Một quyền nện xuống, hào quang chấn động, kình khí nổ tung hoá thành sóng gợn lan tràn bát phương, đây không phải là uy lực Thương Võ Đế Quyền mà mặt đá bậc thang thứ 100 tựa hồ mặt trống, dưới lực tác động đủ lớn dẫn dắt cộng minh, theo đó một tiếng chuông trầm trầm uy nghiêm chấn minh thiên địa.
Đại Thanh Sơn ngũ thải quang mang chập chờn bị một tiếng chuông toàn bộ vén lên, từ bậc thang thứ 100 có thể nhìn thấy đỉnh Đại Thanh Sơn, bên trên mơ hồ một toà kiến trúc khổng lồ, kiến trúc này là đại cung điện dựa lưng vào núi, không biết có phải được tạo thành từ bích ngọc hay không mà chủ động hấp thụ ánh trăng, lấy bản thân làm nguồn sáng chiếu rọi thiên không.
Hào nhoáng lộng lẫy như vậy vẫn là lần đầu tiên trong đời Diệp Tiểu Minh nhìn thấy, khung cảnh trước mắt để cho hắn không tự chủ được nhất thời tim đập chân run, địa phương kia là thứ mà Diệp Tiểu Minh nhiệt thành khao khát thậm chí không màng khó khăn gian khổ, hiện tại Thanh Vân tông đang ở ngay trước mắt, phóng nhãn đều có thể nhìn thấy, nhón người có thể sờ được.
Diệp Tiểu Minh cười, nước mắt hạnh phúc chảy xuống, bao nhiêu nổ lực rốt cuộc cũng được đền đáp rồi!.
Tiếng chuông Đại Thanh tại trong Man Hoang mênh mông cuồn cuộn vọng hồi để cho phi cầm dị thú đều giật mình thức giấc, mấy tên đệ tử Ngoại Môn canh cổng giờ phút này hướng mắt ngóng nhìn lưng chừng Đại Thanh Sơn, nhìn một thân thiếu niên cao gầy y phục đẫm máu dưới trăng đang phóng nhãn phương xa.
“Hắn làm được rồi! Tại bậc thang thứ 100 gõ Đại Thanh Chung thành tựu Nội Môn đệ tử!” Một thiếu niên đạo bào xám tro vẻ mặt thuỷ chung mê man giờ phút này kích động nhìn bóng lưng Diệp Tiểu Minh trên cao, hai tay mân mê rốt cuộc xiết chặt tựa hồ đã làm ra một cái quyết định gì đó lớn lao trong đời.
“ Hắn thành công!”.
Không ít người đã từng quan sát Diệp Tiểu Minh vấn đỉnh Đại Thanh Sơn, bọn họ đa phần đều tìm nơi qua đêm cũng có một số lang thang Man Hoang, giờ phút này toàn bộ ngóng nhìn Đại Thanh Sơn, trong lòng bởi ấn tượng mà Diệp Tiểu Minh mang lại là quá lớn, ai nấy đều nhỏ giọng cầu chúc.
Đại Thanh Chung im bặt, không gian tại bậc thang thứ 100 bỗng nhiên xao động, linh khí ngưng tụ hoá thành một tiểu môn bàng bạc, đồng thời phía trước tiểu môn xuất hiện văn án bạch thạch, bên trên văn án đặt ngay ngắn một trang đạo phục màu tím được gấp xếp gọn gàng cùng một cái thân phận lệnh bài, lệnh bài này làm bằng đồng thau lớn hơn bàn tay người trưởng thành, chính giữa khắc chìm hoạ tiết Song Long Triều Dương cùng một ít cổ ngữ khó hiểu.
Diệp Tiểu Minh mỉm cười, thay vào tân đạo phục Nội Môn đệ tử Thanh Vân tông, tay cầm lệnh bài thân phận không suy nghĩ nhiều một bước trực tiếp tiến nhập tiểu môn.
Tiểu môn khép lại, có lẽ là một cái truyền tống trận, sau một đợt quang mang giật động kéo lên bụi mù cuồn cuộn, Diệp Tiểu Minh bất đắc dĩ nhắm mắt, khi một lần nữa mở mắt đã thấy bản thân đang đứng ở một địa phương vô cùng mới lạ.
Vị trí hẳn là rất cao, đưa tay liền có thể chạm trời, hai bên thành quách kiên cố vòng quanh mép núi bao lấy một khoảng không gian rộng lớn, trước mặt chìm trong sương đêm một cái đại quan môn, quan môn này quá lớn, mặc dù có đôi chút cũ nát nhưng cũng không đến mức bị tàn phá, thoạt nhìn kiến trúc có vẻ giống với Phi Thiên Quan.
Mênh mông khí thế bao trùm thiên địa.
Bên trên quan môn một bức trướng đá nằm ngang, nền đỏ mực vàng nét chữ hữu thần như ai đó dùng kiếm khắc lên vậy.
Thanh Vân Tông.
Ba chữ ngập tràn bá khí, có một cỗ uy nghiêm mênh mông để cho người ta vừa nhìn liền bất giác sinh ra kính uý, đây là khí thế tự thân của một đại tông môn truyền thừa 800 năm.
Phía sau quan môn hiển nhiên là cung điện mà thời điểm tại bậc thang thứ 100 Diệp Tiểu Minh nhìn thấy, cung điện này toàn bộ kiến trúc mô phỏng hình dáng một con Đại Bằng đang giương cánh muốn bay lên, dưới phong vân vũ động đi vào mắt có loại cảm giác hết sức chân thật, Đại Bằng giương cánh ngạo thị thiên địa, đặc biệt, cung điện to lớn vậy lại lấy bạch ngọc làm vật liệu, từ mái ngói, vách tường thậm chí đá lát, hết thảy đều là bạch ngọc, cực kỳ xa hoa tốn kém.
“Không hổ là đại tông môn!” Diệp Tiểu Minh ngóng nhìn, có chút hoảng hốt nói.
Bạch ngọc ở trong nhân gian là tài nguyên xa xỉ, thông thường chỉ dùng làm đồ trang sức, một vài gia tộc giàu có lấy bạch ngọc làm giường ghế hay tạc phù điêu, thư trướng, bất quá, một toà cùng điện bạch ngọc là bực nào xa hoa?.
“Tuỳ tiện lật một miếng ngói cũng có thể trở thành nhân gian đại phú hào, Tiên môn quá khác biệt, cái này chính là siêu phàm thoát tục!” Diệp Tiểu Minh thầm than, phóng nhãn nhìn một lượt, hết thảy đối với hắn đều mới lạ, liếc mắt liền giống như đọc vạn cuốn sách, đi ngàn ngày đường vậy.
Thanh Vân tông chủ cung là địa phương trấn yểm địa mạch cũng là nơi để cho cao tầng tông môn sinh hoạt, ngoài Thân Truyền đệ tử ra thì toàn bộ đệ tử không được phép trú ngụ chủ cung mà dựa theo đẳng cấp ban phát động phủ tương ứng, gần 2 vạn động phủ xung quanh Đại Thanh Sơn đa phần đều có chủ giờ phút này không đèn không đuốc im lìm một mảng, phóng mắt tựa hồ gõ kiến đục thân đại thụ để lại trăm ngàn miệng vết thương loang lỗ.
Thời điểm Diệp Tiểu Minh đang trầm ngâm nhìn ngắm, một đạo thân ảnh bỗng nhiên từ xa đi tới trước mặt, là một thiếu niên đạo bào xám tro chứng tỏ thân phận hắn chỉ là Ngoại Môn đệ tử, dưới ánh trăng mờ ảo có thể nhìn thấy thiếu niên này khuôn mặt trắng bệch bệnh hoạn, mặc dù xem như mi thanh mục tú, bất quá, cả người gầy yếu kham khổ vô cùng.
Thiếu niên nheo mắt nhìn Diệp Tiểu Minh đánh giá trên dưới một vòng sau đó hắng giọng ho khan:” Ngươi là tân Nội Môn đệ tử vấn đỉnh Đại Thanh Sơn?”.
Nói xong cảm thấy có chút không thích hợp, dù sao thì thân phận đối phương cũng cao hơn bản thân nhiều lắm, tuy nhiên thanh âm không đổi, thuỷ chung kiêu ngạo:” Tại sao sớm không tới, muộn không tới lại tới vào lúc này, làm phiền người khác có biết không?”.
Diệp Tiểu Minh quét mắt nhìn, nhếch môi cười, chậm rãi đáp:” Vị đồng môn này.. Ta mới tới, hoàn toàn không có ý làm phiền vẫn đang đứng ở đây đợi cho đến trời sáng, nếu ngươi cảm thấy phiền cứ tuỳ tiện trở về.. Nhìn bộ dáng ngươi hẳn là người tiếp dẫn đi! Mặc dù tông môn không quy định giờ giấc tiếp dẫn, bất quá, ngươi cứ trở về nghĩ ngơi, ta không có ý kiến!”.
Gọi người tiếp dẫn cho sang miệng kỳ thực chỉ là một tên Ngoại Môn canh cổng, đồng thời dẫn dắt tân sinh dựa theo lệnh bài thân phận sắp xếp động phủ, loại chuyện này là trách nhiệm cũng là công việc của hắn, hàng tháng đều được chu cấp thêm tài nguyên, xem như làm việc ngoài giờ.
“Đưa lệnh bài thân phận cho ta!” Biết Diệp Tiểu Minh không dễ bắt nạt, thiếu niên lạnh lùng nhìn, chán ghét nói.
Diệp Tiểu Minh ném lệnh bài thân phận cho đối phương, cũng lười nhiều lời, đứng im chờ đợi.
Mấy hơi thở sau, thiếu niên nhếch môi hừ lạnh bỗng nhiên quay người rời đi, đi được một đoạn mới ném trở lại phía một câu:” Còn không theo ta? Lão tử bận rộn không có nhiều thời gian!”.
Diệp Tiểu Minh không nói gì, âm trầm đi theo phía sau, người ở lâu kẻ mới đến, loại chuyện này không nhất thiết chỉ trong tông môn mà bất kỳ địa phương nào cũng dễ dàng bắt gặp, hạng người như vậy sống lâu một chỗ mắt cao hơn đầu luôn mặc định bản thân siêu việt người khác, vừa mới chân ướt chân ráo Diệp Tiểu Minh càng không muốn song phương phát sinh mâu thuẫn.
Một con đường nhỏ vòng qua chủ cung, bên đường có rừng trúc xanh mướt, kéo dài thẳng tắp một cái hàn đàm, hàn đàm bốc lên sương lạnh hấp dẫn ánh trăng nhìn có vẻ kỳ dị nhưng không kém phần đẹp mắt, đi bộ tầm nửa canh giờ, thời điểm này thiếu niên tiếp dẫn đã bỏ lại Diệp Tiểu Minh một đoạn khá xa, trời gần về sáng ánh trăng không đủ, Diệp Tiểu Minh thậm chí còn không nhìn thấy được bóng lưng đối phương.
“Tên này rốt cuộc muốn cái gì?” Diệp Tiểu Minh cười khổ đẩy nhanh cước bộ phóng về phía trước, đi được thêm nửa canh giờ trước mặt Diệp Tiểu Minh là một dãy động phủ ước chừng mấy trăm cái, tên Ngoại Môn tiếp dẫn nằm ở phía trước một động phủ tựa lưng vào vách đá ngủ ngon lành.
“Tốc độ biến thái như vậy?” Diệp Tiểu Minh cả kinh, chặng đường vừa rồi hắn tận lực đuổi theo, bất quá, đối phương có vẻ đã tới nơi từ rất lâu, một bộ ngủ say không biết trời đất.
“Vị đồng môn này! Động phủ của ta rốt cuộc là cái nào?” Diệp Tiểu Minh lay bả vai đối phương, nhỏ giọng gọi.
Mấy chục hơi thở sau.
“ 937 trở xuống 2000 linh thạch trung phẩm.. 937 trở lên 1500” Thiếu niên ngáp ngắn ngáp dài lười biếng mở mắt, vừa mở miệng liền vòi vĩnh.
“ Ngươi chắc chắn chưa?” Diệp Tiểu Minh có chút giật mình, nghĩ thầm: Tiên môn còn có cái lệ như vậy? Tuy nhiên rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, chằm chằm nhìn thiếu niên, nhếch miệng cười, lạnh nhạt hỏi.
“ Thứ gì chắc chắn hay chưa? Không có linh thạch lấy đâu ra động phủ cho ngươi ở? Đây là tiền lệ, khỏi nói nhiều, nhanh chọn ta còn nhiều việc” Thiếu niên một bộ không thèm quan tâm, lười nhác nói.
“ Vậy ta chọn động phủ số 937.. Mở cửa, ta còn nhiều việc!” Diệp Tiểu Minh nheo mắt nhìn đối phương, âm trầm đáp.
“ Bao nhiêu.. Vừa rồi ta nói bao nhiêu.. Là 2000 linh thạch trung phẩm a!”.
“ Ngươi nói 937 trở lên 1500 linh thạch, còn dưới thì là 2000.. Ta hỏi ngươi đã chắc chắn chưa mới chọn.. 937 hẳn là không tốn linh thạch hả?” Diệp Tiểu Minh tà tà cười, ngưng một chút liền bước tới trước mặt đối phương, thay đổi sắc mặt lạnh giọng chất vấn.
“ Ngươi làm nhiệm vụ tiếp dẫn lại muốn gây khó dễ vòi vĩnh linh thạch đút túi riêng.. Tông môn nào cho phép ngươi hành sự như vậy, có tin hay không ngày mai ghi danh Nội Đường lão tử cho ngươi lên thớt?” Vừa nói tu vi toàn diện vận chuyển, linh khí tụ tập lòng bàn tay, Thương Võ Đế Quyền chi uy tách ra khí tràng mãnh liệt.
Diệp Tiểu Minh biểu hiện lên mặt uy nghiêm phảng phất một chút sát khí, trải qua 100 bậc thang Đại Thanh Sơn, Diệp Tiểu Minh hiện tại đã hoàn toàn không giống quá khứ.
“Ngươi.. Ngươi.. Được rồi, coi như ta chưa nói cái gì” Thiếu niên một bộ hốt hoảng, biết hôm nay xui xẻo đụng phải thiết bản rồi, hắn quả thực muốn vòi vĩnh, một phần cho rằng: Phàm nội môn đệ tử đều là kẻ có tiền, chừng ấy linh thạch nhất định ném ra, phần nghĩ nếu như vòi vĩnh thành công, đối phương có ghi nhớ cũng vô dụng, một lần gặp càng là thân phận khác biệt về sau cần thiết thì lãng tránh.
Hơn hết đối tượng là tân sinh, nếu như Nội Môn lão sinh có cho hắn thêm trăm lá gan cũng không dám làm bừa.
Vẻ mặt bệnh hoạn càng thêm tái nhợt, thiếu niên hoảng hốt nhìn Diệp Tiểu Minh một cái, lấy lệnh bài thân phận đặt vào khoảng trống trên cửa đá động phủ số 937.
Cửa đá chuyển động chậm rãi mở ra, thiếu niên không nói lời nào cuống cuồng quay đầu chạy.
Đại Thanh Sơn ngũ thải quang mang chập chờn bị một tiếng chuông toàn bộ vén lên, từ bậc thang thứ 100 có thể nhìn thấy đỉnh Đại Thanh Sơn, bên trên mơ hồ một toà kiến trúc khổng lồ, kiến trúc này là đại cung điện dựa lưng vào núi, không biết có phải được tạo thành từ bích ngọc hay không mà chủ động hấp thụ ánh trăng, lấy bản thân làm nguồn sáng chiếu rọi thiên không.
Hào nhoáng lộng lẫy như vậy vẫn là lần đầu tiên trong đời Diệp Tiểu Minh nhìn thấy, khung cảnh trước mắt để cho hắn không tự chủ được nhất thời tim đập chân run, địa phương kia là thứ mà Diệp Tiểu Minh nhiệt thành khao khát thậm chí không màng khó khăn gian khổ, hiện tại Thanh Vân tông đang ở ngay trước mắt, phóng nhãn đều có thể nhìn thấy, nhón người có thể sờ được.
Diệp Tiểu Minh cười, nước mắt hạnh phúc chảy xuống, bao nhiêu nổ lực rốt cuộc cũng được đền đáp rồi!.
Tiếng chuông Đại Thanh tại trong Man Hoang mênh mông cuồn cuộn vọng hồi để cho phi cầm dị thú đều giật mình thức giấc, mấy tên đệ tử Ngoại Môn canh cổng giờ phút này hướng mắt ngóng nhìn lưng chừng Đại Thanh Sơn, nhìn một thân thiếu niên cao gầy y phục đẫm máu dưới trăng đang phóng nhãn phương xa.
“Hắn làm được rồi! Tại bậc thang thứ 100 gõ Đại Thanh Chung thành tựu Nội Môn đệ tử!” Một thiếu niên đạo bào xám tro vẻ mặt thuỷ chung mê man giờ phút này kích động nhìn bóng lưng Diệp Tiểu Minh trên cao, hai tay mân mê rốt cuộc xiết chặt tựa hồ đã làm ra một cái quyết định gì đó lớn lao trong đời.
“ Hắn thành công!”.
Không ít người đã từng quan sát Diệp Tiểu Minh vấn đỉnh Đại Thanh Sơn, bọn họ đa phần đều tìm nơi qua đêm cũng có một số lang thang Man Hoang, giờ phút này toàn bộ ngóng nhìn Đại Thanh Sơn, trong lòng bởi ấn tượng mà Diệp Tiểu Minh mang lại là quá lớn, ai nấy đều nhỏ giọng cầu chúc.
Đại Thanh Chung im bặt, không gian tại bậc thang thứ 100 bỗng nhiên xao động, linh khí ngưng tụ hoá thành một tiểu môn bàng bạc, đồng thời phía trước tiểu môn xuất hiện văn án bạch thạch, bên trên văn án đặt ngay ngắn một trang đạo phục màu tím được gấp xếp gọn gàng cùng một cái thân phận lệnh bài, lệnh bài này làm bằng đồng thau lớn hơn bàn tay người trưởng thành, chính giữa khắc chìm hoạ tiết Song Long Triều Dương cùng một ít cổ ngữ khó hiểu.
Diệp Tiểu Minh mỉm cười, thay vào tân đạo phục Nội Môn đệ tử Thanh Vân tông, tay cầm lệnh bài thân phận không suy nghĩ nhiều một bước trực tiếp tiến nhập tiểu môn.
Tiểu môn khép lại, có lẽ là một cái truyền tống trận, sau một đợt quang mang giật động kéo lên bụi mù cuồn cuộn, Diệp Tiểu Minh bất đắc dĩ nhắm mắt, khi một lần nữa mở mắt đã thấy bản thân đang đứng ở một địa phương vô cùng mới lạ.
Vị trí hẳn là rất cao, đưa tay liền có thể chạm trời, hai bên thành quách kiên cố vòng quanh mép núi bao lấy một khoảng không gian rộng lớn, trước mặt chìm trong sương đêm một cái đại quan môn, quan môn này quá lớn, mặc dù có đôi chút cũ nát nhưng cũng không đến mức bị tàn phá, thoạt nhìn kiến trúc có vẻ giống với Phi Thiên Quan.
Mênh mông khí thế bao trùm thiên địa.
Bên trên quan môn một bức trướng đá nằm ngang, nền đỏ mực vàng nét chữ hữu thần như ai đó dùng kiếm khắc lên vậy.
Thanh Vân Tông.
Ba chữ ngập tràn bá khí, có một cỗ uy nghiêm mênh mông để cho người ta vừa nhìn liền bất giác sinh ra kính uý, đây là khí thế tự thân của một đại tông môn truyền thừa 800 năm.
Phía sau quan môn hiển nhiên là cung điện mà thời điểm tại bậc thang thứ 100 Diệp Tiểu Minh nhìn thấy, cung điện này toàn bộ kiến trúc mô phỏng hình dáng một con Đại Bằng đang giương cánh muốn bay lên, dưới phong vân vũ động đi vào mắt có loại cảm giác hết sức chân thật, Đại Bằng giương cánh ngạo thị thiên địa, đặc biệt, cung điện to lớn vậy lại lấy bạch ngọc làm vật liệu, từ mái ngói, vách tường thậm chí đá lát, hết thảy đều là bạch ngọc, cực kỳ xa hoa tốn kém.
“Không hổ là đại tông môn!” Diệp Tiểu Minh ngóng nhìn, có chút hoảng hốt nói.
Bạch ngọc ở trong nhân gian là tài nguyên xa xỉ, thông thường chỉ dùng làm đồ trang sức, một vài gia tộc giàu có lấy bạch ngọc làm giường ghế hay tạc phù điêu, thư trướng, bất quá, một toà cùng điện bạch ngọc là bực nào xa hoa?.
“Tuỳ tiện lật một miếng ngói cũng có thể trở thành nhân gian đại phú hào, Tiên môn quá khác biệt, cái này chính là siêu phàm thoát tục!” Diệp Tiểu Minh thầm than, phóng nhãn nhìn một lượt, hết thảy đối với hắn đều mới lạ, liếc mắt liền giống như đọc vạn cuốn sách, đi ngàn ngày đường vậy.
Thanh Vân tông chủ cung là địa phương trấn yểm địa mạch cũng là nơi để cho cao tầng tông môn sinh hoạt, ngoài Thân Truyền đệ tử ra thì toàn bộ đệ tử không được phép trú ngụ chủ cung mà dựa theo đẳng cấp ban phát động phủ tương ứng, gần 2 vạn động phủ xung quanh Đại Thanh Sơn đa phần đều có chủ giờ phút này không đèn không đuốc im lìm một mảng, phóng mắt tựa hồ gõ kiến đục thân đại thụ để lại trăm ngàn miệng vết thương loang lỗ.
Thời điểm Diệp Tiểu Minh đang trầm ngâm nhìn ngắm, một đạo thân ảnh bỗng nhiên từ xa đi tới trước mặt, là một thiếu niên đạo bào xám tro chứng tỏ thân phận hắn chỉ là Ngoại Môn đệ tử, dưới ánh trăng mờ ảo có thể nhìn thấy thiếu niên này khuôn mặt trắng bệch bệnh hoạn, mặc dù xem như mi thanh mục tú, bất quá, cả người gầy yếu kham khổ vô cùng.
Thiếu niên nheo mắt nhìn Diệp Tiểu Minh đánh giá trên dưới một vòng sau đó hắng giọng ho khan:” Ngươi là tân Nội Môn đệ tử vấn đỉnh Đại Thanh Sơn?”.
Nói xong cảm thấy có chút không thích hợp, dù sao thì thân phận đối phương cũng cao hơn bản thân nhiều lắm, tuy nhiên thanh âm không đổi, thuỷ chung kiêu ngạo:” Tại sao sớm không tới, muộn không tới lại tới vào lúc này, làm phiền người khác có biết không?”.
Diệp Tiểu Minh quét mắt nhìn, nhếch môi cười, chậm rãi đáp:” Vị đồng môn này.. Ta mới tới, hoàn toàn không có ý làm phiền vẫn đang đứng ở đây đợi cho đến trời sáng, nếu ngươi cảm thấy phiền cứ tuỳ tiện trở về.. Nhìn bộ dáng ngươi hẳn là người tiếp dẫn đi! Mặc dù tông môn không quy định giờ giấc tiếp dẫn, bất quá, ngươi cứ trở về nghĩ ngơi, ta không có ý kiến!”.
Gọi người tiếp dẫn cho sang miệng kỳ thực chỉ là một tên Ngoại Môn canh cổng, đồng thời dẫn dắt tân sinh dựa theo lệnh bài thân phận sắp xếp động phủ, loại chuyện này là trách nhiệm cũng là công việc của hắn, hàng tháng đều được chu cấp thêm tài nguyên, xem như làm việc ngoài giờ.
“Đưa lệnh bài thân phận cho ta!” Biết Diệp Tiểu Minh không dễ bắt nạt, thiếu niên lạnh lùng nhìn, chán ghét nói.
Diệp Tiểu Minh ném lệnh bài thân phận cho đối phương, cũng lười nhiều lời, đứng im chờ đợi.
Mấy hơi thở sau, thiếu niên nhếch môi hừ lạnh bỗng nhiên quay người rời đi, đi được một đoạn mới ném trở lại phía một câu:” Còn không theo ta? Lão tử bận rộn không có nhiều thời gian!”.
Diệp Tiểu Minh không nói gì, âm trầm đi theo phía sau, người ở lâu kẻ mới đến, loại chuyện này không nhất thiết chỉ trong tông môn mà bất kỳ địa phương nào cũng dễ dàng bắt gặp, hạng người như vậy sống lâu một chỗ mắt cao hơn đầu luôn mặc định bản thân siêu việt người khác, vừa mới chân ướt chân ráo Diệp Tiểu Minh càng không muốn song phương phát sinh mâu thuẫn.
Một con đường nhỏ vòng qua chủ cung, bên đường có rừng trúc xanh mướt, kéo dài thẳng tắp một cái hàn đàm, hàn đàm bốc lên sương lạnh hấp dẫn ánh trăng nhìn có vẻ kỳ dị nhưng không kém phần đẹp mắt, đi bộ tầm nửa canh giờ, thời điểm này thiếu niên tiếp dẫn đã bỏ lại Diệp Tiểu Minh một đoạn khá xa, trời gần về sáng ánh trăng không đủ, Diệp Tiểu Minh thậm chí còn không nhìn thấy được bóng lưng đối phương.
“Tên này rốt cuộc muốn cái gì?” Diệp Tiểu Minh cười khổ đẩy nhanh cước bộ phóng về phía trước, đi được thêm nửa canh giờ trước mặt Diệp Tiểu Minh là một dãy động phủ ước chừng mấy trăm cái, tên Ngoại Môn tiếp dẫn nằm ở phía trước một động phủ tựa lưng vào vách đá ngủ ngon lành.
“Tốc độ biến thái như vậy?” Diệp Tiểu Minh cả kinh, chặng đường vừa rồi hắn tận lực đuổi theo, bất quá, đối phương có vẻ đã tới nơi từ rất lâu, một bộ ngủ say không biết trời đất.
“Vị đồng môn này! Động phủ của ta rốt cuộc là cái nào?” Diệp Tiểu Minh lay bả vai đối phương, nhỏ giọng gọi.
Mấy chục hơi thở sau.
“ 937 trở xuống 2000 linh thạch trung phẩm.. 937 trở lên 1500” Thiếu niên ngáp ngắn ngáp dài lười biếng mở mắt, vừa mở miệng liền vòi vĩnh.
“ Ngươi chắc chắn chưa?” Diệp Tiểu Minh có chút giật mình, nghĩ thầm: Tiên môn còn có cái lệ như vậy? Tuy nhiên rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, chằm chằm nhìn thiếu niên, nhếch miệng cười, lạnh nhạt hỏi.
“ Thứ gì chắc chắn hay chưa? Không có linh thạch lấy đâu ra động phủ cho ngươi ở? Đây là tiền lệ, khỏi nói nhiều, nhanh chọn ta còn nhiều việc” Thiếu niên một bộ không thèm quan tâm, lười nhác nói.
“ Vậy ta chọn động phủ số 937.. Mở cửa, ta còn nhiều việc!” Diệp Tiểu Minh nheo mắt nhìn đối phương, âm trầm đáp.
“ Bao nhiêu.. Vừa rồi ta nói bao nhiêu.. Là 2000 linh thạch trung phẩm a!”.
“ Ngươi nói 937 trở lên 1500 linh thạch, còn dưới thì là 2000.. Ta hỏi ngươi đã chắc chắn chưa mới chọn.. 937 hẳn là không tốn linh thạch hả?” Diệp Tiểu Minh tà tà cười, ngưng một chút liền bước tới trước mặt đối phương, thay đổi sắc mặt lạnh giọng chất vấn.
“ Ngươi làm nhiệm vụ tiếp dẫn lại muốn gây khó dễ vòi vĩnh linh thạch đút túi riêng.. Tông môn nào cho phép ngươi hành sự như vậy, có tin hay không ngày mai ghi danh Nội Đường lão tử cho ngươi lên thớt?” Vừa nói tu vi toàn diện vận chuyển, linh khí tụ tập lòng bàn tay, Thương Võ Đế Quyền chi uy tách ra khí tràng mãnh liệt.
Diệp Tiểu Minh biểu hiện lên mặt uy nghiêm phảng phất một chút sát khí, trải qua 100 bậc thang Đại Thanh Sơn, Diệp Tiểu Minh hiện tại đã hoàn toàn không giống quá khứ.
“Ngươi.. Ngươi.. Được rồi, coi như ta chưa nói cái gì” Thiếu niên một bộ hốt hoảng, biết hôm nay xui xẻo đụng phải thiết bản rồi, hắn quả thực muốn vòi vĩnh, một phần cho rằng: Phàm nội môn đệ tử đều là kẻ có tiền, chừng ấy linh thạch nhất định ném ra, phần nghĩ nếu như vòi vĩnh thành công, đối phương có ghi nhớ cũng vô dụng, một lần gặp càng là thân phận khác biệt về sau cần thiết thì lãng tránh.
Hơn hết đối tượng là tân sinh, nếu như Nội Môn lão sinh có cho hắn thêm trăm lá gan cũng không dám làm bừa.
Vẻ mặt bệnh hoạn càng thêm tái nhợt, thiếu niên hoảng hốt nhìn Diệp Tiểu Minh một cái, lấy lệnh bài thân phận đặt vào khoảng trống trên cửa đá động phủ số 937.
Cửa đá chuyển động chậm rãi mở ra, thiếu niên không nói lời nào cuống cuồng quay đầu chạy.
Danh sách chương