Địa vị của tập đoàn Dạ thị trên thương trường không thể bị lay động, chuyện Dạ lão thái gia về nước là chuyện lớn, giới chính trị ở Cảng Đô đã sớm nhận được tin tức này, muốn trịnh trọng tiếp đón lão thái gia, nhưng Dạ lão thái gia là người khiêm tốn, khi Trầm Tang Hải và Lãnh Nhược Băng tới nghênh tiếp ông cũng chỉ thấy một chiếc Lincoln, Dạ lão thái gia chỉ đem theo bốn thuộc hạ tới bệnh viện.

Dạ lão thái gia vừa xuống xe, Lãnh Nhược Băng liền vội vàng đẩy Trầm Tang Hải đi ra nghênh tiếp:

"Dạo lão thái gia, hoan nghênh lão thái gia tới Cảng Đô! Nhiều năm không gặp, tinh thần Dạ lão thái gia vẫn minh mẫn như trước!"

"Ừm!" Dạ lão thái gia khẽ gật đầu chào hỏi, "Đều là người một nhà cả, không cần phải khách khí như vậy, đã nhiều năm rồi, chân của cháu đã có chuyển biến tốt hơn chưa?"

"Cảm tạ Dạ lão thái gia quan tâm, bệnh của cháu vẫn dai dẳng như vậy, cả đời cũng chẳng có hi vọng sẽ chuyển biến tốt." Trầm Tang Hải mỉm cười, "Dạ lão thái gia, chúng cháu không chăm sóc tốt cho Diễm Thiếu, để cậu ấy bị thương, thật xin lỗi!"

"Không liên quan tới cháu, là do tự nó không cẩn thận." Dạ lão thái gia nói, "Thương thế của nó thế nào rồi? Đã tỉnh lại chưa?"

"Vừa rồi cháu đã tới thăm một chút, tình trạng của Diễm Thiếu đã ổn rồi, bác sĩ nói là bị mất máu quá nhiều, đã truyền máu bổ sung, ngoài ra không có gì đáng ngại." Trầm Tang Hải nói, "Ngưng Nhã đang chăm sóc cho cậu ấy."

"Vậy thì tốt." Dạ lão thái gia gật đầu, chuyển ánh mắt sang nhìn Lãnh Nhược Băng, "Nghe nói cô con gái khác của cháu cũng gặp chuyện cùng Dạ Diễm?"

Lãnh Nhược Băng và Trầm Tang Hải liếc mắt nhìn nhau, sau đó bà mỉm cười: "Đúng vậy, con bé chỉ bị thương nhẹ một chút mà thôi, không có gì đáng ngại."

Lãnh Nhược Băng vô cùng bất ngờ, bà không ngờ Dạ lão thái gia lại biết chuyện của Lam Thiên Vũ, quả nhiên gừng càng già càng cay, mặc dù Dạ lão thái gia không ở Cảnh Đô, nhưng những chuyện Dạ Diễm làm lão thái gia lại biết rất rõ.

"Ừm." Dạ lão thái gia đáp một tiếng rồi bước vào bệnh viện.

Lãnh Nhược Băng và Trầm Tang Hải đi theo phía sau, thuộc hạ của Dạ lão thái gia theo sát bảo vệ.



Đi tới khu phòng bệnh nội trú, Dạ lão thái gia lại không đi thăm thương thế của Dạ Diễm, mà tới phòng bệnh của Lam Thiên Vũ trước.

Lam Thiên Vũ vừa mới tỉnh lại, Kiều Tinh đang cho cô ăn cháo, vì y tá đang thu dọn phòng bệnh nên cửa phòng không đóng, Dạ lão thái gia đứng trước cửa phòng, lịch sự gõ cửa, Lam Thiên Vũ vừa nhìn thấy lão thái gia thì không khỏi kinh ngạc, không biết vị lão nhân tinh thần minh mẫn, khí độ bất phàm này là ai.

Lãnh Nhược Băng cảm thấy có chút bất an, chẳng lẽ đến cả chuyện Lam Thiên Vũ mang thai mà Dạ lão thái gia cũng biết rồi sao? Bà không dám hỏi thẳng, đành mỉm cười hướng dẫn: "Dạ lão thái gia, phòng bệnh của Diễm Thiếu ở bên kia."

"Ta là ông nội của Dạ Diễm." Dạ lão thái gia tự giới thiệu, "Cháu là Lam Thiên Vũ sao?"

"Ừm." Lam Thiên Vũ ngơ ngác gật đầu, cô không hiểu tại sao đột nhiên ông nội của Dạ Diễm lại xuất hiện ở đây.

"Đứa bé trong bụng cháu không sao chứ?" Dạ lão thái gia chăm chú nhìn vào bụng Lam Thiên Vũ.

Lam Thiên Vũ nghe vậy thì sửng sốt, giật mình tới mức suýt thì gạt đổ bát cháo Kiều Tinh đang bưng.

"Cháu không cần cảm thấy áp lực đâu." Dạ lão thái gia mỉm cười, "Đứa trẻ của nhà họ Dạ, nhất định Dạ Diễm sẽ chịu trách nhiệm."

Nói xong lão thái gia rời đi.

Trầm Tang Hải khẽ nhướn mày, quay sang nhìn Lãnh Nhược Băng.

Lãnh Nhược Băng dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn rồi nói: "Tiếp đón Dạ lão thái gia trước đi đã, đợi xong việc rồi nói."

Trầm Tang Hải gật đầu rồi đi theo Dạ lão thái gia.

"Là mẹ nói cho ông ấy sao?" Lam Thiên Vũ lo lắng.

"Ai nói cũng được, nếu nhà họ Dạ đã muốn chịu trách nhiệm, con có đồng ý không?" Lãnh Nhược Băng nghiêm túc hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện