Kế đó, Lục Tiệm xuất hành, dẫn theo vài đệ tử Thiên bộ cùng năm đại kiếp nô. Hai nàng Lan U, Thanh Nga nài nỉ xin được đi theo.

Lục Tiệm từ biệt mẫu thân và ông nội, nước mắt chan hoà.

Ngu Chiếu đứng bên xem thấy, hắn chau mày. Khi cả đoàn đi được khá xa, hắn bảo Lục Tiệm:

- Lục sư đệ, chẳng phải vi huynh muốn dạy đệ, nhưng làm trai chí tung hoành bốn phương, lẽ đâu mỗi lần xa nhà, là mỗi lần rơi lệ... trước nhà rơi nhiều nước mắt quá, đệ không sợ sẽ chảy thành sông hay sao? Lục Tiệm hết sức bẽn lẽn, nhưng Tiên Bích đã nạt hắn:

- Ăn nói gì kỳ vậy? Huynh tưởng ai cũng có thể ra đi khơi khơi như huynh, ai cũng từ đá nẻ nứt ra như huynh?

Ngu Chiếu đáp:

- Đúng đó! Người khác đều có mẹ, ta đây đứa không cha không mẹ, không bị cha mẹ rầy rà dạy dỗ, thiệt thống khoái!.

Nguyên vì sư phụ Ngu Chiếu luyện điện kình, không thể sinh con đẻ cái, Ngu Chiếu là trẻ mồ côi được ông nuôi dạy, Tiên Bích câu đó vừa thốt ra, nàng chợt hối hận, yên lặng hồi lâu, rồi len lén nhìn hắn, thấy Ngu Chiếu vẫn tỉnh bơ, nàng biết hắn đã chẳng để tâm.

Trời mùa thu lành lạnh, không khí se sắt, đồi núi gần xa đều khoác nửa mình màu vàng, xanh lục, đầm đậm vài nét tiêu sơ, hai bên đường cỏ cao gầy, thô cứng, lung lay khua động dạt vào nhau dưới làn gió nhẹ, dăm ba đoá cúc dại màu trắng, đỏ đang hé nở, theo làn gió, mùi hương thoang thoảng của chúng lan toả, khiến khắp nơi trên cánh đồng man mác mùi hương đó, Sau một lúc, gió chợt ấm, thổi mơn man vào mặt, Lục Tiệm ngẩng đầu trông, thấy ngoài xa Trường Sa, thấp thoáng làn nước xanh, có dăm ba cánh buồm trắng tựa như bị đóng băng dính chặt lên nền xanh của biển cả.

Ven bờ biển có không ít nam nữ, nhưng mắt của Lục Tiệm chỉ thấy có một người.

Trên một ghềnh đá đen loang loáng ven biển, Diêu Tình ngồi bó gối, áo trắng tựa mây, mái tóc xanh trên đầu cũng trùm trong một tấm lưới trắng, nàng trông ra biển khơi, nét yêu kiều, toàn thân biểu lộ thư thái thần tiên.

Đệ tử các bộ thấy Thiên bộ đang tiến đến, họ đưa tay chỉ chỏ, bàn luận. Diêu Tình vẫn ngồi yên một mình, không mảy may lay chuyển thân hình. Trong lòng, Lục Tiệm không khỏi ưu sầu, "Nàng vẫn còn giận ta sao? Cũng không thèm đưa mắt liếc nhìn ta một cái?". Gã chợt thấy chán nản, không để ý rằng hai vợ chồng Ôn Đại đang tiến lại gần. Nhìn thần sắc của gã, dõi theo hướng trông của gã, bà chẳng dằn lòng được, buông tiếng thở dài, cất tiếng gọi:

- Tiểu Lục sư đệ.

Bà kêu liên tiếp hai lần Lục Tiệm mới sực tỉnh, gã ngó lại, đỏ ửng mặt mày, thi lễ:

- Địa Mẫu nương nương được mạnh giỏi?

Ôn Đại hỏi:

- Trầm sư đệ qua đời, chẳng hay có để lại thuyền bè đi biển?

Lục Tiệm đáp:

- Ông đi nhanh quá, không nói gì về chuyện tàu thuyền cả!

Ôn Đại bảo:

- Vậy ngươi hãy đưa đệ tử Thiên bộ lên đi cùng thuyền với ta.

Lục Tiệm cảm ơn xong, lên tiếng hỏi:

- Chuyến này đi Đông Đảo, chẳng hay Địa Mẫu nương nương đã có dự định gì chưa?

Ôn Đại chán nản đáp:

- Dự định gì được đây? Đành đi bước nào hay bước nấy thôi! Còn Tiểu Lục sư đệ thì sao?

Lục Tiệm lặng im, không trả lời. Ôn Đại nhìn hắn một lúc thật lâu, bà rầu rầu, cười gượng:

- Chyến đi này quả thật khó cho ngươi vô cùng, ta chỉ mong sau này sẽ có giải pháp tốt đẹp cho cả đôi bên.

Lục Tiệm nói:

- Vãn bối quá ngu tối, không thể tự nghĩ ra giải pháp khiến song phương đều hoàn toàn được tốt đẹp, mong Địa Mẫu nương nương chỉ bảo.

Ôn Đại cười cười, bà đưa mắt nhìn vào ông chồng.

Tiên Thái Nô vuốt râu, nói:

- Tiểu Lục sư đệ, nếu không có một giải pháp song phương lưỡng toàn, vậy hãy cố gắng dụng tâm nhìn, gắng dụng tâm nghe! Chuyện thiện ác, tốt xấu trên đời này đều xuất phát từ chỗ một tấc dưới lồng ngực đó (chú: ý nói con tim - tác giả chơi chữ, trong thành ngữ 'dụng tâm [để ý]'' - có chữ tâm là quả tim), Mặc thiên hạ nói gì, kệ họ, cái lương tâm của mình mới quan trọng tối khẩn.

Ông vừa thuyết, vừa đưa hai ngón tay chỉ vào chỗ quả tim, đôi mắt ông không nhấp nháy, đã chiếu loé thật nhanh một tia chớp vào Lục Tiệm.

Lục Tiệm do dự một lúc, rồi chắp tay nói:

- Đội ơn tiền bối đã chỉ bảo, Lục Tiệm đã hiểu rồi.

Ôn Đại liếc nhìn gã một cái nhìn thật sâu, nói:

- Trong tám bộ Tây Thành, Thiên bộ đứng đầu, ngươi nhất cử nhất động, ai nấy đều để ý nhìn đấy!

Lục Tiệm thưa:

- Vãn bối tài trí hèn kém, tự dưng lãnh cái trọng trách này, trong lòng cực kỳ lo sợ!

Tiên Thái Nô cười mà rằng:

- Bậc đại dũng thì luôn tỏ ra vẻ khiếp nhược, bậc đại trí thì làm ra vẻ mình ngu dốt.... Tiểu Lục huynh đệ đã quá khiêm nhượng rồi!

Ông nói xong, chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về nơi chân trời, rầu rĩ nói: "Chỗ tận cùng của trời xanh kia là hoàng tuyền (suối vàng), thiên địa dẫu cách xa nhau, khi xong một con giáp (60 năm), quay hết một vòng, sẽ có cơ hội gặp lại! Cái ân oán ba trăm năm đó, chẳng lẽ không có cách nào kết liễu được sao?

Lục Tiệm trong lòng rúng động, gã nhỏ giọng hỏi:

- Tiên tiền bối, những người chủ hoà ở Tây Thành con số được bao nhiêu?

Tiên Thái Nô liếc gã, cười nụ, bảo:

- Chẳng phải cái đó sẽ buộc ngươi dụng tâm nhìn, dụng tâm nghe?

Lục Tiệm nao nao trong lòng, gã im lặng, gật đầu.

Cùng lúc, Tả Phi Khanh tiến đến, nói:

- Gió tây đã nổi, đến lúc mình lên đường đi về hướng đông. Thiên bộ đã tới, xin mời lên thuyền để còn sớm khởi hành.

Ôn Đại nghe qua, bà quay ra triệu tập đệ tử Địa bộ.

Lục Tiệm ngoảnh trông, chỉ thấy ghềnh đá trống vắng, không rõ Diêu Tình đã bỏ đi tự bao giờ.

Lục Tiệm chẳng khỏi buồn nản, gã lẳng lặng lên thuyền.

Chiếc thuyền đi biển của Địa bộ được chế tạo thập phần kỳ lạ, toàn thân màu xanh, thân thuyền là nguyên một cây đại mộc to lớn, chằng bào, đục gì, còn nguyên cành lá xanh tươi, bảo là chiếc thuyền, đúng hơn phải gọi nó là một đại thụ. Trên thân thuyền, không thấy dùng bất cứ đinh, móc bằng sắt thép mà chỉ toàn các thứ dây leo quấn chằng chịt, lên sàn thuyền, ta có cảm tưởng bước vào một khoảnh rừng nằm ngang, thấy điểm xuyết đó đây những bông hoa nho nhỏ

Lục Tiệm không khỏi ngạc nhiên, gã hỏi Mạc Ất:

- Đây mà là thuyền ư? Bị sóng to một đợt, bộ không sợ rã ra hết sao?

Mạc Ất cười:

- Bộ chủ đã quá lo xa! "Thiên Xuân Trường Lục" này hình dạng kỳ dị, nhưng kiên cố vô cùng!

- "Thiên Xuân Trường Lục"? - Lục Tiệm không hiểu.

Mạc Ất giải thích:

_ Đó là tên chiếc thuyền. Lúc này đang mùa thu, nếu vào mùa xuân, sẽ đẹp lắm kia. Đầy thuyền hoa nở, tím, đỏ, hồng... như một hòn đảo rộ hoa vậy đó, tới tiết tháng ba, coi lộng lẫy vô ngần.

Lục Tiệm tưởng tượng cái cảnh đẹp đẽ thanh tĩnh đó, cũng cảm giác nhẹ nhõm trong lòng.

Ôn Đại thấy Lan U và Thanh Nga là hai nàng Hồ nữ, bà hiếu kì, cho gọi họ vào trong khoang dọ hỏi. Nghe xong duyên cớ, bà kiếm ông chồng Tiên Thái Nô kể lại, miệng không ngớt chắt lưỡi hít hà!

Tiên Thái Nô bàn:

- Từ hương đạo mà nên duyên, nhờ âm nhạc mà gá nghĩa, hai mối nhân duyên này nếu thành tựu, thể nào cũng làm giai thoại của Tây Thành mình!

Ôn Đại gật gù cười đồng ý.

Lan U lanh lợi, nàng thấy Ôn Đại tính tình hoà ái dễ thân cận, dễ bắt chuyện, nàng chợt nảy ý định, đến gặp Ô Đại, quỳ lạy bà.

Ôn Đại ngạc nhiên, hỏi:

- Cô quỳ lạy ta làm gì thế?

Rồi bà mau mắn đỡ cô đứng lên. Lan U cười, nói:

- Hai mối nhân duyên này nếu muốn chóng thành tựu, phải trông vào Địa Mẫu nương nương giúp cho một tay!

Ôn Đại hết sức lạ lẫm, bèn hỏi han cặn kẽ.

Lan U bèn đem ý nguyện của Tô, Tiết hai người trình bày ra.

Bất giác, hai phu phụ Ôn Đại đưa mắt nhìn nhau!

Ôn Đại hỏi:

- Lão thân làm được gì trong vụ này?

Lan U vui vẻ đáp:

- Tiểu nữ thấy các tỷ muội đệ tử Địa bộ ai nấy đều xinh đẹp như tiên, dám mong nương nương kiếm giùm cho bộ chủ chúng tôi một vị tỉ muội tài sắc song toàn, biết đâu sẽ nên duyên giai ngẫu, hai tiểu nữ cũng nhờ đó mà được thoả tâm nguyện, chẳng phải nhất cử mà được tới ba cái mỹ sự sao?

Ôn Đại gượng một nụ cười khổ, nói:

- Hài tử, tiểu Lục sư đệ nguyên tự trong lòng cũng đã có người rồi... chỉ là...- bà ngập ngừng, rồi không nói tiếp, bà lặng thinh luôn.

Lan U không tiện hỏi thêm, nàng bắt đầu để ý sự việc!

Gió tây hiu hiu, sóng vỗ rì rầm, ba chiếc thuyền nối đuôi nhau đi, nơi đàng sau, mặt trời đã lặn, ánh tà dương như lửa hồng, rạng chói lên ráng chiều màu tím. Phía trước, vầng trăng vừa từ dưới biển nhô lên, lung linh toả sáng, ánh trăng mơn man trên làn sóng biển như sương, như tuyết, phủ một màu bàng bạc.

Tâm sự bời bời, Lục Tiệm không sao ngủ được, gã ra khỏi khoang, lên đứng trên sàn thuyền, mắt dõi ra ngoài khơi xa, những mâu thuẫn trong lòng, gã không tìm được giải đáp, gã vừa mong nhanh chóng đến sát cánh cùng Cốc Chẩn, vừa ước sao ba con thuyền này đừng đến được đảo Linh Ngao.

Đứng một hồi lâu, gió đêm nổi lên, gã dần dần cảm thấy lạnh, chợt nghe giọng nữ nhân hỏi:

- Sao không ngủ cho rồi, ra đứng lóng ngóng nơi đây làm gì vậy?

Lục Tiệm giật mình, quay lại nhìn, gã thấy Diêu Tình ngồi trên be thuyền, tay níu vào một cành nhỏ, chân đung đưa gõ nhẹ vào thân thuyền, đôi mắt trong như nước hồ thu, dõi nhìn nơi xa xăm. Ánh trăng bàng bạc phản chiếu từ các đợt sóng, chập chờn, lãng đãng rọi lên thân mình nàng, làm cho hình dáng đó khi thì mang màu xanh lam thẫm, khi thì trắng bàng bạc, sự thay đổi không chừng, mường tượng như đang có một bức màn ánh sáng phân chia, tách hai người xa cách dần ra.

Lục Tiệm như đang nằm mơ, gã ngẩn ngơ, xuất thần nhìn Diêu Tình.

- Lại ngớ ngẩn rồi! - Diêu Tình bĩu nhẹ làn môi, hứ nho nhỏ - Vẫn cái điệu bộ ngốc nghếch!

Lục Tiệm nói:

- Tôi... Tôi...

Diêu Tình bảo:

- Nói cũng không thành tiếng! Đồ cà lăm!

Lục Tiệm hít vào một khẩu chân khí, đáp:

- A Tình, tôi không ngờ cô cũng sẽ theo ra đây.

Diêu Tình hứ lạnh một tiếng:

- Phải rồi! Ngươi vẫn nghĩ suốt đời này không còn muốn gặp lại ta, phải không? Được thôi, vậy giờ để ta biến đi cho rồi, tránh làm cho ngươi thấy chán ghét, thấy ngấy!

Nàng bèn đứng lên, định quay mình bước đi. Hoảng quá, Lục Tiệm nhào ra như tên bắn, chụp vào cánh tay trắng ngần của nàng.

Diêu Tình vùng vẫy, không rụt ra được, nàng bực tức hét lên:

- Lục đại hiệp, bản lãnh ngài giờ giỏi quá, dám đem đi bắt nạt đàn bà trẻ con đấy phỏng?

Lục Tiệm nghe nàng nói thế, tay gã như chạm vào lửa, nhanh như chớp, đã vội vàng rút về, cười khổ mà rằng:

- A Tình, cô đã biết rất rõ mà, suốt cuộc đời này, tôi là không thể nào chán ghét cô! Chỉ cần cô đừng ghét bỏ tôi, đừng thù hận tôi, trong lòng tôi đã thấy sung sướng lắm rồi!

Diêu Tình lặng nghe gã, nhãn châu nàng vụt thoáng hiện một tia vui mừng, một lúc sau, nàng nói:

- Ta đến để hỏi ngươi, lần Luận đạo diệt thần này, ngươi dự định sẽ làm gì?

Lục Tiệm đáp:

- Tôi đi chuyến này, thứ nhất để giúp Cốc Chẩn, thứ nhì muốn giải quyết chấm dứt những oán thù nhiều năm nay giữa Đông Đảo và Tây Thành.

Diêu Tình vẫn nét lơ đãng cố hữu,

- Vậy là ngươi không sợ chết?

Lục Tiệm hỏi:

- Hỏi thế nghĩa là sao?

Diêu Tình đáp:

- Thể nào Vạn Quy Tàng cũng nhất quyết đến dự, ngươi về phe Cốc Chẩn, tức trở thành thù địch với lão! Nếu xảy ra tranh đấu, ngươi nắm được bao nhiêu phần thắng?

Lục Tiệm lặng yên một lúc, rồi lắc đầu, đáp:

- Một phần cũng không có?

- Vậy là xong! - Diêu Tình hỏi - Ngươi đi ra đảo Linh Ngao lần này, chẳng phải để uổng mạng nột cách vô ích ư?

Lục Tiệm đáp:

- Nếu bỏ mạng cho Cốc Chẩn, tôi không hối hận gì hết!

Diêu Tình khẽ run, cô quay lại, ánh mắt thoáng hiện lửa giận:

- Ngươi lo cho hắn, bất chấp cả tính mạng bản thân?

Lục Tiệm gật gật đầu, nói:

- A Tình, nếu phải mất mạng vì hắn, tôi nhất quyết cũng không có gì phải hối cả!

Diêu Tình bặm môi, nàng ngẩn ngơ một lúc, rồi u uẩn nói:

- Mặc tên ngốc nghếch nhà ngươi, muốn làm gì thì làm!

Rồi nàng quay mình, đi xa dần.

Lục Tiệm nhìn theo sau lưng nàng cho đến khi hình ảnh biến mất, gã đứng yên trong giá lạnh của gió đêm, thật lâu!

Vừa quay về phòng, đang định ngả mình nằm lên giường, gã cảm giác hơi là lạ, bèn nẩy bật mình thật nhanh ra khỏi giường, miệng la lớn:

- Ai đó?

Rất lâu, không có tiếng trả lời, gã bèn thắp nến, ánh sáng vừa toả, đã thấy hiện ra một khuôn mặt kiều mỵ vô ngần, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đang mê man.

- A Tình?

Lục Tiệm thất kinh, mặt tái mét, gã đưa tay, định ôm nàng lên, chợt phát hiện bên dưới chăn, thân thể Diêu Tình không có lấy một mảnh vải, da thịt mềm mại vừa chạm vào tay, tim Lục Tiệm vụt đập loạn xạ!

Gã đưa mắt tìm quần áo của nàng, chẳng thấy đâu, không làm gì khác hơn được, gã đành lấy tấm chăn quấn vào cho nàng, rôi thôi động nội lực, gã truyền chân khí vào cơ thể Diêu Tình.

Chân khí vừa truyền vào, Diêu Tình rên khẽ một tiếng, từ hai lỗ mũi nàng thoát ra một làn hương nhẹ. Vừa ngửi phải làn hương đó, đầu óc Lục Tiệm quay cuồng, gã vội vàng vận khí, may mà kịp đánh tan cái sự hôn mê đó.

Rồi gã nghe kêu một tiếng "a", đôi mắt đẹp của Diêu Tình chầm chậm hé mở. Nàng thấy Lục Tiệm, thoáng giật mình, rôi` phát giác ra tình huống quẫn bách của thân thể, nàng vừa giận, vừa rối, nàng dang tay vả một tát tai vào mặt Lục Tiệm, hét to:

- Ngươi làm gì vậy?

Tay nàng vung ra, tấm chăn bị tụt xuống, Lục Tiệm vội vàng nhắm nghiền hai mắt, gã lui lại, giọng hoảng hốt:

- Tôi cũng không hiểu! Tôi vào phòng, đã thấy cô nằm sẵn ở trên gường rồi!

Diêu Tình cơn giận qua đi, nàng trấn tĩnh lại, dụ dự, rồi nói:

- Ta đang lúc trở về phòng chợt ngửi phải một mùi hương nhè nhẹ, lúc đó đâu có hay, chỉ cho là mùi hương của hoa trên thuyền, đâu ngờ, khi lên giương nằm xong, ta bị mê man luôn. Lục Tiệm, ngươi phải nói thật, có phải ngươi đã sai cái thằng lỗ mũi to đó đem mê hương ám toán ta không?

Lục Tiệm vội vàng đáp:

- Nhất quyết là không! Tôi xin chỉ tay lên trời mà thề!

Diêu Tình tức bực, hỏi:

- Vậy còn ai khác dùng mê hương trên mình ta?

Đầu óc Lục Tiệm vụt loé lên một tia chớp, gã chau mày, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ lại là cô ta?

Diêu Tình hỏi:

- Ai vậy?

Lục Tiệm bèn đem chuyện Lan U, Thanh Nga cùng hai kiếp nô Tô, Tiết thuật lại!

Diêu Tình bảo:

- Ta với hai ả Hồ nữ đó không thù không oán, tại sao họ muốn âm mưu chống ta? Hừm... Rõ ràng, không thể đoan chắc ngươi không phải kẻ chủ mưu.

Lục Tiệm bất đắc dĩ, phải đem ước muốn của gã Tô Văn Hương nói hết ra, rồi tiếp:

- Vừa mới rồi, lúc trở về phòng, tôi có đi ngang một người. Bây giờ nghĩ lại, ắt đó là Lan U. Cô ta muốn lấy Tô Văn Hương cho lẹ, cô cũng tưởng là tôi muốn sớm thành hôn, nên mới dùng cái thủ đoạn hạ lưu đó, thiệt ác hại quá chừng! Để tôi tìm cô ta tính sổ....

Lời đó chưa nói xong, chợt từ bên ngoài có tiếng bước chân, có tiếng nói chuyện, nghe ra giọng của Tô Văn Hương, Mạc Ất và Lan U, ba người họ đứng ngoài khoang thuyền, thì thầm cười nói, có vẻ như đang kể nhau nghe một thiên cố sự gì đó!

Lục Tiệm bực tức kêu lên:

- Đến đúng lúc lắm!

Gã vừa định ra mở cửa, đã bị Diêu Tình níu lại, nạt:

- Đồ ngốc! Điên rồi sao? Ngươi làm tùm lum lên, bộ muốn cho tất cả mọi người đều hay chuyện cả ư? Ngươi không cần giữ thể diện, nhưng ta đây thì cần lắm đấy!

Lục Tiệm phát rầu rĩ, hỏi:

- Thế thì làm sao bây giờ? Hay như vầy, để tôi dẹp bọn họ trước, rồi sau đó đưa cô về phòng, hay là cứ trùm kín cô trong chăn đưa đi, bọn họ có thắc mắc, thì bảo đó là đống chăn nệm...

Gã nói xong, nơi đàng sau lặng yên một lúc, rồi gã cảm giác một thân mình mềm mại ngả sát vào lưng gã.

Thanh âm Diêu Tình nhỏ vo ve cơ hồ không nghe rõ:

- Đồ ngốc! Ngươi chán ngấy ta quá mà, sao lại còn muốn ôm đưa ta về phòng?

Trong óc Lục Tiệm, chợt ong óng một tiếng, rồi chẳng hiểu tại sao, tiếng ong óng đó nó cứ tăng gia gấp bội... Gã lắp bắp:

- A Tình, tôi... tôi...

Gã chợt nghe Diêu Tình khẽ cười khúc khích, mắng gã:

- Ngươi thiệt là...Thiệt là một thằng ngốc đầu óc ngẩn ngẩn ngơ ngơ... Ôm chặt đi coi! Chẳng thèm chơi với ngươi nữa! Mau lên, mau hộ tống bản cô nương về phòng cho mau! Nếu không, hừm... ta là nhéo đứt hai cái lỗ tai này xuống!

Lục Tiệm thở ra nhẹ nhõm, thâm tâm thoáng đôi chút tiếc nuối: "Thì ra nàng đã đem mình làm đồ chơi!" Gã quấn kỹ nàng trong chăn, ôm chặt lấy, nghe bên ngoài tĩnh lặng, gã mừng thầm, mở cửa đi ra. Đi được vài bước trong khoang thuyền, trước mặt chợt hiện ra một nhân ảnh chặn đường. Rồi nghe tiếng Lan U cười khùng khục, ả hỏi gã:

- Lục đại hiệp, ngài đi đâu vậy?

Lục Tiệm vừa hãi vừa bực, trong tình thế nguy cấp, gã chẳng tiện nhiều lời, bèn hít vào một hơi dài, rồi thổi mạnh ra một luồng khí. Gã vận Đại Kim Cương thần lực vào đấy, trong vòng vài bước, luồng khí đó có lực đạo chẳng kém thiết đạn, thạch hoàn, nó kích trúng ngay vào huyệt Đản Trung của Lan U.

Lan U hự lên một tiếng, thân hình từ từ đổ gục xuống.

Lục Tiệm bước tránh sang một bên, chợt nghe Diêu Tình hoảng hốt:

- Ngốc ơi! Nhìn cái chân ta kìa!

Lục Tiệm cúi đầu nhìn, hoá ra lúc cập rập vừa rồi, gã vô ý để lòi ra một khúc bắp chân trắng nõn, mịn màng như ngọc, trong bóng tối dường như đang toả sáng mờ mờ. Gã cúi đầu xuống, đưa tay kéo tấm chăn che chỗ chân trần đó, ngón tay gã vừa chạm vào da thịt nơi ấy, mặt gã phát đỏ au, tim đập thình thịch, Diêu Tình cũng cảm giác xương cốt toàn thân nhũn ra, nàng khẽ rên nhẹ một tiếng.

Đi một chặp, vào đến khoang thuyền của Diêu Tình, quả nhiên thấy áo quần nàng bỏ đầy giường.

Lục Tiệm quay mình định đi giải khai huyệt đạo cho Lan U, gã bị Diêu Tình níu lại, nàng hậm hực nói:

- Thây kệ nha đầu quỷ đó, để nó nằm hóng gió chỗ khoang thuyền cho đáng đời!

Lục Tiệm nói:

- Cô ta là di nữ ngoại quốc, không quen lề thói lễ số của Trung thổ mình, cô đừng nên chấp cô ta!

Diêu Tình lầu bầu:

- Coi con người của ngươi kia! Lúc nào cũng chăm chăm lo cho người khác, không biết chừng nào mới chịu để tâm lo cho bản thân mình? Đúng rồi, ngươi chưa thành hôn, nha đầu quỷ đó cũng vô hy vọng! Ngươi tội nghiệp ả, sao không sớm đi lấy vợ đi, giúp cô ả được thoả nguyện, vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Lục Tiệm hỏi:

- Tôi... tôi lấy... tôi lấy ai đây?

Diêu Tình giọng lạnh tanh, bảo:

- Mẹ ngươi đã chẳng quen biết nhiều cô nương khuê các trong thành Nam Kinh sao? Chỉ cần mối lái đi qua đi lại dăm ba lần, nửa tháng sau là xong cái rụp! Còn nếu không, với tiếng tăm của Lục đại hiệp, thiếu gì nữ hiệp danh môn đại phái đang ngỏng cổ chờ trông, chỉ cần chup đại một cô nào coi được được đó, chuyện đâu có khó khăn gì!

Lục Tiệm trầm ngâm một hồi, rồi vụt đi nhanh ra ngoài, nghe xập một cái, đã đóng kín cửa khoang lại.

Diêu Tình dòm dòm cửa khoang một lúc, nàng nằm xuống, chuồi đầu vào trong chăn, thở ra một hơi dài, rồi nàng cảm giác thân mình nóng hừng hực, có hơi rờn rợn. Nàng hé môi, mắng nho nhỏ:

- Cái thằng tiểu tử ngốc này thiệt là khó dạy!

Gã giải khai huyệt đạo cho Lan U xong, đang định lên tiếng càu nhàu, chẳng dè Lan U đã hỏi đốp vào mặt gã:

- Lục đại hiệp, bộ người chẳng phải là nam nhân à? Nếu nam nhân, tại sao miếng mồi béo dâng tận miệng lại không chịu đớp?

Lục Tiệm khựng lại, bực tức nói:

- Ta còn chưa rầy cô, sao cô đã đi la lối ngược lại ta? Cô còn làm chuyện vớ vẩn như thế nữa, đừng trách ta sao không khách khí với cô!

Lan U dẩu mỏ, cong cớn nói:

- Mẹ ta hồi nhỏ dạy ta, nam nhân thảy đều là sài lang, vậy mà trước nữ nhân trần trụi như vậy, ta thấy người chẳng phải sói dữ, trái lại, là con cừu nho nhỏ dễ thương, kêu be be đôi ba tiếng, rồi đi cắm cúi ăn cỏ cho xong chuyện!

Ả ngoe nguẩy cái đầu, bực bội chạy đi mất, bỏ mặc Lục Tiệm ngẩn ngơ một mình, gã càu nhàu:

- Rõ ràng cô ta sai... sao lại còn tính lên giọng giáo huấn mình kìa?

Về trở lại khoang thuyền, Lục Tiệm trằn trọc không ngủ được, một lúc sau, chợt có tiếng huyên náo bên ngoài. Sợ có kẻ địch tấn công lên thuyền, Lục Tiệm phóng nhanh ra, vừa hay gặp một đệ tử Địa bộ chạy đến nói:

- Lục sư huynh, trên thuyền vừa bắt được một gian tế, đang tra hỏi nơi khoang nghị sự đó!

Lục Tiệm nghĩ biển cả mênh mông, sao lại lòi ra gian tế, gã bèn tìm đến khoang nghị sự, vừa rẽ đám đông bên ngoài, thì thấy Ôn Đại tay nắm giữ một nữ tử.

Nữ tử đó đầu tóc rối tung, đang vùng vẫy để thoát ra. Khi món tóc tẽ ra, dưới ánh sáng mấy ngọn đuốc, Lục Tiệm nhìn rõ mặt cô, gã lập tức thất kinh, thất thanh kêu lên:

- Bình Nhi!

Nữ tử chính là Cốc Bình Nhi, nghe giọng Lục Tiệm, cô ngẩng đầu, rồi bật khóc oà:

- Thúc thúc! Thúc thúc.

Lục Tiệm tiến lại gần, bà Ôn Đại thấy hai bên nhận biết nhau, bà bèn buông cô ra.

Cốc Bình Nhi gặp được người thân quen, cô nhào vào lòng Lục Tiệm, nức nức nở nở, ra điều đã bị oan ức.

Lục Tiệm cũng kinh hoàng không kém. gã hỏi cô:

- Bình Nhi, sao cô lại đến chỗ này?

Cốc Bình Nhi sụt sùi,

- Em muốn về nhà! Muốn về nhà!

Lục Tiệm nghe thế, gã chua xót trong lòng, nghĩ thầm:

- Đúng vậy! Đông Đảo đích thực là nhà của cô!

Lại nghe bà Ôn Đại nói:

- Ta đi tuần tra ban đêm, nhìn thấy cô ta trốn trong góc khoang. Cô bé này rút cục là ai vậy?

Lục Tiệm đáp:

- Cô ấy là em gái Cốc Chẩn.

Chúng đệ tử đồng loạt "ồ" lên!

Lục Tiệm thấy thế, gã lớn tiếng bảo:

- Cô ấy là em gái Cốc Chẩn, cũng là em gái của tôi nữa.

Bọn đệ tử dòm gã, thần sắc cổ quái.

Ôn Đại hỏi:

- Cô ta là người Đông Đảo, lẻn lên thuyền của Địa Bộ ta, tức là xâm nhập đất địch!

Lục Tiệm nói:

- Cô đầu óc bị thương tổn, ngôn ngữ, cử chỉ ngang cỡ một đứa trẻ sáu tuổi, không chút nguy hại đến các vị. Chắc cô nghe tôi nói sắp đi Đông Đảo, cô nhớ nhà, cũng tính trốn đi theo. Chỉ cầu xin Địa Mẫu nương nương rộng lòng tha thứ!

Ôn Đại suy nghĩ, rồi bảo:

- Vậy nữ hài tử này sẽ giao cho đệ trong coi, có gì sơ thất, ta gõ vào đệ!

Lục Tiệm đáp:

- Xin nương nương cứ yên tâm.

Khi mọi người tản đi hết rồi, Lục Tiệm hỏi Cốc Bình Nhi tất cả sự tình.

Cốc Bình Nhi khóc lóc:

- Em nhớ bố, em nhớ mẹ, em cũng nhớ ca ca nữa! Thúc thúc, thúc thúc dẫn em về nhà, được không?

Lục Tiệm nghe mà xót xa, muốn rớt nước mắt, gã bảo:

- Được rồi! Để ta dẫn cô về nhà là xong.

Gã thấy ý cô hợp ý mình, bèn hết sức dỗ dành cô, bụng vẫn thắc mắc làm cách nào Cốc Bình Nhi đã lẻn được đến đây!

Chợt có tiếng "hứ" lạnh, Lục Tiệm đưa mắt trông, khi thấy đó là Diêu Tình, gã vụt cảm giác con tim rộ lên một nhịp đập mạnh.

Diêu Tình đứng nhìn Cốc Bình Nhi từ đầu đến chân, Cốc Bình Nhi có vẻ sợ sệt ánh mắt đó, cô tức tửi khóc, nấp mình vào sau Lục Tiệm.

Lục Tiệm nói:

- A Tình, cô đừng làm nó sợ!

Diêu Tình vẻ bất cần, đáp:

- Lục Tiệm, nha đầu này coi có vẻ giả điên rồ sao ấy?

Lục Tiệm nghiêm giọng, hỏi:

- Cái này còn có gì là giả trá sao?

Diêu Tình hứ lạnh một tiếng, dòm Bình Nhi kỹ hơn nữa, rồi nói bâng quơ:

- Cái tư vị ôn hương nhuyễn ngọc vừa rồi xem chừng cũng không có gì là giả trá lắm!

Lục Tiệm hơi ngột ngạt, Diêu Tình đã lạnh lùng quay mình bỏ đi. Lục Tiệm ngẫm nghĩ câu nói của nàng, thấy hình như có một chút ghen tuông, gã chẳng khỏi than thầm: "Bình Nhi đâu khác gì một trẻ sáu tuổi, cớ sao cô ấy quá nhạy cảm vậy?"

Gã thở dài, đem Cốc Bình Nhi đến nhờ Lan U và Thanh Nga trông nom, gã nghĩ bụng: "Bình Nhi bỏ trốn đi như vầy, thể nào cũng làm cho mẹ lo lắng! Chờ công việc từ từ bớt căng, mình phải cho người về trang báo tin".

Giữa lúc ấy, từ nơi xa truyền đến một thanh âm kỳ quái, giống như cùng lúc có một trăm cái tù và thổi lên, âm lượng cao khôn tả. Cốc Bình Nhi nghe thấy, cô hốt hoảng la lớn:

- Rồng hú rồi... Rồng hú rồi!

Lục Tiệm thất kinh, tự hỏi: "Trần thế này bộ có rồng thật sao?"

Gã nhanh chóng chạy lên sàn thuyền, căng mắt ra nhìn. Trời sắp hừng đông, tứ bề mặt biển mênh mông tĩnh lặng, không thấy có vật gì khác thường. Lục Tiệm còn đang mờ mịt, Cốc Bình Nhi lại đã chỉ tay về đàng đông, la lớn:

- Rồng... Rồng....

Lục Tiệm giọng lạ lẫm, hỏi cô:

- Bình Nhi, đã có ai thấy rồng...

Lời gã nói đến đấy, âm thanh kỳ quái đã lại trổi lên, tiếng lớn kỳ lạ, nhất định trên thế gian này chẳng thể nào có một sinh vật tầm vóc đủ to để rú lên tiếng hú cực kỳ lớn ấy.

Đệ tử Tây Thành trên ba cỗ thuyền đều đã bị âm thanh ấy đánh thức dậy, đèn đóm thắp lên khắp đó đây trên sàn thuyền, mỗi lúc một nhiều, một số đệ tử thò đầu ra ngoài thuyền, hướng về phía âm thanh, chong mắt quan sát.

Tiên Thái Nô đến bên Lục Tiệm, hỏi:

- Đó là tiếng gió hú từ trong Phong Huyệt, phải không? Ta từng nghe trên đảo Linh Ngao có một một mắt gió thần kỳ tên Phong Huyệt, ở bên trong, quanh năm suốt tháng không ngớt bị lùa gió, khiến nước ở đấy đóng băng. Vào buổi bình minh, khi gió thổi mạnh, thường phát tiếng hú quái dị, vang vọng cả trăm dặm ngoài xa. Người ta đồn trong huyệt động có rồng gầm hú, thực ra, chẳng qua gió lớn lùa mạnh trong động huyệt, trổi thành tiếng thiên nhiên. Nghe nói đệ tử Đông Đảo mỗi ngày đều lấy tiếng động đó làm lệnh báo thức.

- Đúng là có rồng, thật đấy! - Cốc Bình Nhi đôi mắt tròn vo, loé sáng chiếu vào ông - Lão gia gia, bên trong Phong Huyệt đích thực có rồng mà!

Tiên Thái Nô đưa mắt liếc cô, cười cười, không phản bác. Cốc Bình Nhi mắt sáng thêm lần nữa, rồi cô từ từ khép đôi mi.

Lục Tiệm nói:

- Tiên tiền bối, mình nghe được tiếng gió hú từ Phong Huyệt, vậy đảo Linh Ngao chắc cũng không còn xa lắm đâu!

Tiên Thái Nô đáp:

- Còn chừng khoảng hai thời thần nữa!

Từ dạo quần nhau với Vạn Quy Tàng suốt nửa tháng trời, sáu giác quan của Lục Tiệm trở nên nhạy bén, thính lực tăng nhiều, gã nghe một lúc, chợt phát hiện trong tiếng gió hú đó ẩn hiện tiếng súng thần công. Lục Tiệm giật mình, gọi Tiết Nhĩ đến, hỏi:

- Ngươi hãy lắng nghe cho kỹ xem, đàng trước dường như có tiếng súng thì phải?

Tiết Nhĩ ngưng thần nghe ngóng, rồi đáp:

- Đúng vậy, có thuyền đang đấu pháo trên biển.

Tiên Thái Nô nghe được, ông hạ lệnh hải thuyền bẻ lái nhắm đi về hướng có tiếng súng. Đi chưa được mười dặm, đã thấy xa xa, có bẩy cỗ đại thuyền đang đuổi theo hai tiểu đĩnh. Nhìn hình dạng mấy cỗ đại thuyền dài mà hẹp như con thoi, gã rùng mình, nhíu mày, lạc giọng kêu:

- Là chiến hạm của bọn Oa khấu!

- Không đúng! - Tiên Thái Nô lắc đầu - Ngươi hãy trông cờ hiệu trên thuyền kìa!

Lục Tiệm định thần, nhìn kỹ, cờ trên thuyền là một dải dài, thêu ngọn lửa bùng cháy, hình dáng quái đản, bỗng nghe tiếng của Ngu Chiếu trỗi lên từ thuyền bên cạnh:

- Đồ chó má Ninh Bất Không ở đâu! Nó đã đi mượn sức Oa Khấu đối phó Đông Đảo.

Hắn thét to, thanh âm ầm ầm hệt sấm dậy, nghe như chọc vào tai.

Lục Tiệm do đó, tức thì minh bạch, bẩy cỗ Oa thuyền là phe Hoả bộ, hai tiểu đĩnh ắt của Đông Đảo. Trong một tích tắc, nộ khí bốc đầy đầu, Lục Tiệm quay sang Ôn Đại, nói:

- Địa Mẫu, Ninh Bất Không cấu kết Oa khấu, giết hại người Hoa chúng ta, sao bọn mình dửng dưng đứng nhìn cho được?

Ôn Đại lắc đầu, bảo:

- Hoả khí của Hoả bộ rất lợi hại, chẳng thể coi thường!

Lục Tiệm chưa kịp trả lời, hai chiếc tiểu đĩnh đó đều đã bị đánh chìm. Đệ tử Đông Đảo nhảy xuống biển, định bơi trốn, chợt từ phương xa xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ, buồm trắng lộng gió, vùn vụt tiến lại gần, loá một cái, một nhân ảnh từ thuyền nhảy xuống, đó là một gã hắc y, nhanh như cánh hạc bay, đã lướt sóng chạy tới.

Tiên Thái Nô tinh mắt, ông hô lớn:

- Tất cả mọi người hãy chú ý, Cừu lão quỷ của Thuỷ bộ đang tới đó!

Tất cả nghe báo động, đều không khỏi không bị choáng.

Cừu Thạch lướt như bay trên mặt sóng, đến chỗ bọn đệ tử Đông Đảo đang bơi, hắn vung song trảo, sóng biển bỗng dậy lên, những người đó hệt như những thỏi vuông đậu hũ chiên trong chảo dầu, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, Cừu Thạch thò tay chụp từng người một ném lên trên thuyền của hắn.

Một tràng cười dài, rồi giọng Ninh Bất Không từ xa truyền tới:

- Cừu sư huynh, lâu lắm mới gặp lại, huynh đến chiếm hết tiện nghi của đệ đấy à?

Cừu Thạch đôi chân trụ vững trên sàn chiếc thuyền của hắn, mặc sóng biển đang lắc nhấp nhô con thuyền, tiếng gã âm trầm, như băng giá:

- Ninh sư đệ, tiếng tăm lẫy lừng của Hoả bộ trùng hưng, rền vang khắp chốn, Cừu mỗ muốn giành giật một chút tiện nghi, cũng vô phương!

Ninh Bất Không cười ầm, hỏi:

- Phong, Lôi, Địa... ba bộ đã đến, Cừu sư huynh tính sao?

Cừu Thạch nhạt giọng đáp:

- Cừu mỗ chẳng thuộc phe bọn họ!

Ninh Bất Không cười, nói:

- Diệu kế... Ta với bọn chúng cũng không cùng phe, như người đời nói, Thuỷ Hoả tương tế, ta với huynh không cùng phe với họ, hai ta có thể làm bằng hữu tốt của nhau!

Cừu Thạch vẫn lạnh lùng nói:

- Ninh sư đệ khoan hãy vội mừng, ta với ngươi cũng chẳng cùng một phe!

Ninh Bất Không hỏi:

- Vậy là Cừu sư huynh tự mình đứng một phe à?

Cừu Thạch hứ lạnh một tiếng, ngạo mạn đáp:

- Ta đến đây theo lệnh của Vạn Thành chủ, báo cho các người biết, lần này phải tận lực tiêu diệt Đông Đảo dư nghiệt, kẻ nào dửng dưng đứng ngoài lề, hoặc gây khó khăn, một khi Thành chủ hiện diện, sẽ bị trảm tử, chẳng tha!

Ninh Bất Không một thoáng suy nghĩ, rôi cười hề hề, nói:

- Nguyên Cừu sư huynh là người đến thông báo lệnh của Vạn thành chủ, Thành chủ anh minh, Ninh mỗ chẳng dám cãi lệnh!

Cừu Thạch chậm rãi nói:

- Nói như vậy, đệ và ta có thể tính là cùng một phe!

Hai người họ cố ý hiển lộ thần thông, dù đang ở cách xa nhau trên mặt biển, âm thanh tiếng nói của họ không bị tản mác đi, tựa hồ xuyên suốt tiếng gió, tiếng sóng biển, dội vào tận màng nhĩ người nghe.

Rồi chợt nghe âm thanh ong óng của Ngu Chiếu:

- Cừu lão quỷ, Ninh hạt tử (thằng mù), Vạn Quy Tàng là bố chúng mày hả? Nó bảo chúng mày ăn cứt chó, chúng mày có ăn không?

Cừu Thạch lạnh lùng nói:

- Lôi Đế tử, ngươi muốn tìm cái chết, rồi sẽ chết, nhưng đừng kéo đệ tử Lôi bộ theo, đem tính mạng họ làm trò đùa!

Ngu Chiếu đáp:

- Tính mạng đệ tử Lôi bộ cũng là tính mạng của Ngu mỗ ta đây, tất nhiên không đem làm trò đùa. Còn cái tiểu mạng bỏ đi của chúng bay, lão tử lại rất thích thú đem đùa giỡn chơi một phen, chỉ e Cừu lão quỷ ngươi kiết cú mà chẳng dám chơi!

Cừu Thạch bực tức hừ một tiếng. Ninh Bất Không cười hì hì, nói:

- Cừu sư huynh, thấy rõ Lôi Đế tử hắn không tán thành ý kiến Vạn thành chủ rồi! Về phần Phong Quân hầu, không cần bàn, hắn có thù giết cha, sớm muộn gì rồi cũng sẽ kiếm Thành chủ tính sổ. Vậy còn Địa bộ đây, Ôn Đại sư tỉ, sư tỉ tính sao?

Ôn Đại thản nhiên nói:

- Chiếu Nhi, Phi Khanh đều một tay ta nuôi nấng, bọn chúng sao, ta vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện