Lam Thiên Vũ bị ném lên chiếc giường ngủ lớn trong phòng, cô vừa định ngồi dậy thì Tiêu Kỳ đã đè lên người cô, điên cuồng cởi bỏ quần áo trên người cô, miệng không ngừng hét lên: "Chỉ cần em thực sự thuộc về tôi, sau này, em sẽ không chống cự nữa…"

"Đừng, đừng, thả tôi ra, thả ra…" Lam Thiên Vũ hoảng loạn gào hét, ra sức giãy dụa.

Ánh mắt Tiêu Kỳ đã bị ngọn lửa dục vọng và giận dữ chiếm lấy toàn bộ, không thể dùng lý lẽ để hắn bỏ qua cho cô nữa.

"Xoạch—" Một âm thanh vang lên, Tiêu Kỳ xé rách vạt áo trước ngực Lam Thiên Vũ, chiếc áo ngực màu trắng viền ren lộ ra ngoài, bộ ngực đầy đặn của cô ẩn hiện bên trong, Tiêu Kỳ khẽ run người, dục vọng trong mắt càng hiện rõ, Lam Thiên Vũ kinh hoàng gào khóc, bàn tay Tiêu Kỳ dần dần trượt xuống tuyến phòng thủ cuối cùng của cô…

"Tiêu Kỳ, đừng khiến tôi coi thường anh—" Lam Thiên Vũ gào khóc, dùng chút lý trí cuối cùng còn lại, run rẩy nức nở.

Có thể là do cô đã bị dọa sợ, có thể là cô không còn sức nữa, giọng nói của Lam Thiên cuxng khoong Vũ cực kỳ yếu ớt, nhưng câu nói này lại chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai Tiêu Kỳ, khiến hắn sững người, bàn tay chỉ còn cách cơ thể cô 10 cm, hắn không thu tay về, nhưng cũng không tiếp tục chạm vào người cô nữa.

"Đến cả em, cũng coi thường tôi???" Hai mắt Tiêu Kỳ trông rất bi thương, đỏ tới mức như thể sắp chảy máu, "Tiêu Hàn coi thường tôi, cha tôi coi thường tôi, người nhà họ Bạch coi thường tôi, đến cả em cũng coi thường tôi, ha, ha ha…"

Tiêu Kỳ cười rất quỷ dị, khiến Lam Thiên Vũ sợ đến dựng cả tóc gáy.

"Cũng phải, điểm nào Tiêu Hàn cũng mạnh hơn tôi, chẳng trách em không thích tôi." Tiêu Kỳ cúi đầu xuống lẩm bẩm, "Nhưng tôi sẽ không để hắn ta được như ý đâu, hắn ta đã có được Tiêu thị rồi, lại còn mơ tưởng tới cả em …"

Tiêu Kỳ đứng dậy, lấy một sợi dây trong ngăn kéo ra, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Lam Thiên Vũ, "Chỉ cần trói em lại, thì em sẽ không thể làm loạn được nữa."

"Đừng…" Lam Thiên Vũ sợ tới mức cả người run rẩy, cô bò dậy muốn chạy trốn, nhưng Tiêu Kỳ đã nhào tới dùng chân đè lên bụng cô, Lam Thiên Vũ không dám giãy dụa nữa, chỉ sợ sẽ gây ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng, Tiêu Kỳ đang buộc chặt hai tay hai chân cô lại…

**

Cùng lúc đó, một chiếc Lamborghini và một chiếc Benly màu trắng phóng tới từ hai hướng khác nhau rồi cùng lúc dừng lại, xe vừa dừng, Tiêu Hàn và Dạ Diễm sốt ruột như ngồi trên đống lửa mà nhảy ra khỏi xe, lo lắng chạy vào trong nhà trọ.

Dạ Diễm vẫn đang bị thương nên hành động khá chậm, Tiêu Hàn nhanh chóng vượt lên trước hắn, hùng hổ xông vào quầy lễ tân hỏi thăm.

"Xin hỏi hai người muốn thuê phòng sao?" Nhân viên lễ tân nhiệt tình hỏi.

"Tiêu Kỳ đang ở phòng nào???" Tiêu Hàn lòng như lửa đốt, gấp gáp hỏi.

Nhân viên lễ tân sửng sốt mấy giây rồi nhanh chóng định thần lại, "Thật ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách."

"Câm miệng!" Tiêu Hàn nắm cổ áo của người kia, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu Thiên Vũ xảy ra chuyện, tôi lập tức san bằng chỗ làm ăn của các người!!!"

Trong mắt Tiêu Hàn tràn ngập sát khí, lửa giận trên người bùng lên như thể đốt cháy được cả một cánh rừng, khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.

Nhân viên lễ tân bị khí thế hùng hổ này của hắn dọa hoảng, cuống quít tra sổ ghi chú: "Ở, ở phòng 1109, lầu mười một…"

Tiêu Hàn phóng vào thang máy như mũi tên, nhưng Dạ Diễm đã nhấn nút đóng cửa trước, sau đó chọn tầng 11.

"Mẹ nó, đồ đê tiện!" Tiêu Hàn cắn răng tức giận mắng người, nơi này chỉ có duy nhất một chiếc thang máy chạy lên mà thôi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện