Cốc Chẩn vui vẻ đáp: -

- Tiểu tử ta nghèo rớt, không có châu ngọc để xây lâu đài khí thế nhường ấy, chỉ có mỗi một khối ngọc vuông vuông này, kính trình quý vị xem để phẩm bình.

Mọi người nghe thế, đều hết sức hiếu kỳ, tự hỏi không hiểu dưới trời này tìm đâu ra được một khối ngọc có thể đọ với cái lâu đài tàng chứa vô số châu báu bảo vật kia? Trong lúc mọi người còn đang thắc mắc nghĩ ngợi, Cốc Chẩn thò tay vào bọc, lấy ra một cái ấn ngọc hình khối vuông vức, chất ngọc bàng bạc trắng, hình dung cũ kỹ, xem qua thấy chẳng có gì đặc biệt, vả lại cái ấn đó còn bị sứt mất một góc, chỗ góc khiếm khuyết đã phải bịt vàng.

Bọn thương nhân dòm cái ấn ngọc, chẳng giấu nổi thất vọng tràn trề. Ngải Y Ti khoé môi lạnh lùng cười, chỉ có bốn vị trọng tài đều trố mắt, tia nhìn ngạc nhiên kỳ quái, chú thần quan sát cái ấn ngọc một lúc thật lâu. Trác Vương Tôn chậm rãi hỏi:

- Đông Tài thần, cái ấn ấy thật hay giả?

Cốc Chẩn cười, đáp:

- Muốn biết thật hay giả, xin mời xem cho rõ!

Nói xong, hai tay nâng cái ấn đưa lên. Trác Vương Tôn đón lấy, xem xét thật kỹ một lúc. Thần sắc nghiêm trọng, lão đưa qua cho Lã Bất Vi, bảo:

- Huynh rất tinh thông khảo nghiệm đồ cổ, cái món này xem chừng là đồ thật rồi!

Lã Bất Vi xem một hồi, rồi vẻ trịnh trọng, lão suýt soa:

- Từ khi vua Kiến Văn mất tích, cái bảo vật này cũng theo ngài mà thất tung, không ngờ hôm nay hiện ra trở lại chốn trần gian này...

Mặt lão đầy nét cảm khái, toát ra trong cung cách cùng lời nói. Lão chăm chú xem, trầm ngâm một lúc nữa, rồi đưa trả lại cho Cốc Chẩn xong, lão quay qua quả phụ Thanh vả tiên sinh kế nhiệm, hỏi:

- Hai vị có cao kiến gì không?

Hai người nhè nhẹ lắc đầu. Lã Bất Vi bèn gật đầu biểu đồng tình, rồi lão trang trọng đứng dậy, nói lớn:

- Bỉ nhân tuyên bố, trận đấu châu bảo hôm nay, Đông Tài thần đã thắng!

Câu nói vừa thốt ra, mọi người đồng thanh "ồ" lên. Những thương nhân Trung thổ vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Nhưng Ngải Y Ti đã đỏ ửng mặt mày, tức tối hỏi:

- Tại sao hắn lại thắng? Bộ cái 'Vạn Bảo lâu đài' của ta không giá trị bằng mẩu ấn sứt sở đó à?

Lã Bất Vi đáp:

- Ngươi có biết lai lịch cái ấn ngọc đó không?

Ngải Y Ti đáp:

- Ngọc ấn trên đời này nhiều vô số kể, ta sao biết được lai lịch của nó!

Lã Bất Vi nghiêm giọng, hỏi:

- Người đã có nghe qua sự tích 'Ngọc Bích họ Hoà' chưa?

Ngải Y Ti thoáng biến sắc, ả đưa mắt nhìn cặn kẽ cái ngọc tỷ trong tay Cốc Chẩn, rồi đôi mày ngài sẽ nhíu lại.

- 'Thụ Mệnh Vu Thiên, Ký Thọ Vĩnh Xương.' Lã Bất Vi nói - Truyền từ đời Tần Thủy hoàng đến giờ, ngọc tỷ này là vật báu truyền quốc của Trung Hoa chúng ta, lâu đài Vạn Bảo chẳng qua tốn kém mấy tỷ bạc, tốn mất ba năm xây dựng, cái ngọc tỷ truyền quốc thất tung này, nó đã từng chứng kiến thịnh suy của mấy ngàn năm lịch sử dân ta, vì nó, mà máu đào đã chảy thành sông, mà xương trắng đã phơi đầy đồng. Ngươi muốn đem hai thứ ra so sánh, ba năm của ngươi có bằng được mấy ngàn năm trường cửu của nó không? Tiền ức bạc tỷ, có thể so với tính mạng của hàng ức hàng tỷ người không?

Ngải Y Ti lặng yên nghe giải thích, mặt không một chút biểu tình, mấy ngón tay ngọc siết chặt vào nhau, đến trở thành trắng bệch. Im lặng hồi lâu, đôi hàng lông mày của ả giãn ra, thần tình ả hết căng thẳng, sắc mặt thản nhiên như cũ, ả lãnh đạm nói:

- Thua thì thua, chả là cái quái gì hết!

Cốc Chẩn hì hì, hỏi lại:

- Ngươi đã nhận thua rồi, vậy hãy thanh toán vụ cá cược luôn đi.

Ngải Y Ti đứng vụt dậy, hả miệng cười rũ rượi đến nghẹt thở! Cốc Chẩn cũng không ngừng hì hì cười theo. Cười được chừng một tuần trà, Ngải Y Ti day sang bảo Cốc Chẩn:

- Ngươi giỡn ta đấy hả? Ai mà đã thèm đi cá cược với ngươi!

Mọi người đều biến sắc, Cốc Chẩn cau mày, bảo:

- Như vậy, ngươi chẳng đếm xỉa gì đến lời ngươi đã nói à?

Ngải Y Ti cười nhạt, trả lời:

- Nếu ta thắng ngươi, dĩ nhiên là đếm xỉa! Ta thua, tất cả coi như dẹp bỏ, tên tiểu cẩu họ Cốc kia, ngươi bộ không nhớ cái câu mà sư phụ thường hay nói à?

Cốc Chẩn vẫn cười:

- Là 'Vô thương bất gian'?

Ngải Y Ti cười hề hề, nói:

- Vậy là ngươi hãy còn nhớ, sao lại còn đòi ta chung vụ cá cược?

Lục Tiệm hết sức giận dữ, la lớn:-

- Thì ra ngươi nói lời, không giữ lời!

Ngải Y Ti cười nhạt một tiếng,

- Ta nói lời, không giữ lời, ngươi làm gì được ta?

Lục Tiệm nắm chặt đầu quyền, định xông tới, chợt nghe Ngải Y Ti búng ngón tay, mấy tên Hồ nô bèn thổi lên một hiệu tù và, lập tức, từ trong chiếc giang thuyền dát vàng, cả trăm người xông ra, giáp sắt che toàn thân, trên tay là trường mâu, loan đao, cực kỳ hung hãn. Trên mấy đỉnh núi quanh đấy của sơn cốc, hệt như nấm mối mọc lên sau cơn mưa, thấy rùng rùng xuất hiện vô số đầu người, ai nấy đều cung cứng tên nhọn trong tay, cùng chĩa về phía mặt đất bên dưới cốc.

Trác Vương Tôn tái mặt, hỏi:

- Ngải Y Ti, lần thi đấu này, ngươi đã giấu giếm lâu đài vạn bảo, đã ẩn tàng võ bị, ý là gì vậy?

Ngải Y Ti lạnh lùng đáp:

- Bốn cái lão vờ vịt này, rốt cục đúng là vừa xuẩn vưà có sạn trong đầu! Các người đều làm thương nhân cả một đời, sao không hiểu cái đạo lý đó!

Quả phụ Thanh giận quá, la lên:

- Bọn ta không hiểu, vậy ngươi hiểu à? Có cái đạo lý vô lại nào như vậy trong làm ăn buôn bán?

Ngải Y Ti cười nhạt, đáp:

- Chuyên môn vô lại, đó là bản sự của ta. Bọn ta buôn bán vì mục đích gì? Vì muốn cho nước giàu, muốn tạo quân đội hùng mạnh. Khi có binh lực hùng mạnh rồi, hàng hoá ta muốn bán cho nước nào, là đem đến bán ở nước đó, không muốn cung cấp chỗ nào, thì không đem bán chỗ đó. Nước nào không chịu mua, ta diệt nước ấy, đứa nào chê không mua, ta giết hết cả nhà nó. Kinh doanh thương mại không có vũ lực hỗ trợ, không sao giầu lên được. Có quân lực mạnh mà không có buôn bán hỗ trợ, quân lực sẽ yếu đi. Mụ già kia, trong tình thế hôm nay, ngươi có muốn chơi trò vô lại đối địch ta, cũng không còn cơ hội nào nữa! Cả bọn bốn người nhà mụ, đều thiên vị cả tâm lẫn ý, nhất quyết trợ giúp cho tiểu cẩu Cốc Chẩn thắng ta, tới chừng sa cơ lạc vào tay ta, hãy giương mắt ra xem ta xử đẹp bọn ngươi ra sao nhé!

Ba người Lã, Trác, Thanh nghe vậy, lửa giận phừng phừng bốc lên đến toàn thân run rẩy, chỉ có mỗi tiên sinh kế nhiệm là vẫn giữ khí sắc lãnh đạm, chẳng lộ mừng, giận gì. Cốc Chẩn hít vào một hơi thở sâu, bảo ả:

- Ngải Y Ti, kẻ đối địch ngươi là ta, ngươi chớ khá trút giận lên đầu người khác!

Ngải Y Ti lườm gã, cười nhạt, bảo:

- So với mấy lão già đó, với mụ già đó, ngươi cũng còn nói được vài câu kha khá! Ngoài miệng, ngươi nói thật hay một đằng, bụng ngươi lại tính một nẻo khác hẳn! Ngươi đến đây trước, rồi sắp đặt cho Thích Kế Quang dẫn quân theo sau, định nếu lỡ hôm nay thua trong tay ta, sẽ dùng vũ lực, ép ta hàng phục!

Cốc Chẩn cười cười:

- Cuối cùng, cũng đã chẳng qua mặt được ngươi!

Ngải Y Ti cười lạnh:

- Tiếc thay, ta một khi biết âm mưu đó, đâu có để cho ngươi được trên chân! Cái thằng họ Thích đó, nhân mã không quá ba ngàn, ta đã cho bố trí sẵn quanh đây mười ngàn tinh binh, giương sẵn một cái bẫy, chờ cả lũ chúng nó chui đầu vào rọ. Tình hình bây giờ là, hừm, sợ rằng mi cùng gã Thích tham tướng, toàn quân bị đập tan, chết không có đất chôn.

Lục Tiệm vừa giận vừa hãi, gã hét lên một tiếng, tung mình nhảy đến, nghĩ thầm: "Quân địch đông, người mình ít, phải 'Cầm tặc tiên cầm vương', hãy bắt giữ ả ta trước, rồi tính gì thì tính". Tâm niệm nhanh như điện, thân mình vọt ra nhanh như tên bắn, đến trước Ngải Y Ti, gã chưa kịp xuất thủ, hốt nhiên trong người thấy cảm giác lạ, một cỗ kình khí âm hàn đã công ào ào tới, khí kình cổ quái dị thường, Lục Tiệm không dám ngạnh tiếp, nhanh nhẹn né sang bên, luồng hàn khí trắng như bạc đó bắn suýt soát ngang bên cạnh thân mình gã, làm lay động quần áo, làm gã rét run.

Lục Tiệm vừa định phản kích, không dè gã cảm thấy một kình lực âm hàn kích vào đến tận tim phổi, kinh mạch toàn thân gã chợt rũ ra, cái chiêu thức dự định trong đầu không sao phát ra được. Lục Tiệm thất kinh, lùi nhanh ra đàng sau, "Đại Kim Cương thần lực" vận chuyển một vòng, mới có thể trục cái cỗ hàn khí cổ quái ấy ra hết được. Rồi nghe "suỳ" một tiếng, Lục Tiệm đưa mắt nhìn, thấy có một gã hắc y đứng cách đấy chừng mươi trượng, đôi tròng mắt y hiện vẻ kinh ngạc. Lục Tiệm giật thót, "Người đã ám toán mình, chính là nó!"

Gã áo đen thấy Lục Tiệm chẳng hề bị đánh ngã, còn có thể nhảy lui ra vài bước, trong lòng gã cũng thấy sợ, rồi khi thấy Lục Tiệm vẫn an nhiên, gã đâm ra hoảng. Chợt nghe tiếng Ngải Y Ti bảo:

- Cừu tiên sinh, ông cứ đánh tận lực, đừng nương tay nhé!

Gã thuộc hạ áo đen chỉ khoanh tay, gật đầu nhè nhẹ. Cốc Chẩn nghe ba chữ "Cừu tiên sinh", trong lòng chợt nhớ ra một người, bèn hỏi:

- Các hạ họ Cừu, có phải là "Giang lưu thạch bất chuyển"?

Gã áo đen cặp mắt toát ra một tia sát cơ, lạnh lùng đáp:

- Kẻ bất tài ta đây chính là Cừu Thạch.

Cốc Chẩn buột miệng kêu:

- Không ngờ Bộ chủ của Thuỷ bộ hãy còn sống sót trên trần gian!

Lục Tiệm nghe y nói, lòng phẫn nộ, trong một sát na, hình ảnh những thây ma ngày nào tại Diêu gia trang sống lại trong đầu gã, thần thông Thủy Bộ quá sức tàn ác, đã in đậm nét trong óc gã. Cừu Thạch khóe mắt thoáng một tia thê lương, trả lời Cốc Chẩn:

- Cừu Thạch của Thủy Bộ đã chết từ lâu rồi, Cừu mỗ ta giờ chỉ là một phế nhân đi lại trên giang hồ thôi!

Nói xong, hắn phất tay áo, bắn ra một cỗ kình khí thanh mảnh nhắm vào Lục Tiệm. Lục Tiệm từng nhiều phen giao đấu các cao thủ của tám bộ Tây Thành, gã hiểu rõ Chu Du bát kình toàn là thủ pháp mượn vật truyền công, hiếm khi nào thể hiện uy lực mạnh mẽ, cái tia kình khí đó xem rõ, thấy nó là một mũt thủy tiễn, tàng chứa "Chu Du Thủy kình". Lục Tiệm lập tức quát nhỏ một tiếng, huy động song chưởng, hiển lộ biến tướng "Duy Ngã Độc Tôn", kình khí đầy trời, đập nát mũi thủy tiễn thành muôn ngàn giọt nước li ti, chứa đầy kình khí của "Đại Kim Cương thần lực", phản kích Cừu Thạch.

Cừu Thạch hừ nhỏ một tiếng, thân pháp cực kỳ lanh lẹn, như một luồng thiểm điện màu den, chui tọt xuống nước sông, lập tức, hệt như một khối sắt nung đỏ nhúng vào nước, nghe phát ra tiếng sèo sèo, tạo nên một màn mưa bụi hạt nhỏ li ti.

Cừu Thạch huy động song chưởng, màn mưa bụi đó mở bung ra, bao trùm lên Lục Tiệm.

Lục Tiệm ngày xưa đã được xem tận mắt trận đấu giữa Thuỷ bộ và Ninh Bất Không, những vũ khí mượn từ nước, không những được Cừu Thạch biến thành màn sương mù, mà còn thúc đẩy cho mờ mịt giăng đầy trời, ẩn chứa thuỷ kình quái dị, dần dần thấm vào từng lỗ chân lông.

Lục Tiệm thi triển tướng "Minh Nguyệt lưu phong", xoay chuyển chưởng kình, chầm chậm như làn gió mát, lấy nhu chống nhu, màn sương vừa sà vào gần, đều bị phe phẩy bạt ra, rồi lấy công làm thủ, đẩy mù sương ra khỏi rồi, dần dà tìm cách phản kích. Cừu Thạch vừa nghe kình phong thốc vào mặt, đến sầm sập như núi đổ, lui ào ào như cường triều giựt ngược ra ngoài khơi, gã hoảng hốt, tự hỏi:

- Người này gốc gác từ đâu vậy?

Gã gầm một tiếng quái đản, di chuyển thân hình thật nhanh, như một làn hắc thuỷ không có hướng chảy cố định, mù sa từ hắn li ti toát ra, mỗi lúc một dày đặc, cả hai đối thủ đều chìm trong màn sương, chuyển động cực nhanh như tia chớp giữa đám mây đen, khi ẩn khi hiện. Màn sương mù đó mang tên "Huyền Minh quỷ vụ", mà cái khác biệt với thần thông Thuỷ bộ là công phá như sức nước hữu hình, khó đề phòng ở chỗ nó lại là thứ vô hình. Cừu Thạch đem nước sông hoá thành sa mù, mờ mịt khắp trời, đâu đâu cũng thấm tới được, đối thủ mà bị dính vào người, hít vào một hai giọt, kình khí "Chu Lưu" trong mỗi hạt sa mù đó sẽ lập tức xâm nhập kinh mạch, không biết đâu mà đề phòng, mà tránh né được. Trừ khi "Đại kim cương thần lực" của Lục Tiệm có tính an nhiên bất động, chẳng tà khí nào xâm nhập được, Cừu Thạch đã sớm cho đó là con đường tấn công ưu tú nhất.

Nhưng dù vậy, Lục Tiệm đã chẳng thèm bận tâm, gã huy động quyền cước như bão táp mưa sa, chẳng quản bị sa mù dính vào người, song thủ dò tìm được phương vị của Cừu Thạch rồi, gã đề tụ hết công lực, sáp vào thật gần, quát một tiếng lớn, vụt biến từ tướng "Minh Nguyệt lưu phong" sang tướng "Đại Ngu Đại Chuyết" (Cực khờ cực vụng), tống ra một quyền.

Cừu Thạch vừa vung chưởng tiếp chiêu, tức thì thấy bất diệu, gã nhanh nhẹn chuyển sang "Vô tướng thủy giáp" định dùng "thuỷ giáp" (tấm giáp dệt bằng nước) hoá giải quyền kình, không ngờ, kình khí của Lục Tiệm trong ngọn quyền đó vừa cương vừa mãnh, thủy giáp vừa tụ vào đã bị đánh tan đi, thế như dao sắc chẻ tre. Cừu Thạch lùi đến bờ nước, cái thuỷ giáp đã tan tành, thế công của ngọn quyền Lục Tiệm càng lúc càng tăng, Cừu Thạch trúng một đòn, bắn tung lên, rồi đâm đầu té nhào xuống sông.

Vừa chạm vào nước, Cừu Thạch tung song cước, đá tạt hai cỗ thuỷ tiễn, như hai luồng sáng loe loé, nhắm hướng Lục Tiệm.

Lục Tiệm khoa nhanh song chưởng, hai luồng thuỷ tiễn bị đánh bật lại, nước bắn tung toé lên như một trận mưa rào. Rồi lúc màn mưa còn chưa tan hết, thân mình đang ở trong giòng sông, Cừu Thạch đã thôi thúc hai luồng nước đổ ập tới, luồng sau thúc đẩy luồng trước, mỗi lúc một lớn dần lên, rồi đằng không như hai con rồng nước, đầu đập đuôi quật, uy thế mạnh khôn tả. Dù gã có pháp tướng hộ thể, Lục Tiệm bị một lúc cả hai cột nước tả hữu tấn công vào, không còn chỗ tránh né, đành hươi song quyền kích trở lại, cùng Cừu Thạch đi đến chỗ giằng co tỉ đấu nội lực.

Ngải Y Ti thừa cơ, quát to một hiệu lệnh:

- "Động thủ.

Bọn phục binh uà tới!

Cốc Chẩn vung một tay lên, các thương nhân Trung thổ đồng lúc trút bỏ áo ngoài, lộ ra áo giáp kim loại sáng loe loé mặc sẵn bên trong, rồi họ đưa tay chụp lấy binh khí đã giấu sẵn dưới chân, Đinh Hoài Sở sử một cây nhuyễn kiếm, Hồng lão gia dùng một đôi lưu tinh chùy, cùng hò hét dàn hàng xông ra. Rồi thấy luôn cả hai gã Trương Giáp, Lưu Ất bữa trước đến đại náo đám cưới của Trầm Tú, trong tay cầm ngân thương, mũi thương nhọn hoắt loa loá hàn quang, khí thế bức nhân. Nguyên đám thương nhân đó toàn do Cốc Chẩn đặc biệt tuyển chọn, chẳng phải bọn con buôn bình thường, mà thảy đều tinh thông võ nghệ, toàn là cao thủ có thể một chọi trăm.

Bốn trọng tài bấy giờ mới minh bạch, cuộc đẩu bảo của đôi bên, tiếng là thi đấu bảo vật, thực sự cả hai bên đã đều có chủ định dùng vũ lực, quyết chí thư hùng một trận. Họ hiểu ra, đành đứng nhìn nhau, cười nhăn nhở!

Áo giáp trụ loang loáng, dây cung căng cứng, vào lúc cuộc ác chiến sắp mở màn, chợt thấy từ đầu sông vùn vụt tiến đến một khoái thuyền, nơi đầu thuyền có một người máu me toàn thân đang đứng đấy. Ngải Y Ti dòm qua, vội kêu lên:

- Khoan đã!

Ả phất tay, ra lệnh thuộc hạ dừng lại, rồi chăm chú nhìn người mới đến, hết sức ngạc nhiên. Chiếc khoái thuyền cập bến, gã bị thương đứng nơi đầu thuyền loạng choạng bước lên bờ, cố gắng đi vài bước rồi quỳ gục xuống ngay tại chỗ, hướng về Ngải Y ti sụp lạy.

Ngải Y Ti thất kinh, chau mày, hỏi:

- Sao lại ra hình dạng như vậy? Chẳng phải bọn ngươi đã có nhiệm vụ chặn đường Thích Kế Quang sao?

Người đó nằm rũ ra, run như cầy sấy một chập, rồi sụt sịt:

- Tiểu nhân đã theo đúng hiệu lệnh, bố trí mai phục, chờ cho bọn quân sĩ của cái gã họ Thích đó lọt vào lưới, đâu ngờ quân lính gã đang đi nửa đường, vụt chuyển hướng hành quân, cấp tốc di chuyển bằng đường sông Cửu giang.

Ngải Y Ti mặt hoa thảm biến, thất thanh hỏi:

- Sao vậy được?

Gã đó đáp:

- Chúng tiểu nhân thấy bọn nó bỏ chạy như thế, bèn lập tức truy kích, đâu dè tên họ Thích đó vô cùng xảo trá, dùng kế "Phản khách vi chủ", gã đã chuẩn bị mai phục sẵn ở Mã Đương sơn, gã đã chỉ đánh một trận, có mỗi một trận.... là... là....

Ngải Y Ti sốt ruột như lửa cháy, quát mắng:

- Là.. là sao, nói mau lên!

Gã đó trả lời:

- Là đã đánh cho bọn tiểu tướng một vạn người đều bỏ mạng tại chỗ, chạy thoát được có chừng trăm người!

Gã nói đến đấy, không còn dằn lòng được nữa, đã ngã lăn ra đất, miệng kêu gào thảm thiết!

Ngải Y Ti mặt mày tái xanh tái xám, lẩm nhẩm:

- Một vạn người.... ba ngàn người...!

Rồi ả mặt mày giận dữ, vung chân lên, đá cho gã đó một cái, gằn giọng hỏi:

- Một vạn người chọi ba ngàn người, ba chống một, làm sao thua trận được?

Gã đó dáng áy náy, đáp:

- Tiểu tướng cũng không biết nữa! Gã họ Thích bày ra một cái trận quái dị, kẻ dùng tre nguyên cây, người cầm đinh ba, đứa sử thiết thương, kẻ bắn súng điểu, đứa dùng gậy gộc, nhác trông thì thấy tầm thường, nếu lọt vô trong rồi, mười huynh đệ không còn sống sót thoát ra lấy được một!

Ngải Y Ti sựng lại, trong lòng hoảng hốt cực độ, ả vụt quay ngoắt lại, oán hận ngó Cốc Chẩn, nghiến răng hỏi:

- Ngươi... Ngươi biết trước hết tất cả rồi, phải không?

- Dĩ nhiên là ta biết! - Cốc Chẩn cười, trả lời. - Ngải Y Ti, năm đó, ở cuộc thi đấu ở Nam Hải, ta đã có nói rồi mà! Suốt cuộc đời này, ta mãi mãi sẽ là khắc tinh của ngươi. Chu choa! nói lại nữa đi xem, ngươi đem cất giấu một nửa lượng lương thực ở Cửu giang, thuyền bè tấp nập lui tới, ầm ầm ĩ ĩ, ta hoạ chăng có là thằng mù, thằng điếc thì mới không hay không biết! Ta lại còn được mật báo, ngươi đã đi thuê tặc khấu của cả bốn tỉnh làm bảo vệ cho lương thực, bọn chúng người đông, thế mạnh, không dễ đối phó. Thế cho nên, ta đã tương kế tựu kế, lợi dụng cái cơ hội đấu bảo này,đã dương đông kích tây, lừa ngươi phân chia nhân mã làm hai, đem một nửa đi phục kích Thích tướng quân, số nhân mã bảo vệ lương thực lẽ tự nhiên sẽ bị giảm đi nhiều, chính là mục tiêu cho Thích tướng quân đến đánh dẹp. Dự định là sáng ngày mai, binh lính Nghĩa Ô thu thập xong lương thực chứa ở kho Cửu giang, nên ta đã có thuê trước sáu ngàn đại thuyền vận chuyển, thuận con nước đi Giiang Đông, quân sĩ cùng góp sức chất lương hướng lên thuyền! Ha ha... Ngải Y Ti, bình thời ngươi keo kiết dễ sợ, hổng dè kỳ này lại hết sức hào phóng, nữ nhân mà hào phóng như vậy, làm cho người ta dòm thấy ngươi có bộ ngon lành hơn nhiều!

Ngải Y Ti tức gần muốn xỉu, đã thua đấu bảo, lại mất luôn lương thực. làm hư hỏng đại sự của sư phụ, ả làm sao chịu cho nổi, nhất thời tròng mắt đỏ quạch, lúc này ả có muốn thay đổi kế hoạch, lẽ tất nhiên không kịp, ả bèn nghiến răng, la lớn:

- Sự tình như vậy, ta thua đấu, ta mất lương thực, ngươi cũng đừng hòng sống sót mà hưởng!

Ả vưà định phát lệnh tàn sát, bỗng nghe một tiếng thét to, như sấm nổ, đưa mắt trông sang, chỉ thấy Lục Tiệm song chưởng chập vào làm một, hai cỗ thuỷ long bị "Đại Kim cương thần lực" chặn lại, biến thành hai quả cầu nước, tan biến đi, dội ngược trở về phía Cừu Thạch.

Không ngờ, sau khi Lục Tiệm một chiêu đánh lui Cừu Thạch, nhanh như cắt, gã vọt đến bên Ngải Y Ti, chúng nhân đương trường chẳng ai kịp nhìn rõ. Tay Lục Tiệm vung ra một trảo. Phát trảo đó, số người trong thiên hạ có thể chống đỡ được chắc không bao nhiêu, vả Ngải Y Ti võ nghệ tầm thường, đầu vai ả vừa nhói đau, đã bị Lục Tiệm chụp nắm nguyên cánh tay, kéo ả ra sau. Cừu Thạch đang ngâm mình dưới nước, ở đàng xa, chỉ đành trố mắt trông, không kịp cứu viện.

Lục Tiệm vừa xuất thủ đã bắt ngay được Ngải Y Ti, gã hận ả độc ác, đã định ra tay sửa trị ả cho ả biết mùi lợi hại, nhưng dòm lại, thấy hình dạng ả ẻo lả, nhu nhược, gã không nỡ xuống tay, chỉ nói:

- Tây Tài thần, hãy ra lệnh cho thuộc hạ ngươi lập tức lui ra, nếu không thì....

Lời đe doạ chưa ra khỏi miệng, lưng bàn tay gã chợt bị ai đó vỗ vào một cái. Từ lúc Lục Tiệm võ công thành tựu, không những gã thần công đại thành, linh giác gã cũng nhạy bén hơn nhiều. Gã chẳng dễ bị người lạ mon men vào gần, vậy mà không hiểu cái đạo lý nào ở đâu, đã thần không hay, quỷ không biết, bị người ta vỗ vào lưng bàn tay, bị ngay một cỗ kình khí xâm nhập vào, gây cảm giác cánh tay mềm rũ, "Đại Kim Cương thần lực" hốt nhiên tan biến, năm ngón tay không theo chỉ huy của mình nữa, buông lỏng cho Ngải Y Ti thoát ra.

Lục Tiệm đại kinh thất sắc, quài tay đánh ngược lại, chưa đụng đến người ám toán, đã bị hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, một chiêu hoá giải, đánh cho Lục Tiệm tụt tay xuống. Ngón quyền ấy cuả Lục Tiệm tập trung lực đạo ngàn cân, có thể đập tan đá núi, sớm bị người kia khoan thai hoá giải, chuyện đó, gã không thể tưởng nổi. Gã bất giác dòm sang, thấy một trung niên nam tử khoanh hai tay, đứng kế bên Ngải Y Ti. Lục Tiệm giật thót mình, buột miệng kêu lên:-

- Tiên sinh kế nhiệm?

Vị tiên sinh kế nhiệm không nói một câu, đưa hữu thủ khoát lên mặt, gỡ tấm mặt nạ xuống. Ngải Y Ti vừa nhìn thấy mặt thật của y, ả sững sờ một giây, rồi mừng rỡ kêu lên:

- Sư phụ?

Lục Tiệm cũng hoảng hồn, la lớn:

- Vạn Quy Tàng.

Lã Bất Vi, Trác Vương Tôn, quả phụ Thanh đồng nhỏm dậy, vẻ mặt kinh hãi, rồi cùng chắp tay, thưa:

- Chủ nhân.

Cốc Chẩn hít vào một chân khẩu khí, nhăn nhó nói:

- Đáng lẽ ta phải sớm biết trước kia! Đào Chu công là tổ sư của các thương nhân, kẻ dám đứng ra xưng làm kế nhiệm cho tổ sư, còn ai khác ngoài lão già dịch đó!

Ngải Y Ti nhào vào lòng Vạn Quy Tàng, miệng không ngớt cười hì hì. Vạn Quy Tàng để mặc cho ả làm nũng, sắc mặt lầm lì, thoáng một chút nét cười nhỏ, rồi lớn tiếng gọi:

- Cừu sư đệ, chưa đánh mà đã định chạy rồi à?

Cừu Thạch đã phải trốn chui trốn nhủi Vạn Quy Tàng bấy lâu, chợt thấy đại địch xuất hiện, hắn chẳng còn hồn vía, lặn sâu xuống nước, định bỏ chạy, nghe Vạn Quy Tàng nói, biết chẳng còn đào tẩu được nữa, hắn đành tiu nghỉu bò lên bờ, ngớ ngớ ngẩn ngẩn đứng xa xa nhìn lại,

Vạn Quy Tàng cũng chẳng ngó ngàng gì đến hắn, liếc Cốc Chẩn, cười nụ:

- Ngươi gặp ta rồi, cảm giác ra sao?

Cốc Chẩn nhăn nhó, đáp:

- Ý nghĩ đầu tiên là bôi mỡ vào bàn chân, chạy cho nhanh khỏi nơi đây, chạy càng xa càng tốt, chạy suốt đời cho đến nơi chân trời góc biển nào đó để lão không tìm ra được, không bắt được ta!

Vạn Quy Tàng cười ha hả,:

- Tiểu tử nhà ngươi, chỉ chuyên môn nói một đằng, nghĩ một nẻo, ta không sao tin lời ngươi được!

Cốc Chẩn cũng cười, đáp:

- Gặp sư phụ rồi, ta sao còn dám nói năng lừa gạt nữa, những lời đó là những lời chân thật xuất phát từ đáy lòng.

Vạn Quy Tàng vẫn cười:

- Ngươi hãy còn coi ta là sư phụ, ngươi biết chuyện lương thực là chủ ý ta, cớ sao còn cứ đi phá phách Ngải Y Ti?

Cốc Chẩn đáp:

- Bọn ta con nít ham vui, ưa gây trò nhiệt náo, chớ nên coi đó là chuyện đứng đắn!

Vạn Quy Tàng tối sầm nét mặt xuống, lạnh lùng hỏi:

- Cái đám nghĩa vụ binh của tên Thích Kế Quang nhà ngươi, cũng là trò đùa sao?

Cốc Chẩn dòm thần sắc lão như vậy, trong lòng thầm biết vô cùng bất diệu, gã không ngừng láo liên cặp mắt, suy nghĩ tìm phương kế đối phó. Lại nghe Vạn Quy Tàng chậm rãi nói:

- Cừu sư đệ, ta nghe đồn ngươi là một thủ lĩnh của bọn đạo tặc bốn tỉnh, cái đó hay lắm đấy!

Cừu Thạch mình mẩy ướt đẫm mồ hôi, mặt tái xanh tái mét, như thây ma chết trôi vừa được vớt lên, đáp:

- Ta đã lọt vào tay ngươi, thật chẳng còn có gì hay ho để nói nữa!

Vạn Quy Tàng tủm tỉm cười, bảo:

- Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, ngươi nghĩ sao?

Cừu Thạch mắt chợt có đốm sáng, cất tiếng đáp lại qua kẽ răng:

- Xin nói rõ!

Vạn Quy Tàng bảo:

- Ngươi hãy nhanh chóng đem hết thuộc hạ đến Cửu giang, tiêu diệt bọn dân quân Nghĩa Ô. Nếu ngươi làm tốt công việc đó, ta sẽ chấp thuận cho ngươi được trở lại Tây Thành, cho ngươi gầy dựng lại Thủy Bộ, rồi ta sẽ còn truyền cho ngươi "Chu Du Lục Hư công", để mai mốt này, ngươi có thể thay ta làm chủ Tây Thành.

Cừu Thạch lúc đầu còn giữ thần sắc nhạt nhẽo, sau khi nghe hai câu đó, đôi nhãn châu gã bất giác sáng rực lên, hai tay lẩy bẩy, run giọng hỏi:

- Mấy lời nói đó là thực lòng chăng?

Vạn Quy Tàng vẫn tủm tỉm, đáp:

- Trước mặt đông người ở đây, ta dám nói chơi sao?

Cừu Thạch nghe thế, chẳng tự chủ được nữa, gã quỳ thụp hai gối xuống trước mặt Vạn Quy Tàng, giọng trầm xuống:

- Nếu được như thế, Cừu mỗ nguyện theo lời sai khiến của Thành Chủ, dẫu có phải thịt nát xương tàn, quyết không nề hà!

- Tốt lắm! Hay lắm! - Vạn Quy Tàng gật gật đầu, - Đại gia buôn bán làm ăn, nói theo kiểu làm ăn, hễ có lợi thời nói theo kiểu được lợi, sao cho hết sức thống khoái, còn hơn đi tuân thủ ba cái đạo lý lung tung vớ vẩn. Nếu rủi đánh không lại bọn dân quân Nghĩa Ô, ta cho phép ngươi dùng cái trận "Thủy Hồn " đó.

Cừu Thạch nghe nói, giật mình, hắn nghĩ đến ngày xưa, Vạn Quy Tàng đã mượn cớ "Thủy Hồn chi trận" để tiêu diệt Thủy Bộ. Trong một giây, Cừu Thạch chỉ sợ mình đã nghe nhầm. Nhìn vẻ mặt gã đăm chiêu, Vạn Quy Tàng phác sơ một nụ cười, bảo:

- Hòi đó khác, bây giờ khác. ngươi và ta thảy đều thoát kiếp nạn, tái sinh trên đời, chuyện quá khứ, cho qua hết đi.

Cừu Thạch hiểu ý hắn, bèn ngẩng cao đầu, buông một tràng cười dài, bọn cung thủ đang nấp trên mấy đỉnh núi quanh đấy đều ngước nhìn vào y. Cừu Thạch tung mình một bước, nhẩy đứng lên trên chiếc thuyền nhỏ, cất cao một tràng cười nữa, chuyển vận thủy kình vào gót chân, đạp vào nước, chiếc thuyền không chèo không mái dầm, đã thấy tự chuyển động rồi ngược dòng nước tiến như bay về thượng du, tiếng cười còn chưa dứt, gã và chiếc thuyền đã mất dạng sau khúc quanh nơi cửa sông.

Lục Tiệm thấy rùng mình, vừa rồi, lúc gã mấy lần ra sức cản trở Cừu Thạch, gã đã từng có cảm giác này, bây giờ, gã thấy trở lại y hệt, Vạn Quy Tàng đứng khơi khơi cách đấy có mấy bước, không hiểu lão đã thi triển động tác ra sao. Do đó, Lục Tiệm nảy sinh dị cảm, tự hiểu mình không cách nào đối phó nó, tự dưng trong lòng muốn đưa đôi chân tiến tới, không ngờ gót chân chẳng chuyển động lên tới được một tấc!

Lại nghe Vạn Quy Tàng gọi:

- Ngải Y Ti.

Ngải Y Ti lùi ra khỏi lòng lão, bủn rủn quỵ xuống. Vạn Quy Tàng vẻ lãnh đạm, bảo:

- Ngươi lần này thua to vụ đẩu bảo, do đã sa vào gian kế của đối phương, làm hỏng việc của ta, đáng lẽ ra phải chịu trừng phạt.

Thân mình ẻo lả của Ngải Y Ti vụt phát lãnh, nét sợ hãi khủng khiếp in trên mặt. Nói đến đấy, thần sắc Vạn Quy Tàng vẫn mang vẻ hoà hoãn, lão đưa tay nhẹ nhàng kéo ả ta đứng lên, bảo:

- Bây giờ, ta cho ngươi lập công chuộc tội, ngươi hãy đem chiếc Ma Long hạm to lớn phong tỏa mặt sông Trường Giang, không cho bất cứ một thuyền vận lương nào lọt xuống được Giang Nam.

Ngải Y Ti gật đầu, thưa:

- Đồ nhi lĩnh mệnh. Vậy... vậy tất cả việc tại đây...

Vạn Quy Tàng phất tay áo một cái, dang hai tay ra, nhẹ nhàng bảo:

- Mấy việc ở đây à? Giao hết cho ta lo.

Ngải Y Ti chỉ đành im lặng, day sang liếc Cốc Chẩn một phát, thần sắc phức tạp khó hiểu, nhưng chỉ dòm sơ qua thôi, rồi khép mi mắt lại một giây, ả dẫn bọn người Hồ kéo nhau trở về chiếc giang thuyền dát vàng.

Lục Tiệm lại thấy nhoi nhói, nong nóng trong lòng, đã không thể đè nén cảm giác đó xuống được, gã quát to một tiếng, hươi song quyền tống ra một chiêu vào Vạn Quy Tàng. Lúc hai cỗ kình lực giao tiếp trên không, thân mình Lục Tiệm bị kích động mạnh, 'tăng tăng tăng' ba tiếng, đã bị đẩy lùi liền ba bước về đàng sau, khí huyết trong người nhộn nhạo, kỳ kinh bát mạch dường như bị phong toả. Vạn Quy Tàng cười, bảo:

- Hài tử, ngươi có làm ơn lớn cho ta, ta đã từng nói sẽ tha chết cho ngươi ba lần, tính ra, hôm nay là lần thứ nhất rồi đó!

Nói xong, lão day sang nhìn vào Cốc Chẩn, chầm chậm bảo:

- Người ta nói 'Nuôi hổ là gây hoạ về sau', thật không sai chút nào! Ngươi đúng là thằng con của Cốc Thần Thông!

Cốc Chẩn chớp mắt, cười ầm lên:

- Ngươi từng biết rõ thân phận của ta, tại sao còn đi thu ta vào làm đệ tử?

Vạn Quy Tàng vẫn cười:

- Khiến cho đứa con của kẻ thù đem tính mạng ra bán vì mình, đó là một lạc thú hạng nhất trên đời. Nhưng ta nghe Cốc Thần Thông chết rồi, dưới vòm trời này mất đi một đối thủ như hắn, thiệt làm cho người ta thấy tịch mịch vô cùng.

Lão khoan thai bước tới vào bước:

- Ngày mồng chín, tháng chín này, tám bộ Tây Thành sẽ tụ tập đầy đủ, "Luận Đạo Diệt Thần", là ngày "Đông Đảo" diệt vong. Chỉ tiếc một điều, sẽ không thấy hai cha con ngươi trong đám đó!

Nói xong, lão dòm dòm Cốc Chẩn, mặt thoáng cười cợt. Cốc Chẩn cũng cười cười, thần thái cả hai giống nhau như hệt, Khi lão Vạn Quy Tàng nói nói cười cười như vậy, Lục Tiệm sớm đã đoán ra sát cơ trong lòng lão, đang định tiến lên, đã bị Cốc Chẩn níu lại, một sát na, vụt thấy Cốc Chẩn huy động mười ngón tay, viết vào lòng bàn tay gã "Hãy lập tức nín thở!". Dù không hiểu gì cả, Lục Tiệm chẳng dám cãi lời, lập tức nhịn hô hấp. Vạn Quy Tàng như có linh tính, nhìn cả hai, thoáng một nét nghi ngờ trong ánh mắt. Lập tức lão biến sắc, chớp nhanh khoé mắt, quay đầu nhìn quanh một vòng, đã thấy trong tay Tô Văn Hương, không biết tự bao giờ, bốc lên một làn khói nhạt, mong manh như tơ trời, đang dần dần toả ra trong không trung.

Nghe rầm rập liên tục, đám người chung quanh Tô Văn Hương lần lượt ngã lăn ra. Vạn Quy Tàng chấn động mạnh thân mình một cái, lão vụt buông một tràng cười lớn, tiếng cười đến nhanh như chớp giật, khí thế bức nhân, mọi người đương trường còn chưa lấy lại thần hồn, đã thấy lão tung mình phi thân, biến mất dạng vào vực sâu bên dưới.

Tô Văn Hương khi thấy lão đã biệt tung, mới đưa tay ngắt đọan hương, chung quanh đấy, ngoài năm đại kiếp nô cùng Cốc Chẩn và Lục Tiệm còn đứng vững, tất cả những người khác thảy đều ngã lăn, nằm la liệt.

Cốc Chẩn thở hít một khẩu chân khí to, giọng tiếc nuối, nói:

- Lão già dịch chẳng phải là người! Bị trúng "Vô Năng Thắng hương" rồi mà còn bỏ chạy được!

Lục Tiệm nghe thế, bao nghi vấn trong lòng lập tức giải khai, đưa mắt nhìn cây nhang trong tay Tô Văn Hương, ngạc nhiên hỏi:

- Cái hương đó ở đâu ra vậy?

Cốc Chẩn đáp:

- Dĩ nhiên là của lão Trầm Què! Tiếc cái, món hương này hiếm, chế tạo cực khó, tốn mười năm trời, được hai lô, một lô đem dùng đối phó cha ta, lô kia chế thành nhang, bữa nay, uổng mất nửa cây nhang!

Lục Tiệm hết nhìn Cốc Chẩn, lại nhìn bọn kiếp nô, chợt hiểu:

- Thì ra bọn ngươi đã có bàn bạc với nhau từ trước!

Cốc Chẩn khẽ cười,

- Lão già dịch xuất sơn, chẳng thể không phòng bị trước!

Rồi day sang hỏi:

- Tô huynh, cái mùi hơi người của Vạn Quy Tàng, huynh có dõi theo được không?

Tô Văn Hương trả lời:

-Ngửi được!

Cốc Chẩn dang tay ra, bảo:

- Mời huynh dẫn đường!

Lục Tiệm hỏi:

- Dẫn đường đi đâu?

Cốc Chẩn hì hì, nói:

- Thằng già dịch trúng phải "Vô Năng Thắng hương", dù không gục tại chỗ, đã bỏ chạy thoát. nhưng xem ra lão hiện giờ chẳng thể cự lại bọn mình được. Cái cơ hội ngàn năm một thuở này, không thể bỏ qua, bọn mình phải nhanh chóng đuổi theo, nếu không giết được lão, cũng ra tay quần cho lão đang làm gà ướt một mách!

Nói xong, gã cắt đặt Tiết Nhĩ, Mạc Ất và Tần Tri Vị ở lại lo cho những người trúng hương độc, Yến Vị Quy theo sau bảo vệ Tô Văn Hương, cả hai rảo bước đi trước, Lục Tiệm nắm tay Cốc Chẩn, chạy theo đàng sau. Tô Văn Hương ngỏng mũi ra ngửi, đi được chừng hơn hai mươi dặm, gã kêu lên:

- Đang ở phía trước kia!

Y đang định đi tới nữa, Lục Tiệm đã thò tay níu gã lại, bảo:

- Đàng trước nguy hiểm, Tô huynh võ công không cao, khó tự bảo vệ được. Yến huynh!

Yến Vị Quy ứng tiếng đáp lại, Lục Tiệm bảo:

- Huynh kèm sát Tô huynh, chờ nơi đàng sau đây. Nẽu rủi ta bị đánh bại, hai người lập tức trở về, lo giúp những người kia tìm đường giữ mạng!

Yến Vị Quy phát run, Lục Tiệm rầu rĩ nói:

- Yến huynh, Tô huynh, ta xin lỗi, chuyện này dính dáng đến an nguy thiên hạ, ta đã không tự lo cho mình chu toàn được, lại còn để dính hai vị vào!

Yến Vị Quy trước mắt chợt tối sầm lại, Tô Văn Hương sụt sịt lỗ mũi, tròng mắt đỏ ửng. Lục Tiệm gượng một nụ cười khổ, day sang nói:

- Cốc Chẩn...

Cốc Chẩn hứ lạnh một tiếng, tiếp lời gã:

- Nếu ngươi đuổi ta đi, cói chừng ta véo rụng hai lỗ tai ngươi đó!

Lục Tiệm hiểu tính hắn, thể nào cũng đòi đồng sinh cộng tử, bất giác trầm lặng, không nói gì nữa. Cốc Chẩn day sang Tô Văn Hương, đòi, lấy được cây nhang "Vô năng thắng hương", gã nói:

- Đề phòng trước là hơn:

Đốt nhang xong, gã cùng Lục Tiệm nín thở, tiến tới. Đi được chừng trăm bước, chợt thấy hiện ra trước mặt một cái đầm nước, chung quanh cây cỏ mọc đầy, Không một bóng người, Lục Tiệm đang còn mơ hồ, chợt bị Cốc Chẩn níu lại, tay hắn chỉ vào một bên bờ đầm, chỗ đó mấy bụi cỏ cây bị giẫm nát, hiển nhiên chúng đã bị người đạp lên.

Lục Tiệm chợt hiểu ra:

- Vạn Quy Tàng trốn dưới đáy nước!

Trong đầu thoáng một ý nghĩ, gã thò tay nhấc lên một tảng đá lớn, giương mắt nhìn kỹ vào mặt nước đầm, rồi ném tảng đá xuống. Chợt nghe "Ầm" một tiếng, nước đầm bắn tung toé lên!

Cốc Chẩn ơ hờ bị cơn sóng nước quật vào người, cảm giác như va đầu vào vách đồng tường sắt, gã chẳng trụ nổi, loạng choạng thối lui, rồi ngã ngửa trên bờ đầm. tạng phủ đảo lộn, đầu nhức mắt hoa, gã cố gắng đứng dậy, phát giác nén hương "Vô Năng thắng hương" đã ướt mem, tắt ngấm, chẳng còn công hiệu. Cốc Chẩn bực quá, cất tiếng chửi thề ầm ĩ. Trong đám bụi nước mờ mịt đó, một thân ảnh vụt hiện ra, vọt từ dưới nước lên, vù một cái, đã lên đến bờ đầm. Lục Tiệm không ngờ Vạn Quy Tàng đang trúng độc hương, vậy mà hãy còn dũng mãnh, lanh lẹn, nhất thời gã ngạc nhiên đến sững sờ. Cốc Chẩn la lớn:

- Hắn chưa giải xong độc hương, ra tay mau lên.

Lục Tiệm nghe nói, liền phi thân đến, tung ra một quyền, kình khí ngất trời, nhắm vào Vạn Quy Tàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện