai. Người quản lý này đã dành cho anh ta một ân huệ khá lớn.

Thiên Vũ không nói gì, cô luôn cảm thấy thái độ của người quản lý đối với Lôi Liệt không đơn thuần chỉ là lời cảm ơn.

Lôi Liệt nói chuyện qua loa với người quản lý rồi bước vội về phía Thiên Vũ: "Thiên Vũ, Kiều Tinh, chúng ta có thể vào được rồi."

"Tuyệt vời." Kiều Tinh vui mừng khôn xiết, "Lôi Liệt, anh thật là giỏi!"

"Haha, tôi thường xử lý các vụ án như thế này mà. Lần cuối cùng nhà hàng này bị đánh cắp, tôi đã nhanh chóng bắt được nghi phạm, vì vậy người quản lý đã cảm ơn tôi rất nhiều." Lôi Liệt tươi cười nói.

"Không có ai ngoài đó à?" Thiên Vũ mộc mạc hỏi

"Họ có một phòng riêng dành cho chủ nhà hàng. Bây giờ họ đặc biệt cho chúng ta được sử dụng phòng đó. Phòng này nằm ở tầng một, vì vậy sẽ không cản trở bất kỳ ai đâu." Lôi Liệt vừa nói vừa nhìn người quản lý nháy mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện