"Gia gia, cháu không mệt." Trầm Ngưng Nhã ngoan ngoãn nói, "Cháu muốn ở lại đây chăm sóc Diễm."

"Ha ha, cháu chăm sóc thằng bé rất tốt." Dạ lão thái gia mỉm cười.

Trầm Tang Hải nhìn Dạ Diễm rồi lại nói: "Ngưng Nhã, Dạ lão thái gia đã lâu không được gặp Diễm Thiếu, có nhiều lời muốn nói với cậu ấy, chúng ta ra ngoài trước đi, sáng mai lại tới thăm cậu ấy."

Trầm Ngưng Nhã thấy Dạ lão thái gia và Dạ Diễm không muốn cô ở lại, hiểu ra ý của cha mình, vội vàng nói: "Vậy cũng được, Diễm, vậy em về trước đây, ngày mai lại tới thăm anh."

"Ừm." Dạ Diễm đáp.

"Gia gia, vậy cháu không ở lại nữa, mấy ngày nữa sau khi cháu và Diễm cử hành hôn lễ xong, cháu lại tới thăm gia gia." Trầm Ngưng Nhã thập phần ngoan ngoãn nói.

"Diễm bị thương nặng như vậy, chuyện hôn lễ có lẽ phải bàn bạc lại cho kỹ." Dạ lão thái gia nhìn Trầm Tang Hải.

"Đương nhiên là phải đợi thương thế của Diễm Thiếu khỏi hẳn rồi mới có thể tổ chức hôn lễ rồi, có thể dời lại mấy ngày nữa…" Trầm Ngưng Nhã vội vàng tiếp lời.

"Chuyện này cứ giao cho mẹ con xử lý đi." Trầm Tang Hải ngắt lời cô ta rồi quay sang nhìn Dạ lão thái gia, "Dạ lão thái gia, thời gian ngài ở Cảng Đô Nhược Băng sẽ sắp xếp ổn thỏa, đêm nay cô ấy ở lại bệnh viện chăm sóc Thiên Vũ, sau đó sẽ thương lượng chuyện hôn sự cùng ngài, ý kiến của cô ấy cũng là ý kiến của cháu, ngài không cần để ý."

"Ta đã sớm nghe nói tình cảm vợ chồng của hai người rất tốt, năm đó vì cứu vợ mình mà cháu mất đi hai chân, còn giao cơ nghiệp trăm năm cho vợ quản lý, sự tín nhiệm và chân tình như vậy, trên đời rất hiếm có." Dạ lão thái gia nói.

"Để ngài chê cười rồi." Trầm Tang Hải mỉm cười, "Ngài và Diễm Thiếu còn nhiều chuyện cần nói, chúng cháu không quấy rầy nữa, tạm biệt."

"Tạm biệt." Dạ lão thái gia nhìn Trầm Tang Hải rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp.

Cửa phòng đóng lại, Dạ Diễm cười lạnh, "Trên đời này… thật sự có chân tình… như vậy sao??? Chỉ là diễn mà thôi… chẳng khác nào mấy bộ phim điện ảnh… cẩu huyết."

"Không được nói linh tinh." Dạ lão thái gia trừng mắt nhìn hắn.

"Ha!" Dạ Diễm cười lạnh, "Năm đó Lãnh Nhược Băng… là người đã có chồng, vậy mà vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt… khắp nơi, đầu tiên là… quyến rũ cô phụ, hại ba người nhà bọn họ… gặp tai nạn giao thông, hai vợ chồng cô phụ… bỏ mạng, cả đời này Vũ Dao… không thể nói chuyện được nữa, đến tận bây giờ vẫn còn… tự thu mình lại, chuyện mới qua được ba năm, bà ta lại quyến rũ Trầm Tang Hải, bỏ chồng bỏ con, gả vào hào môn, loại phụ nữ rắn rết này sao có thể chân thành được cơ chứ!"

"Chuyện xảy ra năm đó chỉ là bất ngờ mà thôi, đã nhiều năm như vậy rồi, cháu đừng nhắc lại nữa."

Dạ lão thái gia cau mày cảnh cáo, "Năm đó, trước khi chết Tinh Nhi đã cầu xin ta đừng oán trách Lãnh Nhược Băng, mặc dù rất thương xót con gái, nhưng ta cũng đành bỏ qua cho cô ta. Nói thế nào đi chăng nữa, thì ta và cha của Tang Hải cũng có giao tình, ông ấy là người trọng tình trọng nghĩa, bây giờ hai nhà chúng ta kết thành thông gia chính là do duyên phận, cháu không thể vì chuyện của Vũ Dao mà oán hận Lãnh Nhược Băng mãi được, hơn nữa, cháu sắp kết hôn với con gái của người ta rồi, càng nên buông bỏ quá khứ."

Dạ Diễm trầm mặc mấy giây rồi nói thẳng: "Gia gia, nếu người … đã đến Cảng Đô, thì hẳn là đã …nhìn ra… kế hoạch của cháu rồi phải không? Nếu đã như vậy, người cho rằng…chuyện hôn sự này… còn cần phải làm không?"

"Nếu cháu thật sự không thích Trầm Ngưng Nhã, thì có thể không kết hôn với con bé, ta không miễn cưỡng cháu." Dạ lão thái gia ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.

"Thật sao?" Dạ Diễm không tin vào tai của mình, tại sao đột nhiên gia gia lại dễ tính như vậy chứ? "Nhưng cháu nhất định phải lấy Lam Thiên Vũ!" Dạ lão thái gia lại nói tiếp, "Vì con bé đã mang thai cốt nhục của nhà họ Dạ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện