Trái tim Tiêu Kỳ chua chát và buồn bã, đôi mắt anh nhắm nghiền. Đôi khi, thực tế khốc liệt có thể khiến tình yêu trở nên mong manh khi...

Anh luôn ý thức được rằng người anh yêu là Lam Thiên Vũ, nhưng vì công việc gia đình, vì lòng tự trọng, lòng sĩ diện mà anh đã phản bội cô và ở bên người phụ nữ khác...

  **

Sau đó, Tiêu Kỳ dùng khăn tắm quấn quanh người Bạch Lộ, anh đi về phía ghế sofa và nhấc điện thoại. Trái tim anh cứng lại, vô cùng đau đớn khi nhìn thấy tên của những cuộc gọi nhỡ. Dùng ngón tay cái lướt nhẹ, cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi danh bạ mà không hề gọi lại cho Thiên Vũ một cuộc.

Lúc này, anh không thể đối diện với cô.

Tiêu Kỳ đặt điện thoại di động xuống rồi nhặt quần áo trên ghế sofa để mặc vào người. Tâm trí anh bây giờ chỉ nghĩ đến Thiên Vũ mà thôi. Anh không biết bây giờ vết thương của cô như thế nào rồi.

Đáng lẽ ra lúc này, anh nên ở bên cạnh cô.

Bạch Lộ đi chân trần đến và ôm lấy eo Tiêu Kỳ từ phía sau. Cô ấy hỏi: "Sao anh có thể rời đi sớm như vậy chứ?

"Chúng ta hãy đi thôi." Tiêu Kỳ cau mày tỏ vẻ ghê tởm và khó chịu. Anh chỉ lợi dụng và trao đổi với cô như một món hàng chứ thực ra anh không có cảm giác gì với cô cả. Anh không thích Bạch Lộ chút nào...

Bạch Lộ không tỏ vẻ gì là tức giận, cô nói một cách lố bịch: "Anh đúng là, lần nào cũng như vậy..."

Tiêu Kỳ rút tay ra rồi không ngần ngại đẩy cô ra. Bạch Lộ mặc chiếc áo lên người và buộc lại bằng một nút.

"Được thôi, anh đã vội vàng như vậy thì em níu kéo cũng chẳng để làm gì. Anh hãy đi đi." Bạch Lộ không còn vướng víu gì thêm nữa. Ngồi ở cuối giường, cô vừa châm một điếu thuốc để hút vừa nói.

Khoảnh khắc này, trong làn khói mờ ảo, khuôn mặt cô thật quyến rũ biết bao. Nhưng theo lời nhận xét của Tiêu Kỳ, Bạch Lộ tuy là quyến rũ đó nhưng những đường nét trên gương mặt cô không có chút gì là người tốt cả.

Tiêu Kỳ phớt lờ lời nói của cô, anh mặc quần áo, lấy điện thoại và chìa khóa xe rồi vội vàng đi ra ngoài.

"Bằng cách đó anh chưa nghe." Bạch Lộ nói câu này thật chậm rãi, lông mày của cô nhướn lên rất đẹp.

Tiêu Kỳ ở lại theo bước chân, ừ, anh đến khách sạn với cô - giường không phải vì cô nói rằng có một cách tốt để giúp anh, nếu nó biến mất, mọi nỗ lực tối nay đều bị hủy bỏ.

Mặc dù Tiêu Kỳ không mong đợi gặp lại Bạch Lộ, nhưng anh phải thừa nhận rằng mỗi khi anh gặp khủng hoảng, cô luôn ở phía sau giúp đỡ anh, ngay cả đôi khi gia đình cô không thể giúp, cô cũng có thể cho anh ta lời khuyên và đề xuất các giải pháp cực kỳ thuận lợi.

Tiêu Kỳ quay nhìn lại và anh nhẹ giọng: "Cái gì?"

Bạch Lộ vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh cô và nhấc cằm lên, cô ra hiệu cho Tiêu Kỳ đến ngồi cạnh cô.

Tiểu Kỳ nhíu mày nhưng vẫn bước tới ngồi cạnh cô, Bạch Lộ phun vòng khói lên mặt, đôi môi đỏ khẽ hé mở: "Em đôi lúc nóng lạnh thất thường, có thể làm đau lòng người khác".

"Thôi nào, cô mau nói đi." Tiêu Kỳ nắm lấy tay Bạch Lộ nhưng trong lòng vô cùng sốt ruột. Anh kiên nhẫn nói thêm. "Bây giờ, Tiêu gia đang bị bao vây, tình hình rất cấp bách, tôi không có nhiều thời gian để tiếp tục."

"Anh có thực sự lo lắng cho công ty hay không, hay là anh chỉ muốn đến bệnh viện để xem tình hình của Thiên Vũ?" Bạch Lộ nở một nụ cười nhạo báng, cô lớn lên cùng anh nên biết rất rõ anh. Chỉ cần nhìn qua ánh mắt anh, cô biết anh đang suy nghĩ những gì.

"Cô không nói điều đó à? Cô đừng quên điều đó chứ?" Tiêu Kỳ không còn kiên nhẫn nữa, anh bật đứng dậy và bước đi.

Bạch Lộ vội vã kéo anh lại: "Anh hứa sẽ đi cùng em vào một ngày khác mà đúng chứ? Em đảm bảo giải pháp này chắc chắn sẽ giúp anh."

"Cô nói đi, tôi lắng nghe đây." Tiêu Kỳ không nhượng bộ nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện