Lúc Cốc Chẩn tỉnh lại, phương đông đã rạng, nắng sớm chiếu rọi khắp bầu trời, một luồng kình khí dũng mãnh không ngừng luân chuyển khắp thể nội gã, tạo một cảm giác êm dịu ấm áp khó tả nên lời. Thấy gã đã tỉnh dậy, Lục Tiệm triệt hồi nội lực, cất giọng ân cần hỏi:

- Ngươi tỉnh rồi ư? Cốc Chẩn vui vẻ đáp:

- Tỉnh rồi!

Gã bỗng nhắm nghiền mắt, vận khí đi một vòng, rồi chầm chậm nhỏm dậy. Lục Tiệm vươn tay giúp đỡ gã.

Cốc Chẩn chăm chú nhìn ra ngoài khơi, một lúc thật lâu, gã không nói năng gì. Thấy thần tình kỳ lạ của gã, Lục Tiệm chẳng nhẫn nhịn được nữa, lên tiếng hỏi:

- Ngươi đang nghĩ ngợi gì thế?

Cốc Chẩn nhoẻn miệng cười, hỏi trở lại:

- Huynh làm sao đã kịp đến đây?

Lục Tiệm đáp:

- Ta tạo xong "Kiếp Hải" cho A Tình rồi, quay ra không thấy ngươi, không hiểu tại sao, trong lòng bỗng dưng sốt ruột quá. "Kiếp Hải" A Tình tạo xong, tự cô ấy có thể vận chuyển các ẩn mạch lớn, phần tu luyện "Kiếp Lực" đã có chút thành tựu, ta bèn thôi chăm sóc cô ấy, để đi tìm ngươi. Lúc ra đi, ta chợt thấy thanh trường kiếm bỏ bê mé dưới đống đồ vật bề bộn, quỉ thần xui khiến ta nhặt lấy nó lên cầm theo, không ngờ lại có công dụng cực lớn. Nếu không có thanh kiếm đó, chưa kể ngón "Thiên kiếp ngự binh pháp" của ta không có cách thi triển, mà không nhờ kiếm đó, cũng chưa chắc đủ sức phá vỡ chân khí hộ thể của Vạn Quy Tàng được.

Cốc Chẩn thở dài, rồi cười, nói:

- Kiếm ấy đúng là "Thiên Phạt kiếm" của Tây Côn Lôn rồi, bây giờ nó biến mất tiêu, huynh chẳng thể nào lên làm Thành chủ ở Tây Thành được nữa!

Lục Tiệm lắc đầu, bảo:

- Ta chẳng ham thích gì cái chức Thành chủ đó, chỉ cần sao cho tất cả đều được bình an là tốt lắm rồi!

Cốc Chẩn cười ha hả một tràng dài, rồi nói:

- Diêu đại mỹ nhân đang bơ vơ trơ trọi một mình trong ấy, thân thể cô không khoẻ, sợ dễ xảy nguy biến, hai ta phải trở về cho mau.

Lục Tiệm đồng ý, gã giúp đỡ Cốc Chẩn trở về bên bờ ao "Âm Dương trì", rồi thay phiên giúp hai người Cốc, Diêu liệu thương, bận tíu tít mất một lúc. Hay tin Vạn Quy Tàng đã chết, Diêu Tình vừa ngạc nhiên lẫn vui mừng, điều đó chẳng cần phải nói!

Sau hơn nửa ngày, thấy cả hai đều không còn gì phải e ngại nữa, Lục Tiệm bèn sửa sang chiếc tam bản, vượt thuỷ trận, từ xa xa đã nhìn thấy đoàn người Tiên Bích. Bọn họ nhận ra Lục Tiệm, lúc ban sơ thì rất kinh hãi, nhưng sau khi đoán được sự tình trên đảo, tất cả đều mừng vui muốn phát điên. Lục Tiệm điều khiển cho thuyền ghé vào chỗ mỏm đá ngầm ấy, gã đón mọi người lên tam bản xong, bèn thuật lại tình hình cuộc chiến.

Khi hay tin Vạn Quy Tàng đã chết, ai nấy đều vừa kinh vừa mừng, tình cảm của Tiên Bích dành cho Vạn Quy Tàng khá phức tạp, vừa cười vui xong, đã thấy cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài khơi, nước mắt tuôn lai láng.

Lên đến đảo, sau khi xem xét Tiềm Long, mọi người bàn bạc xem sẽ phải làm gì với nó.

Ngu Chiếu bảo:

- Công cuộc tìm kiếm món này thật đã không dễ, giờ có được Tiềm Long rồi, chi bằng mình đem nó về Trung thổ.

Tả Phi Khanh, Diêu Tình đều biểu đồng tình, nhưng Tiên Bích lại kịch liệt phản đối, cô nói:

- Món này mang sát khí nặng quá, nếu lỡ để lọt vào tay kẻ ác, sẽ chẳng khỏi gây tai ách!

Lục Tiệm, Ninh Ngưng đối với việc này thì sao cũng được, không có chủ ý. Mọi người bàn tán mỗi người một ý, không đi đến nhất trí, thấy Cốc Chẩn vẫn lặng thinh, Ngu Chiếu không sao dằn được, bèn hỏi gã:

- Cốc lão đệ, ý kiến đệ là sao? Cớ gì không thấy đệ phát biểu vậy?

Cốc Chẩn tủm tỉm cười, rồi đáp:

- Đệ đang nghĩ đến chuyện Tư Cầm tiên sinh đốt sách vở, trước khi lâm chung, tiên sinh có nói "Dân trí chưa khai phóng, chưa đến mức có thể dùng trí tuệ của ta". Đệ muốn hỏi các bạn, thế bây giờ, dân trí đã mở mang nhiều chưa vậy?

Mọi người nhìn nhau, Tả Phi Khanh thở dài:

- Sợ rằng chưa mở mang chút nào! Minh triều hiện nay ngày càng thối nát, còn không bằng được với thời cuả Chu Hồng Vũ nữa!

Cốc Chẩn gật đầu, bảo:

- Tây Côn Lôn đặt tên vật này là "Tiềm Long", chính là đã có thâm ý, Các quẻ Càn sơ cửu bảo "Tiềm Long vật dụng", nói vật dụng, tức là nói không dùng được vậy. Tây Côn Lôn đặt tên như thế, nghĩa là trong thâm tâm ngài, ngài thật không muốn dùng đến nó, mà ngài sở dĩ đã không huỷ diệt nó đi, chẳng qua ngài hy vọng thế giới mai sau sẽ không còn chiến tranh nữa, khi dân trí đã mở mang rộng rồi, có người chí sĩ sẽ dùng nó tạo phúc cho muôn dân, tỉ dụ dùng nó chế ngự nạn sóng thần, khu trừ các đàn cá kình, tạo hanh thông cho công việc đồng áng... Lấy tình hình hiện giờ mà coi, cái ngày lý tưởng đó còn xa xôi lắm, có khi không đến nữa là khác! Đem vật này về Trung thổ, nhất định sẽ gây loạn lạc trong thiên hạ.

Gã nói đến đấy, mọi người ai nấy đều lặng thinh.

Bỗng Ngu Chiếu cười ầm lên, đưa tay vỗ vỗ vào vai Cốc Chẩn, gã vui vẻ bảo:

- Lão đệ nói đúng lắm, ta nghe lời đệ!

Tả Phi Khanh cũng khe khẽ gật đầu, Lục Tiệm quay sang hỏi Diêu Tình:

- A Tình, ý cô là sao?

Diêu Tình lườm Lục Tiệm một phất, cười nhạt, nói:

- Xú hồ li xưa giờ tự coi mình là nhất, có khi nào gã đã sai lệch đâu? Chẳng đem về thì chẳng đem về, cóc ai cần!

Mọi người đều đồng ý vậy, để đề phòng bất trắc, Cốc Chẩn dựa theo cách thức chỉ dẫn trong "Ngự sách", đã đưa Tiềm Long về trạng thái "Tĩnh", dẹp yên Thuỷ trận, khoá chặt lối vào, rồi mới cùng mọi người ra đi, đem các sách vở kinh điển là những di vật của tổ sư, giao cho người Tây Thành đưa trở về đấy. Bức "Vạn Quốc hải đồ" do Cốc Chẩn quản lý.

Ra khỏi vùng thuỷ trận, đã có Nữ Vương hiệu thả neo nơi xa xa, lúc vào đến gần, thì thấy cả năm đại kiếp nô cùng Thanh Nga, Lan U đang đứng nơi đầu thuyền, tận lực hươ tay. Mọi người trùng phùng sau cơn tai ách, khi họ hay tin cường địch thảm bại, đều vui mừng khôn xiết.

Không thấy thuỷ thủ nào trên thuyền, Cốc Chẩn lấy làm lạ, bèn hỏi Mạc Ất. Gã này trả lời:

- Các vị vừa ra đi, là lũ tiểu quỷ nhát gan đó tính bỏ chạy, Drake vừa nói không được, thế là đã bị bọn chúng hùa nhau vào đả gã, bắt đem gã giam dưới đáy thuyền. Tôi thấy tình hình bất diệu, đã nhờ tên "mũi ưng to" phóng mê hương ra, làm bọn chúng mê man, rồi tôi đem cả lũ nhốt xuống khoang dưới đáy thuyền, giờ vẫn hãy còn ngủ mê ở cả đấy!

Cốc Chẩn cười bảo:

- Cũng không trách tụi nó được! Chuyến viễn du này, tụi nó cũng đã chịu khá nhiều khổ ải rồi!

Nói xong, gã phóng tầm mắt ra xa, chẳng thấy lũ mực ma đâu cả, bèn hỏi Mạc Ât. Gã này thưa:

- Chẳng hiểu tại sao, buổi sớm chúng còn ở đấy, qua khỏi giờ ngọ, là đã biến mất sạch.

Mọi người đều lấy làm lạ, Cốc Chẩn thì đoán, khi đưa Tiềm Long về "Tĩnh", lũ mực ma bèn giải tán, đàn cá voi săn đuổi mực, cũng tức thì giải tán theo luôn.

Cốc Chẩn suy nghĩ một hồi, rồi quay sang hỏi Tiên Bích:

- Đệ muốn nhờ tỉ tỉ giúp cho một việc hay ho này, được không?

Tiên Bích hỏi:

- Việc gì thế?

Cốc Chẩn đáp:

- Mấy người Anh này được chứng kiến các kỳ tích vừa qua, thể nào trong lòng cũng sẽ chẳng khỏi hiếu kỳ, sau này nhất định họ sẽ lại trở về đây thám hiểm lần nữa. Nếu để bọn họ tìm ra Tiềm Long, đệ sợ có chuyện không hay! Đệ cầu xin tỉ tỉ thi triển thuật 'Diệt trí", xoá sạch đoạn ký ức vừa qua của họ.

Tiên Bích vui vẻ đáp nói:

- Cách thức đó tốt đấy, bảo đảm được an toàn cho mọi chuyện.

Rồi cô ôm con Bắc Lạc Sư Môn lên, trổ thuật pháp đó ra.

Cả bọn Horkins lúc tỉnh lại, chúng bị xoá mất một đọan kí ức, chỉ mang máng hiểu đã xảy ra chuyện lớn, nhưng là chuyện gì, thì không sao nhớ ra được, khúc dĩ vãng đó chẳng còn chút dấu vết. Horkins làm lành lại với Cốc Chẩn, gã bảo sao lão nghe vậy.

Cốc Chẩn xem xét tấm "Vạn Quốc hải đồ", quay sang hỏi thêm nơi Horkins, rồi gã triệu tập mọi người đến, bàn:

- Người phương tây từng du hành khắp thế giới, theo lời họ kể lại, thế giới chúng ta ở thực ra là một quả cầu, nếu cứ đi mãi về hướng tây, thể nào cũng sẽ trở về lại Trung thổ. Ta xem theo tấm "Vạn quốc hải đồ" của tiên sinh Ẩm Sương, đích thực là vậy, giờ mình nếu quay trở về theo đường cũ, sẽ bị mất đi khá nhiều hứng thú. chi bằng tất cả bọn mình học theo tiên sinh Ẩm Sương và người đi biển Tây phương, đi thăm thú một vòng thế giới chơi, được không?

Mọi người quen làm theo lời gã, nghe nói vậy, đều thấy không có gì phải bàn ra. chỉ mỗi mình Horkins không mấy hứng thú, lão bảo:

- Thuyền chúng mình quá nhỏ, không chứa đủ nổi lương thực để đi một vòng trên biển, mà ta cũng không làm ăn gì khác được, chưa kể đi về hướng tây, sễ đến tân lục địa, nơi bọn Tây Ban Nha đang chiếm cứ, tụi nó không hoan nghênh mình đâu.

Lão nói tới nói lui nhiều lời, cũng chỉ để tỏ ý không muốn đi vòng quanh thế giới, Drake nghe chủ ý lão làm vậy, trên mặt gã tràn đầy nét thất vọng.

Với Cốc Chẩn, chuyện đại sự đã làm xong, gã không muốn cố sức ép uổng người khác, bèn thương lượng cùng Horkins, nhờ lão chở thuyền tất cả đi tân lục địa xong, sẽ để lão theo đường cũ trở về. Lần này thì Horkins lại rất vui vẻ mà chấp thuận.

Cả đoàn bèn đi về hướng tây,hành trình hơn một tháng, cùng lúc ẩn mạch của Diêu Tình đã luyện thành, cô mượn kiếp lực,chuyển thành chân khí đưa vào kinh mạch ngũ tạng, các nơi ấy vốn đang khô kiệt, từ từ thấm nhuần tinh khí, đã dần dà phục hồi trở lại, sau một tháng, cô đã có thể tự đứng dậy, lúc đến tân lục địa, với sự nâng đỡ của Lục Tiệm, cô đã có thể thong thả tản bộ nơi đầu thuyền.

Ở hải cảng gần đấy, Cốc Chẩn tìm được một thương thuyền Bồ Đào Nha sắp khởi hành đi phương đông, gã bèn trở về Nữ Vương hiệu, chuyển hành lý sang thuyền mới. Tất cả đều rất thích thú, kéo nhau lên thuyền Bồ Đào Nha, chỉ mỗi Ngu Chiếu, Tiên Bích là vẫn đứng yên bên thuyền Nữ Vương, cùng cười cười nhìn mọi người.

Cốc Chẩn rất ngạc nhiên, gọi lớn:

- Tiên Bích tỉ tỉ, Ngu huynh, hai vị sao còn chưa sang đây?

Tiên Bích vẫn cười, cô trao đổi một ánh mắt cùng Ngu Chiếu, rồi nói:

- Hảo đệ đệ, thiên hạ có bữa tiệc vui nào mà không tàn đâu! Tỉ tỉ e không thể theo mọi người trở về Trung thổ được.

Tất cả nghe thế, đều không khỏi hết sức kinh ngạc. Cốc Chẩn không nén nổi, hỏi:

- Ngu huynh, hai vị...

Ngu Chiếu khoát tay, cười ha hả, bảo:

- Cốc lão đệ, ta đã bàn bạc kỹ với Tiên Bích rồi, chúng ta không về Trung thổ, sẽ theo chiếc thuyền này đi Anh Cát Lợi.

Cốc Chẩn chợt hiểu ra, gã buột miệng:

- Ngu huynh sẽ tự phế bỏ thần thông ư?

Ngu Chiếu gật gật đầu, gượng cười:

- Ta vốn đã muốn phế bỏ thần thông từ lâu, hiềm vì hai vai vẫn còn phải mang gánh nặng, đã không sao trốn tránh trách nhiệm được. Giờ đây Vạn Quy Tàng đã chết, Tây Thành lại có được Lục lão đệ anh kiệt nhường ấy, gã giao tình chí thân với đệ, Đông Đảo Tây Thành rồi sẽ tự sống chung hoà bình, hai bên không còn là mối bận tâm cho Ngu mỗ nữa. Ta suốt đời ghét kẻ ác như kẻ thù, từng gây rất nhiều thù địch ở Trung thổ, nếu ta không còn thần thông, tính mạng sẽ không chu toàn được, chỉ còn mỗi cách làm con rùa rụt cổ, sống trốn tránh ở xứ người, để duy trì cái cẩu mệnh này

Cốc Chẩn cười ầm, vỗ tay la:

- Ngu huynh việc gì mà phải mặt nhăn mày nhó vậy! Đây là một đại hảo sự, hai vị từ nay chim liền cánh, cây liền cành, rõ ràng chuyện vui chuyện mừng! Chỉ hận hai vị không làm lễ thành hôn ngay tức thì, khiến tiểu đệ lỡ mất một dịp quấy phá đêm động phòng.

Ngu Chiếu nhăn mặt, khoa tay, đáp:

- Thôi... Thôi... Đám cưới của đệ ta đây cũng không quấy phá được, hai ta coi như huề. Đệ mà còn có lương tâm, ít năm nữa nhớ ghé thăm ta, tụi mình lại mần một trận thiệt thống khoái!

Cốc Chẩn giơ cao ngón tay cái lên, cười rộ:

- Nhất định... Nhất định.

Hai người họ trêu chọc nhau, ánh mắt Tiên Bích lướt một vòng, lúc cô nhìn ngang Tả Phi Khanh, thấy gã đang ngẩn ngơ trông sang mình, tròng mắt gã ưng ửng đỏ, lệ hầu như đang đẫm ướt, chỉ là chưa tuôn xuống.

Trong lòng Tiên Bích bối ra bối rối, cô không nén được, cất tiếng kêu:

- Phi Khanh...

Nghe tiếng kêu, Tả Phi Khanh giật bắn mình, rồi gã khoa mạnh tay, quay gót bỏ đi.

Ngu Chiếu thấy thế, gã bỗng im bặt, dõi mắt trông theo hình dạng Tả Phi Khanh đi khuất dần, rồi thở một hơi dài! Mọi người thoáng trông, đều hiểu rõ.

Tiên, Ngu hai người mượn cớ trốn tránh cừu địch, dài dòng làm vậy, thực tình muốn nói trớ ra thôi. Dựa vào thinh thế Tây Thành, thần thông của Tiên Bích, kẻ nào tìm đến Ngu Chiếu để trả thù, chỉ có làm thiêu thân lao đầu vào lửa đuốc. Muốn rõ nguồn cơn, nên xem nơi Tả Phi Khanh, chỉ khi cách xa vạn dặm, mới có thể cắt đứt tấm tình si của gã, bằng không, cứ ở lại Trung thổ, vòng lẩn quẩn giữa ba người sẽ không sao chấm dứt cho được.

Tiên Bích thở ra một hơi dài, nói:

- Ngày đó, nơi Diêu gia trang, lệnh tôn mất kí ức, đích xác không phải ý định của ta. Sau đó, lệnh tôn rủi ro bất hạnh, lòng ta hết sức buồn bã, khiến ta rất muốn xin lỗi cô, nhưng cô mang thành kiến nặng nề với ta, cùng đi cùng đường mà cô không thèm lý tới ta, rất nhiều lần, lời đã lên đến cửa miệng, ta đã đành phải nuốt trở xuống.

Diêu Tình nổi giận:

- Lại còn nói mẽ! Rõ ràng ngươi không thèm coi ta vào đâu hết thì đúng hơn!

Tiên Bích bất giác mỉm cười:

- Lệnh tôn quá cố, trong lòng ta quá ngượng ngùng, làm sao ta dám bám theo cô mà nói năng gì nhiều! Nếu cô vẫn còn hãy bực tức, ta tại đây xin có lời cáo lỗi cùng cô, được không?

Nói xong, Tiên Bích khom mình hành lễ.

Diêu Tình hứ một tiếng, quay mặt đi.

Tiên Bích rầu rĩ nói:

- Tình nha đầu, ta muốn khẩn cầu cô hai việc, cô chịu không?

Diêu Tình lạnh nhạt hỏi:

- Việc gì?

Tiên Bích nói:

- Thứ nhất, ta muốn cô chăm sóc cho Lục Tiệm thật tốt.

Diêu Tình nạt:

- Chuyện đó bộ ngươi còn phải nói sao?

Tiên Bích mỉm cười, rồi tiếp:

- Việc thứ nhì này...

Cô cúi mình, đặt con Bắc Lạc Sư Môn lên sàn thuyền, âu yếm vuốt ve chòm lông cổ con mèo, cười cười, bảo nó:

- Này Bắc Lạc Sư Môn này, mi theo ta lâu lắm rồi, chắc cũng đã thấy chán lắm nhỉ?

Bắc Lạc Sư Môn giương con mắt xanh lè dòm cô, khẽ khàng gừ gừ.

Tiên Bích cười tủm tỉm, bảo:

- Ta muốn đổi cho mi một chủ nhân mới, mi bằng lòng không?

Bắc Lạc Sư Môn nghe nói, nó ngoảnh nhìn cô. Tiên Bích chỉ tay vào Diêu Tình, vui vẻ bảo nó:

- Là người này này, mi thích không?

Bắc Lạc Sư Môn meo meo một tiếng, rồi nó ngóc đầu, cọ quẹt vào tay Tiên Bích hai lần.

Tiên Bích mừng rỡ:

- Bắc Lạc Sư Môn, mi chịu rồi!

Cô tuy cười, nhưng nước mắt tuôn trào lai láng. Bắc Lạc Sư Môn lại cọ mình hai lần nữa vào cô, nó kêu khẽ, rồi thong thả, lười nhác bước lên thuyền, đến bên Diêu Tình, nó ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú vào Diêu Tình.

Còn đang vô cùng kinh ngạc, Diêu Tình lại nghe Tiên Bích nói:

- Tình nha đầu, việc thứ hai, ấy là ta muốn uỷ thác cô chiếu cố giùm Bắc Lạc Sư Môn.

Diêu Tình sững sờ, cô cúi mình, bế con mèo Ba Tư lên, giụi má vào bộ lông trăng như tuyết của nó, trong lòng cô vui mừng đến phát nhiệt, cô không biết phải trả lời sao cho phải. Một khi sở hữu Bắc Lạc Sư Môn, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cô đã thành Địa mẫu trên đời rồi! Tiên Bích phó thác cho cô con linh thú như thế, có khác gì đem ngôi vị Địa Mẫu giao vào tay cô.

Thấy thế, Tiên Bích mỉm cười rạng rỡ, tay níu vào tay Ngu Chiếu. Lúc ấy, Diêu Tình ngẩng cao đầu, lớn tiếng:

- Xú Tiên Bích, ngươi.... ngươi chớ có mà bỏ chạy kiểu đó! Ta... Ta quyết không làm ngơ cho ngươi đâu!

Lục Tiệm vội kêu lên:

- A Tình, cô nói gì thế?

Diêu Tình bực tức:

- Chuyện giữa ta và cô ấy, ngươi chớ có chen vào!

Lục Tiệm nhăn mặt nhíu mày, Tiên Bích vẫn cứ cười, bảo:

- Tình nha đầu, nếu cô còn giữ ý định báo thù, tốt nhất hãy đến Anh Cát Lợi kiếm ta!

Diêu Tình mím môi, không nói gì.

Tiên Bích đảo mắt một vòng, cô khẽ thở dài, rồi vung mạnh tay, cô cùng Ngu Chiếu trở gót bước đi.

Nữ Vương hiệu nhổ neo, giương buồm căng gió, để lại sau đuôi thuyền một dải sóng nước bạc trắng, thuyền từ từ biến hình vào nơi xa. Nhìn theo con thuyền, thấy nó sắp đi khuất, không còn dằn lòng được nữa, Diêu Tình chạy ra chỗ mạn thuyền, hai tay cô khua loạn lên một lúc lâu, rồi mới buông xuống, tròng mắt cay cay, đôi dòng lệ đã tuôn trào xuống gò má.

Thuận gió đông nam, thuyền đi rất nhanh, chừng hơn một tháng, sau khi vòng qua một mũi đất (Cực nam châu Mỹ), thuyền đã vào một vùng đại dương thật lớn, dọc đường tuy có gặp bão biển, nhưng không mấy đáng e ngại. Mỗi ngày, Diêu Tình mỗi khoẻ hơn lên, cô đỏ da thắm thịt dần, cô đang phục hồi dáng vẻ xưa kia của cô. Nhìn ngắm cô, Lục Tiệm cảm thấy vui sướng trong lòng, với gã, cuộc sống vầy là quá đầy đủ, ngay giờ gã có phải lăn ra chết, gã cũng không còn gì để tiếc nuối.

Từ khi hai người Tiên, Ngu bỏ đi, không thấy Tả Phi Khanh chuyện trò gì cùng ai nữa, gã suốt ngày ngồi nơi đuôi thuyền, dõi mắt nhìn xa xăm về phương tây, ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Mọi người thông cảm tâm sự của gã, cũng không ai đến bắt chuyện cùng. Chỉ mỗi mình Ninh Ngưng thỉnh thoảng đến ngồi bên cạnh, nhưng cô cũng giữ yên lặng, không trò chuyện gì.

Trong thời gian rảnh rỗi này, Cốc Chẩn vừa tìm học ngoại ngữ nơi Lan U, Thanh Nga, vừa đối chiếu theo "Vạn Quốc hải đồ", chỉ huy đám thủy thủ trên thuyền đi thuận theo luồng nuớc, chiều gió, có lúc lại chè chén cùng bạn bè, nói chuyện, cười đùa. Uống đến bốc hứng, gã nổi ngông, đi thi đua trí nhớ cùng Mạc Ất, thảo luận về nghề hương liệu cùng Tô Văn Hương, bàn bạc âm nhạc với Tiết Nhĩ, cá cược thi chạy cùng Yến Vị Quy, ngoài vụ cước lực, phần lớn gã đều thua. Được cái gã dễ tính, thắng thì dĩ nhiên vui hớn hở, thua thì chẳng lấy làm giận, gã chỉ toàn cười đùa hi hi, nên cuộc hành trình này tuy xa xôi, có gã bên cạnh, mọi người đều không thấy buồn nản, ngán ngẩm.

Đi được dăm tháng, đã đến Đông Doanh của người Nhật Bản. Lấy làm đắc ý, Cốc Chẩn bảo mọi người:

- Thấy chưa, ta đã bảo mình đang ở trên một địa cầu to lớn, đi hết một vòng, quả nhiên trở về gặp lại Oa quốc.

Trong lòng bội phục, Lục Tiệm nói đôi câu tán dương gã, bỗng nghĩ đến một việc to, gã đâm nghi ngờ, hỏi:

- Nếu là một quả cầu, tại sao mấy người ở mé bên kia đều đã chẳng bị té nháo nhào cả vậy?

Cốc Chẩn lắc đầu, cười, đáp:

- Cái đó đệ cũng không hiểu nữa, à này, Mạc Ất, ông đọc sách thật nhiều, có lẽ ông biết lý do tại sao?

Mạc Ất chỉ biết gãi đầu, mặt mày nhăn nhó mà đáp:

- Không sách nào nói tới, tôi cũng không biết luôn!

Cốc Chẩn vỗ tay cười ầm:

- Hay nhỉ... Mạc Đại tiên sinh, thì ra cũng có chỗ học vấn chưa thông!

Mạc Ất ngượng nghịu, gã đỏ bừng đôi má, rầu rĩ!

Vì phải ghé bến bổ sung lương thực, trao đổi, giao dịch hàng hoá, thuyền cập vào một hòn đảo nhỏ của Đông Doanh. Vừa nhìn phu phen vận chuyển hàng hoá, Diêu Tình vừa đùa cợt:

- Lục Tiệm, ngươi từng kể ta nghe là ngươi có quen thân một vị công chúa Oa Quốc, giờ đến nơi này rồi đấy, chắc ngươi đang mơ tưởng đến cô ta!

Lục Tiệm đáp:

- Cũng có nhớ một chút...

Gã nhìn Diêu Tình mím môi không vui, bèn cười, tiếp:

- A Tình, tôi nếu mà có ý ấy, thì hồi đó, tôi đã ở tuốt lại tại Đông Doanh rồi, đâu có mà muôn khổ ngàn cực lần mò về Trung thổ để kiếm cô.

Thần thái Diêu Tình dịu đi một chút, cô chăm chăm nhìn gã, hỏi:

- Ngươi lần mò về Trung thổ, có phải đích thực để kiếm ta không?

Lục Tiệm chỉ tay vào chỗ con tim, nghiêm nét mặt, thề:

- Sự thật trăm phần trăm, trong con tim này có ghi dấu rõ ràng!

Diêu Tình cười qua màn lệ, cô nhẹ nhàng đưa tay thăm dò trên lồng ngực nơi quả tim gã, bảo:

- Ngốc ạ! Ngươi hễ dám dối gạt ta, ta sẽ moi nó ra mà xem đấy!

Lục Tiệm cười ầm một trận, bỗng sực nhớ tới một chuyện, gã hỏi cô:

- A Tình, chỗ "Kiếp Hải" có biến hình kỳ lạ gì không?

Diêu Tình đáp:

- Cũng chẳng thấy có gì khác lạ, chỉ là móng chân mọc nhanh ra hơn thôi.

Lục Tiệm gật gù, nói:

- Như vậy, quả tình "Kiếp Hải" có thể chế ngự được bằng nhân lực rồi!

Diêu Tình lườm gã, hỏi:

- Nết chẳng may thất bại vụ luyện nô, ta bị biến dạng thành một con quái vật kinh khủng, ngươi có còn thương ta nữa hay không?

Lục Tiệm vuốt má cô, khẽ cười:

- Bất kể cô biến dạng ra sao, cô vẫn cứ đều là A Tình của tôi.

Nghe thế, lòng Diêu Tình như thấm men rượu ngọt say sưa, cô ghì siết chặt ngang eo Lục Tiệm, giụi đầu vào ngực gã.

Từng trải nhiều hoạn nạn cùng A Thị, khi Lục Tiệm nghe câu hỏi của Diêu Tình, gã thực ra cũng phát nhớ đến cô, cũng muốn thăm dò tin tức về cô. Tiện dịp có một lái buôn người Đông Doanh lên thuyền mua bán, gã bèn dẫn Diêu Tình đến trước người lái buôn, hỏi han về hạ lạc của A Thị. Người này kiến thức sâu rộng, nghe hỏi biết ngay là về công chuá A Thị của họ Chức Điền Gia, bèn kể lại cho Lục Tiệm hay nhà Chức Điền Gia đã kết thông gia nhà Thiên Tỉnh ở lân cận mé sông phía bắc, A Thị đã lấy Lãnh chuá Thiển Tỉnh Trường Chính. Hay tin A Thị lấy chồng, Lục Tiệm mừng cho nàng ấy, nhưng trong lòng gã vụt rộ một nỗi ái ngại, gã tự nhủ:"Không biết cái vị Thiển Tỉnh này là tốt hay xấu, có đối xử đàng hoàng cùng cô ấy không?"

Thấy nét mặt gã tư lự, Diêu Tình bèn hỏi duyên do. Lục Tiệm nói ra, thì Diêu Tình cười, bảo:

- Đã thấy chạnh lòng lắm rồi đây ư? Nếu ngươi còn tiếc nuối, giờ hãy còn chưa muộn mà!

Lục Tiệm đáp:

- Cô lại đi trêu chọc tôi rồi! Lời tục hay nói "Nhà thế gia vương hầu thì thâm sâu như đáy biển". Tâm cơ A Thị lại đểnh đoảng, cô ta lấy vị Lãnh chúa ấy, khiến người ta không khỏi lo lắng hộ cô!

Diêu Tình hừ một tiếng, dáng cười không ra cười, bảo:

- Ngươi nói thế, hàm ý bảo ta tâm cơ thâm thuý chăng?

Lục Tiệm nhăn nhó nói:

- A Tình, phải tôi moi tim ra cho cô xem thì cô mới chịu chăng?

Diêu Tình khẽ giật mình, cô bùi ngùi:

- Lục Tiệm ngốc này, ta chỉ nói khơi khơi cho vui thôi, ngươi bản tính trời sanh hay bao đồng lo lắng giùm người khác, cái đó ta biết quá xá mà, đâu vì thế mà trách móc ngươi đâu?

Lục Tiệm gật đầu, nói:

- Tôi hy vọng người ta trên đời ai nấy đều được bình an vô sự, chẳng phải vậy là tốt nhất hay sao!

Diêu Tình cười nụ, cô nghĩ thầm "Ai nấy đều bình an vô sự, suốt cuộc đời này, chuyện đó thiệt khó mà thực hiện cho nổi". Tuy nghĩ vậy, nhưng cô không muốn làm Lục Tiệm sớm mất hứng, bèn thôi không nói gì khác nữa.

Tách bến rời Đông Doanh, đi không quá nửa tháng, đã trông thấy Đông Đảo nơi xa. Mọi người rời thuyền lớn, đáp ghe nhỏ lên bờ. Lúc ấy là buổi sớm, bãi biển vắng lặng không một bóng người. Trải biết bao phong ba bão táp, giờ mới trở về lại cố hương, Cốc Chẩn ngước mắt trông toà tháp trắng đứng cao cao đàng xa, trong lòng gã tình cảm trào dâng ngổn ngang trăm mối.

Cùng lúc ấy, gã nghe có tiếng người gọi to:

- Đảo vương, Đảo vương..

Quay sang nhìn, Cốc Chẩn thấy đó là một nữ lang áo đỏ mang thần tình hết sức khích động, đang ào ào chạy tới, đích thị nha hoàn tên Đào Hồng của Thi Diệu Diệu.

Cốc Chẩn còn chưa kịp lên tiếng, gã đã bị Đào Hồng níu chặt vào áo, cô vừa khóc vừa cười.

Cốc Chẩn vui vẻ hỏi:

- Tiểu Đào nhi, sao cô mừng vui quá thế? Diệu Diệu đâu?

Đào Hồng gạt nước mắt, đáp:

- Tiểu thư ở mé bên tây của đảo, ngày cũng trông, đêm cũng trông, thêm ít bữa nữa mà không gặp lại Đảo Vương, sợ tiểu thư sẽ biến thành hòn vọng phu mất!

Cốc Chẩn cưòi bảo cô:

- Cô ấy nhất định chẳng tính tới chuyện ta sẽ trở về từ phương đông. Để ta tới hù hoạ cô một phát!

Gã vừa nói, vừa co giò chạy về mé bên tây, quả nhiên gã trông thấy một nữ lang mặc áo ngân y, đang đứng trên một mỏm đá, mắt ngẩn ngơ dõi nhìn nơi xa. Trong lòng mừng rộ, Cốc Chẩn chỉ muốn hét tướng lên, gã nhảy vù tới. Từ sau lưng cô, gã dang tay ôm chầm vào ngang eo lưng Thi Diệu Diệu.

Thần công gã đã đại thành, lại thừa dịp xuất kỳ bất ý, Thi Diệu Diệu không sao tránh né, thoạt đầu cô nổi đoá, rồi khi cô nghe tiếng cười sảng khoái của Cốc Chẩn, lập tức thần hồn cô bay bổng lên chín tầng mây. Rồi hai mắt tối sầm, cô vụt bất tỉnh nhân sự.

Thấy cô ngất xỉu, Cốc Chẩn hoảng hồn hoảng vía, gã vội vàng truyền chân khí sang người cô. Lúc Thi Diệu Diệu tỉnh lại, cô chẳng nói năng một tiếng nào, đã vung tay co chân đấm đạp gã chí tử. Cốc Chẩn né trái, tránh phải, luôn mồm cầu khẩn xin lỗi, dỗ ngon dỗ ngọt đã đời mới khiến Thi Diệu Diệu bình tĩnh trở lại, cô bèn nhào vào lòng Cốc Chẩn, gào khóc thêm một hồi, luôn miệng trách móc sao gã đã chẳng chịu về cho sớm.

Hai người còn đang kể lể nỗi niềm nhớ nhung lúc xa cách, bỗng nghe có tiếng người hô hoán, thấy Cốc Bình Nhi đang vùn vụt từ xa chạy ào ào tới. Thi Diệu Diệu gạt nước mắt, cô lườm gã, bảo:

- Ngày nào Bình Nhi cũng đến đây trông ngóng huynh, bọn muội chỉ sợ quáng mắt để vuột mất huynh, đều gắng sức banh mắt ra nhìn, đâu có dè cái đồ đáng bị ngàn đao băm mổ này đã lén lút lỉnh về từ mé đàng sau!

Cốc Chẩn cười ầm, gã dang một tay ra, đón Cốc Bình Nhi nhảy xổm vào, tuy cô kêu gào khóc lóc, nhưng mặt mày lại hớn hở, tươi tỉnh, gã cảm thấy được an ủi nhiều.

Tin tức loang nhanh ra, chẳng qua khỏi tối bữa sau, từ Hiệp Phạm trở xuống tới ba mươi sáu đảo chúa, đều hè nhau đáp thuyền đến. Bữa tối hôm đó, Linh Ngao đảo thiết yến tiệc, ăn mừng kẻ thù lớn đã mệnh vong, Đảo Vương đoạt thành công, tiệc tùng linh đình, rượu chè chuốc đổ lai láng. Người Tây Thành cũng tham dự yến tiệc, uống mãi đến đêm khuya, chẳng ai chịu giải tán ra về.

Hiệp Phạm uống đã có hơi chếnh choáng, lão bưng một cốc rượu to, lặc lè chân nam đá chân xiêu, đi đến trước mặt Cốc Chẩn, to tiếng bảo:

- Cốc tiếu nhi... à không... không... ha ha..., Cốc Chẩn... hà hà... tôi hoá hồ đồ mất rồi, phải gọi ngài là Đảo vương mới đúng chứ. Con bà nó, Hiệp Phạm tôi đây sống đã quá ba mươi năm nay rồi, chỉ khâm phục có mỗi hai người, thứ nhất là Cốc Thần Thông đảo vương, người kia chính là ngài, nào... cụng cạn một bát rượu nào!

Lão vừa nói, vừa chí ngón tay trỏ vào đầu mũi Cốc Chẩn.

Cốc Chẩn cười vui vẻ, nâng bát mình lên, cả hai người nốc một hơi cạn, Hiệp Phạm bỗng la lớn:

- Ông nội tôi chết trong tay cao thủ Tây Thành, cha tôi, mẹ tôi, anh ruột tôi, đều đã chết dưới tay cao thủ của Tây Thành, Đông Đảo bị Tây Thành áp bức đã hơn hai trăm năm, ngày nay, là lúc phải đem thanh toán món nợ máu này. Vạn Quy Tàng đã chết, hắn là thủ phạm, nhưng cũng có tòng phạm, vậy mình làm sao đây? Gió đã xoay chiều, nước đã dổi dòng, Vạn lão tặc cậy vào cái gì kia chứ, chẳng qua là ngón "Chu Lưu lục hư công" thôi, giờ đây, công phu đó đã lọt vào tay Đông Đảo mình rồi, mọi người nghĩ sao, có nên đem quần cho lũ rùa đen Tây Thành nếm thử tư vị ấy chăng?

Nói ngang đấy, lão nhướng mày trợn mắt, dòm dòm vào chỗ Tả Phi Khanh, đầy vẻ khiêu khích.

Tả Phi Khanh giận đến đỏ mặt mày, mắt toé lửa. Gian đại sảnh đường đột nhiên vắng lặng xuống.

Cốc Chẩn chậm chạp đứng dậy, gã vui vẻ nói:

- Tả huynh bớt giận, là Hiệp tôn chủ uống say nói càn đấy thôi.

- Tôi đâu có say! - Ánh mắt Hiệp Phạm loang loáng, lão quay nhìn vào cử toạ, to tiếng hỏi - Tôi nói ra đây những gì mà cả nhà mình đều ngẫm nghĩ trong lòng, các bạn bảo sao, phải thế không?

Trong cái tĩnh lặng của gian phòng, đột nhiên khắp từ các góc, nổ bùng lên tiếng người trả lời:

- Đúng!

- Không sai!

- Nợ máu phải trả bằng máu!

- Kẻ đầu sỏ đã chết, lũ tòng phạm vẫn hãy còn đấy!

Bỗng có một người cả tiếng, giọng gay gắt:

- Đạp cho Tây Thành biến ra bình điạ!

Chẳng mấy chốc, mấy trăm con người đồng thanh phụ hoạ:

- Đạp bằng Tây Thành! Đạp bằng Tây Thành!

Tiếng hò hét mỗi lúc một lớn, càng lúc càng lan ra xa, nghe như tiếng sấm ầm ì, rung chuyển cả mái ngói.

Tả Phi Khanh phất tay áo, đứng dậy, nói lớn:

- Cốc đảo vương, Tả mỗ đành thất lễ, xin cáo từ.

Cốc Chẩn chau mày, không đáp.

Tả Phi Khanh lại trông sang Lục Tiệm, hỏi:

- Lục bộ chủ, ông là bộ chủ Thiên bộ của Tây Thành, Đông Đảo muốn đạp bằng Tây Thành, ông tính sao đây?

Lục Tiệm hết sức lấn cấn, lắp ba lắp bắp:

- Tôi... Tôi...

Mặt hoa của Diêu Tình trắng bệch, cô từ từ đứng lên, nói:

- Ta làm đệ tử của Địa bộ Tây Thành, Cốc đảo vương, tiểu nữ đây cũng đành thất lễ, xin cáo từ thôi!

Ninh Ngưng cũng chậm chạp đứng dậy, cô đến đứng cạnh Tả Phi Khanh.

Nhìn tình thế, Lục Tiệm không biết phải làm gì, gã cũng đành phải đứng lên, gượng cười, nói:

- Cốc Chẩn, trước tình hình này, bọn ta không thể ngồi lại lâu hơn nữa được!

Cốc Chẩn chưa kịp đáp, Hiệp Phạm đã nói:

- Lục Tiệm, ông là anh em cùng cha khác mẹ với Đảo vương, võ công ông cực cao, Hiệp mỗ một mực thán phục, ông vốn là người Kim Cương môn, vốn chẳng dây mơ rễ má gì cùng Tây Thành, vậy cớ gì lại đem bán mạng cho tụi chúng? Chẳng bằng liên hiệp cùng Đông Đảo, bọn ta đồng tâm hiệp sức, quần một trận rõ to chơi!

Diêu Tình giận run, cô còn chưa kịp lên tiếng, Lục Tiệm đã xua tay, bình thản nói:

- Hiệp đảo chủ đề cao tại hạ quá rồi, trước giờ, Lục mỗ vẫn ngu đần, chỉ giỏi giăng câu chăng lưới, đâu có làm được một trận to tát gì!

Diêu Tình vỗ tay hoan nghênh:

- Lục Tiệm, nói thật hay!

Hiệp Phạm bị khước từ, sắc mặt hết đỏ bừng lại trắng bệch.

Lục Tiệm cặp tay Diêu Tình, bước ra ngoài.

Cốc Chẩn nhìn theo bóng bọn họ ra đi, gã thủy chung không nói năng gì.

Người Đông Đảo đều biết Lục Tiệm là tay lợi hại, khi thấy gã đi ra khỏi cửa, chẳng một ai dám tiến ra ngăn cản, họ bảo nhau nhường đường cho gã.

Đoàn Lục Tiệm ra đến bờ biển, còn đang rầu rĩ vì chẳng có bóng dáng một con thuyền nào, đã thấy Cốc Bình Nhi mau mắn chạy tới, cô bảo:

- Lục đại ca, ca ca sai em đưa các vị lên thuyền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện