Lam Thiên Vũ dừng tay lại, hai mắt kinh ngạc nhìn anh ta, tim đập liên hồi, tại sao anh ta có thể như vậy chứ? Tốt hay xấu….
"Ôi…Thơm quá." – Dạ Diễm xem như chẳng có gì xảy ra, đem miếng táo tới trước mặt Lam Thiên Vũ:
"Cô muốn ăn không? Tự đi lấy đi!"
Lam Thiên Vũ ngập ngừng một lúc, lấy một quả táo, vừa chuẩn bị ăn,
Dạ Diễm bất chợt cắn lát táo trong tay cô và ăn từng chút một.
Lam Thiên Vũ bất lực nói:
"Anh làm gì vậy?"
Dạ Diễm muốn hôn cô.
"Buông ra." – Lam Thiên Vũ nhăn nhó la lối, hai tay đẩy anh ra.
"Cô phải quen dần với sự thân mật của tôi chứ?" Dạ Diễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay cái vuốt nhẹ lên môi cô:
"Người không muốn làm chuyện ân ái, ta không miễn cưỡng nhưng chúng ta nên thân thiết một chút đi…"
Lam Thiên Vũ rủ mắt xuống, nghiêm túc nói:
"Anh hãy tôn trọng tôi, không được làm bậy, mau buông tay ra."
"Tôi rất tôn trọng cô nên chỉ hôn nhẹ thôi mà." Giọng nói Dạ Diễm hết sức mờ ám, lạnh lùng hôn lên trán Lam Thiên Vũ, dọc theo hàng mi của cô, đôi mắt cô, từ từ chậm rãi di chuyển xuống…
Lam Thiên Vũ cố gắng giãy dụa nhưng lại bị một tay của anh nắm chặt, không thể nhúc nhích được, im lặng chịu đựng những cái chạm môi của anh…
Một lúc sau, anh cứ thế hôn chậm rãi xuống dưới, khẽ cắn cằm cô…
Lam Thiên Vũ trong người cảm thấy khó chịu, vặn vẹo cơ thể, kêu lên:
"Đừng như vậy nữa, mau thả tôi ra."
Dạ Diễm không quan tâm đến phản ứng của cô, giống như đang nhấm nháp một loại rượu ngon hết sức say mê.
"Ahhhh" Lam Thiên Vũ sợ hãi hét lên.
Một tay Dạ Diễm cầm chặt hai cổ tay cô, không cho cô có cơ hội nhúc nhích, một tay khác sờ soạng người cô.
Bỗng nhiên anh dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối đầy ham muốn nhìn thẳng vào Lam Thiên Vũ mà nói:
"Tôi chỉ làm vậy thôi, sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi đâu."
"Anh là đồ vô liêm sỉ, buông tôi ra."
"Rõ ràng trong lòng cô có tôi, vậy thì chống cự làm chi?"
"Ôi…Thơm quá." – Dạ Diễm xem như chẳng có gì xảy ra, đem miếng táo tới trước mặt Lam Thiên Vũ:
"Cô muốn ăn không? Tự đi lấy đi!"
Lam Thiên Vũ ngập ngừng một lúc, lấy một quả táo, vừa chuẩn bị ăn,
Dạ Diễm bất chợt cắn lát táo trong tay cô và ăn từng chút một.
Lam Thiên Vũ bất lực nói:
"Anh làm gì vậy?"
Dạ Diễm muốn hôn cô.
"Buông ra." – Lam Thiên Vũ nhăn nhó la lối, hai tay đẩy anh ra.
"Cô phải quen dần với sự thân mật của tôi chứ?" Dạ Diễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay cái vuốt nhẹ lên môi cô:
"Người không muốn làm chuyện ân ái, ta không miễn cưỡng nhưng chúng ta nên thân thiết một chút đi…"
Lam Thiên Vũ rủ mắt xuống, nghiêm túc nói:
"Anh hãy tôn trọng tôi, không được làm bậy, mau buông tay ra."
"Tôi rất tôn trọng cô nên chỉ hôn nhẹ thôi mà." Giọng nói Dạ Diễm hết sức mờ ám, lạnh lùng hôn lên trán Lam Thiên Vũ, dọc theo hàng mi của cô, đôi mắt cô, từ từ chậm rãi di chuyển xuống…
Lam Thiên Vũ cố gắng giãy dụa nhưng lại bị một tay của anh nắm chặt, không thể nhúc nhích được, im lặng chịu đựng những cái chạm môi của anh…
Một lúc sau, anh cứ thế hôn chậm rãi xuống dưới, khẽ cắn cằm cô…
Lam Thiên Vũ trong người cảm thấy khó chịu, vặn vẹo cơ thể, kêu lên:
"Đừng như vậy nữa, mau thả tôi ra."
Dạ Diễm không quan tâm đến phản ứng của cô, giống như đang nhấm nháp một loại rượu ngon hết sức say mê.
"Ahhhh" Lam Thiên Vũ sợ hãi hét lên.
Một tay Dạ Diễm cầm chặt hai cổ tay cô, không cho cô có cơ hội nhúc nhích, một tay khác sờ soạng người cô.
Bỗng nhiên anh dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối đầy ham muốn nhìn thẳng vào Lam Thiên Vũ mà nói:
"Tôi chỉ làm vậy thôi, sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi đâu."
"Anh là đồ vô liêm sỉ, buông tôi ra."
"Rõ ràng trong lòng cô có tôi, vậy thì chống cự làm chi?"
Danh sách chương